DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hệ Thống Truy Phu
Chương 58

Cung Tiểu Trúc nhìn chằm chằm gốc cỏ Bích Vân Huyền Nguyệt này hồi lâu mới nghĩ tới chuyện hẳn là nên hái quả Bích Vân xuống và nhổ cỏ Bích Vân Huyền Nguyệt mới được, liền ngẩng đầu hỏi Vân Túc, “Vân đại ca, loại linh thảo này phải nhổ thế nào đây?” Hắn biết làm thế nào để nhổ linh thảo không kết ra quả, nhưng lại không biết phải nhổ linh thảo đã kết quả ra sao, nhất là loại ít gặp như vậy, quả Bích Vân quý giá như vậy, quả là còn quý hơn cả tiên đan do Lão Quân trên trời luyện ra.

Hắn không dám động thủ, nếu quả Bích Vân bị hắn làm hỏng mất, muốn khóc cũng đã không còn kịp.

Cỏ Bích Vân Huyền Nguyệt là dược liệu chủ chốt để luyện chế Dưỡng Thần đan, Dưỡng Thần đan có thể ổn định nguyên thần, ninh tâm tĩnh khí, có tác dụng nhất định trong việc chống lại tâm ma, tu vi càng cao, tâm ma lại càng lợi hại, tu sĩ dùng Dưỡng Thần đan có tác dụng hiệu quả trong việc đột phá tu vi. Lúc ấy mẫu thân Vân Thương của Vân Túc bởi không có linh đan diệu dược chống lại tâm ma nên mới mất, có thể thấy được Dưỡng Thần đan quý tới mức nào, cỏ Bích Vân Huyền Nguyệt khó kiếm tới cỡ nào.

Nhưng nó cũng còn rất nhiều thiếu sót, linh dược phụ trợ luyện chế Dưỡng Thần đan khác khá dễ tìm, có điều tu sĩ cấp cao muốn đột phá cảnh giới, Dưỡng Thần đan dùng cũng phải có cấp rất cao, cần tuổi thọ của Bích Vân Huyền Nguyệt càng cao, phẩm chất thấp thì thực ra lại rất dễ tìm, hơn nữa xác xuất luyện chế Dưỡng Thần đan cũng cực thấp, ngay cả luyện đan sư cấp cao cũng chỉ nắm chắc ba bốn phần.

Rất nhiều tu sĩ khi đột phá đều không may mắn được dùng đan dược quý tới vậy, hơn phân nửa đều là cố gắng chống chọi, dựa vào tâm trí kiên định mới có thể chống lại tâm ma quấy nhiễu.

Mà quả Bích Vân lại không tồn tại vấn đề luyện chế thất bại, nó không chỉ không cần tìm kiếm hoặc mua các linh dược phụ trợ khác mà còn không cần luyện chế thành đan dược, dùng trực tiếp cũng không ảnh hưởng tới hiệu quả, hơn nữa linh thảo mười vạn năm luyện chế ra Dưỡng Thần đan hiệu quả chỉ có hơn chứ không kém.

Bởi tinh hoa hơn phân nửa của cỏ Bích Vân Huyền Nguyệt đều được giữ trong quả Bích Vân.

“Tiểu Trúc cẩn thận nhìn Vân đại ca nhổ này…” Vân Túc cười với Cung Tiểu Trúc, ngồi xổm xuống đưa một tay tới gần linh thảo kia, vừa giảng giải vừa làm mẫu, y vận linh lực trong cơ thể vào bàn tay, một luồng sáng màu vàng thản nhiên hiện lên trên tay, bàn tay kia khi cách quả Bích Vân chỉ còn có 2, 3cm thì cỗ linh lực kia liền cuộn lên, bay vòng xung quanh quả Bích Vân, linh lực nhu hòa nâng quả lên, bên trong linh lực là một tia kiếm khí linh hoạt chạy tới nơi nối giữa thân cây và quả cẩn thận cắt đứt.

Vân Túc cầm quả Bích Vân vẫn còn linh lực quẩn quanh trên tay, một tay kia cầm một hộp ngọc ra cất nó vào, tay bấm vài pháp quyết, bày một Tỏa Linh trận, lúc này mới đưa cho Cung Tiểu Trúc, nói, “Tiểu Trúc, quả Bích Vân này ngươi cất đi!”

“Được, Vân đại ca, lúc nào ngươi muốn dùng tới thì nhớ nói với ta.” Cung Tiểu Trúc lưu loát nhận lấy rồi cất vào trữ vật giới, lộ ra một nụ cười tiêu chuẩn với tám cái răng trắng như tuyết.

Vân Túc gật đầu bắt đầu nhổ gốc linh thảo kia lên, lại cầm một hộp gỗ nữa ra cẩn thận đặt vào bên trong, cũng đưa cho Cung Tiểu Trúc bảo quản.

Ngay khi linh thảo rời khỏi lớp đất, hai người liền phát hiện cảnh sắc xung quanh đang không ngừng biến hóa, hoa tuyết trong không trung ngừng rơi, tuyết đọng trên mặt đất cũng tan ra, trên mặt đất vốn trống trải bỗng xuất hiện rất nhiều cây cao và bụi cây, cỏ dại, tiếng chim hót líu ríu không ngừng, một màu xanh biếc tràn ngập, trăm cỏ tốt tươi, làm gì còn cảnh tuyết đọng khắp nơi như lúc nãy!

Vân Túc như có điều ngộ ra mà nhìn xung quanh, nói với Cung Tiểu Trúc, “Trận pháp đã được phá giải, Tiểu Trúc, chúng ta tiếp tục đi thôi!”

“Hóa ra là như vậy, chẳng lẽ gốc linh thảo kia chính là mấu chốt phá trận ư?” Không cần Vân Túc nhiều lời, Cung Tiểu Trúc thông minh cũng đã nương theo mối liên hệ trước sau mà đoán ra cách giải trận chính là nhổ cỏ Bích Vân Huyền Nguyệt ra.

Nói chính xác hơn, Tứ Quý Bát Quái trận này có mắt trận chính là cỏ Bích Vân Huyền Nguyệt.

“Ừ” Vân Túc gật đầu khẳng định phán đoán của hắn, vừa đi vừa theo Tứ Quý Bát Quái trận mà giảng giải chút tri thức trận pháp cho Cung Tiểu Trúc nghe, giảng giải xong lại để hắn tự suy ngẫm trong lòng, bản thân thì lại tiêu hóa vài lần đánh nhau của các tu sĩ và yêu thú mấy ngày nay, từ đó thu được kinh nghiệm thực chiến cùng nhược điểm và đặc điểm tấn công của một số loại yêu thú, lại nghĩ nếu mình đánh nhau một lần nữa, thì nên dùng cách nào để tốn càng ít thời gian hơn hóa giải thế công này nọ, hoặc là làm thế nào để một kích tất sát.

Có điều y vẫn phân một tia thần thức quan sát nghe ngóng động tĩnh bốn phía.

Mà Cung Tiểu Trúc vẫn đắm chìm trong diễn biến phá trận vừa rồi của Vân Túc, nhớ lại thật kỹ tri thức về trận pháp mà Vân Túc giảng giải, có thể hiểu thì tìm hiểu một cách thấu triệt, chưa thể hiểu thì ghi nhớ kỹ vào đầu đợi sau này tu vi cao lên rồi lại tìm hiểu.

Qua rất nhiều ngày sau, hai người cuối cùng cũng tới được động phủ dưới đất mà Cung Tiểu Trúc nhắc tới.

Trước đó, hai người cũng không gặp được quá nhiều tu sĩ khác, chủ yếu là thực vật ăn thịt người và yêu thú đi thành bầy đàn, tấn công hung dữ, nhưng lấy kinh nghiệm đối chiến do hai người tích lũy trong thời gian dài thì vẫn có thể đối phó, chỉ là trong lúc giết địch Cung Tiểu Trúc nhiều lần bị thương, ngay cả Vân Túc cũng bị thương ngoài da nghiêm trọng một lần, suýt nữa lộ cả xương bả vai ra.

May mà với năng lực tự lành của tu sĩ và năng lực chữa trị linh lực cùng với rất nhiều thuốc tiên chữa thương, vết thương của họ đã sớm không còn phải ngại.

Hai người dừng chân nhìn, xung quanh đầy rẫy dương xỉ, dây leo quấn quanh, cỏ dại rậm rạp, không có đường đi, hai người họ chỉ có thể đứng trên bãi cỏ, tìm kiếm loại cỏ áp lưỡi, nghe nói nơi cỏ áp lưỡi sinh trưởng chính là lối vào động phủ. Cỏ áp lưỡi là một loại thảo dược vô cùng bình thường, linh lực gần như không có, cũng không thể được coi là linh thảo, nhưng ở phàm giới có rất nhiều y dược thế gia coi nó là thảo dược cầm máu quý giá, thế gian khó tìm, có hiệu quả cầm máu tốt đối với phàm nhân, dùng là thấy ngay hiệu quả, có thể cầm máu cho người bị trọng thương, kéo dài sinh mệnh thêm một lúc.

Loại cỏ áp lưỡi này phần lớn tu sĩ giới tu chân đều chướng mắt, thế nên rất khinh thường, trong nguyên tác Vân Túc phát hiện ra loại cỏ áp lưỡi này liền nhận ra ngay lập tức, nghĩ rằng không bao lâu nữa tới phàm giới sẽ dùng tới, liền đi nhổ, chờ tới khi y nhổ xong cọng thảo dược cuối cùng liền phát hiện trên mặt đất có một luồng sáng màu xanh lóe ra.

Tuy rằng không biết rõ ràng có chuyện gì xảy ra, nhưng y vẫn quyết định nghiên cứu một phen, vì thế y gạt lớp đất kia ra, hóa ra là một tảng đá Thanh Long, chờ tới khi y đẩy tảng đá Thanh Long kia ra bên dưới liền lộ ra một cửa động, đây chính là lối vào động phủ trong truyền thuyết.

Đá Thanh Long che cửa động kia bên trên có khắc bốn chữ lớn “Thanh Anh động phủ”, đây chính là chữ viết mà giới tu chân bây giờ vẫn thường dùng, bởi vậy động phủ này gọi là Thanh Anh động phủ, mà tu sĩ trước kia ở động phủ này có đạo hào là Thanh Anh, về phần Thanh Anh là nam hay nữ thì không ai khảo chứng được.

Tác giả nguyên tác chôn trong này một phục bút, không giải thích tu sĩ đạo hào Thanh Anh kia có lai lịch gì, chỉ nói rằng bí cảnh này và động phủ tên gọi là Thanh Anh bí cảnh, hơn nữa chuyện xảy ra trong Thanh Anh động phủ rõ ràng là do tác giả là mẹ ruột, nơi nơi đều ám chỉ rằng bảo vật trong Thanh Anh bí cảnh là chuẩn bị cho nhân vật chính.

Nhìn hồi lâu, Cung Tiểu Trúc cuối cùng cũng phát hiện ra tung tích của cỏ áp lưỡi, nói với Vân Túc, “Vân đại ca, ta tìm thấy rồi.” Sau đó chỉ vào một đám cỏ ở nơi xa có lá dài xanh biếc, thấp lè tè – đó chính là cỏ áp lưỡi cho Vân đại ca xem, rồi kéo y bay qua.

Hai chân Cung Tiểu Trúc chạm xuống tới mặt đất, phập phập phập vài cái liền nhổ thảo dược lên ném vào trong một hộp gỗ, sau đó lại nhanh chóng dùng linh lực đào lớp đất phía dưới lên, quả nhiên bên trong là tảng đá Thanh Long lóe ra ánh sáng xanh, ngón tay tiếp xúc tới mặt đá, một trận thanh lương rót vào cơ thể, thấm vào ruột gan, kinh mạch trong cơ thể càng thêm thoải mái, phù hợp với thuộc tính băng linh căn của Cung Tiểu Trúc. Bởi đá Thanh Long tương đối quý ở giới tu chân, thế nên Cung Tiểu Trúc vui sướng, không chút khách khí thu nó vào trữ vật giới, nói không chừng về sau còn có thể sử dụng!

Cung Tiểu Trúc đứng dậy vỗ bụi đất không hề tồn tại trên người, khoái trá nói, “Vân đại ca, chúng ta đi thôi! Chắc hẳn thu hoạch lần này sẽ rất phong phú đây.” Vân Túc gật đầu liền vào động phủ với Cung Tiểu Trúc, sau đó lại một bàn tay bấm vài pháp quyết với cửa động, cuối cùng lại đẩy một cái, một đạo linh lực hình thành cấm chế, mặt bên ngoài của cửa động bị ẩn đi, ngay cả tu sĩ Kim Đan kỳ bình thường cũng không dễ nhìn thấu, linh lực cũng không hề có bất cứ dao động gì, xem ra có thể giấu trong vòng một khoảng thời gian không ngắn.

Hơn nữa đợi tới sau này cấm chế bị hai người phá hỏng, đồ bên trong đã sớm bị hai người Cung Tiểu Trúc vét sạch.

Động phủ này có một loạt nhũ đá kéo dài xuống dưới, trong động tối đen tựa như một cái miệng khổng lồ đang mở ra của yêu thú, mỗi bậc cầu thang đều dùng đá Thanh Long tạc thành, Cung Tiểu Trúc dùng mắt nhìn không đến điểm cuối, có dục vọng muốn cất hết tất cả đá vào trong trữ vật giới. Có điều cuối cùng cũng không làm vậy, tuy rằng quý, thế nhưng hắn với Vân đại ca còn có nhiều linh thạch.

Đi hồi lâu, một đường cũng không gặp phải thứ gì nguy hiểm, tận tới lúc đi hết một cầu thang thật dài mới có một cánh cổng màu xanh che trước mặt hai người, Vân Túc đưa tay chạm vào cánh cổng trước mặt này, lành lạnh lại trơn mịn, hơn nữa bên trên bề mặt cánh cổng này còn có một trận gợn sóng, tựa như một cánh cổng được chế tác từ nước, nhưng lại vô cùng chắc chắn, nghe nói không chỉ công kích pháp thuật bị nó hấp thu mà bất cứ pháp bảo sắc nhọn nào cũng không thể đâm thủng.

Có điều, ngay khi tay Vân Túc chạm vào cánh cửa này, trong đầu liền truyền tới một giọng nói ôn hòa trầm tĩnh bất phân nam nữ, mà giọng nói kia cho Vân Túc biết phải nhỏ đủ năm giọt tinh huyết mới có thể vào.

“Vân đại ca, để ta đi!” Cung Tiểu Trúc thấy Vân Túc chuẩn bị bức ra năm giọt tinh huyết liền vội vàng nắm lấy tay y mà nói.

Dù sao trong cơ thể tu sĩ cũng chỉ có tất cả mười giọt tinh huyết, thiếu mất một giọt cũng phải tốn rất nhiều thời gian mới có thể bổ sung lại, huống chi là tận năm giọt liền, vậy nhất định sẽ làm nguyên khí đại thương, sức chiến đấu hạ xuống mấy lần. Huống hồ, Cung Tiểu Trúc cảm thấy bản thân là tiểu đệ của Vân đại ca, nên cúc cung tận tụy vì Vân đại ca, huống chi chỉ là năm giọt tinh huyết, quan trọng nhất là, nếu Vân đại ca nguyên khí đại thương, hắn cũng nhất định sẽ tiếc nuối, đau lòng mà?

Cung Tiểu Trúc cố gắng nhớ lại một tình tiết này trong nguyên tác, bởi Vân Túc nguyên khí đại thương, sau khi lấy được hết bảo vật trong động phủ, ra khỏi bí cảnh liền bị tu sĩ khác đuổi giết, cuối cùng trọng thương tốn tận mấy tháng mới dưỡng thương xong đó!

Vân Túc lắc đầu, giơ một tay còn lại lên nắm lấy tay Cung Tiểu Trúc, nghiêm túc nói, “Không cần đâu, Tiểu Trúc, chỉ là năm giọt tinh huyết thôi mà, huống hồ tu vi của ta cao, không thành vấn đề.” Tuy rằng nghe thấy Cung Tiểu Trúc nói câu này y rất vui, rất cảm động, thế nhưng y lại xót.

“Ta ba giọt, Vân đại ca hai giọt được chứ? Cứ quyết định vậy đi.” Cung Tiểu Trúc đảo mắt một vòng, sau đó ánh mắt kiên định lại quật cường nhìn Vân Túc, dù sao hắn nhất định cũng sẽ không để Vân đại ca một mình phá cánh cửa này, hơn nữa Vân đại ca là chủ lực chiến đấu, thực lực phải giữ cho tốt, không thì tới lúc bị tấn công cả hai đều xui xẻo, không chết cũng thương nặng.

Dù sao trong nguyên tác cũng không hề nói nhất định phải là tinh huyết của nhân vật chính mới được.

Nói xong, Cung Tiểu Trúc lập tức bức ra ba giọt tinh huyết từ đầu ngón tay, bắn máu ra, tinh huyết lập tức vọt thẳng tới cánh cổng nước, tận tới lúc nhập vào bên trong, cùng lúc đó, sắc mặt Cung Tiểu Trúc cũng trắng bệch, màu môi cũng trở nên nhạt đi không ít, may chỉ là ba giọt, nếu nhiều hơn chỉ sợ cảnh giới sẽ không ổn.

Vân Túc không kịp ngăn lại, thấy tinh huyết đã biến mất nơi cánh cổng, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Cung Tiểu Trúc, “Tiểu Trúc, sau này không được như vậy.”

“Được, đều nghe Vân đại ca.” Cung Tiểu Trúc cười nói, lại lè lưỡi trong lòng, chỉ đồng ý mặt ngoài, trong lòng chưa chắc đã nghe lời Vân Túc răn dạy, về sau xảy ra chuyện tương tự hắn đảm bảo vẫn sẽ cứ vậy mà làm, tiểu đệ ấy mà, làm những chuyện này thay lão đại không phải là rất bình thường sao.

Vân Túc nhìn vẻ mặt của hắn liền biết hắn chỉ đồng ý ngoài miệng, trong lòng lại không đồng ý, đành phải lặng lẽ tự nhắc nhở bản thân trong lòng phải chú ý nhiều hơn một chút, không thể để Tiểu Trúc đạt thành như hôm nay. Vừa nghĩ, Vân Túc cũng theo sau bức ra hai giọt tinh huyết vọt tới chỗ cửa, nhất thời, ngay giữa cánh cổng nước kia chậm rãi xuất hiện một cái động tối như mực không ngừng mở rộng, tận tới lúc có thể dung nạp được một người trưởng thành đi vào mới dừng lại.

Đọc truyện chữ Full