DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dật Nhiên Tùy Phong
Chương 58: Trung thành

Ăn lẩu hải sản, nồi lẩu nóng hôi hổi, cảnh tượng ấm áp này làm tâm Tào Dật Nhiên tạm thời dễ chịu hơn, hắn một hơi uống cạn ly bia, lại rót đầy một ly, Bạch Thụ bóc tôm bỏ vào chén hắn, vội vàng đè lại cái ly, còn lấy ly ra để qua một bên, nói, “Em là tới ăn, hay là tới nốc bia? Đừng uống nữa.”

Tào Dật Nhiên giương mắt nhìn y, hắn bị nhiệt khí của nồi lẩu hun cho mắt ướt át, trên mặt cũng có huyết sắc hơn, môi hồng răng trắng, bộ dạng liếc Bạch Thụ như vậy, trong mắt Bạch Thụ có cảm giác phong tình vạn chủng, Bạch Thụ bị hắn câu dẫn tới mức hô hấp chậm lại, nhưng vẫn kiên trì cường ngạnh nói, “Đừng uống.”

Tào Dật Nhiên lười biếng gắp con tôm Bạch Thụ bóc cho lên ăn, ăn xong mới nói, “Anh không uống với tôi thì thôi, còn không cho tôi uống.”

“Lát nữa anh phải lái xe, không thể uống rượu, xảy ra tai nạn xe không thể đùa giỡn.” Bạch Thụ rất nghiêm túc, Tào Dật Nhiên lại không cho là đúng, nói, “Đâu dễ tai nạn như vậy.”

Bị Bạch Thụ không đồng ý nghiêm mặt nói, “Về sau em phải chú ý, uống rượu không được lái xe.”

Tào Dật Nhiên không cùng y dây dưa mấy chuyện không ý nghĩa này, thấy bàn bên cạnh có một cậu trai và một cô gái ngồi, thấy cậu trai đang gỡ chân cua, chấm tương mới bỏ vào trong chén cô gái, còn nói, “Em thích ăn chân, chân đều cho em, anh ăn cái khác.”

Cô bạn gái cười khúc khích dùng ngón tay xanh biếc nhón chân cua lên từ tốn ăn, động tác mềm mại duyên dáng, Tào Dật Nhiên nhìn cô gái kia mấy lần, bị bạn trai cô trừng mắt, Tào Dật Nhiên khinh thường hừ một tiếng, nói, “Loại hàng này tưởng tôi thèm coi trọng sao!” Hắn thật ra rất chướng mắt, cảm thấy tướng mạo cũng không đẹp, tư thái cũng không có gì hay, quan trọng nhất là động tác cô ta cũng quá ỏng ẹo.

Chỉ là giọng hắn nói không nhỏ, trùng hợp còn bị đôi tình nhân kia nghe được, bạn gái bị vũ nhục, hơn nữa cậu trai kia cao cao to to, phỏng chừng rất tự tin giá trị vũ lực của mình, cho nên muốn hướng Tào Dật Nhiên nói năng lỗ mãng lấy lại công đạo.

Cậu trai kia trực tiếp đứng dậy khỏi ghế, cậu ta và Tào Dật Nhiên chỉ cách một bước, muốn kéo cánh tay Tào Dật Nhiên, Tào Dật Nhiên né qua bên cạnh một bước, nói, “Mày có ý kiến?”

Đối phương thấy Tào Dật Nhiên ăn mặc lòe loẹt, rất không đứng đắn, nhận định Tào Dật Nhiên không phải thứ tốt, lên tiếng, “Vừa rồi dám ngắm bạn gái tao! Quản cho tốt mắt mày, nếu không cho mày đẹp mặt.”

Tào Dật Nhiên hắc một tiếng, nhấc chân muốn đá cái ghế bên cạnh, miệng cười nhạo, “Bộ dạng như vậy, bảo tao ngắm, tao cũng lười ngắm.”

Nếu không phải Bạch Thụ đứng dậy chặn cái ghế bị Tào Dật Nhiên đá tới bàn đối phương lại, sợ rằng Tào Dật Nhiên lại muốn cùng người ta đánh nhau.

Bạch Thụ đảm nhiệm chức hòa giải, kéo cậu trai đang muốn quát tháo Tào Dật Nhiên, nói, “Hôm nay tâm tình cậu ta không tốt, không phải cố ý. Tới, tới, người anh em, uống một chén, đừng chấp nhặt với cậu ấy.”

Nói xong, lấy chai bia Tào Dật Nhiên gọi rót hết vào ly của cậu trai, Tào Dật Nhiên đỏ mặt trừng mắt Bạch Thụ nghẹn tức không nói lời nào.

Cậu trai kia mắng vài câu, nhưng thấy thái độ Bạch Thụ tốt, coi như xong, còn cũng Bạch Thụ kéo quan hệ anh em, hàn huyên nhiều them vài câu.

Bạch Thụ ngồi trở lại ghế, cũng gọi một lồng hai con cua biển hấp, thấy Tào Dật Nhiên mò đồ ăn trong nồi cúi đầu ăn không để ý mình, liền nói, “Dạ dày em vốn không tốt, vừa rồi còn đang nhảy mũi, muốn cảm tới nơi, vậy còn ăn cua thì không tốt cho cơ thể. Thấy em thèm bàn của người ta, được rồi, cũng gọi cho em một lồng, được rồi chứ!”

Giọng y nói khá lớn, cậu trai và cô gái bàn bên đều nghe được, tỏ vẻ phi thường không tự nhiên, không khỏi nghĩ vừa rồi Tào Dật Nhiên thật sự là chỉ nhìn con cua bên bàn bọn họ thôi sao?

Cố tình lúc này Tào Dật Nhiên còn cố ý nổi giận, “Vừa rồi không cho tôi ăn, hiện tại gọi tôi cũng không ăn.”

Bạch Thụ an ủi hắn vài câu, hắn nói không muốn ăn, thế nhưng khi em gái bán hàng bưng cua biển tới, Bạch Thụ gắp con cua tới cái đĩa trước mặt hắn, hắn liền giãn mặt ra, nhưng vẫn không động đũa, nói, “Tôi chỉ ăn chân cua.”

Bạch Thụ buồn cười lấy cua lại đĩa của mình, gỡ chân cua xuống, từ chân cua rút ra thịt thả vào trong chén Tào Dật Nhiên, lúc này Tào Dật Nhiên mới đem chân cua chấm tương ăn, ăn xong còn bình luận, “Mùi vị không ngon, chân này thật bình thường.” Sau đó khoát tay không ăn nữa.

Bạch Thụ bất đắc dĩ lắc đầu, gặp bò viên lên ăn, nói, “Em thật biết làm khổ người khác.”

Tào Dật Nhiên xắn tay áo lên, lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn, lúc này mặt mày hớn hở, “Là anh cam tâm tình nguyện.”

Bạch Thụ chỉ cười, cười đến chất phác cưng chìu.

Hai đại nam nhân ở chỗ này tình nùng mật ý, đôi tình nhân vừa nãy diễn ân ái xem mà ngượng ngùng, vội vàng ăn xong tính tiền.

May là hai người ngồi bên cửa sổ không bắt mắt, nếu không sợ rằng sẽ bị nhiều người vây xem.

Đi ra khỏi tiệm, đèn đường bên ngoài sáng sủa, cho dù là trời lạnh lẽo, trên đường cũng có rất nhiều người, hơn nữa phần lớn là các cặp tình nhân, hoặc nắm tay, hoặc bạn trai ôm bạn gái, cười cười nói nói, thân thân mật mật.

Bạch Thụ thấy cảnh này, liền nhìn chằm chằm Tào Dật Nhiên, chỉ thấy Tào Dật Nhiên cũng nhìn qua, hai người liền nhìn nhau cười, Bạch Thụ tự giác kéo vai Tào Dật Nhiên, ôm hắn đi về phía trước, trong miệng nói, “Vừa nãy tại sao em lại quan sát cô gái kia?”

Tào Dật Nhiên chỉ là thấy người ta ân ân ái ái nên hâm mộ, nhưng sẽ không trả lời Bạch Thụ như vậy, chỉ ung dung nói, “Không nhìn cái gì, chỉ thấy cô gái kia có vẻ giống một người tôi quen.”

Bạch Thụ đành chấm dứt đề tài này, hai người thân mật đi tới chỗ đỗ xe.

Kỳ thật bạn thân cũng hay ôm vai nhau đi, bất quá Bạch Thụ và Tào Dật Nhiên vẫn dẫn tới không ít người quay đầu chú ý, lúc này hai người không thèm quan tâm, thậm chí bởi vì Tào Dật Nhiên có chút lạnh, Bạch Thụ còn ôm hắn sát hơn.

Khi trở lại trong xe, Bạch Thụ hỏi hắn, “Muốn đi đâu, đưa em trở lại? Hay là qua chỗ anh?”

Tào Dật Nhiên suy nghĩ một chút, nói, “Vẫn là đưa tôi về chỗ tôi ở đi, tôi có chút việc.”

Bạch Thụ cười không hỏi nhiều, khởi động xe, đưa Tào Dật Nhiên về.

Tào Dật Nhiên một đường nhắm mắt dưỡng thần, lệch người dựa vào lưng ghế, biếng nhác, trong sắc mặt ẩn chứa phiền não, Bạch Thụ thấy, không khỏi đầy lòng yêu thích nhưng cũng xen lẫn lo lắng.

Một đường lái xe, khi sắp tới chỗ Tào Dật Nhiên ở, Tào Dật Nhiên rốt cuộc mở mắt ra, nhìn cảnh vật ven đường đờ ra, Bạch Thụ nhịn một đường không hỏi, lúc này cũng hỏi ra miệng, “Có phải em gặp vấn đề gì rồi không? Không thể kể với anh sao?”

Tào Dật Nhiên hơi nghiêng đầu nhìn Bạch Thụ, ngón tay điểm điểm trên đầu gối, như là đang suy nghĩ, sau đó lắc đầu, “Không có gì.”

Bạch Thụ ở trong lòng than một tiếng, thành khẩn nói, “Có cái gì không thể nói với anh? Nói không chừng anh có thể giúp một chút.”

Tào Dật Nhiên nghe y nói trong lòng càng buồn, lại bày ra bộ dạng chọc cười, “Đương nhiên là không thể nói mới không nói với anh. Còn chưa xác định hôn ước nữa, anh đã một lòng muốn quản chồng anh thật chặt rồi.”

Bạch Thụ nghe hắn nói thần tình trên mặt đình trệ, sau đó không có ý tốt vươn tay sờ soạng trên bắp đùi hắn một cái, bị Tào Dật Nhiên bắt lấy tay, trực tiếp đưa đến bên môi, Bạch Thụ cho là hắn muốn hôn mình, không nghĩ tới Tào Dật Nhiên há mồn cắn, gặm một ngụm lớn trên mu bàn tay y, dĩ nhiên không phải cắn thật, cho nên Bạch Thụ chẳng qua là cảm thấy nóng hổi ướt sũng, không đau, nhưng vẫn phối hợp kêu lên, “Em muốn thoái hóa thành chó hả? Anh phải mau đi chích bệnh dại mới được.”

Tào Dật Nhiên liền gặm tiếp một cái, lần này là cắn thật, Bạch Thụ bị cắn hơi đau, bất quá y không rút tay về, mà cười hì hì nói, “Được rồi, chích ngừa dại không biết có còn kịp hay không, dù sao cũng là chết trên miệng em, em muốn cắn thì cắn tiếp đi.”

Vì vậy Tào Dật Nhiên hung tợn đem tay Bạch Thụ gặm hết một lần, phát tiết hậm hực trong lòng, cuối cùng némtay Bạch Thụ đi, nói, “Trên tay anh không biết có bao nhiêu vi khuẩn, ông mới chết trên tay anh.”

Bạch Thụ vừa gạt nước bọt trên tay mình, vừa nghiêm nghị nói, “Được, chính là một đôi vợ chồng sống chết theo nhau, nếu chết, câu chuyện chính là xúc động lòng người, có thể để người khác viết thành một cố sự tương ái tương sát tốt đẹp.”

Tào Dật Nhiên bị y chọc cười ha ha, khuỷu tay chống trên cửa sổ xe, tay thì chống đầu liếc xéo Bạch Thụ mặt mày nghiêm túc, cười tới nổi vai run run, nói, “Mệt anh còn dám nói. Anh không làm cảnh sát, có thể đi viết sách.”

Bạch Thụ nghiêm trang nói, “Vậy cẩn tuân mệnh lệnh của phu nhân, tại hạ liền đi hỏi tiền lương viết sách bao nhiêu.”

Ngay sau đó bị Tào Dật Nhiên đánh một cái lên cái tay vẫn luôn phẩy nước bọt, “Anh mới là phu nhân, tôi là tướng công.”

Hai người liền vì vấn đề phu nhân cùng tướng công tranh chấp lung tung như hai đứa con nít một phen, nhà Tào Dật Nhiên cũng đến rồi.

Bạch Thụ muốn đưa Tào Dật Nhiên vào nhà, Tào Dật Nhiên từ chối, cởi dây an toàn, nghiêng người qua bưng mặt Bạch Thụ hôn một nụ hôn dài, hôn cho Bạch Thụ lâng lâng bốc lên dục hỏa, khi Bạch Thụ ôm eo hắn muốn thân thiết triền miên, hắn lại đẩy y ra, ngồi lại trên ghế, chà chà môi, ánh mắt nhìn về phía trước, sắc mặt trở nên nghiêm túc, nói, “Mấy ngày nay chỉ sợ tôi sẽ có chút bận.”

Bạch Thụ nghĩ thầm Tào Dật Nhiên chơi bời lêu lổng cũng nói muốn bận, vậy nói rõ hắn bận thật, liền thấu hiểu nói, “Ừm, vậy làm cho tốt nhé. Khi nào có thời gian rảnh, chúng ta lại hẹn ra gặp mặt, em muốn tới chỗ anh thì cứ trực tiếp tới.”

Tào Dật Nhiên gật đầu, liền muốn xuống xe, thế nhưng đẩy cửa ra lại ngừng lại, quay đầu nhìn Bạch Thụ, Bạch Thụ cho rằng hắn còn có chuyện gì quan trọng, chăm chú lắng nghe, lại nghe Tào Dật Nhiên nói, “Có cô cấp dưới tên Quan Chi kia, bộ dạng rất xinh đẹp, bất quá, anh vẫn nên cách cô ta xa một chút, có biết không!”

Bạch Thụ sửng sốt, liền bật cười, “Anh nửa điểm ý tứ với cô ấy cũng không có.”

Tào Dật Nhiên vẫn phụng phịu, nói, “Tôi mặc kệ anh có ý tứ hay không, không cho anh quá tốt với cô ta.”

Bạch Thụ chỉ đành nói được, nhưng Tào Dật Nhiên cho rằng y trả lời quá nhanh, nhất định là bằng mặt không bằng lòng, cuối cùng còn nhấn mạnh một lần, lúc này mới đi.

Bạch Thụ xuống xe, đưa hắn vào cửa lớn, Tào Dật Nhiên sắp vào, lại quay đầu nhìn Bạch Thụ, Bạch Thụ phất phất tay với hắn, “Mau vào đi, em mặc ít, đừng để bị cảm lạnh. Về uống chút nước nóng.”

Tào Dật Nhiên nghe y quan tâm lải nhải, nhìn thân ảnh y trong bóng đêm vẫn to lớn như cũ, nhớ tới đủ loại chuyện từ khi quen biết y tới nay, lại nhớ tới nữ nhân nói mang thai con hắn, trong lòng không khỏi đau đớn giống như giống như sóng cuộn, lần đầu tiên hối hận trước đây tại sao phải cùng nữ nhân xằng bậy, cho nên khiến bản thân hiện tại rơi vào hoàn cảnh này.

Cuối cùng Tào Dật Nhiên vẩy vẩy tay với Bạch Thụ, lặng lẽ xoay người rời đi

Đọc truyện chữ Full