DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dật Nhiên Tùy Phong
Chương 102: Hôn lễ của Triệu Trăn và Trương Hoàn (5)

Mới sáng sớm đã tiến hành hoạt động hữu ích cho thể xác và tinh thần khỏe mạnh, Tào Dật Nhiên cảm thấy thần thanh khí sảng, căn bản không có suy nghĩ tối hôm trước say rượu có thể sẽ xuất hiện tình huống thất thố.

Bạch Thụ nhìn hắn hăng hái bừng bừng cao hứng phấn chấn bắt đầu một ngày mới, thật sự không đành lòng nhắc nhở chuyện xấu hắn bày ra trước mặt mọi người đêm qua, vì thế chỉ đành giấu đi.

Hai người đến Tào gia ăn sáng, trên bàn ăn, Triệu Duyệt nói buổi tối Triệu Trăn và Trương Hoàn mở tiệc chiêu đãi ở khách sạn, Tào Dật Nhiên chăm chú nghe, nói, “Con biết, buổi chiều con qua đó hỗ trợ.”

Hôn lễ của Triệu Trăn và Trương Hoàn cử hành trước một ngày, sau đó tổ chức một bữa tiệc buffet ngoài trời tại biệt thự mới của Triệu gia, bởi vì không đủ chính thức, nên hôm nay còn tổ chức tiệc tối tại khách sạn, mời người nhiều hơn hôm trước một chút, xem như cảm tạ chúc phúc của nhóm bạn thân.

Tào Dật Nhiên nói vậy, Triệu Duyệt vừa lòng gật đầu, còn nói, “Con đừng uống nhiều rượu nữa, hôm qua con….”

Bà nói tới đây, đang chuẩn bị nói Tào Dật Nhiên hôm qua say rượu làm loạn, Bạch Thụ liền chặn lời bà, nói, “Quả thật đừng uống nhiều rượu, uống rượu vài ngày liên tục như vậy, thân thể sẽ chịu không nổi.”

Tào Dật Nhiên cười với Bạch Thụ và Triệu Duyệt, nói, “Con biết, con sẽ không chế. Hôm qua còn không phải Sưởng Sưởng cố ý chuốc con, bằng không con sẽ không sai.”

Vừa rồi Bạch Thụ cắt ngang lời Triệu Duyệt, Triệu Duyệt có lẽ hiểu được ý của Bạch Thụ, bà nhìn Bạch Thụ mấy lần, lại nhìn Tào Dật Nhiên, sau đó nở nụ cười, nghĩ thầm vẫn là không nói cho Tào Dật Nhiên, xem Bạch Thụ che chở nó kìa.

Sau bữa sáng, Tào Dật Nhiên và Bạch Thụ cùng chơi với đứa nhỏ trong chốc lát, sau đó đi qua bên Triệu Trăn trước, bởi vì bên kia còn có việc, có bọn họ qua hỗ trợ cũng tốt.

Lúc bọn họ tói, phát hiện Triệu Trăn và Trương Hoàn đều chưa rời giường, phải gần tới giữa trưa, Triệu Trăn mới xuất hiện, nhưng Trương Hoàn còn chưa có dậy.

Tào Dật Nhiên bèn cùng Bạch Thụ kề tai nói nhỏ, nói, “Tối qua bọn họ gây sức ép thế nào, sao giờ này còn chưa dậy?”

Vừa vặn Triệu Sưởng đi qua, thính ta nghe được, vì thế sáp qua nói với Tào Dật Nhiên, “Nói xấu người khác có phải không?” Nói xong, vỗ thắt lưng Tào Dật Nhiên một phen, Tào Dật Nhiên bị Bạch Thụ kéo qua bên cạnh, mới không bị vỗ tới nơi yếu hại, Tào Dật Nhiên đanh mặt với Triệu Sưởng, “Đừng tranh cãi ầm ĩ, cô hai, trang nghiêm một chút.”

Triệu Sưởng hừ một tiếng, sau đó cười như không cười nhìn hắn, nói, “Còn hơn người nào đó, em thật sự là vô cùng trang nghiêm.”

Bạch Thụ biết Triệu Sưởng muốn nói gì, vì thế vội vàng cắt ngang cô, nói, “Đừng ở đây nói chuyện phiếm, xem có chuyện gì cần sắp xếp không, sắp xếp chính sự quan trọng hơn.”

Vì thế Triệu Sưởng tạm tha cho Tào Dật Nhiên, đi gọi quản sự phòng bếp tới hỏi cơm trưa đã làm tốt hay chưa.

Hơn nữa toàn bộ hoa hồng vận chuyển hàng không từ Hà Lan tới đây dùng trong hôm qua phải thu hết lại, hôm nay phải toàn bộ đổi mới, cô gọi quản gia tới hỏi tình huống hoa hồng, sợ hoa hồng không đủ tươi mùi không tốt khiến người ta không vui.

Bữa trưa Triệu Trăn chỉ ăn qua loa liền lên lầu, còn chuẩn bị một phần thực đơn khác bảo phòng bếp chuẩn bị xong thì bưng lên lầu.

Tào Dật Nhiên nhìn ông một cái, thấy ông tỉnh bơ, cũng không tiện trực tiếp hỏi ông, chỉ nhỏ giọng nói thầm với Bạch Thụ, “Anh nói có phải Trương Hoàn bị làm rất lợi hại hay không, dậy không nổi a. So với không ra ngoài, gọi bác sĩ tới không phải tốt hơn sao. Dù sao tới tối, cậu ta không thể không xuất hiện chiêu đãi khách mà.”

Bạch Thụ nhẹ nhàng đánh vào lưng hắn, nói, “Đừng nói lung tung.”

Tào Dật Nhiên ôm y từ phía sau, thổi khí lên tai y, nói, “Em mới không nói lung tung. Em thật lo lắng, anh chưa từng chịu làm mặt dưới, không biết là rất đau đó.”

Bạch Thụ nghiêng đầu ôn nhu nhìn hắn, “Ừm, xin lỗi, trước kia để em chịu đau không ít.”

Tào Dật Nhiên cười, “Hiện tại nói cái này tác dụng cái rắm. Em quen rồi, nghĩ anh không quen, hơn nữa thân thể anh cứng, ở bên dưới khẳng định càng chịu không nổi, quên đi, em là chí công vô tư, mới luông để anh thượng em.”

Trong lòng Bạch Thụ ôn nhu, cười muốn hôn hắn, bất quá có người giúp việc qua lại, đành đánh mất suy nghĩ này trong đầu.

Sau đó Bạch Thụ và Tào Dật Nhiên tách ra hành động, Bạch Thụ rút thời gian đi tìm Triệu Sưởng, thật ôn hòa khuyên cô xóa ảnh chụp Tào Dật Nhiên say rượu đi, còn nói Tào Dật Nhiên mà biết khẳng định sẽ hối hận không ngừng, bởi vì thật ra hắn rất xem trọng mặt mũi, biết mình làm ra trò cười cho thiên hạ nhất định sẽ tâm tình không tốt một thời gian, hắn còn phải bận chuyện khác, tâm tình không tốt sẽ ảnh hưởng xấu tới công tác của hắn, vì thế bảo Triệu Sưởng có thể đừng nói cho hắn chuyện say rượu mất mặt hay không.

Triệu Sưởng đối với khuyên giải an ủi của Bạch Thụ, mới đầu là kinh ngạc, sau đó liền cười, trước mặt Bạch Thụ xóa ảnh chụp trong điện thoại đi, nói, “Không nghĩ tới anh bao che khuyết điểm như vậy a, không phải chỉ là mấy tấm ảnh thôi sao. Anh đã nói vậy, quên đi, để em xóa. Em sẽ không nói cho anh ấy chuyện ảnh xấu mặt, chỉ là, em không nói, không có nghĩa là người khác sẽ không lấy chuyện này ra chọc anh ấy. Đến lúc đó, người khác lấy việc này ra chọc anh ấy, chỉ sợ ảnh sẽ càng thêm thẹn quá hóa giận đi. Nói không chừng, còn không bằng nói trước với ảnh, anh ấy chuẩn bị tâm lý, người khác có nói giỡn, anh ấy còn có thể ứng đối.”

Lời này của Triệu Sưởng nhắc nhở Bạch Thụ, Bạch Thụ cảm thấy rất đúng, bèn nói, “Được rồi, anh sẽ đi nói với cậu ấy.”

Bạch Thụ muốn nói việc này với Tào Dật Nhiên, nhưng vẫn chưa tìm được thời gian và cơ hội, Tào Dật Nhiên tới khách sạn giúp đỡ Triệu Trăn tiếp khách, hơn nữa sắp xếp vị trí cho những người quan trọng, hắn mặc Âu phục, thân cao thon dài, phong độ ngời ngời, ăn nói khéo léo, rất chói mắt.

Sau đó cho dù Bạch Thụ tới khách sạn, thấy hắn thế này, lại không cách nào nói với hắn chuyện mất mặt hôm qua, dù sao, kia quả thật giống như đứng trước mặt một con công kiêu ngạo xinh đẹp nhắc nhở nó, mông đang lộ ra kìa, thật sự khiến người ta không đành lòng nói ra miệng.

Đêm hôm qua, Triệu Trăn và Trương Hoàn quả thật chỉ thuần khiết đi ngủ, hơn nữa ngủ rất sâu, sáng sớm Trương Hoàn tỉnh lại còn cùng Triệu Trăn trò chuyện bên gối, lúc sau không biết thế nào lại khiến dục hỏa chìm sâu trong đáy mắt bùng lên, mới đầu Triệu Trăn còn khống chế tốt, nhưng Trương Hoàn thật sự rất biết câu dẫn người, mỗi lần đều muốn phóng khoáng hơn so với trước kia, thậm chí có thể dùng “phóng đãng” để hình dung, vì thế, Triệu Trăn liền kích động, không khống chế được, làm Trương Hoàn bị thương, Trương Hoàn thắt lưng đau, mông càng đau, bôi thuốc mới đỡ hơn, sau đó Triệu Trăn lại đút cậu thuốc bác sĩ kê, cậu uống xong liền ngủ, Triệu Trăn ở trên giường cùng cậu, ở cùng cả một buổi sáng, lúc ăn trưa, ông mới rời giường rửa mặt, dặn dò phòng bếp làm cho Trương Hoàn một phần thức ăn riêng, Trương Hoàn sau giữa trưa mới tỉnh lại, thân thẻ tốt hơn một chút, ăn một ít, Triệu Trăn lại cùng cậu ở trên giường nói chuyện một hồi, tới hơn bốn giờ, Trương Hoàn mới rời giường, ở nhà ăn một chút, lại thử mấy bộ quần áo, che giấu dấu vết bị Triệu Trăn làm ra ở cổ, sau đó mới cùng Triệu Trăn tới tiệc tốt ở khách sạn.

Bữa tiệc này so với hôm trước chính thức hơn rất nhiều, tất cả đều diễn ra theo trình tư, Triệu Trăn thậm chí không mang Trương Hoàn đến từng bàn kính rượu, ông chỉ ngồi ở đó, tinh thần Trương Hoàn rất tốt, nhìn không ra có chuyện gì, bất quá mỗi một vị tới kính rượu, đều là Triệu Trăn uống, ông nói thân thể Trương Hoàn không tốt, sẽ không uống rượu. Dù sao Triệu Trăn là một đại nhân vật lừng lẫy nổi danh, hơn bốn mươi cưới lần hai, cho dù người khác muốn nói hai câu hay là đùa giỡn, thấy ông cho dù cười cùng chỉ cười rất đúng mực, không có quá phận, cho nên, mọi người cũng không tiện nói cái gì quá mức với ông.

Ngược lại đi kính rượu lại do Triệu Sưởng và Tào Dật Nhiên đảm nhận, Triệu Sưởng bưng một ly nước hoa quả, đánh khắp thiên ha không đối thủ, săn sóc mỗi một vị trên từng bàn, Tào Dật Nhiên cũng tươi cười dào dạt bưng một ly rượu, nhưng hắn uống rất ít, lý do là tối qua uống nhiều bị đau dạ dày, hôm nay vô luận thế nào cũng không được.

Trông tiệc rượu, Triệu Trăn cũng không ngừng cùng Trương Hoàn nhỏ giọng nói thầm, nhìn ngoài mặt, là hình ảnh quan tâm thân thể cậu, điều này làm mọi người nhìn qua không thể không tin chú rể quả thật sinh bệnh, giữa chừng, Triệu lão phu nhân còn cùng Triệu lão gia tử đổi vị trí, ngồi bên người Trương Hoàn hỏi cậu bị làm sao.

Trương Hoàn cũng không tiện trả lời, Triệu Trăn lại cười nói với mẹ, “Không có chuyện gì, chỉ là hôm qua em ấy uống nhiều rượu khó chịu. cả ngày hôm nay không thoải mái thôi.”

Triệu lão phu nhân vì vậy thở dài, “Mẹ đã nói phải uống ít rượu, cho dù champagne với rượu vang cũng không được.”

Triệu Trăn hùa theo đáp hai câu.

Ngược lại Trương Hoàn rất ngượng ngùng, cậu cảm thấy chính mình chỉ cần đi lại nhất định sẽ khiến người ta nhìn ra vấn đề, cho nên, cậu cảm thấy cực kì không được tự nhiên, may mắn cậu không nói Triệu Trăn cũng hiểu được tâm tư của cậu, vì thế, Triệu Trăn liền ngang nhiên ngồi đó, bảo cậu đừng dừng sức quá. Thậm chí có vài vị trưởng bối quan trọng, cũng kính nhờ cha giúp kính rượu, bởi vì Triệu Sưởng và Tào Dật Nhiên ở trước mặt những vị này vẫn không đủ phân lượng, phải nhờ ông cụ ra trận mới được.

Mà Triệu Sưởng thật sự hiểu ý người, làm con gái, ba kết hôn với một người đàn ông, cô vô cùng cao hứng giúp đỡ thu xếp tiệu rượu, còn đi từng bàn kính rượu.

Bất quá, này cũng để cho mọi người biết, quan hệ giữa cô và ba cô cùng với vợ của ba cô thật sự rất tốt, căn bản không cần người khác nhàn rỗi nói xấu.

Một bữa tiệc tối hình thức này, thời điểm chấm dứt rất khuya, Triệu gia còn đặc biệt sắp xếp lái xe và người tiễn khách, Tào Dật Nhiên bận rộng xong chuyện nơi này, đã muốn rạng sáng, hắn trực tiếp thuê một phòng trong khách sạn ngủ, người giúp việc mang đến hết những gì hắn muốn, Bạch Thụ ở lại khách sạn cùng hắn, ngồi trong bồn tắm lớn, Bạch Thụ mát xa vai lưng cho hắn, nghĩ thầm lúc này nói ra đi, chuyện hôm trước hắn uống say xấu mặt.

Y vừa mở lời, Tào Dật Nhiên hơi hơi mở mắt ra nhìn y, nói, “Từ buổi sáng anh đã không thích hợp, vẫn cứ muốn nói lại thôi, em còn không biết anh muốn nói gì, hiện tại mới biết, anh không nói, tự em biết.”

Bạch Thụ kinh ngạc nhìn hắn, “Em biết? Em biết cái gì?”

Tào Dật Nhiên lại nhắm mắt, nằm sấp một bên cảm thụ sức lực bàn tay của Bạch Thụ, cảm thấy thật thoải mái, lười biếng nói, “Có phải đêm qua em uống rượu say nháo ra chuyện cười không.”

Bạch Thụ kinh ngạc nói, “Em biết?”

Tào Dật Nhiên hừ một tiếng, “Sáng nay Duyên ca nói cho em biết, trước kia em cũng từng làm ra loại chuyện này, bất quá, khi đó em vốn chính là như vậy, mọi người cũng không để ý, nhưng Duyên ca nói em vài lần, hắn nói em không nên uống rượu, uống say sẽ làm bậy.”

Bạch Thụ không nghĩ tới buổi sáng hắn đã biết, nghĩ thầm tối hôm qua không phải Chu Diên về sớm rồi sao, hắn làm sao biết được. Cũng không nghĩ tới Chu Diên vốn đã đi sớm rồi, nhưng bởi vì Dật Ninh để quên đồ quan trọng ở Triệu gia, để người khác tìm giúp không thích hợp, vì thế hắn đưa Dật Ninh về nhà trước, chính mình chạy tới tìm đồ, vừa vặn nhìn thấy Tào Dật Nhiên làm ầm ĩ bị Bạch Thụ kéo vào trong xe, sau khi vào nhà, liền được vài người vừa rồi nhìn thấy toàn bộ quá trình kể lại sinh động như thật, hắn nhíu mày giáo huấn mấy tiểu bối vừa rồi chế giễu một chút, tìm được đồ của Dật Ninh sau đó trở về nhà.

Sau khi về nhà trực tiếp gửi một tin nhắn cho Tào Dật Nhiên, nói hắn làm chuyện dọa người, bảo hắn về sau chú ý đừng uống rượu nữa.

Vì điện thoại Tào Dật Nhiên hết pin, hôm sau hắn sạc điện mới nhìn thấy tin nhắn, cho nên cái gì cũng biết.

Bởi vì Chu Diên nói hắn, cho nên hắn không cảm thấy cái gì, dù sao, trước kia còn mất mặt hơn Chu Diên cũng nói rồi, vì thế hắn đã tiếp nhận chuyện này, tối hôm nay mới chú ý không uống nhiều rượu nữa.

Bạch Thụ nói, “Hóa ra em đã biết, anh còn lo lắng em từ chỗ người khác biết được sẽ khó chịu.”

Tào Dật Nhiên nói, “Em đều đã lớn vậy rồi, không phải chơi một lần rượu điên, ai không có thật tình chứ, cho dù em biết cũng sẽ không khó chiu. Nhưng anh đó, vậy mà lại vì chút chuyện này cả người tinh thần không yên.”

Bạch Thụ nửa cắn nửa liếm lên vai hắn, nói, “Xem ra anh thật sự coi thường em.”

Tào Dật Nhiên buồn ngủ mơ mơ màng màng cười một tiếng,”Cho nên anh phải xem trọng em một chút, em mới không để ý chút chuyện nhỏ này. Hơn nữa, ai mẹ nó dám đem chuyện em say rượu ra làm trò cười, ông đây ném hắn xuống sống, xem ai còn dám cười.”

Bạch Thụ nghe hắn nói vậy, dở khóc dở cười. Tắm rửa xong, Tào Dật Nhiên bỏ lên giường ngủ say, Bạch Thụ hôn trán hắn một cái liền ngủ, nghĩ thần y quả thật nên coi trọng hơn một chút.

Đọc truyện chữ Full