Lúc xuống máy bay, Kiều Mạt đã xơi hết ráo ba hộp donut, cùng với hai nụ hôn của Kim Trăn ——– cất cánh một lần, hạ cánh một lần.
Tuy rằng những người khác trong khoang không nhìn thấy hình ảnh cấm thiếu nhi, nhưng chỉ cần nghe tiếng hít thở và tiếng mút cũng láng máng đoán được gần hết. Cộng thêm khi rời khoang, trên mặt Kiều Mạt thoáng hiện sắc hồng khả nghi, ánh nhìn hướng về Kim Trăn lại long lanh ậng nước như vũng nước trong vắt, thành thử ánh mắt mọi người nhìn cả hai đều tăng thêm phần ám muội.
Ngầm thông suốt, trong lòng hiểu rõ, hiểu rõ nhưng không nói ra.
Xe đưa đón của đoàn phim đã chờ tại sân bay, hai tiếng sau, mọi người đến khách sạn nằm ngay cạnh phim trường. Vừa xuống máy bay, Kiều Mạt đã cảm nhận được sự chênh lệch nhiệt độ giữa Nam và Bắc, hai giờ chiều, đúng ngay thời điểm nóng nhất trong ngày, từng luồng sóng nhiệt ập vô mặt.
Tới cổng khách sạn, mọi người mới xuống xe đã nhận thấy nhiệt độ cao hơn.
“Sao nóng dữ vậy trời?” Người hô lên đầu tiên là Đào Di, ông nội của Đào Di chính là trùm đất đai nổi tiếng toàn Bắc Kinh, dù tính tình cô nàng khá tốt, nhưng dù sao cũng được nuông chiều từ bé, đời nào chịu được khổ như vầy.
Phía sau, Lục Tường nghe vậy liền cười bảo: “Mới thế này đã chịu không nổi à? Đến khi quay phim mới gọi là nóng, nhiệt độ lên tới hơn 40, mà cô còn phải mặc áo dài với đội nón rộng vành, không được đổ mồ hôi.”
“Hả!” Đào Di kêu than một tiếng. Đám người đằng sau cũng nhao nhao phụ họa…
Đầu Trọc loáng cái đã làm xong thủ tục nhận phòng cho đoàn phim, phát thẻ phòng cho từng người. Lục Tường thông báo với tất cả:
“Hôm nay mọi người mệt rồi, về nghỉ ngơi cho tốt đi, tám rưỡi sáng mai tập hợp tại đại sảnh.”
Mọi người nghe vậy, lần lượt xách hành lý về thẳng phòng mình.
Kiều Mạt và Ô Mãn ở một phòng, sau khi vào phòng, Ô Mãn không khỏi nhíu mày, dù đã sớm nghe nói khách sạn xung quanh phim trường điều kiện không tốt, nhưng ai ngờ lại nhỏ vầy đâu, hên sao trong phòng vệ sinh còn có bồn tắm lớn.
Kiều Mạt lại chả để ý phòng lớn hay nhỏ, giờ phút này trong đầu cậu chỉ toàn ý nghĩ làm sao mò được vào phòng Kim Trăn.
“Ô Mãn, hôm nay trên máy bay Kim Kim lại hôn ta, còn hôn tận hai lần. Ngươi nói xem, bọn ta đã hôn ba lần rồi, coi như chính thức xác lập gian tình rồi đúng không?” Kiều Mạt sung sướng hỏi.
Ô Mãn: “… Điện hạ, từ gian tình không xài như vậy được.”
Nghe thế, hoàng tử nhỏ gật đầu: “Ừm, đúng là chưa gian thành công.”
Ô Mãn: …
Tiểu quy quyết định phải tìm cơ hội thử hỏi tổ tổ tổ gia gia xem thầy dạy văn hóa cho Cửu hoàng tử điện hạ rốt cuộc là ai.
“Hay đêm nay ta đi gian thử?” Kiều Mạt kích động nhìn Ô Mãn, mắt lóe lên tia nóng lòng muốn thử.
Ô Mãn: …
Được rồi, thầy dạy tư tưởng phẩm đức cũng rất quan trọng.
Ý tưởng của hoàng tử nhỏ cuối cùng cũng không có cơ hội thực hành, sau bữa tối, ai nấy lục tục về phòng nghỉ ngơi, mà Lục Tường và Đầu Trọc lại chui vô phòng Kim Trăn để bàn bạc kế hoạch quay phim ngày mai.
Thấy Kiều Mạt rốt cuộc ôm hộp donut ngủ thiếp đi, Ô Mãn thở phào một hơi, mỹ mãn bước vào bồn tắm lớn, chuẩn bị đi ngủ.
Đúng lúc này, việc ngoài ý muốn xảy ra, trong không khí lặng lẽ dâng lên một làn sóng dao động, tuy không rõ ràng, nhưng Ô Mãn nhận ra ngay tắp lự, cấm chế, có người hạ cấm chế trong khách sạn.
Ô Mãn cực kỳ sợ hãi, lập tức khôi phục hình người, chạy vội vào phòng, chỉ thấy Kiều Mạt đã mở to mắt ngồi dậy, hiển nhiên cậu cũng nhận ra tình huống bất thường.
“Điện hạ.” Sắc mặt Ô Mãn hơi tái, trong lúc bối rối chỉ kịp quấn cái khăn tắm bên hông. “Có khi nào là ma cầm hôm nọ không…”
*ma cầm: chim ma
Kiều Mạt lắc đầu, ý bảo Ô Mãn an tâm chớ nóng, tiếp theo ngưng thần tĩnh khí, cảm nhận linh lực dao động trong không khí. Luồng linh lực này khiến cậu thấy quen quen, song có thể khẳng định không phải ma cầm ngày ấy, vì cấp bậc linh áp kém hơn nhiều.
Kiều Mạt bước đến cửa, mở cửa phòng, ngó ra ngoài, hành lang hoàn toàn yên tĩnh, tựa hồ tất thảy người tầng này ngủ cả rồi. Chỉ thấy cửa cầu thang cuối hành lang mơ hồ tỏa ra ánh sáng vàng, đúng là nơi đặt cấm chế, Kiều Mạt nhướng mày, nhớ ra nguồn gốc của cảm giác quen thuộc, cấm chế này cùng loại với cấm chế trước cửa phòng hội nghị tại tòa nhà Xán Tinh bữa đó, chắc chắn do một người hạ.
Kiều Mạt mở thiên nhãn, nhìn linh khí cấm chế trông như luồng sương vàng kia từ từ di chuyển trong không khí. Lại thấy một linh ti lớn cỡ ngón cái chầm chậm tách ra từ linh vụ, thong thả bò dọc theo hành lang rồi uốn éo duỗi dài về phía trước.
Khi duỗi đến trước cửa một căn phòng, linh ti ngừng lại, rẽ qua, chui vào khe hở dưới cửa phòng. Kiều Mạt vẫy vẫy tay, gọi Ô Mãn phía sau, chỉ phòng kia rồi hỏi khẽ:
“Phòng đó của ai?”
Ô Mãn liếc thoáng qua bảng số phòng, trên mặt hiện tia kỳ quái, nhẹ giọng đáp:
“Kim Trăn.”
Kiều Mạt nghe vậy thì trợn mắt, tức tốc vươn tay, một luồng sáng lam bắn ra từ đầu ngón tay cậu, đâm thẳng vào linh ti nọ như một lưỡi đao sắc bén. Nháy mắt, cả linh ti lẫn sương vàng đồng thời biến mất.
Cả không gian như vụt cái khôi phục nguyên trạng, dãy phòng hai bên truyền ra tiếng TV và âm thanh trò chuyện. Kiều Mạt chạy thật thanh đến trước cửa phòng Kim Trăn, gõ cửa rầm rầm.
Mới gõ vài tiếng, cửa phòng đã mở ra, Kiều Mạt bật thốt: “Kim Kim, anh không sao chứ…”
Chưa dứt lời, Kiều Mạt đã bị một luồng sáng làm lóa mắt, tập trung nhìn kỹ mới nhận ra là Đầu Trọc.
Đầu Trọc thấy là Kiều Mạt, trên mặt liền xuất hiện nụ cười mờ ám, bèn gọi người đằng sau:
“Kim tổng, có người tìm.”
Sau đó nghiêng người qua cho Kiều Mạt vào, Kiều Mạt sải bước vô phòng, dùng linh thức quét khắp phòng, không phát hiện gì dị thường nữa mới thở phào nhẹ nhõm.
Cậu hướng ánh mắt về phía Kim Trăn, chỉ thấy Kim Trăn và Lục Tường đang cầm kịch bản thảo luận, hai người chẳng hẹn mà cùng thả đồ trong tay xuống, nhìn cậu chằm chằm.
Kiều Mạt cúi đầu dòm, thấy mình đang mặc áo ngủ xì trum, đi gấp quá đến dép cũng chưa kịp xỏ, cứ thế chạy chân trần ra ngoài.
Lục Tường trợn mắt, mãi sau mới lên tiếng: “Kiều Mạt, sao cậu lại thích mặc… váy?”
Kiều Mạt chớp mắt, liếc Kim Trăn một cái, đáp: “Mát mẻ, tiện lợi.”
Lục Tường và Đầu Trọc đưa mắt ngó nhau, tiếp theo không hẹn mà cùng chuyển mắt về phía Kim Trăn.
“Tiện lợi?” Lục Tường nhịn cười, đứng dậy vỗ vỗ vai Kim Trăn, bảo: “Hôm nay cũng trễ rồi, dừng ở đây thôi, còn lại mai bàn tiếp.”
Đoạn nói với Đầu Trọc: “Đi thôi, chúng ta ở đây không tiện.”
Đầu Trọc quăng ánh mắt khen ngợi cho Kiều Mạt, theo Lục Tường ra khỏi phòng, trước khi đi còn cẩn thận treo bảng “Xin chớ quấy rầy”.
Sắc mặt Kim Trăn đã được Kiều Mạt rèn luyện tới độ gặp biến chẳng sợ rồi, hắn nhìn Kiều Mạt, hỏi:
“Cậu đến làm gì?”
Nguồn:
Dẫu bộ dạng Kiều Mạt quả thực mang theo hàm ý muốn bò lên giường, song Kim Trăn chú ý thấy lúc vào đây, ánh mắt cậu không giống bình thường lắm, bớt đi chút vui sướng, nhiều thêm chút lo lắng.
“Em, em đến thăm anh một lát.” Kiều Mạt đã khôi phục nụ cười thường ngày, dòm Kim Trăn bằng vẻ mặt thèm khát lộ liễu. “Trễ thế này sao anh còn chưa ngủ? Đang đợi em sao?”
Kiều Mạt đặt mông ngồi xuống cạnh Kim Trăn, bấy giờ mới phát hiện áo choàng bất tiện chỗ nào, không thể cưỡi ngựa.
Kim Trăn ấn ấn thái dương, tự nhủ vừa rồi nhất định là ảo giác, hắn hít một hơi thật sâu, nghiêm túc bảo Kiều Mạt:
“Kiều Mạt, ngày mai chính thức bước vào giai đoạn quay phim rồi, nếu hôm nay cậu đã đến đây, vậy chúng ta nói chuyện đàng hoàng đi.”
Kiều Mạt ngoan ngoãn gật đầu, nhìn Kim Trăn.
Kim Trăn nhìn cậu chốc lát, mở miệng: “Tôi thừa nhận mình có ít cảm giác với cậu, nhưng tôi nghĩ bất kỳ ai cũng sẽ có phản ứng đó thôi. Hiện tại tôi không có hứng thú với chuyện này, hơn nữa cũng không thích có người bám theo mình om sòm cả ngày. Tôi hi vọng bắt đầu từ ngày mai, cậu có thể giữ khoảng cách với tôi, quan hệ giữa chúng ta chính là nhà sản xuất và diễn viên, tôi muốn bộ phim thuận lợi quay xong một cách nhanh chóng.”
Kiều Mạt chớp chớp mắt, hỏi: “Vậy chờ quay phim xong là hai mình có thể quen nhau đúng hông?”
Kim Trăn im lặng một hồi, đáp: “Quay xong rồi tính.”
Trong mắt Kiều Mạt thoáng hiện vẻ thất vọng, cậu cúi đầu, cũng trầm mặc giây lát, cuối cùng gật đầu:
“Được, em nghe lời anh.”
Nom dáng điệu buồn bã của Kiều Mạt, Kim Trăn thế mà cảm thấy tim khẽ đau nhói, song hắn vẫn nói tiếp:
“Giờ không còn sớm nữa, cậu về nhanh đi, từ nay không có việc gì thì đừng đến phòng tôi.”
Kiều Mạt đứng lên, đi hai bước, nghĩ sao lại quay về, trong tay có thêm miếng hình tròn màu trắng trông như vảy, cậu đưa nó Kim Trăn rồi bảo: “Kim Kim, thiệt ra tối nay em đến tìm anh vì muốn tặng anh cái này, em mang theo nó bên người được không?”
Kim Trăn nhíu mày, lưỡng lự một hồi, vẫn đưa tay nhận miếng gì đó to cỡ nắp chai bia, màu trắng bạc, thoáng ánh sắc lam dưới ánh đèn.
“Đây là cái gì?” Kim Trăn hỏi.
“Đây là…” Kiều Mạt ngẩn ra, sau đó đáp: “Đây là thẻ khai quang em cầu được ở chỗ cao nhân, chuyên bảo hộ bình an, anh mang theo nó bên người nha.”
Đáy lòng hoàng tử nhỏ thầm cảm tạ Hoa Dung một lần.
Sắc mặt Kim Trăn thoáng tối đi, đang tính lên tiếng từ chối: “Tôi không cần cái này…”
Thì đôi mắt to của Kiều Mạt bắt đầu ươn ướt, cậu tủi thân nhìn Kim Trăn, nói:
“Hổng phải anh chê em om sòm sao? Nó lại không biết nói, chẳng lẽ cũng không thể mang theo bên người?”
Kim Trăn chỉ đành nuốt lại lời muốn nói, cất miếng vảy tròn vào túi. Kiều Mạt thấy thế liền tươi cười rạng rỡ:
“Kim Kim, anh nhất định phải luôn luôn mang theo nha, nếu không sẽ mất linh đó.”
Nói xong, Kiều Mạt nhảy tung tăng ra khỏi phòng.
Kim Trăn ngồi thừ mặt trên salon hồi lâu, đau lòng buồn bã, tủi thân bất mãn, nước mắt rưng rưng ban nãy chạy đâu cả rồi?
***
“A! A! Đau, đau, Ô Mãn ngươi làm nhẹ thôi…”
Năm phút sau, trong phòng Kiều Mạt vang lên tiếng kêu gào.
Ô Mãn cau mày, cẩn thận băng bó vết thương trên tay Kiều Mạt, bảo:
“Điện hạ, người đúng là quá ẩu tả, ai lại tùy tiện nhổ vảy chứ? Người có biết muốn mọc lại vảy tốn bao lâu không? Hơn nữa vết thương chưa lành sẽ trở thành một điểm yếu khác của người.”
Kiều Mạt bĩu môi: “Ta cũng đâu muốn, nhưng Kim Kim không cho ta ở bên ảnh, ta buộc phải dùng cách này thôi. Chỉ cần để vảy lên người Kim Kim là ta có thể điều tra vị trí và tình huống xung quanh ảnh bất cứ lúc nào.”
Ô Mãn ngờ ngợ: “Điện hạ, nếu tôi nhớ không lầm thì ngay từ đầu Kim tổng đã nói người cách xa anh ta, nhưng người vẫn mặt dày… Ờ, kiên cường tiếp cận anh ta, sao giờ nghe lời dữ vậy?”
Kiều Mạt cười tủm tỉm vỗ đầu Ô Mãn: “Không tệ nha, Ô Mãn ngươi thông minh lên rồi, vụ này mà cũng bị ngươi phát hiện.”
Ô Mãn: …
Thiệt không phải mỉa mai sao.
Kiều Mạt dần thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói: “Ta đã gặp cấm chế hệ thổ hôm nay hai lần, cùng một người hạ, lần đầu là trong tòa nhà Xán Tinh, ta nhớ đa số người trong phòng hội nghị lúc ấy đều là diễn viên trong đoàn phim hiện tại. Khi mới thấy nó, ta không hiểu tại sao có người hạ cấm chế ở đây, hôm nay nó xuất hiện lần hai, ta cuối cùng cũng biết nguyên nhân, hai lần hành động của người này đều nhằm vào một mục tiêu.”
Trên mặt Ô Mãn lập tức hiện vẻ kinh ngạc: “Điện hạ, ý người là…”
Mắt Kiều Mạt lóe lên tia sáng, trầm giọng đáp: “Coi bộ có người nhớ thương đỉnh của ta thiệt rồi.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bàn Về Phương Pháp Ăn Kim Đan Chuẩn Khỏi Chỉnh
Chương 25: Có kẻ nhớ thương đỉnh của ta thiệt rồi
Chương 25: Có kẻ nhớ thương đỉnh của ta thiệt rồi