DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dật Nhiên Tùy Phong
Chương 89: Ái phi và trẫm

Bạch Thụ được Chu Diên đưa tới phòng nghỉ phía sau sảnh tiệc, đối với nơi này, Chu Diên phi thường quen thuộc, đứa nhỏ đang ở trong phòng nghỉ ngơi lớn nhất, Triệu lão phu nhân đã ở đó, mấy người nhà khác và bạn bè đặc biệt thân thiết cũng có mặt.

Bé con họ Lý không phải họ Tào này, so với lúc Tào Dật Nhiên sinh ra năm đó còn được cưng hơn, dù sao đại gia đình đã rất nhiều năm không có con nít, hơn nữa bộ dạng bé con này rất đáng yêu, lại bởi vì sinh non mà rất yết ớt, cho nên càng khiến người yêu thương.

Bạch Thụ đứng ở cửa chần chờ một chút, Chu Diên đã vào trước, Dật Ninh ngồi xổm bên nôi nhìn vào trong, bé con đã bú sữa, đã ngủ rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, lông mi còn thưa thớt, tóc cũng chỉ là một tầng lông tơ vàng vàng.

Dật Ninh nhìn không chớp mắt, lại không dám động, Chu Diên đi qua, kéo người lên, Dật Ninh quay đầu, nhìn thấy Bạch Thụ đi tới, liền cười với y.

Bởi vì có bé con, mọi người nói chuyện không quá lớn tiếng, Bạch Thụ đi qua nhìn đứa nhỏ trong nôi, một cục nho nhỏ, khiến y cảm thấy rất kỳ diệu, có một loại cảm giác chua xót mà lại trìu mến dịu dàng không thể miêu tả, đây là con của Tào Dật Nhiên, bọn họ nói đứa bé này giống hắn trước đây như đúc….

Là Lý Hân đã mất kia sinh cho hắn.

Bạch Thụ nhìn bé con, Chu Diên hỏi y có muốn đến phòng cách vách ngồi chút không, dù sao quay lại chỗ tiệc cũng không có ý nghĩa.

Bạch Thụ cười đáp lời, y gần như không thay đổi gì, nhưng lại như thay đổi rất lớn, ít nhất trắng hơn rất nhiều, ngũ quan cũng vì vậy mà có vẻ nổi trội hơn, là một người đàn ông ưu tú bắt mắt, vẫn là âu phục màu đen, nhưng ba y đã không nói y không biết ăn mặc, giống vệ sĩ nữa.

Bạch Thụ không ngồi trong phòng nghỉ nhỏ bao lâu, nước trà trong tay mới nhấp hai ngụm, Dật Ninh ra ngoài trước, chốc lát Chu Diên cũng ra ngoài, cửa lại bị đẩy ra, y tưởng Chu Diên vòng lại, nên tùy ý nói một câu, “Đi lâu như vậy, trà cũng lạnh rồi.”

Không nghĩ tới ngẩng đầu lên, đối diện đôi mắt sâu thẳm mà u buồn thản nhiên của Tào Dật Nhiên.

Tay bưng tách trà của Bạch Thụ khựng lại trong chớp mắt, sau đó lộ ra một nụ cười, nói, “Ở bên ngoài xã giao nhiều như vậy, chắc em muốn uống chút trà nhỉ, Thiết Quan Âm mới phao, vừa vặn có thể uống.”

Trên mặt Tào Dật Nhiên cũng mang theo ý cười, một thân âu phục may cắt cực kỳ vừa người, vây quanh eo nhỏ chân dài, mắt phượng thật dài híp lại vì cười, tóc xử lý gọn gàng, ổn thỏa quy củ.

Tào Dật Nhiên như vậy, không phải Tào Dật Nhiên không hề hình tượng trước mặt y.

Lúc Tào Dật Nhiên nhìn thấy Bạch Thụ bên trong, cũng giật mình trong nháy mắt, bởi vì Dật Ninh gọi hắn tới, hắn còn tưởng Chu Diên có chuyện quan trọng nói với mình, không nghĩ tới, bên trong lại là Bạch Thụ.

Y khóa trái cửa đi đến bên người Bạch Thụ, ngồi xuống sofa, bưng tách trà Bạch Thụ tự khen ngược, dốc sạch một hơi, nuốt hết vào bụng, sau đó mới thở phào một cái, giống như xương cốt cả người trong nháy mắt đều mềm xuống, hắn tựa vào ghế sofa, ánh mắt thẳng tắp nhìn Bạch Thụ, nói, “Tưởng anh không muốn gặp lại tôi nữa.”

Ánh mắt sâu thẳm, ngữ khí vô cùng tủi thân, lại có chút bất an không yên.

Bạch Thụ nghiên đầu nhìn hắn, không biết thế nào, yết hầu hơi nghẹn, bắt buộc mình bày ra nụ cười, nói, “Vừa rồi thấy con em, nhìn thật đẹp, các bác nói giống em lúc trước, phải không?”

Tào Dật Nhiên nghe y nói vậy, ánh mắt chớp chớp, Bạch Thụ nhìn không ra hắn đang nghĩ gì, vì vậy không nhìn nữa, vừa muốn châm trà, Tào Dật Nhiên đột nhiên bắt lấy tay y, trong nháy mắt kia, Bạch Thụ quả thật cảm nhận được tay mình bị bàn tay lành lạnh của Tào Dật Nhiên xoa dịu tới đáy lòng.

Tào Dật Nhiên gắt gao nắm tay y, ánh mắt vẫn thẳng tắp theo dõi y, “Anh gọi tôi tới, chỉ để nói với tôi như vậy thôi sao? Anh nói anh phải suy nghĩ, anh cần thời gian tiếp nhận, này rốt cuộc là bao lâu? Bất luận bao lâu, tôi đều tình nguyện chờ, nhưng mà, tôi rất sợ, một chớp mắt, hai chúng ta đều già đi, thời gian chúng ta cùng một chỗ cũng vì vậy mà ngắn đi…”

Trong đôi mắt đen láy kia của hắn mang theo bi thương, Bạch Thụ cũng đồng dạng nhìn hắn, đôi mắt sâu thẳm, lại như có tình ý ồ ạt từ bên trong dũng mãnh tuôn trào, Tào Dật Nhiên nhìn y muốn ôm mình không nghĩ tới Bạch Thụ chỉ nhìn hắn, nói, “Anh không tới tìm em, là anh không dám xác định, anh có phải là duy nhất trong lòng em không, có phải, mẹ đứa bé, đã mang tâm em đi mất rồi không.”

Tào Dật Nhiên ngây ngốc nhìn y, chân mày chau lại, đột nhiên nâng tay cho y một cái tát, Bạch Thụ tránh được, nhưng không tránh.

Tào Dật Nhiên đánh xong mặt mày nhăn nhó, nói, “Sao không né?”

Bạch Thụ nói, “Bởi vì anh phải đòi lại.”

Tào Dật Nhiên sửng sốt, một tay Bạch Thụ đã kéo hắn qua, nắm gáy hắn, hung ác hôn môi hắn.

Tào Dật Nhiên không kinh ngạc, chỉ là thần kinh buộc chặt nháy mắt thả lỏng, giống như sức lực trên người toàn bộ rút đi hết, mặc Bạch Thụ ôm mình hôn ôi. Hô hấp ấm áp của Bạch Thụ phảng phất nơi chóp mũi, khiến trong lòng hắn dâng lên ấm áp và chua xót, gần như muốn rơi lệ.

Tào Dật Nhiên bị hôn, nhưng thật ra Bạch Thụ càng muốn thở không nổi, Tào Dật Nhiên hít sâu mấy hơi, mặt ửng đỏ nhìn chằm chằm Bạch Thụ, vươn tay vuốt ve chỗ vừa bị tát, trước kia Bạch Thụ đen, bị đánh cũng không thấy, hiện tại trắng một chút, vừa rồi một tát của hắn vậy mà lại để chút dấu vết, hắn không khỏi nói, “Về sau không dám bạo lực gia đình với anh nữa, người khác sẽ nhìn ra.”

Bạch Thụ ngây người nhìn hắn, sau đó càng ôm chặt hắn.

Tào Dật Nhiên cũng ôm y, thấp giọng nói, “Anh dám không tin tôi, còn nghi ngờ tôi thay lòng đổi dạ.” Vậy mà lại kèm theo tủi thân sâu sắc.

Bạch Thụ ngóng trông ánh mắt hắn, nhân sinh khổ đoản, y sẽ không vì một cô gái, một đứa bé mà tình nguyện buông tha Tào Dật Nhiên, y cảm thấy bất luận người khác nghĩ y như thế nào, y đều sẽ đem người đàn ông này chộp trong tay, dù sao, đời người chỉ có một lần, có thể yêu một người như vậy, chỉ sợ cũng chỉ có một lần, y nguyện ý cả đời này ích kỷ như vậy quấn Tào Dật Nhiên trong tay, cho dù hắn là chồng chưa cưới của một cô gái đã chết, hắn là ba của đứa bé kia.

Ánh mắt y bao bọc Tào Dật Nhiên, kiên định nói, “Chúng ta làm hòa đi.”

Tào Dật Nhiên không trả lời ngay, chôn cằm sâu trong vai y, thầm thì, “Chờ đứa bé lớn hơn chút, chúng ta có phải nên xây phòng làm việc của chúng ta không, anh nói, muốn đi chu du thế giới, dùng mắt xem hết một lần, dùng camera ghi lại những phong cảnh kia.”

Bạch Thụ sửng sốt, “Em chuẩn bị ném con em sao?”

Tào Dật Nhiên đẩy y ra, ngồi ngay ngắn, nói, “Anh nói nghe làm tôi muốn nổi nóng thật, cái gì con tôi, anh không muốn làm cha nuôi nó sao? Anh câu dẫn ba nó, bản thân lại không chịu trách nhiệm với nó? Lại nói, nhân sinh của nó là của nó, nó muốn tôi phải đối đãi nó thế nào? Tôi có tâm ý là được rồi, thế giới của nó, phải do chính nó nhìn, mà không phải tôi để nó nhìn cái gì nó sẽ nhìn cái đó. Cho nên, tôi không phải ném con. Tôi chỉ để nó phát triển càng tốt.”

Bạch Thụ nghĩ thầm mấy câu không trách nhiệm này nói dễ nghe ghê.

Bất quá, y vẫn cười, nghiêng người ở bên môi hắn hôn một cái.

Tào Dật Nhiên bị y hôn, lập tức đứng lên, phủi phủi ống tay áo và vạt áo, nói, “Quần áo đều bị vò nát. Vừa rồi anh chiếm tiện nghi tôi, anh cũng nên bồi thường, để bé con chiếm chút tiện nghi của anh mới được.”

Hắn nói vậy, có chút bối rối, dáy lòng hắn vẫn sợ, vẫn sợ Bạch Thụ rất để ý chuyện Lý Duy.

Nhưng trong lòng hắn quả thật cũng nghĩ như vậy, đứa bé là đứa bé, hắn sẽ tận trách làm ba Lý Duy, nhưng không có khả năng đem nhân sinh của bé khoác lên người mình, thậm chí hắn nghĩ, nhóc con kia cũng không chịu được mình sắp đặt nhân sinh cho nó.

Mọi người trong nhà đều vây quanh nó, nó còn muốn thế nào, con người phải chịu chút vắng vẻ mới biết thế giới không vây quanh người đó, mới biết cần tiến tới.

Bạch Thụ đứng lên, cười nói, “Anh chiếm tiện nghi em thế nào?”

Tào Dật Nhiên nhìn y, cười như không cười hôn lên môi y, nói, “Xem, anh lại chiếm tiện nghi tôi.”

Bạch Thụ cười ha hả cùng hắn ra ngoài, tới trướ cửa, Tào Dật Nhiên còn quay người sửa sang cravat cho y, sau đó trực tiếp túm tay y ra ngoài, bé cưng còn trong phòng nghỉ lớn, vài người vây quanh nôi nhìn bé, có lẽ người hơi nhiều, bé mếu mếu miệng, vừa khóc mở mắt, bảo mẫu vội vàng dỗ bé, mấy đầu sỏ khác cũng vây quanh chọc bé, Tiết Lộ còn huýt sáo bài hát ru, nhưng không hiệu quả, bé con khóc càng lợi hại, Bạch Dực ở bên cạnh kéo cô, “Đừng thổi, em thổi nó đi tè bây giờ.”

Tiết Lộ vừa nghe, quay người đánh hắn, nhung không nghĩ tới bạn nó Lý Duy thật sự xè xè.

Tào Dật Nhiên vừa lúc đi tới, vừa nãy đều nghe thấy hết, liền nói với Bạch Dực, “Bảo vợ nhà cậu về nhà thổi, đừng tới đây gây họa cho nhóc nhà tôi.”

Tiết Lộ đỏ mặt, “Anh nói ai là vợ nhà anh ta?”

Tào Dật Nhiên nói, “Anh chưa nói ai, ai phản ứng lớn thế làm gì.”

Mấy người khác bên cạnh đều cười, Bạch Thụ lại yên lặng đi qua nhìn bảo mẫu thay tả cho cục cưng.

Thay xong, y đưa tay muốn ôm, bảo mẫu chần chờ, bé con này cũng không phải ai đến cũng có thể ôm, sợ ôm hỏng.

Tào Dật Nhiên đi tới, ẵm bé con lên, nhóc kia nhắm mắt, cũng không biết làm sao đoán được người ôm là ba mình, vừa rồi còn nhành miệng, lúc này lại cười rộ lên.

Hắn ôm con đưa Bạch Thụ, lúc này Bạch Thụ hơi luống cuống chân tay, thật vất vả dựa theo chỉ thị của cấp trên dùng tư thế tiêu chuẩn ôm bé con, vừa ôm qua bé liền đá chân, nhưng lại không khóc, nhưng vẫn khiến Bạch Thụ hoảng hốt run như cầy sấy, đứa nhỏ mềm như vậy, yết ớt cực kì, thật sự làm người ta không biết làm sao.

Tào Dật Nhiên vậy mà lại không hỗ trợ, đứng bên cạnh cười, còn đưa ngón tay mình cho bé liếm, Triệu lão phu nhân cảm thấy trong phòng vui vẻ hòa thuận, vẫn luôn tươi cười đầy mặt, Triệu Duyệt vừa vào phòng đã thấy Bạch Thụ ôm bé con cùng Tào Dật Nhiên mặt mày hớn hở chụm lại với nhau, bà sửng sốt, sau đó chỉ thấy Tào Dật Nhiên chọc tay đưa tới bên miệng đứa nhỏ, bà đi tới vài bước nói, “Đừng đưa tay cho bé cắn, có vi khuẩn.”

Tào Dật Nhiên nói, “Nghe lời bác sĩ quá đấy!” Nhưng vẫn cười tủm tỉm, nói với con trai, “Bà nội con đến này, nào, cười một cái.”

Triệu Duyệt cũng cười, Bạch Thụ muốn đưa đứa bé cho bà ôm, bà vươn tay chọt chọt khuôn mặt mềm mềm của bé con, nói, “Con ôm đi, tư thế này rất không tệ.”

Tào Dật Nhiên nói, “Hiện tại con có thể đi mở lớp huấn luyện chuẩn bị làm baba rồi.”

Nói xong, quay đầu nhìn Bạch Dực, nói, “Lại đây, cho cậu học.”

Bạch Dực đi tới đứng bên cạnh anh họ, cũng nhìn đứa bé kia, cục cưng lúc này vô cùng không nể mặt mà khóc, Bạch Thụ hoang mang rối loạn hỏi Tào Dật Nhiên làm sao bây giờ.

Tào Dật Nhiên lại mặc kệ y kích động, nói với Bạch Dực, “Khẳng định là cậu cho nó tiền lì xì quá ít, cậu xem, con tôi vừa thấy cậu là khóc, mau lấy cái bao lớn hơn đi.”

Bạch Dực vội vàng lui ra sau, “Tào Dật Nhiên, anh còn có thể phúc hắc hơn được nữa không, đều đã đưa tiền lì xì bao lần rồi, còn muốn!”

Bạch Thụ cũng theo đó cười rộ lên, Tào Dật Nhiên giỡn xong, đón lấy bé con, thấy cục cưng vừa nhíu mày vừa ngáp, thút thít khóc, liền biết muốn ngủ rồi, vì thế đưa bé con cho bảo mẫu, còn thanh giọng nói, “Thái tử nhà tôi muốn ngủ rồi, ra ngoài mau, ra ngoài mau.”

Tiết Lộ nghe hắn nói vậy, vừa ra ngoài, vừa nói, “Cục cưng là thái tử, vậy anh là cái gì?”

Tào Dật Nhiên nói, “Anh đương nhiên là hoàng đế.”

Sau đó còn vẫy tay với Bạch Thụ, “Ái phi, còn không đến bên người trẫm.”

Thế là bị Bạch Thụ đi tới quánh một phát, đánh cho hắn nhe răng trợn mắt.

Xem trò cười đùa này của bọn họ, Triệu Duyệt chỉ cười lắc đầu, ngồi xuống bên cạnh mẹ nhỏ giọng nói chuyện phiếm, nhìn bảo mẫu đặt đứa nhỏ vào nôi nhẹ nhàng lắc lư.

Chẳng qua bao lâu, ai cũng từng là bé con như vậy, đến hiện tại, đã là ông bà lão, tóc bạc đầy đầu; nếp nhăn đã hiện lên gương mặt, vô luận bảo dưỡng thế nào cũng không ngăn được thời gian lưu lại dấu ấn của nó; thanh niên đánh đánh nháo nháo, cũng sẽ trong thời gian thoáng chốc, mà già đi…

Triệu Duyệt nghĩ, đời người bất quá chỉ là một hành trình khiến chính mình thỏa thuê mà thôi, có vài người cả đời vắng vẻ qua đi, may mắn, mới có thể tìm được bạn đời cùng nắm tay đồng hành. Hành trình có người làm bạn, có lẽ, còn tuyệt vời hơn con đường cô độc phủ đầy tiếng vỗ tay và hoa tươi, bà chỉ muốn bé con từng thai nghén trong bụng mình có thể có một hành trình vui vẻ mà thôi.

Nhìn Tào Dật Nhiên và Bạch Thụ cùng một chỗ, bà cảm thấy, con đường về sau của con trai mình sẽ không còn tịch mịch nữa.

Hiện tại bà mới hiểu được, bà không thể cho Tào Dật Nhiên hạnh phúc, người có thể cho hắn hạnh phúc, là người trong lòng hắn nguyện ý lựa chọn cùng hắn hạnh phúc.

Đọc truyện chữ Full