Vương Tuấn đưa tay vây lấy thắt lưng Trần Tố cùng cậu nhìn thế giới trước khi màn đêm buông xuống lên đèn như những ngôi sao ngoài cửa sổ, quả nhiên Thượng Hải là một thiên đường phồn hoa của kẻ có tiền!
Chuông cửa vang lên, là phục vụ phòng. Vương Tuấn đã gọi bữa cơm thanh đạm trực tiếp mang lên phòng, Trần Tố còn đang dựa vào cửa sổ sát đất thở dốc thấy được Vương Anh Đường đi vào!
Vương Anh Đường tiến vào, phục vụ phòng theo phía sau cúi đầu cẩn thận đẩy tới bữa cơm phong phú, không phải những món thanh đạm Vương Tuấn gọi, là thịnh yến rất sang trọng, thế giới nhỏ như vậy sao? Hai người vậy mà lại ở trong khách sạn của Vương gia! Lặng lẽ liếc sang Vương Tuấn, phục vụ lập tức cung kính đi ra.
Hơn ba năm, Vương Anh Đường cũng thay đổi, mặc dù liếc mắt là có thể nhận ra quan hệ cha con với Vương Tuấn, nhưng là có sự thay đổi rất lớn so với sự tuấn lãng ba năm rưỡi trước, bất quá, trong mắt Trần Tố Vương Anh Đường chỉ là tình trạng vốn có của tuổi tác, thắt lưng đứng thẳng như cũ làm người ta có cảm giác cứng nhắc, kiểu tóc chỉnh tề như trước, nhưng tóc mai bạc rồi, đôi mắt mất đi ánh sáng lợi hại làm cho Trần Tố nhớ tới một câu mẹ Vương Tuấn nói trong bệnh viện, “Vương Anh Đường là người dựa vào giấc mộng xa xỉ của thế hệ trước mà duy trì tôn nghiêm sống.” Cho tới nay Trần Tố vẫn đang suy nghĩ rốt cuộc mẹ Vương Tuấn có biết hay không? Hay là dùng thương xót sau cùng giải thoát? Đã không cách nào giải đáp nghi vấn xa xưa, mà nhận định của bà đã trở thành sự thật trước mắt Trần Tố! Vương Anh Đường ba năm trước thân sĩ cao quý thần thái sáng láng không coi ai ra gì bước ngang qua mặt Trần Tố hiện tại chẳng qua cũng chỉ là lão nhân bình thường, ông thật sự mất đi tất cả hào quang!
Vương Anh Đường nhìn Vương Tuấn cùng Trần Tố dựa vào cửa sổ, Vương Tuấn thuận theo ánh mắt Trần Tố nhìn ông, Thượng Hải trong dịp lễ 1/5 rất ấm áp, gian phòng khách sạn mở máy điều hòa theo độ ấm tiêu chuẩn quốc tế thích hợp với thân thể người nhất, nhưng giữa hai cha con nhìn nhau chằm chằm vẫn không có nhiệt độ.
Vương Anh Đường đi vào cũng nhìn thế giới chăng đèn như sao dưới cửa sổ sát đất, “Đây là đêm Thượng Hải, rất đẹp đi. Về Thượng Hải đi, Thượng Hải vĩnh viễn là Thượng Hải, là thành phố có triển vọng nhất phồn hoa nhất đại lục (TQ)!” Vương Anh Đường ngước mắt nhìn Vương Tuấn, “Di chúc của ta viết xong rồi, con lấy lại quyền thừa kế cũng có được toàn bộ di sản của ta, bao gồm khách sạn này!”
Trần Tố nhìn Vương Anh Đường, ông tùy hứng như vậy, ông phụ lòng không chỉ mẹ Vương Tuấn, ông cũng phụ lòng người phụ nữ cùng ông sống hơn ba mươi năm, giúp đỡ ông, cũng vì ông sinh hai đứa con trai, Trần Tố không nói gì nhìn Vương Anh Đường, ông không chịu trách nhiệm như thế, ông tùy hứng từ bỏ tất cả tất nhiên cũng sẽ bị người khác vứt bỏ!
Trần Tố trước khi có công việc còn có thể tin ông bị lời đồn lừa mình dối người của thế hệ trước che mờ tai mắt, nhưng hiện tại Trần Tố sớm đã không còn là thư sinh ở trường đọc sách chết nữa, coi như là chưa bao giờ hiểu rõ thương nghiệp, thế nhưng mấy năm này vẫn dùng việc thuê nhà mua bất động sản, lúc đó Trần Tố không hiểu về vay vốn, Vương Tuấn nói vài câu về phương diện tài chính, Trần Tố không hiểu Vương Tuấn sẽ không nói nhiều nữa, Trần Tố còn vì thế mà đặc biệt đăng kí một lớp học tài chính, học một tháng có kiến thức và thường thức thông dụng về phương diện này, mấy năm nay Trần Tố thường gửi ngân hàng và vay tiền đi đi về về, bất tri bất giác Trần Tố kinh hãi phát hiện căn bản không cần bao nhiêu tri thức có thể biết được thường thức tài chính cơ bản như vậy! Bây giờ Trần Tố một chút cũng không tin biểu tình người bị hại giống như bị sét đánh của Vương Anh Đường ngày đó!
Không tin! Trần Tố không tin!
Vương Anh Đường không phải người từ nông thôn tới thành phố làm thuê, cũng không phải học sinh chưa từng ra khỏi nhà tranh tháp ngà! Ông ta không ngừng tiếp xúc hệ thống ngân hàng, làm thương nghiệp trong hoàn cảnh kinh tế hàng đầu, ông ta làm sao có thể không biết sự thật đơn giản như thế? Cho dù bây giờ quốc gia không có ngân hàng nước ngoài thực sự, người từ nhỏ sống ở Thượng Hải phát triển liền tiếp thu hệ thống giáo dục về tài chính kinh tế làm sao có thể không phát hiện ra không ổn chứ? Trần Tố cũng từng hỏi Vương Tuấn cái này, Vương Tuấn nói đầu óc tin liền tự động khép mắt che tai ép buộc bản thân tin tưởng, như vậy Vương Anh Đường thì sao? Có phải tận lực tin tưởng như vậy hay không? Là ông ta tận lực nhắm hai mắt lại hay là ông ta tận lực che hai tai?
Trần Tố cho ra kết luận chính là: Vương Anh Đường không có khả năng không biết thường thức tài chính như thế!!
Trần Tố thờ ơ lạnh nhạt cái người Thượng Hải chân chính này, ông ta muốn đem tài sản lưu cho người mười năm trước bị ông ta vũ nhục ép buộc từ bỏ quyền thừa kế, ông ta muốn làm gì?!
Thứ tội? Xoa dịu chính mình? Trần Tố không muốn hỏi đến, Vương Anh Đường hiện tại lấy bộ dạng người bị hại xuất hiện là muốn được Vương Tuấn thông cảm sao? Trần Tố không đồng tình càng có thêm một loại khinh bỉ, Vương Anh Đường ích kỷ, ông xem mình vĩnh viễn thuộc vị trí thứ nhất, Trần Tố vẫn cho rằng Vương Anh Đường là người vô tình vô nghĩa, khi đó đón mẹ Cố về nhà tĩnh dưỡng Trần Tố chờ đợi Vương Anh Đường sẽ tới vào thời khắc cuối cùng của mẹ Cố, Vương Anh Đường biết bệnh viện thông báo sinh mệnh mẹ Cố đã tới gian đoạn cuối cùng, chỉ cần Vương Anh Đường tới, hết thảy, ân ân oán oán của thế hệ trước đều sẽ xóa bỏ, nhưng Vương Anh Đường chính là không xuất hiện, tâm lạnh không ngừng là Trần Tố đó! Nhìn Vương Anh Đường, Trần Tố cho tới nay chưa từng nhìn rõ một người như vậy.
Vương Tuấn hờ hững như trước, quay về Vương gia? Quay về Thượng Hải? Khôi phục quyền kế thừa? Có được toàn bộ di sản? Khóe môi Vương Tuấn câu lên một độ cung người ngoài nhìn không ra, Vương Anh Đường già hồ đồ rồi! Vương Tuấn cho tới bây giờ không hề xem tiền tài Vương gia coi vào mắt, Vương Anh Đường thật đúng là xem Thượng Hải thành địa bàn của ông ta rồi! Chính như Vương Tuấn đã từng nói, hoàn trả sạch tất cả tiền từng dùng của Vương gia liền cùng Vương gia đoạn tuyệt duyên phận, đoạn tuyệt duyên phận cha con với Vương Anh Đường!
Hiểu Vương Tuấn chính là mẹ Cố, nhìn thấy tâm tính Vương Tuấn cũng là mẹ Cố!
Ánh mắt Vương Tuấn nhìn sang Trần Tố đối với động tác nháy mắt gật đầu ra dấu của cậu, Vương Tuấn không lên tiếng.
Vương Anh Đường đi, bóng lưng tịch mịch cô độc, vinh dự và hào quang bọt biển chống đỡ ông ầm ầm tan vỡ, Trần Tố không có đồng tình bậy bạ, đó là giả bộ, là đem lợi ích bản thân đặt lên hàng đầu tự thương hại mình!
“Danh lợi biểu hiện ra không cần tính toán, ông ta cho anh, chúng ta lấy! Lấy đi làm chuyện tốt còn hơn để đám người đó phung phí ở thành phố hủ bại này!” Trần Tố thản nhiên nói: “Tại sao không cần? Ổng cho! Chúng ta lấy!!” Trần Tố cho tới bây giờ không phải người hào phóng, di sản mẹ Cố lưu lại cho cậu, Trần Tố dùng toàn bộ để làm chuyện tốt, đó là tôn trọng cảm tình mẹ Cố dành cho Vương Tuấn, cũng là tính cách tôn trọng chính mình!
Trần Tố không có thói quen dùng tiền người khác, mấy năm nay mới xem tiền của Vương Tuấn là tiền của mình mà xài, nhưng Trần Tố vẫn thích tiền, mỗi tháng vui vẻ nhất chính là xem lợi tức lời ra bao nhiêu, nhìn một đống số không trong tài khoản ngân hàng Trần Tố đang ngủ cũng sẽ cười tỉnh, thế nhưng, Trần Tố không có tham vọng với tiền không phải của mình, Trần Tố nhìn Vương Tuấn: “Không cần quan tâm đến danh tiếng và tự trọng không cần thiết, nếu như ông ta đưa anh, anh liền cho em đi, em sẽ nghiêm túc trả lại xã hội, chuộc tội cho ông ta.”
Vương Tuấn không nói tiếp, bất quá, Vương Tuấn cũng hiểu ý Trần Tố, mấy năm nay Trần Tố làm từ thiện rất tốt. Số tiền này không có bất kỳ lực hấp dẫn nào với Vương Tuấn, hơn nữa lời Vương Anh Đường thay đổi rất nhiều, Vương Tuấn không tin! Tương lai sẽ như thế nào đó là chuyện tương lai. Trần Tố nói cũng là sự thật, quá nhiều vấn đề mặt mũi ngăn trở con đường của họ, nói chung, chỉ là một câu nói, không cần không thèm*!!!
(*不要白不要: câu này nghĩa là gì @@?? ý là ổng cho thì lấy, không cần (vì vấn đề tự trọng v.v..) mà không thèm lấy??)
Đối với vấn đề Vương Anh Đường, có thể Trần Tố hiểu lầm, có lẽ là Trần Tố đa tâm, cũng có lẽ là ánh mắt nông cạn hạn hẹp của Trần Tố cản trở năng lực phân tích, nhưng có một điểm, Trần Tố không tin Vương Anh Đường! Vương Anh Đường có quá nhiều cơ hội liên lạc với Vương Tuấn, cho dù trong hai tháng cuối đời của mẹ Cố chỉ tới một lần, người một nhà ngồi chung một chỗ ăn một bữa cơm cũng có thể loại bỏ ngăn cách cuối cùng, nhưng chính là như vậy, Vương Anh Đường vẫn không xuất hiện! Vương Anh Đường như thế, Trần Tố không tin ông yêu thương Vương Tuấn! Cho nên Trần Tố cự tuyệt cùng Vương Anh Đường câu thông (trao đổi, trò chuyện, giao tiếp), cự tuyệt đồng tình ông ta!
Nhìn xuống ngoài cửa sổ, mưa phùn đã ngừng, nhìn không thấy trăng sao, bầu trời đêm đen kịt khiến ánh đèn dưới cao ốc dường như giống quầng sáng ngân hà đang chảy xuôi xuống của Ngưu Lang Chức Nữ trong ảo tưởng khi còn nhỏ!
Trần Tố không đành lòng xem tiếp, mấy năm nay giúp đỡ học sinh nghèo khó, Trần Tố mới thật sự biết sự vĩ đại của cha mẹ và bình quân thu nhập kinh tế ở quê nhà. Cái gì là con số kinh tế? Cái gì là GDP? Cái gì là danh sách hộ giàu? Trần Tố một chút cũng không muốn biết!
Mắt nhìn xuống đêm Thượng Hải thoáng như bao quát vạn vật nhân gian – nhưng đó là giả dối! Là lỗi giác!
Trần Tố nhớ kỹ mấy năm trước rất thích xem một bộ phim gia đình Hàn Quốc ‘Đàn ông nhà ông chủ phòng tắm hơi’*, Trần Tố còn nhớ rõ một tình tiết cuối cùng sắp hết phim có một lời kịch: Hầu hạ vợ như nữ vương, bản thân hắn chính là quốc vương, xem vợ như thị nữ, chính hắn cũng chỉ là người hầu!
(*洗澡堂老板家的男人们: cái phim này có thật, sản xuất năm 1995 lận, không có thông tin tiếng Việt nên tui dịch đại thôi)
Câu nói đó Trần Tố vẫn nhớ trong lòng, ý nghĩa cách nói đó cũng có thể dùng trong cảm giác này, lỗi giác bao quát nhân gian làm bản thân cao cao tại thượng khinh thường người khác, khinh bỉ vạn vật, mà rời khỏi độ cao ốc này chính mình chẳng qua chỉ là con kiến hôi, không thể nhìn thẳng vào vị trí bản thân chính là bi ai của nhân dân trước khi giàu lên!
Nhìn ngoài cửa sổ, Trần Tố có thể biết Trần Hạo vì cái gì bỏ qua giấc mộng đô thị lớn hắn ôm ấp từ nhỏ quay về cố hương rồi, Trần Hạo cá tính sáng sủa tràn đầy ánh dương quang và hy vọng về tương lai ở trong thành thị thế này là bi ai cỡ nào, thảo nào lúc vì chuyện kết hôn mà cùng mẹ bạo phát tranh chấp kịch liệt lại hét lên cuộc sống bên ngoài áp lực thật sự rất lớn, mà Trần Tố tin càng khó chính là thái độ và khoảng cách người với người lạnh nhạt!
Nhấn nút đóng rèm cửa sổ, rèm cửa to lớn hoa lệ giống như tấm màn sân khấu chào cám ơn chậm rãi khép lại.
Vương Tuấn thấy sắc mặt Trần Tố tái nhợt, nói: “Mai về đi, ngày nghỉ còn năm ngày, chúng ta không đi Chu Trang (nằm giữa Thượng Hải và Tô Châu) nữa, tới nhà em chơi đi.”
Trần Tố hơi dại ra, Chu Trang là nơi may mắn có thôn trang kiểu cũ không bị hủy đi có cái gì hay mà xem? Cậu từ khi có kí ức tới nay chỉ không ngừng hướng về Thượng Hải mấy nơi khác đều không nghĩ tới, huống chi là Chu Trang?! Hai chữ tác động tới thần kinh Trần Tố khiến cậu thoáng cái hoạt bát lên! Trần Tố quay đầu nhìn chằm chằm Vương Tuấn: “Nhà của em?”
“Đúng nha.” Vương Tuấn đưa tay đỡ Trần Tố xuống bệ cửa sổ, “Em không phải bốn năm chưa về sao?” Trần Tố nhìn Vương Tuấn kích động lên! Về nhà!!!
Vương Tuấn tỉ mỉ bảo khách sạn cung cấp tinh dầu tiêu trừ mệt nhọc xoa bóp tứ chi cho Trần Tố, để Trần Tố mệt mỏi nằm trong lòng anh ngủ. Giấc ngủ của Trần Tố luôn luôn tốt, cho dù hôm đó mấy người nháo một đêm đánh mạt trượt cả đêm cũng không đánh thức cậu, thế nhưng hôm nay Trần Tố lại mất ngủ!
Vì lễ phép, Vương Tuấn vẫn là đến Cố gia chính thức tạm biệt, Cố lão vừa thấy Vương Tuấn liền phát bệnh mắng, khiến mọi người đều có chút bất kham, nhưng Vương Tuấn đã bình thường trở lại, mẹ có ba và anh em yêu bà, mà anh có Trần Tố rồi!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thần Hi - Tia Nắng Ban Mai
Chương 59
Chương 59