DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Làm Giai Cong Trong Truyện BG
Quyển 1 - Chương 7: Lọ lem học đường 7

Thật ra Phàn Viễn không phải người xung động, nhập bao nhiêu vai như vậy, so với nhiều người, có thể nói anh có sức chịu đựng rất tốt, dù thế giới nội tâm phong phú đa dạng ra sao, ngoài mặt vẫn luôn duy trì thiết lập nhân vật, diễn xuất có thể nói đã đến mức ảnh đế, bằng không đã không được cất nhắc lên giữa hàng ngàn hàng vạn diễn viên quần chúng, nhận nhiệm vụ nam thứ.

Dù rằng chỉ là nam thứ cong ==

Thế nhưng tình huống lần này có chút khác biệt, bởi vì liên tục xảy ra những chuyện ngoài ý muốn, thế mà anh lại lần đầu bị OOC trong lúc thi hành nhiệm vụ! Hơn nữa cái cách hỏng thiết lập cũng hết sức đặc sắc.. đối với một người yêu nghề chuyên nghiệp như Phàn Viễn mà nói, đây là quả đúng là một nỗi nhục nhã! Là một vết nhơ lớn trong cuộc đời anh! Là lịch sử đen tối không thể xóa mờ.

Theo tư tưởng tiêu cực chuyện đã lỡ rồi thì cũng mặc luôn, anh nghĩ dù sao cũng đã hỏng thiết lập nhân vật, nhân cơ hội này phát tiết một chút cũng tốt, bằng không cứ ôm một bụng tức như vậy, anh cũng thấy khó chịu.

Anh mặt không đổi sắc nhìn Du Khải, nói trong đầu với Tiểu Ngũ: “Tiểu Ngũ, vào thương thành đổi giúp anh một chai thuốc tăng lực.”

Thương thành chỉ thương thành của hệ thống, đây là nơi có thể dùng điểm kinh nghiệm để đổi thương phẩm, Phàn Viễn đóng vai phụ nhiều năm như vậy, thứ tích lũy được nhiều nhất là điểm kinh nghiệm, có thể coi là một đại gia điểm kinh nghiệm.

Các mẫu mã thương phẩm trong thương thành cũng hết sức đa dạng phong phú, có chủ yếu bốn loại, chia ra làm thể năng, trí lực, sinh lực và tác dụng đặc biệt. Các loại hàng thể năng thì không tốn nhiều điểm kinh nghiệm, phần lớn là hàng tiêu hao, tức là có thời hạn, qua thời gian giới hạn thì sẽ hết tác dụng. Trí lực thì đắt hơn một chút, mặt hàng này không dùng để tăng chỉ số thông minh, mà là để tăng năng lực học tập và ghi nhớ, những người mới bắt đầu thường dùng nó để ghi nhớ hiểu biết về thế giới nhân văn. Sinh lực thì là mặt hàng cao cấp hơn, điểm kinh nghiệm cần cao ngất ngưởng, hơn nữa với vị trí hiện tại của Phàn Viễn, có rất ít cơ hội được dùng, cho nên tới giờ anh vẫn chưa từng đổi qua.

Phàn Viễn đổi nhiều nhất là các thương phẩm có tác dụng đặc biệt, loại thuốc anh dùng để cách ly đau đớn và bệnh tật nằm trong nhóm này, diễn viên có đôi khi phải nhận một số vai khá là khổ sở, ví dụ như gặp tai nạn xe, bị ung thư, hoặc chịu các loại hình phạt tra tấn nghiêm khắc trong thời cổ đại. Những lúc như vậy không có thuốc cách ly đau đớn thì quả thật không xong. Nhưng cách ly đau đớn là một thử thách với khả năng diễn xuất, nếu không diễn tốt sẽ OOC, không diễn xuất thần được như Phàn Viễn thì không ai dám dùng.

“Bíp, đã đổi thuốc tăng lực, trị số sức mạnh của chủ nhân sẽ tăng 999 điểm trong vòng mười giây, duy trì liên tục trong ba mươi phút.”

Phàn Viễn khẽ gật đầu, anh khom người nhặt cuốn sách mình dùng để ném người ở dưới đất lên, là sách giáo khoa ngữ văn, tuy không nặng nhưng rất dày, ném vào mặt người chỉ nghĩ thôi đã thấy thốn. Anh vuốt trang sách bị quăn lên, giọng bình thản như nước, “Các cậu nói tôi thế nào cũng được, nhưng không được phép nói anh tôi, mấy cậu không xứng.”

Du Khải lấy mu bàn tay xoa mặt, nâng mắt lên nhìn về phía Phàn Viễn, trong mắt mang theo tình cảm nồng nhiệt mà chính cậu ta cũng không nhận ra, chợt cậu ta đứng lên, chiếc ghế dựa đang ngồi bị đẩy đổ xuống.

Học sinh trong lớp thấy vậy, kéo nhau chạy ra ngoài, sợ bị liên lụy vào, hai người này một là thái tử gia băng nhóm xã hội đen, một là tiểu thiếu gia nhà giàu, nhỡ bị ngộ thương, muốn khóc cũng không khóc nổi.

Phàn Viễn mặt không đổi sắc mà đề phòng Du Khải, thấy hắn đi về phía mình, ánh mắt kia khiến đột nhiên anh có lỗi giác như bị ác lang để mắt tới. Anh chau mày, đợi đòn tấn công tiếp theo của đối phương.

Đột nhiên Du Khải từ từ cúi người xuống, anh muốn tránh ra trong vô thức, nhưng ngay sau đó bị túm vai, anh giật người.. thế mà lại không thể cử động được!

“……….Tiểu Ngũ em giải thích cho anh với, không phải điểm sức mạnh đã lên tới 999 rồi sao, sao lại không thoát khỏi cậu ta?! Đây đâu phải nam chính nam thứ gì đâu, sao lại mạnh đến mức có thể tóm chặt được anh!”

“Bíp, theo như kết quả thẩm tra có được từ hệ thống, Du Khải là boss ở phần cuối “Lọ lem học đường”.”

“Phần, phần cuối?! Phần cuối cái gì cơ, sao anh không có kịch bản này!”

“Bíp, bởi vì phân cảnh của chủ nhân kết thúc ở giữa bộ truyện, cho nên kịch bản phần cuối không có liên quan gì tới chủ nhân, cho nên không nhập vào.”

“Em muốn hại chết anh à.. nếu biết trước cậu ta là boss thì anh đã chẳng dám khiêu khích cậu ta, tỏ vẻ đáng thương dù sao cũng tốt hơn bị oánh dập mặt QAQ.”

“Bíp, chủ nhân không phải lo lắng, theo nội dung ở phần cuối, thật ra Du Khải vẫn thầm yêu nguyên chủ, nên sau khi nguyên chủ qua đời, để báo thù cho nguyên chủ, cậu ta bắt đầu trả thù với nam chính và nữ chính, cuối cùng mới bị nam chính xử lý. Cho nên chắc cậu ta không đánh dập mặt anh đâu.”

Cả người Phàn Viễn run lên, “Yêu thầm á? Anh nói sao ánh mắt cậu ta nhìn anh nóng bỏng như vậy, hóa ra là muốn đè anh ra! Đúng là không biết xấu hổ! Còn không bằng oánh anh đi!”

“………….”

Lúc Phàn Viễn còn đang đấu tranh tư tưởng trong đầu, Du Khải đã tiến đến bên tai anh, giọng nói trầm thấp ám muội, dùng âm lượng chỉ hai người họ nghe được nói: “Cố Viễn, mày đúng là càng lúc càng hợp khẩu vị tao, đừng dùng ánh mắt này để nhìn tao, tao sợ mình không nhịn được thật.”

Cái này mà là yêu thầm á, có mà chòng ghẹo thì có, chỉ thiếu điều lôi anh lên giường mà đè! Phàn Viễn chau mày thấp giọng nói: “Buông tay ra.”

Du Khải cười ha hả, lấy tay vỗ vỗ má anh, sau đó buông tay ra, xoay người rời khỏi phòng học.

Hai cậu tâm phúc kia hết sức ngạc nhiên, sau một hồi đứng hình mới nhớ ra phải đuổi theo.

“Anh Khải, cứ như vậy mà tha cho thằng đấy sao?”

“Cái thằng Cố Viễn này cũng gan thật, dám ném sách vào anh Khải, đúng là ngứa đòn mà…”

….

Phàn Viễn nhìn mớ hỗn độn quanh chỗ mình, không khỏi cảm thấy đau đầu, cứ tưởng đi học thì sẽ không phải đọc kịch bản, có thể yên tâm diễn xuất tự nhiên, không ngờ lại có một chi tiết ẩn đang đợi mình. Boss bành trướng quá đáng sợ, anh không phải nam chính nên không chịu được đâu ToT

Vất vả lắm mới đợi được đến giờ tan học, Phàn Viễn dọn đồ trên bàn định đi về, lại bị một người ở phía sau cướp lấy cặp sách, không cần quay đầu nhìn cũng biết là ai, ngoài thái tử gia nhà xã hội đen đi gây sự khắp nơi kia, cả lớp này còn ai dám cướp cặp sách của anh nữa.

Đến quay đầu anh cũng lười quay, duỗi tay phải ra sau, lạnh lùng nói: “Đưa cặp sách cho tôi.”

Đương nhiên Du Khải không đưa rồi, cậu ta cong môi cười, dán vào tai anh mập mờ nói: “Muốn lấy cặp sách thì đi theo tao.”

Phàn Viễn lặng lẽ nhìn hắn lướt qua mình đi ra ngoài, anh đi theo vài bước, mới nhận ra hướng này là lên sân thượng.

Cái nơi gọi là sân thượng này, hầu như trong mọi tiểu thuyết học đường đều nhắc tới, thực ra đây chính là thánh địa hẹn hò đánh nhau hút thuốc đánh bạc, cũng là nơi những tên du côn bất tài vô học thích nhất, Phàn Viễn cảm thấy mình là một học sinh ngoan, đương nhiên không thể lên đó, bằng không sẽ hỏng thiết lập nhân vật mất! Cái cặp sách kia quan trọng đến mức đáng để anh phá vỡ thiết lập nhân vật sao? Hiển nhiên không đáng rồi.

Anh nhìn bóng lưng boss rời đi, lắc đầu, sau đó đi về phía ngược lại.

Anh chẳng ngại gì mà cho tên kia leo cây, cái tên mắc chứng ẩm ương tuổi dậy thì này đúng là thiếu ngược mà.

Ra khỏi cổng trường, Phàn Viễn vừa liếc mắt đã thấy xe anh trai mình, nhất thời cảm thấy hết sức rối bời, phải biết trường trung học Thánh Đế và Tụng Chân cách nhau rất xa, để có thể tới đây đợi anh tan học, hiển nhiên là phải trốn học rồi. Thế nhưng trốn học không phải trọng điểm, trọng điểm là, hắn lại cho bay một đoạn kịch bản nữa sao?!

Phàn Viễn hết sức sầu muộn mà ngẩng đầu 45° nhìn lên trời cao, nam chính sau khi tan học không đi qua phòng vệ sinh, ai sẽ tới thả nữ chính ra đây, lẽ nào để đêm nay nữ chính qua đêm trong nhà vệ sinh luôn. Tình tiết này anh biết giúp thế nào đây? Chẳng lẽ đi nói với nam chính đột nhiên em muốn tới tham quan nhà vệ sinh trường anh! Đúng là vô vị! Đúng là biến thái! Có khi nam chính lại tống anh vào viện tâm thần sớm hơn.

Khoảnh khắc Phàn Viễn vừa ra khỏi cổng trường, rada brocon của Cố Kỳ lập tức phát hiện ra, hắn lập tức xuống xe, đi về phía em trai mình, trông thấy em trai thân yêu buồn bã nhìn trời, trái tim run lên, chẳng lẽ có người bắt nạt em trai hắn?

Nếu đúng vậy thì không thể tha thứ.

“Tiểu Viễn….”

“Cố Viễn!”

Hai giọng nói đồng thời vang lên khiến Phàn Viễn hơi giật mình, anh vừa nâng mắt lên thì trông thấy nam chính đang đi về phía mình, phía sau thì là Du Khải bị mình cả gan cho leo cây, chỉ cảm thấy trời rung đất chuyển — Boss đang phát triển gặp nam chính trước thời hạn, đây là loại nghiệt duyên gì chứ?!

Theo thuộc tính brocon của nam chính bây giờ, nếu hắn phát hiện Du Khải ôm tâm tư dung tục với em trai mình, chắc chắn sẽ không bỏ qua, không cho tên boss tương lai có cơ hội phát triển, bóp chết từ trong trứng nước. Sau đó toàn bộ phần cuối của truyện sẽ bay thẳng, cả phần trên này cũng chẳng cần nữa, cho game over luôn!

Phàn Viễn khẽ hít sâu một hơi, nở nụ cười xán lạn về phía anh trai mình, sáng đến mức Cố Kỳ sững người ra, “Anh, anh đợi em một chút.”

Sau đó anh chạy nhanh tới trước mặt Du Khải, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Bạn học Du, cảm ơn cậu đã cầm cặp sách giúp mình, anh trai mình tới đón rồi, xin hãy trả lại cho mình đi.” Để giữ tính mạng cậu, xin phắn nhanh lên đi!

Du Khải nheo mắt nhìn anh trong thoáng chốc, đột nhiên ôm vai anh đi về phía Cố Kỳ, nở nụ cười dịu dàng: “Chào Cố học trưởng, anh đã chuyển trường rồi mà còn đặc biệt tới đón Tiểu Viễn, đúng là anh em thân thiết, cơ mà em hơi tò mò, nếu học trưởng còn tới đón em trai, chẳng phải lại giống như trước đây sao, Cố học trưởng chuyển trường còn ý nghĩa gì nữa?”

Phàn Viễn: “Con bà nó chú em nói chuẩn dã man con ngan, muốn tặng cho một tràng pháo tay nhiệt liệt quá! Nam chính đại nhân à, anh thông minh lên hộ cái!”

Cố Kỳ nhìn chòng chọc cánh tay Du Khải ôm vai Cố Viễn, ánh mắt trở nên lạnh tanh, qua vài giây đột nhiên hắn mỉm cười, nụ cười đẹp mắt không ai sánh bằng, có chút bất đắc dĩ nói: “Cũng không có cách nào, ai bảo tôi là anh trai của Tiểu Viễn chứ, không ở bên cạnh em ấy một lúc là lại thấp thỏm lo không biết em ấy có bị ai bắt nạt không. Dù sao thì, giờ có quá nhiều người lòng dạ khó lường.”

Nói rồi hắn hất tay Du Khải ra, kéo Phàn Viễn về bên cạnh mình.

“Hơn nữa, đây là chuyện nhà họ Cố chúng tôi, có phải Du học đệ đã hơi xen vào chuyện của người khác rồi hay không.”

Đọc truyện chữ Full