DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bất Cẩn Cái Chọc Thủng Trời
Chương 44

Tuy rằng bây giờ nhà Tưởng Tinh nghèo rớt, nhưng thái độ sống thì vẫn rất được y chú ý.

Đến thăm nhà chưa bao giờ đi tay không, lúc này sáng sớm qua đây, y xách theo một hộp điểm tâm nóng hổi mới ra lò và cái bình rượu trái cây, đầy ăm ắp rất đâu ra đấy

Tô Hàn dẫn y vào viện, Tưởng Tinh thân thiết chảo hỏi đám đoàn tử.

Mạch mập hiền lành đảm đang nhất, tiến lên tiếp nhận điểm tâm và rượu trái cây, Tưởng Tinh còn dặn dò nó: “Điểm tâm mới ra lò vẫn còn nóng hổi, trực tiếp bày ra đĩa là được, rượu trái cây kia là bà nội ta tự tay ủ, độ cồn rất thấp, ba nhóc các ngươi cũng giữ lại một dùng đi.” Những linh vật này tuy rằng không cần ăn gì, nhưng ngâm trong rượu cũng xem như là một loại hưởng thụ, nhất là thuộc hệ thực vật như mạch mập đây.

Không ngờ còn mang cả quà cho chúng nó, đám đoàn tử vô cùng vui vẻ, từng đứa nhích nhích tới, đứng trước mặt Tưởng Tinh líu la líu lo.

Tưởng Tinh từ trước đến nay luôn vỗ ngực tự xưng là nam nhân chân chính, tuy rằng bị moe đến mức có chút tâm hoa nộ phóng, nhưng vẫn hắng giọng, giả vờ bình tĩnh nói: “Tuy độ cồn thấp, nhưng cũng đừng ngâm lâu quá.”

Đám đoàn tử cùng nhau gật đầu đong đưa cái tai, trực tiếp khiến cho tâm can Tô Hàn và Tưởng Tinh nhộn nhạo không yên.

Tô Hàn bị gió lạnh thổi một ngày lại thức trắng đêm trong sòng bạc, giữa chừng chỉ ăn mấy viên đường đậu, quả thực bụng cũng hơi đoi đói.

Lúc này nhìn thấy điểm tâm nóng hầm hập nhất thời miệng không kìm được, không khách khí ăn luôn.

Tưởng Tinh rất kinh ngạc: “Sao lại đói đến mức này?”

Tô Hàn không muốn nhớ lại chuyện vòng quanh thế giới một ngày một đêm kia nữa.

Tưởng Tinh nói: “Ngươi ăn chậm chút, thực sự đói như vậy thì để ta đi tìm chút đồ ăn cho ngươi, điểm tâm ăn không no được.”

“Không cần,” Tô Hàn ăn nửa hộp điểm tâm lại uống mấy chén rượu trái cây xong đã thoải mái hơn, “Điểm tâm ăn ngon lắm.”

Tưởng Tinh đắc ý nói: “Tất nhiên rồi, cửa hàng điểm tâm của nhà này rất nổi tiếng đó, Tần Trăn cũng thích ăn điểm tâm ở đây.”

Tô Hàn đã hiểu, chắc hẳn đây là mua chút điểm tâm cho lão công tiện đường lấy cho hắn một phần.

Tô Hàn liếc nhìn y hỏi: “Có việc hử?”

Mới sáng sớm như vậy đã mò đến đây, suy cho cùng không thể nào chỉ vì đặc biệt mang đồ ăn tới cho hắn đâu ha?

Nét mặt Tưởng Tinh có chút xấu hổ, do do dự dự nửa ngày mới lên tiếng: “Cái đó…”

Tô Hàn nhìn y, có thể khiến cho con khỉ lộ ra vẻ mặt này, chín phần mười là có liên quan tới Tần Trăn.

“Sao vậy? Ngươi và Tần Trăn không phải nói rõ ràng hết với nhau rồi sao?” Dựa theo kịch bản, hai bên hiểu lòng nhau rồi không phải nên củi khô lửa bốc đốt lên luôn, từ nay về sau dính như keo không xuống giường được à?

Hiển nhiên Tưởng Tinh cũng có chút khó mở miệng, nhưng y thực sự không tìm được ai để giãi bày chuyện này cả, hạ quyết tâm cái liền nói ngay: “Ta luôn cảm thấy Tần Trăn có gì đó không đúng lắm.”

Tô Hàn: “Ừ?” Nể tình món điểm tâm và rượu trái cây ngon, hắn quyết định nghe y nói hết mấy cái phiền não yêu đương chua thúi này ra.

Tưởng Tinh xoắn xuýt một lúc mới nói: “Kỳ thực ta cũng không thể nói rõ, ở Phụng Vương Thành ta thổ lộ với huynh ấy, lúc đó cảm thấy huynh ấy rất vui, ừm… ta cũng rất vui, sau đó huynh ấy không tránh ta nữa, cũng nói chuyện với ta, giống như trở lại như trước đây vậy…”

Tô Hàn buồn bực: “Cái này không rất tốt hả? Ngươi còn khó chịu cái gì?”

Tưởng Tinh mặt ủ mày chau nói: “Thế nhưng không đúng lắm, thực sự không đúng… ta không biết phải nói làm sao, nhưng cảm giác được, huynh ấy… giống như vẫn còn hờ hững với ta.”

Tô Hàn không hiểu: “Ngươi cảm thấy thế nào thì được tính là không hờ hững với ngươi?”

Tưởng Tinh á khẩu không nói gì, đúng là không thể trả lời được vấn đề này.

Kỳ thực y cũng đã tự hỏi mình câu hỏi tương tự, lúc ở Phụng Vương Thành, vì nhiệm vụ nên Tần Trăn vẫn luôn ở bên cạnh Thượng Quan Tình, mấy ngày đều vội vội vàng vàng, chuyện khi đó ầm ỹ lớn như vậy, Tưởng Tinh cũng có biết, nên đương nhiên sẽ không đến quấy rầy hắn.

Trên đường trở về, Tần Trăn vẫn luôn duy trì một khoảng cách nhất định với y, Tưởng Tinh cũng không nghĩ nhiều, cùng về Cửu Huyền Tông còn có rất nhiều người, có lẽ Tần Trăn không muốn bị người ta bàn tán…

Tưởng Tinh thông cảm được, cho nên cũng không chủ động tới gần hắn.

Sau khi về đến Cửu Huyền Tông, Tưởng Tinh cảm thấy lúc này không còn vấn đề gì nữa, bọn họ đều đã hiểu tâm ý của nhau, bí mật thân cận hơn một chút cũng không quá đáng đúng không?

Nhưng đã ba ngày trôi qua rồi, Tần Trăn vẫn cứ là cái bộ dạng đó: Quan tâm y, cũng nói chuyện với y, mọi việc đều dẫn y theo, dường như hoàn toàn giống trước đây vậy, nhưng lại dường như có chỗ nào đó không giống lắm.

Tưởng Tinh không nghĩ ra, nhưng trong lòng lại vô cùng khó chịu, nhịn cả đêm, hôm nay thực sự không chịu nổi nữa, liền trực tiếp lên thẳng Thập Tam Phong tìm Tô Hàn nói chuyện.

Tuy có lẽ Tô Hàn cũng không hiểu cho lắm, nhưng hai cái đầu chung quy vẫn hơn một cái đầu, chưa biết chừng nói một chút liền sẽ phát hiện ra vấn đề ở chỗ nào.

Tô Hàn trầm ngâm một lát, cho y một phương án thẳng thừng thô bạo: “Nếu ngươi thực sự cảm thấy không thích hợp, không bằng trực tiếp hỏi Tần Trăn đi?” Thằng bé kia là một đứa ngoài lạnh trong nóng, có tâm sự nhất định sẽ kìm nén trong lòng.

Tưởng Tinh thở dài nói: “Ta hỏi rồi, nói bóng nói gió ngoài sáng trong tối đều hỏi rất nhiều lần rồi, nhưng Tần Trăn biểu hiện rất bình thường, chỉ nói mình không sao, ta còn có thể làm gì được chứ?”

Cái này thì làm khó Tô Hàn rồi.

Nói thực, làm người đứng ngoài nghe hai cái tên chỉ số cảm xúc âm thế này nói chuyện phiếm, Tô Băng… mệt não quá.

Cũng may lại có người đến.

Thượng Quan Tình vào nhà, ngửi thấy mùi rượu trái cây liền nói: “Mới sáng sớm đã uống rượu, hai người các ngươi thật là nhàn nhã nha.”

Tưởng Tinh đứng dậy hành lễ với y.

Thượng Quan Tình xua tay nói: “Không cần đa lễ, cứ như thường ngày là được rồi.”

Tô Hàn cũng chào hỏi y.

Thượng Quan Tình khẽ gật đầu với hắn, xem như bất động thanh sắc mà hành một cái lễ.

Tô Hàn không để ý những cái này, Thượng Quan Tình cũng là một người thông minh, sẽ không khêu ra.

Hắn nhón một cái bánh ngọt hình con thỏ lên, coi lát rồi nói: “Đây là điểm tâm của Hương Trai à? Ta đúng là đã lâu chưa được ăn nó.”

Tưởng Tinh vội vàng nói: “Nếu sư huynh muốn ăn, ngày mai ta mang cho huynh một hộp.”

“Không cần, ta không thích ăn ngọt.” Thượng Quan Tình bỏ bánh xuống, nhướn mày nhìn hai người này, “Đang nói chuyện gì thế?”

Câu hỏi này của y, Tưởng Tinh cũng ngại mở miệng trả lời.

Tô Hàn đương nhiên không thể tùy tiện nói bí mật của người khác ra, cho nên né đi nói: “Một ít chuyện riêng thôi, không có gì.”

Thượng Quan Tình chợt nở nụ cười, nháy mắt với Tưởng Tinh: “Đệ là biểu đệ của Tần Trăn nhỉ.”

Tưởng Tinh giật mình.

Thượng Quan Tình nói: “Lần này đến Phụng Vương Thành ít nhiều nhờ có Tần Trăn bảo vệ, mặc dù là nhiệm vụ tông môn giao cho, nhưng hắn lại làm hết sức tận tâm, công pháp hệ thủy cũng luyện không tồi, ta rất thích hắn, cho nên có hàn huyên trò chuyện với hắn đôi câu.”

Tần Trăn có nhắc tới y với Thượng Quan Tình không? Sẽ nói cái gì đây? Tưởng Tinh không hiểu sao bỗng có chút mất tự nhiên, y quả thực chả có sở trường gì, cho dù là Tần Trăn có nói thì chắc cũng không nói được cái gì.

Thượng Quan Tình cười: “Hắn quả là thâm tình hiếm thấy, một lòng đều đặt hết lên người đệ, chỉ hi vọng đệ đừng phụ hắn.”

Mặt Tưởng Tinh bỗng đỏ bừng, ánh mắt dao động, rất xấu hổ.

Thượng Quan Tình thấy y như vậy, thói xấu lại nổi lên, ghé sát vào y nói: “Tần Trăn vừa nhìn đã biết là một tên ngoài lạnh trong nóng, đệ nha, nên chủ động chút.”

Nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Thượng Quan Tình, Tưởng Tinh ngẩng phắt đầu, mặt trợn tròn, bởi vì kinh ngạc mà hơi hơi sáng lên.

Thượng Quan Tình chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Sư huynh chỉ có thể giúp đệ đến đây thôi.”

Tưởng Tinh lắp ba lắp bắp, sững sờ không có cách nào nói ra một câu hoàn chỉnh.

Ngơ ngẩn đứng nửa ngày, rốt cuộc Tưởng Tinh ở lại không nổi nữa, y cúi đầu nói: “Ta, ta đi về trước đây.”

Tưởng Tinh chạy trối chết, trước khi ra cửa nghe thấy giọng nói uể oải của Thượng Quan Tình: “…Đừng lo, đây cũng rất bình thường, đối với hai người yêu nhau mà nói, không có chuyện gì mà không giải quyết được trên giường cả.”

Nghe thấy những lời này Tưởng Tinh xấu hổ đến mức thiếu điều kiếm cái lỗ để chui vào.

Tô Hàn chẳng có chờ mong gì lớn với tiết tháo của Thượng Quan Tình cả, cho nên cũng chả bất ngờ khi y đưa cái ý kiến thúi hoắc kia ra.

Tưởng Tinh chuồn rồi, Thượng Quan Tình nói vào chính sự: “Thân thể tiền bối không biết có vấn đề gì?”

Y quả là nhạy bén, thoáng cái liền phát hiện ra vấn đề nằm ở đâu.

Gốc gác củaTô Hàn cũng không có gì cần giấu diếm, nói thẳng luôn: “Tố chất thân thể quá yếu, không thể vận dụng sức mạnh vốn có, cho nên vẫn ở trong trạng thái áp chế.”

Thượng Quan Tình không hiểu lắm: “Làm sao lại không thể vận dụng?”

Tô Hàn nghĩ một lát, cảm thấy dùng ngôn ngữ giải thích quá mơ hồ, không bằng dùng thực tế để chứng minh: “Thế này đi, ngươi phóng toàn bộ linh lực ra, dùng hết sức dựng lên một cái hộ thuẫn.”

Thượng Quan Tình mờ mịt không hiểu.

Tô Hàn lại gọi hắc bạch đoàn tử lại nói: “Các ngươi biến trở về nguyên hình, gia cố thêm cho hộ thuẫn của Thượng Quan Tình.” Hắc bạch đoàn tử lập tức biến thành hắc bạch song kiếm, đương nhiên bản thể của chúng nó bây giờ được nuôi cho bóng loáng nhẵn nhụi, hoàn toàn khắc hẳn với hắc bạch song sửu ngày đó, hiện tại là hai thanh kiếm rất khí phách.

Mạch mập bởi vì tu vi hơi thấp, cho nên trực tiếp trốn phía sau Thượng Quan Tình.

Tô Hàn nhấn mạnh lại với Thượng Quan Tình: “Nhất định phải dùng hết toàn lực.”

Thượng Quan Tình cũng nghiêm túc: “Được!”

Trong con ngươi Tô Hàn lóe lên ánh bạc, thử thăm dò giải phóng một ít sức mạnh.

Ầm một tiếng!

Mới chỉ trong nháy mắt, ngắn đến mức dường như chưa tới một hơi thở.

Nhà tranh không thấy, tiểu viện không thấy, chu vi trăm mét đều trơ trụi.

Đáng sợ là hộ thuẫn do Thượng Quan Tình người đã nghiền ép vô số người ở Phụng Vương Thành toàn sức dựng lên vỡ vụn, bộ đồ đen của y dường như cũng rách bươm, hắc bạch song kiếm kịch liệt rung động, mạch mập núp phía sau nước mắt lưng tròng…

Thật là đáng sợ.

Sức mạnh này… quả thực rất đáng sợ!

Sắc mặt Thượng Quan Tình tái mét, nửa ngày cũng chưa hồi phục lại tình thần.

Tô Hàn ngoắc ngoắc ngón tay, khiến tất cả mọi vật xung quanh khôi phục lại nguyên dạng.

Thượng Quan Tình ngây ngốc đứng tròn một khắc mới chậm rãi phục hồi tinh thần, thế nhưng… lại không nói lên được một câu.

Cảnh tượng như vừa có cơn bão quét qua đã biến mất, căn nhà gỗ vẫn là căn nhà gỗ, Thập Tam Phong vẫn là Thập Tam Phong, trừ quần áo xốc xếch trên người y ra, không còn thứ gì có thể chứng minh sức mạnh cường hãn vừa rồi.

Tô Hàn giải thích: “Bởi vì ta không thuộc về thế giới này, cho nên chỉ cần tai họa do tự ta gây ra đều có thể khôi phục như cũ.”

Thượng Quan Tình cúi đầu nhìn y phục lộn xộn của mình.

Tô Hàn liếc nhìn rồi tiếp tục nói: “Đây là cố ý lưu lại, sợ ngươi cho rằng mình đang nằm mơ.”

Thượng Quan Tình: “…” Y thực sự cho rằng vừa rồi là mình đang nằm mơ.

Thượng Quan Tình đơ nửa ngày mới khôi phục lại như bình thường, y khom lưng, cúi rạp người: “Tiền bối tu vi cao thâm, vãn bối khâm phục.”

“Ưm…” Tô Hàn do dự một lát, vẫn quyết định nói ra chân tướng, “Vừa rồi ta chỉ phóng ra khoảng chừng… ừm… Một phần mười triệu sức mạnh thôi.”

Thượng Quan Tình vừa mới “tỉnh lại” lại khôi phục trạng thái hóa đá một cách hoàn mỹ không sứt mẻ.

Một, phần, mười, triệu?

Nhất định là ngài đang đùa ta!

Mười triệu Thượng Quan đại ma vương là khái niệm gì? Đây cmn căn bản không phải thứ mà não người có thể suy tính được!

Thượng Quan Tình đang vi vu trong cõi thần tiên mơ hồ nghe thấy giọng Tô Hàn: “… Ta rất bối rối, đơn vị nhỏ hơn một phần mười triệu đối với thân thể này thực sự rất khó nắm bắt, cho nên không thể sử dụng sức mạnh tùy theo ý mình được.”

Thượng Quan Tình: Nếu như ngài sử dụng sức mạnh tùy theo ý mình, thì trên căn bản cũng không có chuyện của chúng ta rồi…

Bình phục chút tâm tình, Thượng Quan Tình đã hiểu “bối rối” của tiền bối, tuy rằng cái bối rối này y thấy chả biết nói gì, nhưng bất kể cái gì vượt quá giới hạn đều sẽ trờ thành trói buộc.

Ví như sức mạnh quá mạnh, độc cô cầu bại.

Ví như sức mạnh quá yếu, mặc người ức hiếp.

Ví như thiên tài không ai bằng, không người thấu hiểu.

Theo hướng cực đoan, mặc kệ là quá mạnh hay quá yếu, tới một mức độ nào đó đều sẽ giống nhau.

Thượng Quan Tình bỗng nhạy bén, y nói: “Ta có thể luyện cho ngài một viên đan dược tước giảm sức mạnh.” Nếu như trị số quá lớn, nếu cắt giảm đi hơn phân nửa, có phải Tô Hàn có thể khống chế được hay không? Kỳ thực Tô Hàn không cần quá nhiều sức mạnh, chỉ cần có thể giữ lại một phần một triệu, cũng đã đủ để hắn vấn đỉnh thiên hạ rồi.

Tô Hàn không thay đổi sắc mặt nhìn y: “Đầu tiên, ngươi cần có một lò luyện đan thần phẩm.”

Hạ, trung, thượng, tiên, thiên, thánh… thế giới này căn bản chưa từng nghe nói đến phẩm cấp thần này!

Tô Hàn tiếp tục nói: “Thứ hai trên lò luyện đan phải có ít nhất chín trăm chín mươi sao, cái này không khó, ta có thể bớt chút thời giờ luyện được.”

Thượng Quan Tình: “!!!”

Lời nói của Tô Hàn sau đó cũng không khác phóng đại nhiều lắm: “Sau đó ngươi cần tìm được nguyên liệu thần cấp, luyện chế ước chừng bảy bảy bốn mưới chín giáp (~aka 490 năm), phòng chừng có thể luyện ra một viên đan dược áp chế được sức mạnh cho ta. Đương nhiên ngươi cũng có thể tiết kiệm chút thời gian, chỉ luyện mười bốn giáp, như vậy đan dược luyện ra phẩm cấp có lẽ không tốt, nhưng ta có thể luyện tinh cho nó, dựa vào sao để bù vào phần thiếu hụt, cũng miễn cưỡng có thể…”

Thượng Quan Tình đầu hàng: “Là vãn bối cuồng vọng.”

“…” Tô Hàn dừng lại: “Không phải ta cố ý đả kích ngươi đâu.”

Thượng Quan Tình cười khổ nói: “Vãn bối hiểu.”

Tô Hàn thở dài: “Tuy rằng ngươi không giúp được gì, nhưng có thể nói chuyện với ngươi thật tốt vô cùng…” Cuối cùng có người có thể hiểu được nỗi khổ của hắn.

Thượng Quan Tình không dám lên tiếng, chỉ là trong lòng đau khổ: Nhưng mà nghe những chuyện này cả người ta đều cảm thất không tốt.

Tô Hàn chuyển chủ đề câu chuyện lại nói: “Kỳ thực ta cũng có nghĩ đến…” Hắn dừng lại rồi hỏi, “Bộ công pháp của Giang Ninh Tiển ngươi hẳn phát hiện rồi ha.”

Thượng Quan Tình thoáng nhớ lại, đã hiểu: “Bí thuật Giang gia tổ truyền, nghe nói là có thể áp chế tu vi…” Y vừa nói vừa hỏi, “Có cần đệ tử đi lấy bộ công pháp này?”

Tô Hàn nói: “Quan hệ giữa Giang Ninh Tiển và ta không tệ, hắn đã đưa cho ta xem qua.”

Thượng Quan Tình hiếu kì hỏi: “Dùng được không?”

Tô Hàn tiếc nuối nói: “Công pháp chỉ có thể áp chế tu vi dưới Nguyên Anh.”

Thượng Quan Tình: “…”

Trầm mặc một lúc, không biết quỷ thần xui khiến thế nào y lại hỏi: “Chẳng hay cảnh giới của tiền bối là…”

Tô Hàn nhìn y: “Ngươi muốn biết hả?”

Thượng Quan Tình lặng lẽ: “Đừng bảo là…”

Tô Hàn tặng cho y một nụ cười trấn an.

“Tuy rằng công pháp Giang gia không được, nhưng đây cũng là một gợi ý, ta đang thử từ góc độ này sáng tạo ra một bộ công pháp thích hợp, có thể tu luyện nghịch hướng, phân giai đoạn áp chế sức mạnh, đến cuối cùng có thể tìm được giá trị sức mạnh đủ cho thân thể này thừa nhận.”

Thượng Quan Tình ngộ tính rất cao, nói theo: “Đồng thời còn có khả năng dựa vào một ít đan dược phụ trợ cường hóa thân thể.” Tuy rằng tác dụng có lẽ tương đối nhỏ, nhưng mà ít còn hơn không.

Tô Hàn gật đầu nói: “Chờ ta tìm được nguyên liệu thích hợp sẽ nhờ ngươi một tay.”

Tuy rằng thiên phú luyện đan của Tô Hàn có lẽ cũng là mạnh đến nghịch thiên, nhưng cái trò luyện đan này còn phải đòi hỏi kiến thức lý thuyết, nhất là khai phá ra một loại đan dược mới, càng phải không ngừng mà thực nghiệm sửa đổi─ quá trình tìm tòi này để Thượng Quan Tình thao tác có thể tiết kiệm không ít thời gian và linh lực.

Tô Hàn và Thượng Quan Tình nghiêm túc bàn bạc, Tô Băng bỗng chêm vào một câu: “Kỳ thực còn có một cách nữa.”

Tô Hàn hỏi: “Hở?”

Tô Băng rõ ràng dừng lại một lúc, mới nói tiếp: “Tìm cho ta một thân thể.”

Tô Hàn cứng đờ cả người.

Tô Băng dùng ngữ khí nhẹ nhàng chậm chạp, nói tiếp: “Như vậy sức mạnh chí ít cắt giảm phân nửa.”

Giọng Tô Hàn nhẹ bẫng: “Ngươi… muốn rời khỏi ta sao?”

Tô Băng không lên tiếng.

Tô Hàn có chút hoảng hốt, tuy trước đây Tô Băng cũng từng nói muốn đi đoạt xá một cái thân thể, nhưng Tô Hàn có thể cảm giác được rõ ràng rằng y đang nói đùa, cho nên căn bản chưa từng để ý.

Nhưng bây giờ, hắn cũng cảm giác được rõ ràng như vậy, Tô Băng thực sự muốn một thân thể khác.

Vì sao?

Gương mặt quá mức xinh đẹp của Lê Vi lượn lờ trong đầu hắn.

Tô Hàn đã hiểu: Là bởi vì Lê Vi.

Theo lý thuyết Tô Hàn không có tư cách ngăn cản, thân thể này của hắn và Lê Vi là thân huynh đệ, mặc dù bản thân bọn họ không phải huynh đệ, nhưng vẫn không thích hợp đến với nhau; vả lại… nhìn Tưởng Tinh và Tần Trăn thì biết, giữa các cặp tình nhân chắc chắn không thể thiếu sự tiếp xúc thân mật, bọn họ dùng chung một cái thân thể, quả thực cũng bất tiện.

Thế nhưng…

Tô Hàn nhẹ giọng nói: “Không được.”

Lại nói đến Tưởng Tinh sau khi rời khỏi Thập Tam Phong, đầy đầu đều là lời nói của Thượng Quan Tình.

Y căn bản không muốn nghĩ đến những chuyện đó, nhưng lẽ nào thực sự là do mình quá không chủ động? Kỳ thực nghĩ kỹ một chút, hình như cũng thật có chút vấn đề ở mặt này.

Sau khi trở về Cửu Huyền Tông, thái độ của Tần Trăn đối với y hoàn toàn giống y như trước đây vậy, theo lý thuyết y không nên cảm thấy không thích hợp, bao nhiêu năm nay vẫn như vậy, vì sao hiện tại lại cảm thấy không đúng?

Có lẽ là bởi vì, đó là hình thức ở chung của bằng hữu, nhưng bây giờ bọn họ là tình nhân rồi.

Giữa tình nhân với nhau có phải nên thân thiết hơn một chút hay không?

Tưởng Tinh căn bản chưa từng yêu đương, nào có thông được những chuyện này?

Có điều y vẫn luôn là một người đã nhận định thì sẽ cố gắng làm cho bằng được, nếu không cũng sẽ không luyện Tinh vân bộ lên đến mức biến thái như thế kia.

Y đã thổ lộ với Tần Trăn, cảm thấy dĩ nhiên là sẽ đời đời kiếp kiếp ở cùng nhau.

Tính cách Tần Trăn vốn ngoài lạnh trong nóng, phỏng chừng vẫn còn xấu hổ…

Nghĩ như vậy, trái tim Tưởng Tinh lập tức đập thình thịch, y là nam nhân, chủ động chút cũng không sai.

Hạ quyết tâm, Tưởng Tinh liền không muốn chờ đợi thêm nữa.

Mấy hôm nay y thực sự rất khó chịu, cái loại cảm giác mơ hồ nói không rõ này khiến y ăn không ngon ngủ không yên, lúc này rốt cuộc tìm được điểm mấu chốt, tự nhiên sẽ không dây dưa mặc kệ nữa.

Tưởng Tinh xách hộp điểm tâm đến Thượng Phong.

Thượng Phong nếu so sánh với Hạ Phong và Thập Tam Phong thì hoàn toàn khác biệt, ở đây người ít đất rộng, mỗi người đều có động phủ của riêng mình, ngoài động phủ có trận pháp bảo vệ, trong động phủ cũng có chia ra động thiên, bố trí vô cùng thoải mái lịch sự tao nhã.

Tưởng Tinh là khách quen, thoăn thoát chẳng mấy bước là đến bên ngoài động phủ của Tần Trăn.

Mặc dù có pháp trận, nhưng Tần Trăn mở cấm chế cho y, y có thể tùy ý ra vào.

Tưởng Tinh hơi có chút khẩn trương, sau khi vào động phủ liền nhìn thấy sách vở tán loạn trong phòng.

Lại thức đêm đọc sách?

Tưởng Tinh biết thói quen của Tần Trăn, kẻ cuồng tu hành, đã bắt đầu luyện là phải mấy ngày mấy đêm.

Y đi tới, đặt hộp thức ăn xuống, sắp xếp lại đống sách vở tán loạn về chỗ cũ, quan sát xung quanh một chút, đoán rằng Tần Trăn tám chín phần vẫn còn đang ngủ.

Vì vậy y rẽ quặt vào phòng ngủ.

Quả nhiên nam nhân vẫn mặc nguyên xi quần áo mà ngủ, ngay đến châm cài mũ quan cũng không cởi ra, trong tay trái còn cầm một quyển sách, hiển nhiên là đang đọc thì ngủ quên.

Tưởng Tinh nhìn thấy hắn như vậy, lại nghĩ đến Tần Trăn ngày thường quy quy củ củ, thoáng cái có chút buồn cười.

Y lấy sách ra, lại đưa tay lên cởi mũ quan của hắn, mái tóc dài như mực nháy mắt trút xuống, trong thoáng chốc cư nhiên khiến ngũ quan anh tuấn này tăng thêm chút nhu hòa.

Tưởng Tinh tự nhiên cảm thấy có chút miệng khô lưỡi khô, tầm mắt của y dời xuống, rơi vào bờ môi mỏng xinh đẹp, chỉ cảm thấy cổ càng nghẹn hơn.

Quỷ thần xui khiến, y chưa từng cảm thấy thân thể mình cử động, thế nhưng lúc tỉnh táo lại thì đã hôn lên rồi.

Nong nóng, mang theo chút mùi rượu, Tần Trăn uống rượu?

Ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu, Tần Trăn chợt mở mắt ra, hai người đối diện, một thâm thúy, một ngây ngơ.

Đất trời xoay chuyển, Tưởng Tinh chỉ cảm thấy sau lưng bị người ta kéo một cái, tiếp đó liền ngã xuống giường, nam nhân vốn nên ngủ say phủ phục lên người y, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào y.

Tưởng Tinh có chút khẩn trương, há há mồm, định nói gì đó, nhưng Tần Trăn lại cúi đầu hôn lên.

Hoàn toàn khác biệt với nụ hôn trộm khe khẽ chạm vào lúc nãy của y, nụ hôn này rất sâu, cực kì có tính xâm phạm, mang theo sức mạnh khiến người ta không thể nào chối từ, mạnh mẽ đè xuống, cuốn trọn khoang miệng đồng thời cũng khuấy cho đại não thành một đống keo đặc.

Tưởng Tinh hoàn toàn không đáp lại được, y bị động thừa nhận, lĩnh hội cảm giác ngạt thở như sóng biển xô một trận ép một trận.

Ngay khi y cho rằng mình sắp thở không nổi nữa thì Tần Trăn buông lỏng y ra, cho y thời gian hô hấp, đại não vất vả thoát khỏi tình trạng thiếu oxy, Tưởng Tinh còn chưa kịp thích ứng, lại rơi vào nụ hôn tỉ mỉ trên cổ khiến cho đầu váng mắt hoa.

Trước đây y chưa từng phát hiện ra tay Tần Trăn lại nóng như vậy, ngón tay thon dài thoạt nhìn trắng nõn lại có sức mạnh đến thế, trực tiếp xé rách y phục của y, lúc đụng đến thân thể, Tưởng Tinh không khỏi co rúm lại.

Nhưng chẳng mấy chốc, y liền bởi vì trước ngực bị ngậm vào mà trợn tròn mắt, tình dục hoàn toàn xa lạ xông thẳng lên não, đốt cho y mặt đỏ tới tận mang tai.

“Biểu… biểu ca…” Vừa mở miệng, Tưởng Tinh liền bị chính mình dọa sợ, đây, đây là giọng của y sao? Này… này cũng kì quái quá đi.

Tần Trăn đột ngột dừng động tác lại, hắn khẽ ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt tràn đầy kinh hãi của Tưởng Tinh… ùng một tiếng, đãi não truyền đến một tiếng nổ to đoành, giọng Tần Trăn khàn đến không ra tiếng: “Tưởng Tinh?”

Trước khi tới Tưởng Tinh đã tự động viên mình, nhưng đến lúc này y mới giật mình nhớ ra, hai nam nhân phải làm chuyện kia thế nào? Cùng với, vật kia của biểu ca có… có phải quá khoa trương hay không!

Bọn họ trên dưới chồng lên nhau, Tần Trăn vẫn còn mặc y phục, nhưng lúc này đồ vật gồ lên giữa hai chân hắn cũng khiến cho Tưởng Tinh phác họa được ra hình dáng của nó, đều là nam nhân, nhưng chênh lệch giữa nam nhân với nam nhân cũng không nên lớn như vậy chứ!

Tưởng Tinh không hiểu sao có chút sợ hãi, còn có chút muốn bỏ chạy.

Tần Trăn từ từ tỉnh táo lại, cuối cùng tỉnh khỏi giấc mộng, ngay sau đó hắn cảm nhận được chính là cảm giác rét lạnh đến tận xương tủy như rơi xuống vực sâu thăm thẳm.

Hắn khẽ nhíu mày, giọng lạnh đi: “Đệ tới làm gì?”

Tưởng Tinh giật mình.

Tần Trăn kéo áo khoác bên giường đắp lên người y, tiếp đó không nói lời nào đi xuống giường.

Tưởng Tinh không hiểu lắm, tuy rằng y có chút sợ sệt, nhưng… y vươn tay giữ lấy Tần Trăn, khẽ gọi: “Biểu ca ─”

Tần Trăn không nhìn y, chỉ khẽ nói: “Buông ra.”

Tưởng Tinh vội vã buông tay, nhưng y vừa buông ra, Tần Trăn liền đi ra ngoài, Tưởng Tinh quýnh lên, ngồi dậy lại nói: “Huynh, huynh muốn đi đâu vậy?”

Bước chân vừa ra đến của của Tần Trăn khựng lại, quay đầu nhìn thấy đôi môi sưng đỏ của Tưởng Tinh, y phục bị xé toạc, còn có vết hồng hồng trên cổ… Tần Trăn nuốt nước bọt, quay đầu lại nói: “Sau này đừng tùy tiện tiến vào nữa.”

Tưởng Tinh ngẩn người, trái tim như bị đâm nhói một cái: “Có ý gì?”

Tần Trăn có chút cáu kỉnh nói: “Không muốn xảy ra chuyện như vậy nữa thì đừng tùy tiện vào phòng ta.”

Cái gì gọi là không muốn xảy ra chuyện như vậy nữa? Giữa tình nhân với nhau làm như vậy chẳng nhẽ không phải rất bình thường hay sao?

Tưởng Tinh hơi giận, y xuống giường, giọng cũng lạnh đi: “Huynh rốt cuộc là có ý gì? Chuyện như vậy thì làm sao? Lẽ nào đệ…”

Tần Trăn không muốn nghe tiếp nữa: “Tưởng Tinh đủ rồi.”

Tưởng Tinh ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào bóng lưng hắn, đột nhiên cảm thấy rất tủi thân, y không biết Tần Trăn đang tức giận cái gì, cũng không biết Tần Trăn đang bài xích cái gì, mặc dù y có chút khẩn trương, nhưng đối với chuyện vừa rồi tuyệt đối không cảm thấy đáng ghét, nhưng vì sao Tần Trăn giống như… rất phản cảm?

Giọng Tưởng Tinh run rẩy: “Biểu ca, chúng ta không phải là người yêu sao? Người yêu…”

Tần Trăn lập tức quay đầu lại nhìn y: “Ai nói chúng ta là người yêu?”

Lời nói Tưởng Tinh vừa ra đến khóe miệng liền lập tức bị cắt đứt, y ngây ngốc nhìn hắn, trong đôi mắt sáng ngời dần dần bị đau nhức dưới đáy lòng dâng lên che kín, cuối cùng chỉ còn lại một mảng trống rỗng đen kịt.

Tần Trăn bỏ đi.

Tưởng Tinh không biết mình đã đợi bao lâu, chờ đến khi tỉnh táo lại, y gần như chật vật chạy trốn.

Hóa ra bọn họ không phải là người yêu? Hóa ra Tần Trăn… cũng không coi y là người yêu?

Như vậy thì đã hiểu rồi, Tần Trăn vẫn coi y như bằng hữu, cho nên mới duy trì hình thức ở chung như trước kia…

Không phải Tần Trăn thích y sao?

Nhưng như vậy có chỗ nào giống thích?

Tần Trăn không thích y.

Tưởng Tinh đến chính bản thân mình cũng không biết mình chạy đi đâu, y chỉ cảm thấy gió lạnh bên ngoài đều không bằng nước đá chảy trong tim, trong nước đá kia còn có thêm cả băng vỡ, băng vỡ rất sắc bén, đâm đến cả lồng ngực đau đớn tê dại.

Tưởng Tinh không ngốc, lúc tỉnh táo lại, phát hiện ra càng nhiều chi tiết hơn.

Lúc đầu có lẽ Tần Trăn còn đang trong mơ, căn bản không biết người dưới thân mình là ai, cho nên sau khi tỉnh táo lại mới có thể kinh ngạc mà hỏi: “Tưởng Tinh? Đệ tới làm gì?”

Tưởng Tinh mở to mắt nhìn phía trước, trong lòng ngập tràn hoảng sợ: Tần Trăn muốn gặp ai, Tần Trăn muốn làm chuyện như vậy với người nào?

***

Tô Hàn nói với Tô Băng: “Không được.”

Tô Băng dừng lại hỏi: “Vì sao?”

Tô Hàn bình tĩnh nói: “Rời khỏi ta, không ai có thể quản ngươi.”

Hắn nói câu đó xong, Tô Băng mỉa mai nở nụ cười, rồi trở về chỗ sâu nhất trong thức hải.

Liên tục vài ngày, Tô Băng cũng không ra, đó là một nơi ngăn cách Tô Hàn, y vào đến chỗ sâu như vậy, khiến Tô Hàn cho rằng mình lại thành một người.

Tô Băng giận.

Tô Hàn đương nhiên biết, nhưng chẳng còn cách nào, duy chỉ có chuyện này, hắn sẽ dung túng nuông chiều y.

Đến chơi bài ma tước cũng chả có tâm tình, Tô Hàn ngồi buồn bực trong phòng, dứt khoát ra ngoài đi dạo, giải sầu một chút.

Sau đó hắn gặp Tưởng Tinh, quần áo trên người rách nát, như một kẻ đần độn.

Tô Hàn khẽ nhíu mày: “Thế này là sao?”

Chính Tưởng Tinh cũng không biết mình ở đây bao lâu rồi, y nghe thấy tiếng Tô Hàn, chậm chạp quay đầu, tiếp đó nước mắt cố nín mấy ngày chợt ào ra như thủy triều, tuôn trào mãnh liệt.

Tô Hàn cởi áo khoác phủ lên người y, ngồi xổm xuống đối diện với y: “Đừng khóc, gặp phải chuyện gì?”

Tưởng Tinh cuộn người lại, giọng nói khàn vô cùng: “Tần Trăn… Tần Trăn…”

Quả nhiên là có liên quan đến Tần Trăn, Tô Hàn ngồi xuống bên cạnh y, thở dài nói: “Có một số việc, không có cách nào cưỡng cầu.”

Tưởng Tinh không lên tiếng, chỉ là vai run rẩy không ngừng, im lặng rơi nước mắt.

Tô Hàn từ tốn nói: “Ta biết thói quen rất khó thay đổi, nhưng không ai rời xa ai là không thể sống, dù sao cũng phải học cách làm quen, quen thời điểm chỉ còn lại một mình…”

Có lẽ Tưởng Tinh chưa bao giờ nghĩ tới việc rời xa Tần Trăn cuộc sống của mình sẽ ra sao, giống như Tô Hàn cũng không thể nào tưởng tượng nếu Tô Băng rời đi hắn sẽ thế nào.

Nhưng có thứ gì là thiên trường địa cửu chứ?

Tình thân không thể, tình bạn cũng không, tình yêu lại càng không.

Thiên trường địa cửu vĩnh viễn đều chỉ có bản thân hắn.

Nhưng bây giờ, ngay đến chính bản thân hắn cũng không thể thiên trường địa cửu.

Tô Hàn dẫn Tưởng Tinh về Thập Tam Phong, tìm một bộ y phục của mình cho y thay.

Cuối cùng Tưởng Tinh cũng bình tĩnh trở lại, vừa ăn vừa nói: “Tô Hàn ngươi nói đúng, ỷ lại người khác vốn chính là không đúng, có lẽ Tần Trăn đã sớm không chịu nổi ta rồi.”

Tô Hàn nhìn y.

Tưởng Tinh chợt ngẩng đầu, một đôi mắt đen láy lại sáng rực lên: “Thế nhưng ta thích huynh ấy, ta không cam lòng mất đi huynh ấy! Ta sẽ cố gắng đi tranh thủ, ta sẽ làm quen một mình, sẽ quen với cuộc sống một mình, cũng sẽ trở nên mạnh mẽ, trở nên có thể một mình tự gánh vác!”

“Đến lúc đó ta sẽ nói cho huynh ấy biết, ta muốn huynh ấy, muốn ở bên huynh ấy, muốn đời đời kiếp kiếp không rời xa huynh ấy!”Cũng chỉ có vào lúc đó mình mới có sức nói ra những lời như vậy.

Tô Hàn giật mình, ánh mắt nhìn Tưởng Tinh có chút hoảng hốt.

Tưởng Tinh hơi ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Ngươi đừng chê cười ta, ta thực sự không muốn rời khỏi Tần Trăn, nhưng chỉ “không muốn” thì cũng vô dụng, dù sao ta phải làm chút gì đó mới đúng.”

Tô Hàn rủ mắt, nhẹ giọng nói: “Đúng, phải làm chút gì đó.”

Tưởng Tinh hít sau một cái nói: “Ta đến chỗ nhận nhiệm vụ xem thử, xem xem có thể tiếp được cái nào…”

Tô Hàn cắt đứt lời y: “Ngươi sợ chịu khổ không?”

Tưởng Tinh giật mình: “Hử?”

Tô Hàn lại lặp lại: “Sợ chịu khổ, sợ đau, sợ mệt không?”

Tưởng Tinh lập tức đứng thẳng: “Không sợ!” Y không sợ nhất chính là những thứ này, chịu khổ cái gì? Đau thì có làm sao? Mệt thì lại thế nào? Trời sinh y tư chất kém cỏi, tốc độ tu hành thấp hơn người ta vô số lần, nhưng chỉ cần có thể dựa vào nỗ lực bù đắp, y chưa bao giờ bằng lòng chịu thua.

Y muốn đứng bên cạnh Tần Trăn biết bao? Y muốn lợi hại như Tần Trăn biết bao? Y muốn khảo hạch vào Tông môn được cùng ở trên Thượng Nhất Phong với Tần Trăn biết bao?

Nhưng y không làm được, không phải là y không làm được, mà là bởi vì hai chữ tư chất này khiến y làm không được.

Tô Hàn chậm rãi nói: “Được.”

Có đôi khi người phải theo mệnh, ví như có vài người trời sinh đơn linh căn, cho dù hắn không cần nỗ lực, cho dù hắn không cần tận sức, thì vẫn sẽ được chọn lên Cực Phong, vẫn sẽ có thầy giỏi hướng dẫn, vẫn sẽ có một đống tài nguyên đến trước mặt, vẫn sẽ có thể trở nên nổi bật.

Mà có vài người trời sinh tư chất kém cỏi, nỗ lực hơn người khác gấp trăm lần, chăm chỉ hơn người khác gấp ngàn lần, chịu nhiều đau khổ ─ có thể sẽ có chút tiền đồ, nhưng vẫn là chỉ có thể ngửa đầu lên nhìn các thiên tài đó.

Nói phải nhận mệnh, nhưng lại không nên nhận mệnh.

Nếu cứ như Tưởng Tinh không muốn tiếp nhận số phận như thế, biết đâu sinh mệnh lại sẽ xuất hiện một Tô Hàn.

Một quý nhân có thể cái biến vận mệnh.

Tô Hàn gọi Thượng Quan Tình tới, nói sơ qua về ý định của mình, Thượng Quan Tình trợn tròn mắt: “Cái này…”

Tô Hàn nói: “Nguyên lý không sai biệt lắm với đan dược trọng tố linh cốt của ngươi, chẳng qua trong này còn có thêm một quá trình bóc tách.”

Thượng Quan Tình nghiêm túc: “Tưởng Tinh và ta khác nhau, linh cốt của y rất nhỏ lộn xộn lại cực kỳ hỗn tạp, loại linh cốt này lúc bóc tách…” Là vô cùng khó khăn.

Thượng Quan Tình là trời sinh đơn linh căn, linh cốt thuần túy đến chỉ có thuộc tính phong, nhưng linh cốt của Tưởng Tinh là điển hình của linh căn yếu, cũng là đại biểu cho hàng vạn đệ tử của Hạ Phong, ngư long hỗn tạp, cái gì cũng có, dẫn đến linh cốt nhiều mà lại vụn, muốn bóc tách ra, không chỉ có thao tác cực khó khăn, thống khổ Tưởng Tinh phải chịu e rằng cũng vượt quá sức tưởng tượng.

Nhưng Tưởng Tinh bằng lòng chịu đựng: Muốn có được thứ người khác không có, dù sao cũng phải nỗ lực trả giá tương đương.

Thượng Quan Tình lấy ra lò luyện đan tiên phẩm nạm đầy chín sao.

Tô Hàn chuẩn bị vật liệu luyện tinh: “Lò luyện này này tối đa có thể đạt được mười tám sao, ta sẽ thăng sao cho nó trước.”

Thượng Quan Tình: “…” Đến nay y vẫn chưa cách nào quen được với cái ngữ khí luyện tinh đơn giản như hít thở này của hắn.

Bởi vì không có người ngoài, Tô Hàn cũng lười tạo dáng, trực tiếp nâng tay lên, trên thân lò luyện đan mười tám ngôi sao tỏa sáng lấp lánh.

Thượng Quan Tình cho là mình trái tim nhỏ bé của mình đã đủ cứng cỏi, nhưng bây giờ nó vẫn suýt thì ngừng đập: “Đây… đây… hình như không dùng vật liệu luyện tinh?”

Tô Hàn nói: “Luyện tinh cấp tương đối thấp, trên lý thuyết không cần tài liệu gì.”

Đọc truyện chữ Full