Nói hết nước hết cái khuyên nhủ Bạch Vô Song, vị đại gia này cuối cùng cũng chịu rời khỏi Thập Tam Phong, trở về chuẩn bị cho việc xuất hành.
Phụng Vương Thành ở Phụng Vương Sơn Mạch, diện tích ngang ngửa Long Trung Sơn Mạch, đều thuộc khu vực phía Bắc.
Bao năm qua, bốn đại sơn mạch phía Bắc cạnh tranh lẫn nhau, trong tối thì cướp tài nguyên, ngoài sáng thì không ngừng mà “So tài hữu nghị”.
Cách mấy năm lại có Tông Môn Đại Bỉ, giai đoạn từ Luyện Khí đại viên mãn đến Trúc Cơ đại viên mãn, thậm chí mỗi giáp lại có một lần Kim Đan lão tổ so tài.
Không phải hệ chiến đấu cũng có các loại phong hội: luyện tinh, luyện đan, luyện khí… phàm là có thể so sánh, mọi người đều muốn phân tranh cao thấp.
Lần này thua lần sau thắng lại, dù sao để chấn hưng Tông môn, người người đều liều mạng giành giật hạng nhất.
Chưa nói đến chuyện có thể nâng cao danh tiếng bản thân, mà còn có thể giành được vô số phần thưởng của Tông môn, nếu có cống hiến xuất sắc, còn có hi vọng được lão tổ tông ưu ái, ngộ nhỡ được chỉ bảo một hai điều, thì con đường tu tiên sau này có thể nói là một bước lên mây, từ nay về sau như diều gặp gió.
Bạch Vô Song thân là điện chủ Luyện Tinh Điện, đương nhiên sẽ phải tham gia Luyện Tinh Phong Hội, nhưng gần đây y mê muội với việc bái sư không kiềm chế được, phong hội trong mắt y còn không quan trọng bằng một cái móng tay của sư phụ, hiển nhiên cũng chẳng muốn đi nữa.
Đương nhiên hiện giờ Tô Hàn muốn đi, thậm chí còn hứa hẹn sẽ chính thức thu y làm đồ đệ, Bạch Vô Song tất nhiên là xung trận lên trước, chuẩn bị hết thảy bài bản chu toàn.
Tô Hàn trước khi đi đến thăm Thượng Quan Tình, trả lại túi Càn Khôn trước khi vào bí cảnh Tả VânThượng Quan Tình đã cho hắn.
Thượng Quan Tình thấy hắn tới cũng không bất ngờ: “Đây vốn là đồ của nhị ca đệ, đệ nhận đi.”
Tô Hàn nói: “Đây là y để lại cho huynh để phòng thân.” Tuy rằng sau chuyện đó mới nghĩ ra, hơi muộn, nhưng dù sao cũng là đồ của cố nhân, hắn nên trả lại.
Thượng Quan Tình cười nói: “Nào có trịnh trọng như vậy? Chẳng quá là món đồ năm đó y tiện tayquẳng đi thôi.”
Tô Hàn nghĩ một lát hỏi: “Thượng Quan Tình sư huynh rất thân với gia huynh à?”
Thượng Quan Tình nói: “Xem như là bằng hữu đi.”
Tô Hàn hỏi: “Vậy huynh có biết nhị ca ta y…”
“Không biết.”Thượng Quan Tình thẳng thừng ngắt lời y.
Tô Hàn khựng lại.
Thượng Quan Tình nhìn hắn nói: “Y rốt cuộc ở đâu đệ vẫn nên không biết thì tốt hơn, y thân là thiên tài chế phù và luyện trận thiên hạ hiếm có, gây thù chuốc oán rất nhiều.”
Tô Hàn cũng không phải thực sự hiếu kì, chẳng qua chỉ là thuận miệng hỏi: “Đa tạ sư huynh nhắc nhở.”
Thượng Quan Tình nói: “Luyện tinh thuật của đệ… Nhất định phải thu liễm cho thỏa đáng.”
Tô Hàn hiểu rõ ý của y: “Ta sẽ chú ý.”
“Ừm, đệ là một cậu bé thông minh.”
Tô Hàn rất là để ý đến giọng điệu ông cụ non của y, nhưng ngẫm nghĩ nếu tính số tuổi thực tế thân thể hiện tại của hai người, Thượng Quan Tình quả thực cũng nói được như lời này.
Tô Hàn đứng dậy tạm biệt Thượng Quan Tình, nhưng ngay lúc định rời đi, bỗng có bóng một nhóc lông xù chợt thoáng hiện.
Tô Hàn lập tức dừng bước.
Nhóc kia cũng đứng lại, chân trước co trước ngực, mắt to chớp chớp nhìn hắn.
Chồn đất?
Tô Hàn không ngờ sẽ gặp được con thú nhỏ này ở đây, nhóc con lông vàng sữa này hiển nhiên vẫn còn nhớ hắn.
Thượng Quan Tình ngoắc ngoắc ngón tay, nhóc chồn màu vàng sữa lập tức nhạy đến bên cạnh y, cái đầu nho nhỏ cọ cọ lên ngón tay y.
Tô Hàn dừng bước: “Đây là… sủng vật của sư huynh à?”
Thượng Quan Tình trêu đùa nhóc con này rồi nói: “Nó không phải là sủng vật.”
Tầm mắt Tô Hàn chuyển động theo nhóc con lông xù kia.
Thượng Quan Tình thấy hắn cảm thấy hứng thú, nói: “Đây cũng là vật nhị ca đệ để lại.”
Tô Hàn không hiểu lắm.
Chỉ thấy Thượng Quan Tình điểm một cái lên ót nhóc chồn, nhóc chồn ngây người, tiếp đó hóa thành một lá bùa màu vàng.
Con ngươi Tô Hàn chợt co lại: “Sinh Linh Phù.” Lời này hắn nói trong thức hải.
Tô Băng cũng bay ra, quan sát một lúc nói: “Vị nhị ca này của chúng ta…”
Tô Hàn nheo mắt lại: “Là cố nhân.”
Tô Băng khẽ nhếch miệng: “Tốt lắm, vừa khéo có món nợ cũ cần thanh toán.”
Tô Hàn nhíu mày trầm tư: “Tại sao y lại tới đây?”
Tô Băng thờ ơ nói: “Phá vỡ một cái hư không thôi mà, cũng chẳng phải việc gì khó.”
Tô Hàn nói: “Trùng hợp vậy? Vừa vặn trở thành huynh trưởng thân thể này của ta?”
Tô Băng cười: “Ai biết được, chờ gặp mặt là biết liền.”
Tô Hàn cảm thấy việc này có hơi phiền phức.
Lúc này Thượng Quan Tình nói: “Ngắm ngơ ngẩn luôn rồi? Lần đầu tiên ta nhìn thấy cũng rất kinh ngạc, chỉ nghe nói lá bùa có thể dùng để chứa đựng pháp thuật, vạn lần không ngờ còn có thể biến thành vật sống nữa.”
Tô Hàn phụ họa nói: “Quả thực rất kì diệu.”
Thượng Quan Tình lại điểm lá bùa kia một cái, nhóc chồn lại nhảy ra ngoài, mắt to lóe lóe, vóc dáng nho nhỏ nhìn muốn đáng yêu bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Thảo nào lúc đầu ở bí cảnh Tả Vân, nhóc chồn này hút linh lực của Tô Hàn lại không có thay đổi gì, nếu chỉ là một lá bùa, quả thực không tồn tại khả năng hóa yêu.
Có điều… Tô Hàn trầm ngâm một lát: “Có lẽ chúng ta đã bại lộ rồi,”
Tô Băng nói: “Chẳng sao cả.”
Tô Hàn nghĩ một lát rồi nói: “Cũng đúng.”
Tuy bọn họ là cố nhân, nhưng giao tình không sâu, không tính là địch nhân cũng chẳng coi là bằng hữu, tuy rằng Tô Băng nói có món nợ cần thanh toán với y, nhưng chuyện này Tô Hàn thấy chắc cũng chỉ là việc nhỏ, không đáng giá nhắc tới.
Về phần hai người ngoài ý muốn trở thành huynh đệ ở thế giới này…
Có sao đâu?
Dù sao bọn họ cũng không thuộc về nơi đây.
Tô Hàn từ biệt Thượng Quan Tình trở về tiểu viện của mình, thì chạm mặt phải Tưởng Tinh đang lượn qua lượn lại.
Khỉ Tưởng vừa thấy hắn đã lôi kéo: “Tô Hàn, ngươi muốn đi Phụng Vương Thành hả?”
Tô Hàn gật đầu nói: “Đúng.”
Mắt Tưởng Tinh sáng lên: “Dẫn ta đi nhé!”
Tô Hàn nhìn y: “Ngươi đi Phụng Vương Thành… làm cái gì?” Hắn đi Phụng Vương Thành là để tham gia Luyện Tinh Phong Hội, mục đích là đưa Bạch Vô Song lên thần đàn, con khỉ này đi làm gì?
Tưởng Tinh thở dài nói: “Ngươi không biết đâu, từ khi chúng ta ra khỏi bí cảnh Tả Vân, biểu ca không chịu gặp ta, đã ba ngày rồi, ta đi tìm huynh ấy, huynh ấy đóng của không gặp; ta đến chỗ huynh ấy thường đến chặn huynh ấy, huynh ấy thấy ta liền quay đầu bỏ đi; lại mới vừa rồi… ta đụng phải huynh ấy ở chỗ nhận nhiệm vụ, ta gọi huynh ấy, huynh ấy cứ thể giả vờ như không nghe thấy!”
Mấy hôm nay Tưởng Tinh thật tình khó chịu chết đi được, từ khi y có kí ức đã luôn quanh quẩn bên Tần Trăn, đã nhiều năm như vậy, hai người như hình với bóng, cho dù hai bên bế quan tu luyện, nhưng chỉ cần xuất quan nhất định sẽ nhìn thấy đối phương.
Hiện tại trái ngược, người có thể thấy, nhưng Tần Trăn không thèm để ý tới y.
Trước đây hai người cũng từng cãi vã, nhưng chỉ cần Tưởng Tinh chủ động bắt chuyện, chắc chắn Tần Trăn sẽ như không có chuyện gì mà trò chuyện với y.
Nhưng hôm nay… Tưởng Tinh buồn đến mấy đêm không ngủ, quầng mắt đã thâm xì: “Ta thật không biết huynh ấy đang làm sao, cũng không rõ huynh ấy đang giận cái gì, ngươi bảo xem không phải ta chỉ trượt chân có một cái à? Không phải chỉ hôn huynh ấy một cái thôi? Huynh ấy có đến nỗi như vậy không? Để chuộc tội, tất cả phần thưởng của ta ở bí cảnh Tả Vân đều nhường lại cho huynh ấy hết còn không được hả?”
Tô Hàn ngàn vạn lần không ngờ tới có một ngày mình có thể trở thành một tên “Cố vấn tình yêu”, tiếc rằng hắn cũng không muốn gánh vác trọng trách này, đặc biệt còn là cố vấn cho một đôi đoạn tụ.
Nhưng nếu không nói cái gì đó, chắc chắn con khỉ này sẽ không thả hắn đi, nếu để cái miệng ba la bô lô này tiếp tục nói, lỗ tai hắn đóng kén mất.
Tô Hàn nghĩ một lát rồi nói: “Chắc chắn Tần Trăn không quan tâm đến chút phần thưởng của bí cảnh Tả Vân này đâu.”
Tưởng Tinh nói: “Ta biết mà, ta biết huynh ấy cảm thấy mình mất mặt, nhưng ta cũng chỉ có những thứ này để bồi thường thôi.”
Tô Hàn cảm thấy nếu mình suy xét nửa ngày rồi nói hình như cũng chả đáng tin cậy, nhưng nếu đã nói, thì nói nhiều chút đi…
“Ừm… ta cảm thấy vấn đề lớn nhất có thể là việc ngươi hôn hắn một cái.”
Gương mặt nhỏ nhắn của Tưởng Tinh lập tức sụp đổ: “Chắc chắn vậy, bị nam nhân hôn một cái chắc chắn hắn bực mình chết được, nhưng ta đã nói là ngoài ý muốn rồi, cũng bảo đảm sau này có đánh chết cũng không hôn huynh ấy nữa!”
Đánh chết không hôn… Tô Hàn tự nhiên đau lòng thay Tần Trăn, nghĩ một lát vẫn quyết định gợi ý chút cho con khỉ ngốc này: “Ngươi thử nghĩ thêm, hay là hắn không hề muốn nghe ngươi nói những lời này.”
Khỉ tưởng mở mịt: “Không hiểu.”
Bản thân Tô Hàn cũng giỏi ăn nói, nhưng hắn cảm thấy chí ít chỉ số thông minh của mình cao hơn Tưởng Tinh nhiều: “Ngươi nghĩ xem, hôn môi là chuyện rất quan trọng, có lẽ trong lòng Tần Trăn có suy nghĩ khác thì sao?”
Tưởng Tinh ngẩn ra, sau đó hắn từ từ trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi: “Cái này… cái này…”
Xem ra rốt cuộc con khỉ ngốc này đã hiểu, Tô Hàn vỗ vỗ vai y nói: “Nếu đã nghĩ thông, vậy hãy nói chuyện đàng hoàng, Tần Trăn hiểu rồi, đương nhiên sẽ để ý ngươi.”
Tưởng Tinh sửng sốt một lúc, cuối cùng vẫn cắn răng nói: “Được, ta đi nói rõ ràng với huynh ấy!”
Tô Hàn rất vui, Tô Băng lại có dự cảm xấu.
Chỉ số cảm xúc (EQ) của hai người đều là số âm cộng với nhau thì có thể biến thành số dương?
Không… số âm cộng số âm vẫn sẽ là số âm.
Mắt thấy khỉ Tưởng đã chạy, Tô Băng nói: “Giao thân thể cho ta.”
Tô Hàn: “?”
Tô Băng trực tiếp ra tay cướp.
Bị ép đuổi vào thức hải, Tô Hàn cảnh giác nói: “Ngươi muốn làm gì?”
Tô Băng cử động các khớp ngòn tay, thích ứng chút rồi nói: “Đi nghiệm chứng một chút.”
Tô Hàn: “Nghiệm chứng cái gì?”
Tô Băng nói: “Số âm cộng số âm rốt cuộc có khả thành bằng số dương hay không.”
Tô Hàn tốt xấu gì cũng là đại năng đã phá vỡ mấy cái hư không: “Cái này còn phải nghiệm chứng hả? Âm âm khẳng định càng âm.”
Tô Băng: “…” Trái lại rất có tự mình hiểu mình đó.
Lại nói sau khi Tưởng Tinh và Tô Hàn trò chuyện một hồi, thật là mở mang đầu óc, sao y không nghĩ tới chứ nhỉ… chuyện quan trọng như vậy sao không nghĩ tới chứ?
Chuyện này phải giải thích rõ, nhất định phải giải thích rõ ràng mới được!
Tưởng Tinh chạy nửa vòng lớn quanh Cửu Huyền Tông, rốt cục tìm thấy Tần Trăn bên bờ hồ khá vắng lặng.
Đây là nơi Tần Trăn thường tới tu hành, pháp thuật thủy hệ tuy có thể hấp thu nguyên tố thủy từ không trung, nhưng thời gian luyện tập nếu tu luyện ở chỗ có nguyên tố thủy dày đặc, không chỉ có thể tiết kiệm năng lực, mà còn có thể ghi nhớ xúc cảm chính xác hơn.
Cho nên hắn thường xuyên tới hồ nước này để tu luyện.
Tưởng Tinh từng tới đây cùng hắn mấy lần, đương nhiên vừa tìm cái là thấy ngay.
Dưới màn nước xanh lóng lánh, bóng dáng cao lớn của nam nhân như ẩn như hiện, Tưởng Tinh vốn muốn một mạch tiến lên, lúc này đột nhiên khựng lại.
Y cảm thấy so với tử y của đệ tử Cực Phong, bạch y của Thượng Phong vẫn đẹp hơn chút, tuy ngoài miệng cứ hay phàn nàn dễ bẩn, chói mắt, thậm chí còn miệng tiện nói là màu sắc không may mắn, nhưng ở trong lòng y, từ đầu tới cuối vẫn cảm thấy bộ bạch sam này là đẹp nhất, có lẽ bởi vì Tần Trăn, bởi vì Tần Trăn thực sự rất hợp với màu sắc mộc mạc này.
Đặc biệt khi hắn phóng ra Thiên giáng cam lâm, màn sáng đi đôi với sức sống, một bộ bạch y dường như mang theo chút ý vị khác, khiến người ta chỉ dám xa xa mà nhìn, vừa an tâm lại vừa bất an…
An tâm là vì hắn cường đại không gì sánh kịp, bất an lại là bởi vì phần cường đại này mang đến cảm giác khoảng cách xa không thể với.
Tưởng Tinh đã biết vì sao Tần Trăn không để ý tới y, giống như Tô Hàn nói, chắc chắn hắn đang hiểu lầm.
Có phải hắn cho rằng y thích hắn không? Cái loại thích không nên tồn tại này.Cho nên cố tình xa lánh y, trốn tránh y, không gặp y?
Hẳn là như vậy rồi.
Cho dù là ai đột nhiên phát hiện ra huynh đệ của mình có tâm tư khác với mình, chắc chắn sẽ rất bài xích.Có khi hắn còn cảm thấy mình ghê tởm.
Không được, Tưởng Tinh lắc lắc đầu: Phải giải thích rõ… phải nói rõ… nhất định phải nói cho Tần Trăn biết, y… y không…
Chỉ là không biết vì sao trái tim lại khó chịu như bị kim châm như vậy, có lẽ y đã biết một sự thực: Hóa ra nếu y thích Tần Trăn, Tần Trăn sẽ không bao giờ gặp y nữa.
Tưởng Tinh vừa xuất hiện, Tần Trăn liền phát hiện ra, hắn thu lại pháp thuật phóng ra, giương mắt nhìn về phía y.
Bốn mắt nhìn nhau, một lạnh lùng, một bất an.
Tưởng Tinh hít sâu một hơi, mở miệng gọi: “Biểu, biểu ca…”
Tần Trăn không đáp lại, chỉ không chớp mắt mà nhìn y.
Mặc dù Tưởng Tinh có chút khẩn trương, nhưng suy cho cùng y không phải kiểu người hay suy nghĩ, chịu đựng rối loạn trong lòng, kiên trì nói: “Đệ đã biết vì sao huynh tức giận.”
Tần Trăn rõ ràng giật mình, tiếp đó hắn nhíu mày, mắt đong đầy tâm tình phức tạp, giọng nói cũng nhẹ nhàng: “Biết rồi?”
“Đúng.” Tưởng Tinh vậy mà lại không dám nhìn thẳng vào hắn, cúi đầu siết chặt nắm tay, bộ dáng thất thường.
Tần Trăn rũ mi nhìn y: “Tiếp đó thì sao?” Tuy rằng không biết ai đã nhắc nhở Tưởng Tinh, nhưng xem bộ dáng này, thằng nhóc này… hình thư thực sự đã biết.
Kì thực mấy hôm nay Tần Trăn cũng đã suy nghĩ kĩ càng, đối mặt với người trì độn như vậy, mình hờn dỗi cả đời chỉ sợ cũng vô dụng, còn không bằng dứt khoát nói thẳng với Tưởng Tinh─ nếu Tưởng Tinh cũng thích hắn, vậy hắn được đền bù mong muốn, nếu không phải, hắn cũng nên thử từ bỏ phần chấp niệm này.
Tưởng Tinh tự động viên tinh thần, gần như dùng hết toàn lực nói: “Đệ không thích huynh.”
Thân thể Tần Trăn chợt run lên.
Tưởng Tinh cũng không dám nhìn hắn, móng tay đâm vào lòng bàn tay, nhưng những đau đớn này y lại như không cảm giác thấy, lời nói từ chính miệng mình phát ra dường như tách rời với não bộ, hoàn toàn nghĩ một đằng nói một nẻo: “Đệ biết huynh hiểu lầm điều gì, cho nên đệ tới giải thích, đệ không thích huynh, huynh chớ suy nghĩ nhiều, đệ chỉ coi huynh là huynh đệ, là huynh đệ tốt nhất tốt nhất, như huynh đệ ruột thịt vậy…”
Câu nói sau đó Tần Trăn hoàn toàn không còn nghe rõ nữa.
Tuy mới vừa rồi hắn còn nghĩ: Nói rõ thì tốt, nói rõ thì có thể buông bỏ chấp niệm.
Nhưng khi thực sự nghe được, loại tuyệt vọng tối sầm mặt mũi này, hầu như cắn nuốt hoàn toàn con người hắn.
“Cút.” Giọng Tần Trăn khàn khàn.
Tưởng Tinhrun lên, khẩn trương gọi: “Biểu ca…”
Tần Trăn chợt ngẩng đầu: “Tưởng Tinh, đừng để ta thấy ngươi nữa!”
Thoáng cái mặt Tưởng Tinh tái nhợt đi, đôi mắt trợn tròn, bên trong toàn là bàng hoàng và bất an, còn có sợ hãi sâu đậm, y gần như là vô ý thức nỉ non: “Đệ đã nói rõ, như vậy cũng không được sao? Đệ không cố ý, thật không phải là… Đệ… Chúng ta…”
“Câm miệng!”Tần Trăn hoàn toàn nghe không nổi nữa.
Tưởng Tinh thực sự không cam lòng, y nhịn không được nói: “Đệ thực sự không có ý nghĩ như thế, cho dù như vậy, huynh cũng không thể chấp nhận ư, chúng ta giống như trước đây không tốt sao? Chúng ta…”
“Tưởng Tinh đủ rồi!” Có lẽ cả đời Tần Trăn chưa từng dùng âm lượng như vậy để nói chuyện.
Tưởng Tinh đứng ngơ ngác, nhìn nam nhân xa lạ trước mắt này.
Tần Trăn nhìn y chòng chọc, con ngươi một mảnh đen kịt, dường như có thể cuốn đi tất cả vực sâu, đến mức khiến lòng người kinh sợ.
Tưởng Tinh vô ý thức gọi hắn: “Biểu ca.”
Tần Trăn kéo y qua, hung tợn hôn lên đôi môi đang run rẩy kia.
Tưởng Tinh chợt trợn tròn mắt.
Tần Trăn lại hoàn toàn không chút kiêng dè, tâm ý của hắn Tưởng Tinh đều biết cả, nhưng lại cự tuyệt không chút nể tình, không chỉ như vậy, y còn ngông cuồng muốn quay về như trước? Làm sao có thể về? Quay về thế nào đây! Trước đây hắn thích nhất tính cách thẳng thắn này của Tưởng Tinh, nhưng bây giờ hắn lại căm ghét vô cùng, ghét vô cùng cái tính thẳng thắn độc ác này.
Một nụ hôn chân thật, không phải môi chạm môi, không phải trò chơi cũng không phải ngoài ý muốn, mà là tham lam xâm lấn toàn bộ khoang miệng, dùng mùi máu tanh đâm thủng cánh cửa bằng giấy cuối cùng này, bày hết tất cả hỗn loạn và vọng tưởng lên mặt bàn.
Cả người Tưởng Tinh đều đờ ra.
Tần Trăn buông y ra, khẽ cúi người, cụng trán y: “Tưởng Tinh, ta thích đệ, đệ không thích ta, thì làm sao còn có thể quay về như trước được nữa? Bằng hữu cũng được, huynh đệ cũng thế, ta chịu đủ rồi, nhưng chuyện ta thực sự muốn làm với đệ còn quá phận hơn cả việc này, thứ ta chân chính mong muốn là trái tim trong lồng ngực đệ kia…”
“Nhưng đệ không thể cho ta.” Tần Trăn nhếch miệng cười, nụ cười trông còn khó coi hơn cả khóc, “Tưởng Tinh, hơn hai mươi năm nay, ta đối đãi với đệ rất tốt nhỉ, mặc dù ôm loại tâm tư xấu xa này, nhưng chí ít ta cũng không biểu hiện ra ngoài, cố gắng làm tất cả những gì một người huynh trưởng nên làm… cho nên, buông tha cho ta đi.”
Nếu không thích, cũng đừng cho ta hy vọng nữa.”
“Nể tình cảm giữa chúng ta bao lâu nay, buông tha cho ta đi.”
Tần Trăn nói đến câu cuối, đã hoàn toàn không còn khí lực.
Tưởng Tinh đứng không nhúc nhích, dường như mất đi tất cả tri giác, biến thành một pho tượng không có ý thức.
Mãi đến khi Tần Trăn rời đi, y vẫn chưa có bất kỳ phản ứng nào.
Xem đến đây, Tô Hàn hắng giọng nói: “A ừm…”
Giọng của Tô Băng lạnh như băng vụn: “Ngu xuẩn!”
Tô Hàn: “…” Mặc dù biết y đang mắng người khác, nhưng sao lại cảm thấy hơi chột dạ?
Mặt Tô Băng lạnh lùng, đôi mắt ngưng tụ bão tố.
Tô Hàn dè dặt mở miệng: “Chuyện kiểu này… cũng không có cách nào cưỡng cầu ha.”
Tô Băng hừ lạnh không nói.
Tô Hàn nói: “Bất kể là nam nhân và nam nhân hay nam nhân và nữ nhân, ít nhất phải lưỡng tình tương duyệt, nếu như đơn phương, chắc chắn…”
Tô Băng: “Ngươi câm miệng!”
Tô Hàn: “…”
Qua hồi lâu, khi Tô Hàn cho rằng Tô Băng sẽ không nói chuyện với hắn nữa, giọng nói lạnh tanh của Tô Băng lại vang lên lần nữa: “Nếu như ta bị cự tuyệt…”
Tô Hàn có chút mờ mịt: “Hửm?”
Tô Băng bỗng rời khỏi thân thể này, biến trở về diện mạo năm đó, từ trên cao nhìn xuống Tô Hàn: “Nếu như ta bị cự tuyệt, vậy ta cũng sẽ không buông tay.”
Tô Hàn hơi ngửa đầu nhìn y, có chút không rõ nguyên do.
Tô Băng đối diện với hắn, gần như là gằn từng chữ mà nói: “Cho dù là bị ghét bỏ, bị oán giận, bị chán ghét đời đời kiếp kiếp, thì ta cũng tuyệt đối không buông tay.”
Nói xong những lời này, Tô Băng trở về thức hải, để lại Tô Hàn một mình ngẩn người.
Hai bên bờ hồ xinh đẹp, Tưởng Tinh và Tô Hàn cùng đứng hình hóa thành một bức tranh.
Đương nhiên chẳng bao lâu sau Tô Hàn đã hồi thần, hắn nghiêm túc nhớ lại, lập tức có chút hãi hùng.
Lẽ nào Tô Băng đã thích người nào rồi? Hơn nữa còn yêu đương phương như Tần Trăn? Cho nên nhìn thấy Tần Trăn bị cự tuyệt liền liên tưởng đến bản thân, sau đó tức giận?
Tô Hàn cảm thấy mình đoán không sai quá mười… như vậy lại thêm vấn đề.
Tô Băng thích ai?
Tuy nhân cách hai người họ đã độc lập không biết qua bao nhiêu năm tháng, nhưng trên lý thuyết bọn họ vẫn là một người.
Người Tô Băng thích, hắn cũng nên thích mới đúng.
Nhưng rốt cuộc là ai? Không thể nào là người của thế giới này, nhưng nhớ lại trước kia, trong quá khứ nhàm chán vô vị đến gần như không có màu sắc, có người đáng giá để Tô Băng chú ý sao?
Một ngày sau, Tô Hàn chuẩn bị rời khỏi Cửu Huyền Tông, Tô Hàn cùng Bạch Vô Song đi tới Phụng Vương Thành.
Tuy rằng giữa hai thành có truyền tống trận, nhưng Bạch Vô Song bày tỏ: “Cái thứ quỷ quái kia truyền xong sẽ đầu váng mắt hoa.”
Một đám đệ tử thử tưởng tượng sắc mặt Bạch điện chủ tái nhợt, dáng vẻ lung lay sắp đổ, lập tức đau lòng đến hô hào đừng mà đừng mà, vội vã nói: “Không truyền không truyền, chúng ta xuất phát sớm một ngày, thời gian vừa kịp.”
Quay đầu, Bạch Vô Song nói với Tô Hàn: “Sư phụ, đồ nhi đã chuẩn bị cho ngài tiên hạc sáu cánh.” Lúc nào cũng phải khắc ghi nhớ lấy lòng sư phụ mới là một đồ đệ tốt đúng tiêu chuẩn.
Tô Hàn dặn dò y: “Đi ra ngoài đừng có xưng hô lung tung.”
Bạch Vô Song nói: “Đồ nhi hiểu.”
Tô Hàn hỏi: “Ta nhớ có truyền tống trận từ Long Trung Thành tới Phụng Vương Thành mà?”
Bạch Vô Song khựng lại nói: “…Có.”
Tô Hàn hỏi: “Vậy sao còn phải cưỡi tiên hạc?” Đây không phải lãng phí thời gian à.
Bạch Vô Song kính cẩn nói: “Truyền tống trận là để sử dụng lúc khẩn cấp, tốc độ tuy mau, nhưng ảnh hưởng lớn tới thân thể, hơn nữa thời gian của chúng ta cũng đủ, cho nên đồ nhi mới bố trí tiên hạc.”
Y nói không rõ ràng, nhưng Tô Hàn vẫn nghe hiểu, hóa ra là vì lo lắng cho thân thể hắn… tuy Tô Hàn ngay đến hư không cũng đã phá vỡ rồi, truyền tống trận nho nhỏ căn bản sẽ không có tác dụng phụ gì, nhưng Bạch Vô Song khó có được phần tâm ý thế này, hắn cũng sẽ tác thành cho.
Tất cả mọi người không biết suy nghĩ thực sự của bạch mỹ nhân là: Luyện Tinh Phong Hội cũng chỉ có bảy ngày, nếu như truyền tống trận đi truyền tống trận về, vậy chỉ có thể ở cùng sư phụ chưa tới bảy ngày, nhưng nếu cưỡi tiên hạc, thì có thể ở cùng nhau tới tận chín ngày, bất kể thấy thế nào, vẫn cứ là tiên hạc có lời hơn.
Nam nhân nào đó thích gấp tiểu ưng đen: “Bạch Vô Song, ai cho ngươi động vào thần thú hộ sơn của lão tử.”
Bạch Vô Song mặt không đổi sắc xé tiểu ưng.
Trước khi Tô Hàn đi, Thẩm Tiêu Vân và Lâm Tiểu Phi đều tới tiễn hắn.
Vốn đi không đi lâu lắm, Tô Hàn cũng không để ý, chỉ nói với bọn họ, bớt thời giờ qua chăm sóc đám đoàn tử một chút.
Lâm Tiểu Phi lập tức vỗ ngực bảo đảm: “Không thành vấn đề!”
Thẩm Tiêu Vân cũng đáp: “Yên tâm đi.”
Tô Hàn tạm biệt đám đoàn tử, lần này hắc bạch đoàn tử muốn đi cùng, nhưng Tô Hàn không đồng ý: đoàn tử còn nhỏ, đi ra ngoài ngộ nhỡ bị người ta bắt cóc thì phải làm sao?
Hắc bạch đoàn tử: chính bọn nó cũng sắp sửa quên mất mình là pháp khí thiên phẩm thế gian hiếm thấy không có địch thủ! Mặc dù ở trước mặt chủ nhân chúng nó thật đúng là yếu như một bé con…
Đang định xuống núi, lại có một bóng người cõng bọc nhỏ giống như một thanh kiếm sấn qua đây.
Tô Hàn nhường nhường.
Tưởng Tinh thở hồng hộc: “Dẫn, dẫn, dẫn ta theo với!”
Tô Hàn: “…” Bây giờ hắn không dám gặp Tưởng Tinh, hắn sợ Tô Băng giận chó đánh mèo chém tên “phụ lòng hán” này mất.
Tưởng Tinh chạy quá nhanh, nói cũng không trôi chảy: “Van ngươi đó, huynh đệ tốt, van ngươi, ta muốn đến Phụng Vương Thành, ta phải đi tìm Tần Trăn, ta nhất định phải nói rõ với huynh ấy!”
Nhưng vấn đề là đại huynh đệ ngươi đã nói rất rõ ràng rồi, thân là một người đứng xem, Tô Hàn bày tỏ mình hoàn toàn nghe thấy tiếng trái tim Tần Trăn tan nát.
Nhưng công lực quấn người của khí Tưởng không phải thường, Tô Hàn nghĩ một lát vẫn dẫn y theo.
Có lẽ việc này vẫn có thể xoay chuyển?
Bây giờ nhiều người, đợi lát nữa sẽ hỏi cho rõ ràng.
Xuống núi, khi thấy tiên hạc sáu cánh chói lòa mắt, khỉ Tưởng không chút khách khí hét toáng lên: “Ối trời ơi! Các ngươi đây là muốn đến Phụng Vương Thành tham gia phong hội hay là trực tiếp đi đánh nhau thế?”
Cờ mờ mờ sao ngay đến thần thú hộ sơn mà cũng mời ra được thế! Đại gia hỏa thế này mà đến Phụng Vương Thành, thú thủ thành của Phụng Vương Thành không phải sẽ bay ra oánh một trận với nó đó chớ?
Biểu tình của cả đám đệ tử không khác biệt nhiều với Tưởng Tinh.
Bạch Vô Song nhìn về phía Tô Hàn nhỏ giọng nói: “Đồ nhi hiện tại chỉ có thể tìm được con cầm thú này, tuy rằng vẫn chưa tôn lên được thân phận của sư phụ.”
Tưởng Tinh đứng ngay gần nên sau khi nghe thấy, tròng mắt thiếu chút nữa rơi ra ngoài!
Tô Hàn: “…”
Nếu theo góc độ chân tướng thực sự mà nói, lời nói của Bạch Vô Song cũng không sai.
Một con tiểu thú cấp sáu mà thôi, nếu là trước đây, chỉ sợ đến tư cách để Tô đại năng nhìn một cái cũng chẳng có.
Linh thú thông linh, tuy rằng tu vi Tô Hàn đã bị áp chế toàn bộ, nhưng khi nó thấy hắn vẫn rất phấn khích mà xoay một vòng, cánh lớn dang ra, như chim khổng tước xòe đuôi, nhảy múa giữa không trung.
Đáng thương một đám đệ tử thảm vô cùng.
Cờ mờ mờ đây mà là hộ sơn thần thú á, một con to đến kinh người, còn tự mang thần lực, đôi cánh vừa rung lên, ngân quang rơi lả tả, càng đáng chết là sức mạnh lớn vô cùng, mấy đệ tử tu vi không tốt lắm sắp bị quạt bay.
Bạch Vô Song trừng tiên hạc: Hân hoan cái gì? Một con tiểu súc sinh mà cũng muốn giành sư phụ với y.
Tiên hạc run lẩy bẩy.
Chúng đệ tử lập tức tâm phục khẩu phục: Bạch điện chủ thịnh thế mỹ nhan, thần thú hộ sơn nhìn thấy y cũng phải nhảy múa!
Tưởng Tinh đi theo sau Tô Hàn lên tiên hạc, lại luôn có loại cảm giác lên nhầm thuyền giặc.
Nhưng đã hết cách, ngày đó y quá choáng váng, lúc lấy lại tinh thần Tần Trăn đã chạy rồi, y lại đi tìm hắn, kết quả gặp Hầu Húc Vân nói cho y biết: Tần Trăn đã xuất phát đến Phụng Vương Thành trước rồi.
Tưởng Tinh hết cách, không thể làm gì khác hơn là đi cầu Tô Hàn, muốn xin đi nhờ xe, đến Phụng Vương Thành tìm biểu ca.
Bạch Vô Song để lấy lòng sư phụ đã ra hết vốn liếng, thần thú hộ sơn làm tọa kỵ, bên trên còn dựng lên một không gian, chắn gió che mưa mà vẫn bố trí rất xa hoa.
Cho dù bay trên không trung cũng không hề có cảm giác, đập vào mắt là huân hương nhuyễn tháp, bên cạnh là trà xanh quả ngọt, nếu cảm thấy buồn chán còn có thể đánh một ván cờ, quả thực là hài lòng không thể hài lòng hơn.
Nhưng mà khiến Bạch Vô Song không ngờ tới chính là, vốn là quãng thời gian chỉ có mình y và sư phụ giờ lại thêm một con khỉ chướng mắt.
Trọng điểm là con khỉ này còn nói cực lắm, hoàn toàn chiếm hết lực chú ý của Tô Hàn.
Tô Hàn rất để ý xu hướng phát triển sau này của sự kiện bên bờ hồ, cho nên mở chủ đề, hiếu kỳ hỏi: “Ngươi vội vàng đến Phụng Vương Thành làm gì?”
Lúc đầu Tưởng Tinh còn để ý Bạch Vô Song, nhưng chẳng mấy chốc lại cảm thấy một xíu chuyện cỏn con đó của mình Bạch điện chủ người ta chắc chắn chả thèm để ý, cho nên có nói hay không cũng vậy, mình lại kìm nén đến khó chịu, cho nên lại như đảo lạc giang mà kể lể hết ra.
“Ta đúng là ngốc vô cùng!” Tưởng Tinh chán nản nói.
Tô Hàn bấm like cho sáu từ này.
Tưởng Tinh tiếp tục nói: “Ngày đó ta nói chuyện với ngươi xong, ta cho rằng biểu ca không để ý tới ta là bởi vì hiểu lầm ta thích huynh ấy, cho rằng ta ôm loại tâm tư không bình thường với huynh ấy, cho nên xa lánh ta, trốn tránh ta!”
Tô Hàn khựng lại, không biết nên nói gì, lúc đó ý của hắn là như vậy hả, mạch não của con khỉ này rốt cuộc lạ kỳ đến mức nào vậy!
Tưởng Tinh lại nói: “Lúc đó ta chợt nghĩ, đây không phải đơn giản à? Chỉ cần tìm Tần Trăn giải thích rõ, nói cho huynh ấy biết ta không thích huynh ấy, ngoài tình cảm huynh đệ ra không có bất kỳ thứ tình cảm nào khác không phải được rồi sao?”
Tô Hàn: “…” Đứng ngoài xem toàn bộ quá trình hắn không muốn nhớ lại đoạn ký ức đó.
Tưởng Tinh chán nản đến độ sắp gặm cái bàn: “Ta còn thật nói cmn như vậy luôn, nói mấy lần liền, giọng lại còn rất lớn, đầy đầu ta lúc đó toàn là chỉ cần biểu ca có thể hòa hảo lại với ta, tâm tình nói thế nào cũng được, căn bản không suy nghĩ! Sau đó… sau đó…”
Tô Hàn bổ sung cho hắn: “Tần Trăn thổ lộ với ngươi?”
Tưởng Tinh ngẩng phắt đầu nhìn hắn.
Tô Hàn cảm thấy mệt mỏi quá, mình cứ như đã thành cố vấn tình yêu của đoạn tụ này rồi ý.
Gương mặt trắng nõn của Tưởng Tinh hơi đỏ lên, hiếm khi ngại ngùng gật gật đầu: “Đúng… Đúng vậy…”
Tô Hàn nhìn y chằm chằm: “Cho nên, ngươi đã cự tuyệt rồi, còn đến Phụng Vương Thành tìm hắn để làm chi?”
Tưởng Tinh lập tức nóng nảy: “Không đúng! Trình tự này không đúng a!”
Tô Hàn: “Chả phát hiện không đúng chỗ nào, dù sao đều là một người thổ lộ một người cự tuyệt.”
Tưởng Tinh không hề nghĩ ngợi thốt ra: “Nếu như ta biết biểu ca thích ta, căn bản ta sẽ không nói như vậy.”’
Tô Hàn không mặn không nhạt lườm y một cái: “Không hiểu.”
Tưởng Tinh nghĩ một ngày một đêm, lúc này đã sớm thông suốt, tuy rằng thần kinh của y thô, nhưng cũng là người ngại ngùng xoắn xuýt, chỉ cần nghĩ thông suốt, tuyệt đối sẽ không tiếp tục lôi lôi kéo kéo, y nói thẳng: “Ta cũng thích Tần Trăn! Trước kia ta không hiểu rõ, nhưng bây giờ đã biết, ta thích huynh ấy, cùng loại thích với kiểu huynh ấy thích ta, nếu đã như vậy, ta nhất định phải đi nói rõ với huynh ấy, đoạt huynh ấy trở về!”
Tô Hàn: “…” Cái mùi yêu đương chua thúi này, lại còn là mùi đoạn tụ.
Nhưng mà rất tốt, nếu như Tần Trăn có thể được đền bù mong muốn, Tô Băng cũng sẽ nghĩ thoáng hơn một chút ha.
Tuy rằng không biết rốt cuộc y thích ai.
Một ngày sau họ đã tới Phụng Vương Thành.
Trong chớp mắt tiên hạc sáu cánh kiêu ngạo này xuất hiện, Phụng Vương Thành gần như cũng chấn động theo.
Phụng Vương Thành chủ trực tiếp ra ngoài nghênh đón: “Bạch điện chủ đại giá quang lâm, Phụng mỗ thực sự vinh hạnh vô cùng.”
Bạch điện chủ trước giờ trước mặt người ngoài là mỹ nhân cao lãnh trăm phần trăm: “Thành chủ khách khí rồi.”
Y bước từ trên tiên hạc xuống, chỉ mới lộ mặt, chỉ nói một câu như vậy, chung quanh là tiếng hít khí nối tiếp.
Đây là tiếng hít khí không kìm lòng nổi, không chịu khống chế, muốn cố gắng áp chế nhưng lại nhịn không được.
Một đám đệ tử Cửu Huyền Tông không khỏi có chút đắc ý: trông chúng ta cũng đã quen rồi, mắt đám dễ nhũi này sắp sửa không chuyển được rồi!
Mỹ nhân trong trẻo lạnh lùng cường thế chiếm lấy ánh mắt mọi người, y đi đằng trước, những đệ tử khác theo phía sau.
Dựa theo quy củ, phía sau Bạch Vô Song phải là đệ tử thân truyền, sau đó là đệ tử hộ vệ, Tô Hàn và Tưởng Tinh không thể nghi ngờ được bố trí xếp lệch về phía sau.
Lúc Tô Hàn đi xuống, có lẽ tiên hạc quá khẩn trương quá kích động quá muốn thân cận hắn, cho nên cánh kìm lòng không nổi mà run lên một cái…
Thân thể nhỏ bé hiện giờ của Tô Hàn, trong tình huống không ai che chở, tiên hạc này chỉ cần dùng sức lớn một chút là có thể quạt hắn bay lên trời.
Cho nên nó vừa run lên, Tô Hàn không đứng vững, mắt thấy mình sắp sửa té nhào.
Bạch mỹ nhân đứng đầu tiên lắc mình liền tới bên cạnh hắn, khẽ khom lưng, vững vàng đỡ được hắn.
Trong mắt Bạch Vô Song đong đầy vẻ lo lắng: “Sư…” Mắt thấy y sắp sửa gọi ra, Tô Hàn nhướn mày, y vội vàng đổi giọng: “Sư đệ… Cẩn thận chút.”
Tô Hàn thuận thế đứng dậy, mỉm cười nói: “Không có việc gì.”
Bạch Vô Song lại cảm thấy chỗ nào không đúng, đôi mày tuấn tú nhíu lại, trừng mắt lườm tiên hạc không đáng tin nọ.
Tiên hạc rụt cổ u u u, người đứng một vòng xung quanh trái tim đập thình thịch, thiếu chút nữa quỳ xuống cầu xin y đừng tức giận, chỉ cần có thể cười một cái, sao sáng mặt trăng mặt trời áng mây đều sẽ dâng lên trước mặt y.
Thật là đẹp ngây người, tại sao có thể có người ngay đến vẻ mặt tức giận mà cũng đẹp như vậy cơ chứ!
Tô Hàn trái lại cũng thông cảm tiên hạc, hắn vỗ về Bạch Vô Song nói: “Đừng trách nó, ta không sao.”
Giọng nói của hắn ấm áp như thế, Bạch Vô Song lập tức thụ sủng nhược kinh, khóa miệng nhếch lên.
Tiếng hít khí xung quanh càng khoa trương hơn, nếu có loại máy kiểm tra tiếng tim đập ở đây, đoán chừng số nhịp vượt mức, tất cả đều báo hỏng!
Cười rồi cười rồi, đời này nhìn thấy nụ cười đó, không còn gì tiếc nuối!
Đợi được đám người Bạch Vô Song rời đi, mọi người hồi thần mới ý thức được một vấn đề nghiêm túc: Người có thể chọc cười được bạch mỹ nhân kia là ai? Sư đệ? Bạch mỹ nhân có sư đệ hả?
A a a, hâm mộ quá, đó kỵ quá, ghét quá, rốt cuộc tên hỗn đản từ đâu ra mà có thể được đệ nhất mỹ nhân trong giới luyện tinh..a… không, là khu vực phía bắc ưu ái!
Đoàn người Cửu Huyền Tông thu xếp ổn thỏa tại Phụng Vương Thành.
Ngày sau mới bắt đầu Luyện Tinh Phong Hội, Tưởng Tinh một lòng muốn tìm Tần Trăn.
Tô Hàn lo lắng y đi một mình, liền nói: “Ta đi với ngươi.”
Bạch Vô Song lập tức nói theo: “Ta cũng đi.”
Tô Hàn ngăn y lại: “Ngươi chuẩn bị một chút, ngày mai chính là phong hội.”
Bạch mỹ nhân rất tủi thân, nhưng lời của sư phụ thì phải nghe.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bất Cẩn Cái Chọc Thủng Trời
Chương 38
Chương 38