DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thần Hi - Tia Nắng Ban Mai
Chương 7

Edit: Tiểu Bảo

Ngồi vào hướng Cao Viễn chỉ, đó là một cái sofa mềm mại, Trần Tố không biết bọn họ tìm mình muốn xác nhận chuyện gì, bọn họ không nói, cậu không tiện truy hỏi, trong lòng không cách nào giảm bớt bất an tràn ngập.

Họ nói về đề tài Trần Tố hoàn toàn nghe không hiểu, cũng hoàn toàn xem cậu không tồn tại, Trần Tố bất an đánh giá sự xa hoa bốn phía, sau cùng ánh mắt rơi vào điểm tâm trông giống như từng nhìn thấy trong tạp chí bày trên bàn kính trước mặt.

Không biết hiện tại rốt cuộc là mấy giờ, từ cấp hai đã không có kinh nghiệm ngủ ngoài, lo âu khiến Trần Tố ít nhiều càng gấp gáp càng đói bụng, cơm trưa chưa ăn, đồ buổi sáng đều ói ra khiến dạ dạy rỗng tuếch, càng nghĩ lại càng muốn ăn, Trần Tố thấy bọn họ đều không chú ý liền ăn mấy miếng, bánh kia vào miệng rất mềm ngọt mỹ vị.

Sofa mềm mại, bánh ngọt hương bị ngọt ngào thoả lấp dạ dày, cộng thêm gột rửa đi một thân dơ bẩn, Trần Tố mạnh mẽ chống đỡ chẳng bao lâu mệt mỏi lệch người đi, cậu ngủ mất.

Một giấc này thật sự thoải mái, dưới thân mềm mại, như lay động trong mây, thoải mái không thôi. Trần Tố luôn chỉ có kinh nghiệm ngủ giường cứng thật không biết giường còn có thể thoải mái như vậy, loại cảm giác này có chút giống như ôm ấp của mẹ sâu trong ký ức gần như đã quên.

Mở mắt, Trần Tố liền thấy người gần trong gang tấc, là người duy nhất không nói chuyện không biết tên đêm đó.

Người kia tựa vào cổ cậu giống như ngày đó, mà chính mình hầu như hoàn toàn dựa vào trong ngực anh ta, ngón chân cũng dây dưa cùng một chỗ, Trần Tố sửng sốt một chút, đúng rồi, cậu bị những người đó đưa tới khách sạn lớn, sau đó ngủ trên ghế sofa mềm mại, làm sao lại cùng người này ngủ chung? Vậy đây là phòng người này? Chính mình ngủ trên giường người này sao. Trần Tố nội trú nhiều năm, anh em cũng nhiều, tháng mùa đông lạnh nhất hai anh em đều chen trong chăn cùng nhau sưởi ấm, bạn cùng ktx chơi thân, vào mấy ngày đông lạnh nhất thường cũng trôi qua như thế, Trần Tố không cảm thấy kỳ quái, chỉ là lúng túng xấu hổ mình chiếm giường người ta.

Trần Tố hơi khẽ động, anh ta liền tỉnh.

Anh tỉnh rất nhanh, giống như không có ngủ, mở hai mắt lộ ra lãnh tĩnh. Anh nhìn Trần Tố gần trong gang tấc, xoay người xuống giường nhìn đồng hồ để bàn bên giường, là sáu rưỡi sáng, Trần Tố trải qua nhiều năm sinh hoạt ktx có đồng hồ sinh học chính xác.

Anh không để ý tới Trần Tố, trong phòng có toilet riêng, anh cạo râu đánh răng. Gần một đêm, đã dài ra một tầng lúng phúng râu xanh xanh, Trần Tố nheo mắt tìm được mắt kính trên tủ đầu giường, thấy anh cạo râu, Trần Tố nhịn không được sờ sờ cái cằm trơn tuột của mình, có lẽ là nguyên do người miền nam, lông trên người Trần Tố tương đối ít, Trần Tố cũng từng dùng dao cạo râu của Trần Hạo một hai lần, không có khác cái gì so với trước khi cạo, nhưng lúc đó đa số bạn học nam đều không có lông gì, Trần Tố không để ý, cho đến khi tới trường phương Bắc đến phòng tắm tắm rửa mới biết Nam Bắc khác biệt rất nhiều.

Anh tắm nhanh đi ra, trực tiếp cầm điện thoại gọi người đưa bữa sáng tới, nói thật, Trần Tố lần đầu tiên nghe thấy giọng anh, thanh âm kia lộ ra lạnh lẽo của kim loại.

Thật cẩn thận tìm toàn bộ phòng ngủ cũng không tìm thấy quần áo mình, Trần Tố nghẹn không dám cùng anh bắt chuyện vội vội vàng vàng súc miệng rửa mặt vệ sinh, hôm nay là ngày báo danh đi học, phải đi kí tên, còn phải đóng học phí. Nhìn cái gương lớn trên bồn rửa tay phản chiếu ra một thân áo mỏng hoàn toàn mới, hít một hơi, mở cửa, anh ta đang ăn điểm tâm, là cách ăn rất phong độ.

“Xin hỏi – quần áo của tôi đâu?” Trần Tố dè dặt hỏi.

Anh giương mắt quét nhìn Trần Tố, lại đảo qua cái ghế đối diện, ánh mắt ra lệnh sai Trần Tố đến bên bàn ngồi xuống, trên bàn có hai phần ăn sáng. Trong im lặng, Trần Tố ăn bữa sáng thuần Tây Âu lần đầu tiên trong đời, sữa tươi bánh mì trứng gà làm thành kiểu dáng Trần Tố hoàn toàn chưa từng thấy.

Sau khi ăn xong phân lượng gấp bốn lần Trần Tố anh rốt cuộc buông dao nĩa, Trần Tố sớm nuốt không trôi ngồi nghiêm chỉnh, anh mới nói chuyện.

(*không phải Vương Tuấn ‘cật hoá’ đâu, tại Trần Tố không ăn nhiều thôi)

“Tên tôi là Vương Tuấn”

Trần Tố gật nhẹ đầu biểu thị nghe thấy.

“Tôi không thích vòng vo, tôi mất ngủ rất nhiều năm, dưới tình huống bình thường tôi không thể ngủ, thế nhưng ôm cậu lại ngủ được, từ hôm nay trở đi cậu ở chỗ tôi.”

A? Trần Tố cảm thấy không đúng lắm, vội nói: “Nhưng tôi phải đi học, còn có, tôi cũng không phải bác sĩ —”

“Tôi không phải đang thương lượng với cậu.” Vương Tuấn lạnh thấu xương cắt ngang Trần Tố, ánh mắt lạnh lẽo: “Cậu đừng khảo nghiệm tính nhẫn nại của tôi, đem cậu nhốt lại trong này, đối với tôi mà nói chẳng qua là một việc nhỏ không đáng, tôi không rảnh hỏi ý kiến cậu, tôi không can thiệp chuyện đi học của cậu, cậu chỉ cần ở đây là được.”

Trần Tố toàn thân cứng đờ nhìn người trước mắt không lớn hơn mình bao nhiêu, nếu như không phải trải qua chuyện đêm đó, Trần Tố nhất định sẽ cười lạnh không để ý tới người này, cũng có thể sẽ tỉnh táo nói cho anh ta biết anh có bệnh, còn có thể sẽ châm chọc anh ta có phải còn chưa đủ lớn không, thế nhưng, đêm hôm đó bản thân trải qua chuyện xém bị “huỷ thi diệt tích”, Trần Tố cho dù không thông minh, cũng nhìn ra bọn họ loại người này thật không quan tâm một cái mạng người! Người này tuyệt đối không phải đang uy hiếp, chỉ là phân phó, quyền lựa chọn tuyệt không nằm trong tay Trần Tố

Đọc truyện chữ Full