(Rằm Tháng Giêng)
Ban đầu Tào Dật Nhiên không muốn làm đến mức ác liệt như vậy, nhưng giống như mở một vết nứt trên tảng đá, vết nứt sẽ không thể khống chế được mở rộng ra, tình thế cũng không thể khống chế được cứ mở rộng.
Lại nói, Tào Dật Nhiên cảm thấy chính mình thật đúng là không làm gì, thậm chí hắn còn chưa ra mặt, thế cho nên chuyện phát triển tới cuối cùng, gần như không ai biết là hắn ở sau lưng thao túng.
Ban đầu Tào Dật Nhiên không muốn làm ngoan tuyệt như vậy, nhưng là, tựa như vết nứt trên tảng băng không khống chế được mà cứ mở rộng ra vậy, tình thế cũng mở rộng không thể khống chế.
Lại nói, Tào Dật Nhiên cảm thấy mình thật sự không làm gì, hắn thậm chí không ra mặt, cho nên chuyện phát triển đến cuối cùng, gần như không có người biết hắn ở sau thao tác.
Hắn chỉ cho một thư kí của Lý Nghiêu Dân một vài bí mật, bảo ông đệ trình chứng cớ lên cơ quan kiểm sát, mà vị thư kí này, bất quá là trong nhà có đứa nhỏ cần làm phẫu thuật, cần một khoản tiền, ông ta không có, vợ lại nháo đòi ly hôn, mà Lý Nghiêu Dân lại thật sự không phải sếp tốt bụng, đối với vị thư kí duy nhất này thường xuyến đánh mắng y như với vợ, khiến ông ta oán khí tận trời, nhưng lại vì tiền lương mà không dám từ chức.
Tào Dật Nhiên đợi lâu như vậy mới xuống tay với Lý thị, bất quá là chơ đưa con trai của vị thư kí này ra nước ngoài trị liệu, nhân tiện còn có vợ ông ta, lại cho ông ta chút tiền mà thôi, đương nhiên, Tào Dật Nhiên tự bỏ tiền này ra sợ trong nhà sẽ biết, nên mượn Chu Diên trước, về sau hứa hẹn ông ta tố giác thành công rồi, sẽ đưa ông ta ra nước ngoài đoàn tụ với người nhà.
Việc liên lạc với vị thư kí này, cũng không phải hắn làm, mà là Chu Diên gián tiếp làm, vừa đấm vừa xoa, vừa dụ dỗ vừa lòe vũ khí, khiến ông ta tuyệt đối không dám lật lọng.
Chu Diên thật có chút khó hiểu với trình độ tỉ mỉ cẩn thận của Tào Dật Nhiên, hỏi hắn, hắn chỉ hàm hồ trả lời, nói không muốn để người khác biết hắn làm.
Bên phía Bạch Thụ, sau khi đưa đơn từ chức, liền nhấc lên sóng to gió lớn trong cục bọn họ, cấp trên vô cùng không nỡ cho y đi, đồng nghiệp, đặc biệt là cấp dưới của y, không ai hiểu quyết định này của y, một đám đại nam nhân lôi kéo y không tha.
Bạch Thụ cũng không đưa lý do gì khác, chỉ nói là thân thể mẹ mình không tốt, một lòng muốn mình từ chức, bản thân không có cách nào.
Cấp dưới y đều biết chuyện thân thể bà Bạch không tốt, dù sao lần bà nằm viện, bọn họ còn đánh bậy đánh bạ tới thăm bệnh.
Bất quá, đối với việc Bạch Thụ từ chức phần lớn bọn họ vẫn không nguyện tiếp thu, hơn nữa, rất nhiều người còn lạnh tâm, thậm chí dẫn đến hai người khác cũng lo nghĩ chuyện từ chức, bởi vì vợ ở nhà nháo nếu hắn tiếp tục làm cảnh sát hình sự sẽ ly hôn.
Bạch Thụ cảm thấy mình làm gương không tốt, nhưng không còn cách nào.
Thời điểm Tết âm lịch, đúng lúc trong cục bận nhất, tuy Bạch Thụ đưa đơn từ chức, nhưng còn chưa được phê duyệt, hơn nữa thủ tục vẫn rất nhiều, muốn phê xuống chỉ sợ còn cần thời gian không ngắn, đương nhiên tại thời điểm này y không thể nhàm hạ, tiếp tục đi làm, bận tới nỗi thời gian chợp mắt cũng ít, loại thời điểm này, liên lạc với Tào Dật Nhiên liền ít đi, chỉ ở đôi lúc rảnh rỗi gọi điện thoại ân cần thăm hỏi hai câu, không hơn.
Tết âm lịch qua rất nhanh, hôm Nguyên Tiêu, Triệu Trăn mang theo con gái Triệu Sưởng về nhà cha mẹ, cả Tết âm lịch Tào Dật Nhiên đều cùng Lý Hân ở nhà ông bà ngoại, chỉ là Triệu Duyệt và chồng vẫn bận rộn như cũ, thời gian ăn bữa cơm cũng không rút ra được, lúc Triệu Trăn và Triệu Sưởng vào nhà, đã nghe thấy lão phu nhân đang oán giận Triệu Duyệt cứ bận suốt, bận tới mức Mùng 9 mới trở về một chuyến được, Tào Dật Nhiên ngồi bên cạnh vẻ mặt thản nhiên cũng không nói chuyện, mà Lý Hân thì ngồi trên sofa trong góc phòng chơi máy game, cô không thích nói chuyện với lão phu nhân. Bác sĩ đương nhiên không cho cô chơi game, bất quá Tào Dật Nhiên thấy cô thật sự nhàm chán lại thêm đáng thương, tìm máy game cho cô, sau đó quy định mỗi ngày tổng cộng chỉ có thể chơi một tiếng, cuối cùng bác sĩ đành thỏa hiệp.
Lão phu nhân oán giận rất lâu, sau khi Triệu Trăn đến liền trở thành đối tượng oanh tạc, Triệu Trăn tai trái nghe vào tai phải đi ra, không thật sự chú ý nghe, mà Triệu Sưởng thì lôi kéo Tào Dật Nhiên đi tản bộ, cảm thấy cách xa bà nội oán giận không yên có vẻ tốt hơn.
Lúc hai người ra cửa, Lý Hân ngồi ở góc sáng sủa hơi hơi ngẩng đầu nhìn hai người một cái, đây không phải lần đầu Lý Hân thấy Triệu Sưởng, mấy hôm trước có gặp qua, Triệu Sưởng không thân thiết với cô, chỉ khách sáo, cho nên cô cũng không tình nguyện tiếp xúc với cô gái không lớn hơn mình bao nhiêu này, bởi vì thấy đối phương hăng hái, hoạt bát phóng khoáng, mình thì lại lớn bụng, cô luôn có chút không được tự nhiên.
Từ chỗ cô ngồi, có thể nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài vừa vặn là sân trước, trong sân có hai gốc mai lớn, cô thấy Triệu Sưởng vênh mặt hất hàm sai khiến muốn Tào Dật Nhiên hái cho cô đóa hoa mai trên cao, xưa nay Tào Dật Nhiên tính tình đại thiếu gia, mới không bị người ta sai sử, Lý Hân nghĩ Tào Dật Nhiên sẽ từ chối Triệu Sưởng, không nghĩ tới Tào Dật Nhiên lại nhảy lên hái đóa mai kia xuống, dì giúp việc trong nhà nhìn thấy, tức giận đi qua nói hai người, Triệu Sưởng lại ôm cánh tay người ta, nói nói cười cười, bảo Tào Dật Nhiên lại hái thêm đóa nữa.
Lý Hân ngồi bên này, không chơi game nữa, nhìn đến xuất thần, nghĩ thầm mình ở đây rốt cuộc làm gì chứ, Tào Dật Nhiên đối đãi với mình, thậm chí còn không tốt bằng một phần mười đối với em họ.
Mọi người chỉ xem cô là khách mà thôi, hơn nữa còn là vì đứa nhỏ trong bụng mới xem cô thành khách.
Cô bắt đầu nhớ nhà, tuy rằng cái nhà kia luôn lạnh lẽo, trước đây, cha mẹ luôn cãi nhau, còn đánh nhau, không ai để ý cô, có đôi khi trong nhà không người, bảo mẫu cũng nhàn rỗi, thậm chí không chuẩn bị cơm, chỉ có thể ra ngoài ăn, sau khi mẹ mất, có mẹ kế, trong nhà ngược lại ra dáng một ngôi nhà, ít nhất nhóm giúp vệc chưa bao giờ dám nhàn rỗi, mỗi bữa đều có cơm nóng thức ăn nóng, cô không đến trường, mẹ kế lập tức mách lẻo trước mặt cha, cô sẽ bị đánh bị mắng, hiện tại nghĩ lại, bị đánh bị mắng thì có làm sao, dù sao, kia vẫn là nhà không phải sao, còn có một em gái luôn muốn đồ của cố, phá hư còn không trả cô, không đưa nó liền khóc, trước kia phiền muốn chết hiện tại hình như lại không có gì….
Nhưng mà hiện tại, nhà đã không còn, cha vào tù, mẹ kế không biết đi nơi nào, ngược lại vẫn nghe được tin của em gái, được nhà bác nuôi dưỡng.
Cô lại nhớ tới nhà bác mình, quan hệ giữa nhà bác với nhà cô tuyệt không tốt, thậm chí là ác liệt, chủ yếu vẫn là lỗi của cha mẹ cô, trước đây vẫn nghe thấy hai bên gây gổ, dần dần hai nhà không lui tới, không nghĩ tới bây giờ, vẫn là nhà bọn họ nuôi em gái mình, xem ra thân nhân chân chính vẫn được nhờ nhiều lắm.
Lý Hân ngây ngốc, đột nhiên một đóa hoa vươn tới trước mặt, mang theo hương hoa mai.
Lý Hân kinh ngạc ngẩng đầu, Tào Dật Nhiên đứng bên cạnh sofa, mặt không đổi sắc đưa hoa cho cô, nói, “Cô đừng cứ ngồi đây mãi, đứng lên đi lại một chút đi.”
Lý Hân ngẩn người, yên lặng tắt máy game đứng lên, bởi vì sofa rất mềm, cô lại lớn bụng, đứng lên vẫn rất lao lực, Tào Dật Nhiên đưa tay đỡ cô một phen, tuy trên mặt hắn không có biểu tình gì, nhưng ánh mắt vẫn nhu hòa.
Lý Hân bị hắn nhìn mà trái tim đập loạn, thậm chí ngay cả đứa nhỏ trong bụng dường như cũng cảm nhận được biến hóa cảm xúc của cô, động vài cái mới yên ổn lại.
Tào Dật Nhiên đỡ tay cô, cô luôn biết tay Tào Dật Nhiên rất lạnh, nhưng lúc này cô lại cảm thấy tay Tào Dật Nhiên nóng, hơn nữa xuyên qua tầng tầng quần áo chạm vào cánh tay cô.
Cô nghĩ, Tào Dật Nhiên đối với cô kém một chút có lẽ còn tốt, tại thời điểm này hắn đối tốt với cô làm chi.
Lý Hân được Tào Dật Nhiên đỡ ra ngoài, tới cửa, Tào Dật Nhiên còn bảo một người giúp việc trẻ tuổi đi lấy nón và khăn quàng cổ của Lý Hân đến, hắn chỉ đội nón lên đầu Lý Hân, khăn quàng thì để tự cô quấn, nhưng Lý Hân vẫn ức chế không được hạnh phúc, hạnh phúc tới mức lo sợ bất an.
Triệu Sưởng đứng dưới tàng hoa mai trong sân trước, trên mặt chỉ có nụ cười nhàn nhạt, nhưng thoạt nhìn xem như ôn hòa, cô cao gầy phóng khoáng, tính tình lãnh đạm tự tin, dưới ánh mặt trời, thật sự làm Lý Hân cảm thấy tự xấu hổ.
Thấy cô đi ra, Triệu Sưởng chỉ đi tới chào một tiếng, sau đó cười nói một câu, “Em không quấy rầy hai người.” Nói xong bước đi, khiến Lý Hân cảm thấy sửng sốt.
Tào Dật Nhiên chỉ nghiêng đầu nhìn theo một cái, cái gì cũng không nói, vẻ mặt thản nhiên, chỉ là mắt phượng thật dài híp lại.
Lúc ấy, Lý Hân cảm thấy Triệu Sưởng và Tào Dật Nhiên có hơi giống nhau.
Từ sân trước chậm rãi dạo tới sân sau, Tào Dật Nhiên theo bước Lý Hân đi thật chậm, Lý Hân cầm trong tay đóa mai Tào Dật Nhiên cho cô, ngón tay lướt trên mặt cánh hoa, không muốn lừa mình dối người nữa, hỏi một câu, “Thật ra anh không hề thích tôi nhỉ?”
Tào Dật Nhiên thật sự không ngờ cô sẽ hỏi cái này, sửng sốt một chút, đưa tay búng nhánh cây ven đường, nói, “Tôi cũng không muốn lừa cô. Trước kia tôi thật sự rất không thích cô, tôi không nhớ rõ chuyện lần đầu chúng ta gặp nhau lên giường, cô đối với tôi như người xa lạ, nhưng người xa lạ này lại mang theo người nhà chạy tới nói với mẹ tôi mình có con của tôi, muốn tôi chịu trách nhiệm. Tôi nghĩ bất luận kẻ nào, gặp phải chuyện này đều không thích cô gái này.”
Tào Dật Nhiên nói không nể mặt, nhưng Lý Hân trả qua nhiều chuyện, không muốn trưởng thành cũng đã trưởng thành, tính tình từ sớm đã không còn táo bạo liều lĩnh như lần đầu gặp trong văn phòng Triệu Duyệt, cô không tức giận với Tào Dật Nhiên, cũng không muốn không biết xấu hổ làm nũng khóc lóc om sòm, chỉ bình tĩnh cười cười, nói, “Đúng vậy…”
Tào Dật Nhiên có thể nhìn ra chua sót trong mắt Lý Hân, thấy cô vuốt ve đóa hoa, dường như không cáu kỉnh, hắn tiếp tục nói, “Bất quá, ở chung lâu vậy, cô cũng không phải người đặc biệt đáng ghét, tôi không ghét cô như ban đầu nữa. Nói thật, nếu hiện tại chúng ta không phải loại quan hệ này, tôi nhận cô làm em gái nuôi cũng không phải không được. Cô không cần nghĩ nhiều, tôi thật sự không có tình yêu với cô, nhưng tôi cũng không phải không thích cô.”
Câu này của Tào Dật Nhiên khiến ngón tay đang chơi đùa hoa mai của Lý Hân khựng lại, sau đó cô liền cười, cười mà trong mắt ngấn lệ, dưới ánh mặt trời trong suốt như bảo thạch.
Thời điểm cơm tối, một bàn đầy người, rất náo nhiệt, bất quá không có Trương Hoàn, Tào Dật Nhiên cảm thấy rất kỳ lạ, bèn hỏi Triệu Trăn một tiếng, Triệu Trăn nói, “Em ấy ăn cơm tất niên với chúng ta, tiết Nguyên Tiêu về bên nhà dì em ấy. Như thế nào, con mà lại hỏi đến em ấy?”
Tào Dật Nhiên nói, “Cậu, vậy mà cũng nói được, giống như con không thể quan tâm cậu ấy vậy.”
Triệu Trăn nói, “Không có, cậu chỉ không biết hai đứa thế mà lại có quan hệ tốt vậy, thường liên lạc?”
Tào Dật Nhiên cười, “Không được sao?”
Triệu Trăn thấy Tào Dật Nhiên dám đánh Thái Cực với mình, cũng không lắm mồm với hắn, chỉ nói hắn ăn xong tới phòng sách, hai người nói chuyện.
Tào Dật Nhiên biết sẽ như vậy, liền cười gật đầu.
Lý Hân mang thai, rất nhiều thứ không thể ăn, Tào Dật Nhiên thấy cô ăn kiêng quá nhiều, bèn gắp cho cô hai cái móng heo đã hầm thật nhừ bình thường vẫn thích ăn, yên lặng gắp vào chén cô, Lý Hân nhìn về phía hắn, hắn liền quay mặt đi, xem như vừa rồi không phải hắn làm.
Nhưng Triệu Sưởng không buông tha, nói, “Anh cũng biết thương người khác?”
Tào Dật Nhiên bị cô nói sượng mặt, đứng lên gắp đồ ăn cho tất cả mọi người, cuối cùng gắp cho Triệu Sưởng, nói, “Không phản đối nữa nhé?”
Mọi người buồn cười, Lý Hân cũng cười, cười đến là ngượng ngùng, lại giống như rầu rĩ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dật Nhiên Tùy Phong
Chương 80: Nguyên tiêu
Chương 80: Nguyên tiêu