DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hệ Thống Truy Phu
Chương 144

Cung Tiểu Trúc ngồi trên ghế, nhìn Vân Túc đánh nhau với một tu sĩ Hóa Thần kỳ khác, cảm giác Vân đại ca quả thực cực kỳ đẹp trai, không chỉ động tác tiêu sái, hơn nữa lực công kích cũng mạnh hơn bình thường không ít, có điều chỉ một lát sau, hắn liền thu hồi tâm trí lại, bắt đầu không chớp mắt nhìn mỗi chiêu thức của hai người họ, ghi tạc động tác của họ vào trong lòng, đợi lúc về tu luyện lại đi lĩnh ngộ.

Việc quan sát người khác đánh nhau để rút được kinh nghiệm này vô cùng quý giá, không những có thể làm cho tu vi bản thân tăng lên nhanh chóng, còn có thể gia tăng ngộ tính cùng kinh nghiệm chiến đấu, tìm ra sơ hở của bản thân.

Đang đánh nhau với Vân Túc kia là một tu sĩ Hóa Thần kỳ, tuổi rất trẻ, là thành chủ của một thành trì nào đó của đại lục Huyền Hoàng, tên Chu Húc Nghiêu, tính cách khá hoạt bát, diện mạo cũng tương đối nhu thuận, nhưng làm một thành chủ, năng lực của hắn lại có chút không tầm thường, không đơn giản như bề ngoài, cho nên Vân Túc cũng dùng mười phần tâm trí đối chiến đến cùng với hắn, không dám khinh thường và phân tâm dù chỉ một chút.

Ngoài Chu Húc Nghiêu ra, ngồi bên bàn đá còn có ba người khác, là Lãnh Vân, Phượng Hoa và Liễu Thiên Phong, họ từ sớm mấy ngày trước đã nghe nói Tất Điêu Diệp Lâm có chút tán thưởng với một tiểu tu sĩ Kim Đan kỳ, cho nên hôm nay hẹn cùng nhau đến đánh giá Vân Túc, xem xem truyền thuyết này có phải là thật hay không, không ngờ rằng họ xem xong Tất Điêu Diệp Lâm và Vân Túc tỷ thí với nhau, mới biết được lời đồn đãi kia không hề ngoa, vị tiểu tu sĩ Kim Đan kỳ này quả thật là đáng để tam hoàng tử tán thưởng.

Bởi lo yêu thú Vạn Thú sâm lâm lũ ngóc đầu trở lại, thế nên Tất Điêu Diệp Lâm áp dụng nguyên tắc tự nguyện, tuyên bố với chúng tu sĩ nếu có tu sĩ nào trấn thủ ở thành trấn Vạn La trên nửa năm, hắn chắc chắn sẽ thâm tạ, nếu không muốn, cũng có thể tùy thời rời đi.

Toàn bộ tu sĩ bận việc cần phải rời khỏi đây và tu sĩ bị thương lại thêm tu vi cao, không muốn lãng phí linh lực đều đã rời khỏi thành Vạn La, còn lại ở lại thành Vạn La, những người trong đó, nhiều người đều là vì muốn kết giao hoặc nịnh bợ tam hoàng tử, có một bộ phận nhỏ người thật sự không có chuyện gì, ở lại thành Vạn La chơi.

Mấy ngày này, tu sĩ thành Vạn La chỉ còn lại có hơn nửa, tu sĩ cấp thấp có mấy ngàn, tu sĩ cấp cao có hơn mười vị, mà bọn Lãnh Vân cũng bao hàm trong đó.

Qua mấy ngày này, Tất Điêu Diệp Lâm hạ mình trao đổi với các thành chủ hoặc chưởng môn, cũng thăm dò tính cách của rất nhiều người, ngầm thành hảo hữu với mấy người trong đó, mà bốn người Chu Húc Nghiêu cũng bao gồm trong nhóm những người này.

Tất Điêu Diệp Lâm tỷ thí xong, đi đến ngồi trước bàn đá, rót chén trà, chậm rãi bắt đầu uống, cũng cùng trò chuyện với mọi người.

Lãnh Vân chậm rì rì ném một viên lạc vào miệng, nhìn Chu Húc Nghiêu đang đánh nhau với Vân Túc hỏi: “Nghe nói Vân Túc kia tới từ đại lục Huyền Thiên?”

Tất Điêu Diệp Lâm kinh ngạc hỏi: “Làm sao ngươi lại biết?”

Lãnh Vân lười biếng nhìn hắn một cái, lại tiếp tục bóc lạc, sau đó ném vào miệng, đáp: “Nghe nói thôi, mấy ngày trước rảnh tới mốc meo, liền đến địa lao dạo một vòng, tu sĩ tên Thường Thư Vân kia nói cho ta.”

Tất Điêu Diệp Lâm cười nói: “Ngươi muốn biết thông tin về y, sao không hỏi vị Cung tiểu hữu này? Ngươi lười như vậy, từ lúc nào lại thích dạo địa lao?”

Phượng Hoa ở bên cạnh xen mồm nói: “Nghe nói Thường Thư Vân kia bộ dạng cũng không tệ.” Vẻ mặt nghiêm trang, một chút cũng nhìn không ra là đang trêu Lãnh Vân.

Lãnh Vân liếc xéo Phượng Hoa một cái, trợn mắt trắng trong lòng: “Ta cũng không phải là đi xem mỹ nhân, ngươi nghĩ rằng ta và ngươi thấp kém như nhau? Ta bình sinh trừ ngủ, chính là thích ăn, bình thường mỹ nhân khó vào trong mắt ta, chẳng qua Vân Túc kia bộ dạng không tệ, đáng tiếc không phải ta loại hình thích.”

Đang tập trung tinh thần xem Vân Túc đánh nhau, Cung Tiểu Trúc bỗng nghe thấy tên của Vân Túc, vội nghi hoặc nhìn qua bên này rồi lại quay đầu nhìn Vân Túc.

Liễu Thiên Phong bên cạnh hừ lạnh một tiếng, lực chú ý của Lãnh Vân nhất thời chuyển tới người hắn, kỳ quái nói: “Liễu đạo hữu, ngươi lại bất mãn gì với ta vậy?”

Liễu Thiên Phong cho hắn một cái liếc mắt đẹp đẽ, đáp lại: “Cũng không phải là bất mãn, chỉ là cảm giác đạo hữu cả ngày trừ ăn ra thì chính là ngủ, có chút lãng phí quang âm, còn không bằng dùng thời gian đó tu luyện, tu tiên vốn là con đường gian khổ, nếu không thu liễm tâm tư lại, chỉ chăm chăm lãng phí thời gian vào những chuyện không quan trọng, cứ vậy, sợ là vô duyên với tiên giới, còn có mặt mũi nào đứng trên đời này?”

Phượng Hoa chêm vào: “Liễu đạo hữu nói đúng đấy, Lãnh đạo hữu thế là không được, ngươi là tông chủ một tông, nên làm gương cho người khác.”

Lãnh Vân tiếp tục bóc lạc ăn, trên bàn đá trước mặt đã chất đống vỏ lạc, hắn ủy khuất nói: “Ta cũng muốn dùng thời gian đó để tu luyện lắm chứ, nhưng không có ai đốc thúc ta cả! Hay là Liễu đạo hữu trở về thành thân với ta, sau đó mỗi ngày đốc thúc ta tu luyện? Nói thật, diện mạo này của Liễu đạo hữu rất hợp khẩu vị của ta.”

Tất Điêu Diệp Lâm nghe vậy, lắc đầu bật cười, Phượng Hoa xòe quạt ra, che khuôn mặt mình sau những nan quạt, vai rung rung, Liễu Thiên Phong trợn ngược đôi mắt đẹp, phẫn nộ quát Lãnh Vân: “Lãnh đạo hữu xin hãy tự trọng, nếu còn nói lời không biết xấu hổ như vậy nữa, cẩn thận ta và ngươi không đội trời chung!”

Liễu Thiên Phong đập mạnh một cái lên bàn đá, bàn run rẩy kịch liệt, toàn bộ vỏ lạc trước mặt Lãnh Vân bay lên, dính lên toàn thân hắn.

Lãnh Vân vẫn tiếp tục ăn lạc, mặt bất đắc dĩ nói: “Liễu đạo hữu đừng giận, ta chỉ đùa thôi mà, sao ngươi nóng nảy vậy?”

Tất Điêu Diệp Lâm thấy họ lại nháo nhào cả lên, vội vàng trấn an: “Được rồi, các ngươi đừng có nghịch nữa, chuyên tâm xem tỷ thí đi, hai người họ sắp tỷ thí xong rồi, Lãnh Vân ngươi có muốn đi khoa tay múa chân vài cái không?”

“Không đi, chỉ sợ chân nguyên của Vân Túc không tốt, nên nghỉ ngơi rồi, lại nói ta lười lắm.” Lãnh Vân thò tay phủi vỏ lạc trên người xuống, phủi y bào thật sạch sẽ.

Liễu Thiên Phong hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi.

Tất Điêu Diệp Lâm ảo não nói: “Cũng là do ta sơ sót, Vân huynh bây giờ đã cân bì kiệt lực, không bằng ta với Phượng huynh khoa tay múa chân đi! Thế nào?”

“Cầu còn không được.” Nói xong, Phượng Hoa đứng dậy đi cùng Tất Điêu Diệp Lâm tới một nơi xa.

Cung Tiểu Trúc thấy Vân Túc đi tới, vội vàng rót chén trà đưa cho y: “Vân đại ca uống trà đi.”

“Được.” Vân Túc ngồi cạnh Cung Tiểu Trúc, nhận chén trà uống.

Mấy người vừa xem đánh nhau ở nơi xa xa, vừa trò chuyện, một lát sau, thấy sắc trời đã dần tối, Vân Túc và Cung Tiểu Trúc liền cáo từ trở về khách điếm.

Hai người nắm tay nhau đi trên đường, Cung Tiểu Trúc đột nhiên nói với Vân Túc: “Vân đại ca, ta định mấy ngày này sẽ bế quan đột phá Trúc Cơ kỳ.”

Vân Túc nghe Cung Tiểu Trúc nói vậy, gật đầu đáp: “Vừa đúng lúc, ta cũng định mấy ngày nữa sẽ bế quan đột phá Kim Đan kỳ, không bằng chúng ta bế quan cùng nhau, sau khi bế quan xong rồi, hai người chúng ta làm lễ song tu đại điển! Thế nào?” Vân Túc nói vậy là bởi muốn cho Cung Tiểu Trúc một viên thuốc an thần, như vậy, lúc Cung Tiểu Trúc đột phá nói không chừng sẽ thuận lợi hơn nhiều, sẽ không bởi tâm trí không yên mà thất bại.

Cung Tiểu Trúc kinh ngạc nhìn Vân Túc, tim nảy lên thình thịch, hắn cảm giác đầu mình không được tỉnh táo cho lắm, cho rằng bản thân xuất hiện ảo giác, liền hỏi lại: “Vân đại ca nói gì cơ? Song tu đại điển?”

Ánh mắt nhu hòa của Vân Túc ngưng tại khuôn mặt tuấn tú của Cung Tiểu Trúc, gật đầu nói lại lần nữa: “Ừ, ngươi không nghe sai, chờ tu vi của ngươi tới Kim Đan kỳ rồi, chúng ta liền làm đại điển song tu, Tiểu Trúc có đồng ý không?”

Cung Tiểu Trúc gật đầu, lắp bắp nói: “Đồng… đồng ý, Vân đại ca.” Tuy rằng có chút ngoài dự đoán, nhưng Cung Tiểu Trúc cũng không nghĩ tới chuyện cự tuyệt, họ vốn chính là người yêu của nhau, kết làm đạo lữ là đương nhiên, là chuyện thuận lý thành chương.

Nghĩ tới chuyện không lâu sau, hắn có thể thành thân với Vân đại ca, Cung Tiểu Trúc kích động tới tay cũng run cả lên, chẳng qua chỉ một lát sau, hắn liền bình tĩnh trở lại, dù sao làm tu sĩ, tâm trí nhất định phải kiên cường, không thể bởi một chút việc nhỏ đã loạn tâm trí, đây là điều tối kỵ.

Sau đó, hai người thương lượng vài câu, quyết định nói chuyện này cho hai người Thương Thăng biết, hẹn lại dùng thêm một ngày để chuẩn bị, đêm mai cùng nhau bế quan, chờ sau khi tu vi tăng lên rồi, sẽ chuẩn bị vật phẩm cần thiết cho song tu đại điển.

Đọc truyện chữ Full