DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bất Cẩn Cái Chọc Thủng Trời
Chương 48

Tô Hàn nhìn Thượng Quan Tình: “Là nhị ca ta?”

Ánh mắt Thượng Quan Tình thoáng dao động một chút, không nói gì.

Tô Hàn lại hỏi: “Y đã tới Thập Tam Phong?”

Thượng Quan Tình hắng hắng giọng, vẫn nói: “Ta không gặp y, nhưng ít hôm trước y nhờ người đưa túi Càn Khôn này cho ta, dặn ta chuyển giao cho ngươi.”

Tô Hàn cau mày, thần thần bí bí như vậy làm gì? Tuy trước đây không thân với Lê Vi lắm, nhưng thế giới này đã là huynh đệ, khó được mà cùng chảy chung dòng máu, đó cũng coi như là một loại duyên phận, gặp mặt nói mấy câu thì đã làm sao? Hắn cũng đâu có ăn y.

Tô Hàn lắc lắc túi Càn Khôn, nghĩ một lát rồi nói: “Chỉ là nội môn tiểu bỉ, chưa dùng tới cái này, trả lại y giúp ta nhé.”

Thượng Quan Tình: “…” Bị kép giữa đôi huynh đệ kỳ quặc này thật khó xử!

Tô Hàn nhìn biểu tình Thượng Quan Tình, nhận ra y có hơi khó xử, vì vậy sửa lời nói: “Bỏ đi, chờ có cơ hội ta tự trả y.”

Thượng Quan Tình rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.

Tô Hàn chưa rời đi ngay, mà ở lại hỏi qua chút chuyện liên quan đến Quân Báo.

Năm đó Quân Báo bị Quân Kiếm và Lam Nhược Tùng hãm hại, bị đánh trọng thương đuổi tới Thập Tam Phong. Nhưng lúc ở Bí Cảnh Tả Vân, Tô Hàn ép Lam Nhược Tùng khai hết ngọn nguồn, thú nhận hết tất cả những chuyện xấu xa dơ bẩn, vì có ảnh tượng truyền tống, cho nên lúc đó hơn vạn đệ tử đều tận mắt chứng kiến, Quân gia có muốn chối cãi cũng không được.

Thượng Quan Tình thở dài nói: “Thằng nhóc Quân Kiếm kia mấy năm nay vẫn rất ưu tú, lăn lộn ở Cực Phong không tồi, Quân gia vì để bảo vệ hắn, giày vò Lam Nhược Tùng ghê gớm, thằng nhỏ kia sửa lại lời khai trên Cung Đường, chỉ nói tất cả là do mình làm, nhận hết tội về mình, giảm đi hơn phân nửa tội của Quân Kiếm. Quân gia thế lớn, liên tiếp ba đời gia chủ đều đứng trong hàng cửu tông lão tổ, mặc dù Hắc… ừm… Chưởng môn có lòng muốn xử lý Quân Kiếm, cũng có chỗ kiêng kị, không làm gì được.”

Tô Hàn trái lại cũng không thấy bất ngờ, đại tông đại phái trung phái phong phú, nhất là các thế gia mọc lên như nấm ở Long Trung Sơn Mạch, Cửu Huyền Tông thân là một trong tứ đại tông môn của khu vực phía Bắc, không thể thiếu hỗn tạp thế lực khắp nơi, đôi bên gắn bó đồng thời cũng trói buộc lẫn nhau.

Lấy năng lực bây giờ của Thượng Quan Tình, giết chết một Quân Kiếm chẳng qua chỉ là chuyện cỏn con, nhưng muốn lay động một Quân gia, lại phải kiêng dè nhiều thứ lắm.

Thượng Quan Tình lại nói: “May mà cuối cùng cũng rửa sạch được tội danh cho Quân Báo, đáng nhẽ có thể về thẳng Cực Phong, Từ lão đầu vốn rất có cảm tình với hắn, nhưng hắn không muốn quay về như vậy, đúng lúc gặp trúng Môn Nội Đại Bỉ, giành được hạng nhất, quang minh chính đại trở về cũng không tồi.”

Tô Hàn trực tiếp vạch trần: “Hắn muốn thanh toán hết mọi nợ nần với Quân Kiếm trên võ đài à?”

Thượng Quan Tình cười khổ nói: “Phỏng chừng là có ý nghĩ này.”

Mắt Tô Hàn lóe lóe: “…Cũng tốt.”

Môn Nội Đại Bỉ không cho phép đánh chết người, nhưng xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn bị trọng thương hay gì gì đó, Tông môn cũng không thể khống chế được.

Suy cho cùng đây vẫn là thế giới tu chân nơi mà tôn sùng sức mạnh cá lớn nuốt cá bé, khư khư bảo vệ đệ tử, chỉ sợ sau này ra khỏi Tông môn tất cả đều trở thành dê con đợi làm thịt mà thôi.

Bất kể là Phong Môn Tiểu Bỉ hay Môn Nội Đại Bỉ năm nào cũng được cử hành, nguyên nhân lớn nhất đó là để tôi luyện tính cách mạnh mẽ cho các đệ tử.

Tô Hàn chia tayThượng Quan Tình, xuống núi.

Mắt thấy thiếu niên thon gầy cất bước hạ sơn, Thượng Quan Tình không quay đầu lại, chỉ khẽ thở dài: “Nếu ngươi đã trở về thì tại sao không chịu ra gặp hắn?” Hiển nhiên Tô Hàn cũng nhớ nhung nhị ca nhà mình, nếu như Tô Tuyết đứng ra đưa túi Càn Khôn cho hắn, hắn nhất định sẽ càng vui hơn.

Y vừa dứt lời, một nam tử bận hoa phục từ sau núi giả đi ra, mái tóc đen dài tới eo, màu da trắng nõn, ngũ quan nhuốm ánh chiều tà càng trở nên xinh đẹp khiến người ta rung động hơn.

Tô Tuyết nhìn bóng dáng từ từ đi xa kia không chớp mắt, khẽ nói: “Không thể gặp.”

─ Gặp rồi sẽ không bao giờ muốn rời khỏi hắn nữa.

Tiếc rằng thời điểm chưa đến, không đánh đuổi bạo quân ngang ngược kia đi, hắn sẽ không thể nào thuộc về y.

Đệ đệ của y, “phụ thân” của y, người quan trọng nhất của y.

Tô Hàn muốn đối phó Thẩm Tiêu Vân là chuyện rất dễ dàng, chỉ cần hắn nói một câu: “Nếu ngươi không tham gia, thiếu nhân số, mấy người chúng ta cũng chẳng có cách nào báo danh được.”

Thẩm Tiêu Vân đương nhiên sẽ hỏi tại sao hắn lại muốn tham gia Môn Nội Đại Bỉ.

Tô Hàn bất đắc dĩ nói: “Về nhà bị cha nương lèo nhèo một ngày một đêm, cứ cảm thấy nếu mình không cố gắng vươn lên thì rất có lỗi với nước bọt lãng phí của bọn họ.”

Thẩm Tiêu Vân ngẩn ra.

Tô Hàn vỗ vỗ cái túi đầy ụ lò luyện đan của mình nói: “Ngươi cần phải cố gắng lên, đừng ngoảnh lại chỉ có mình ta lên Cực Phong.”

Thẩm Tiêu Vân sửng sốt một lúc rốt cuộc mặt cũng giãn ra, nụ cười trong sáng khiến cho gương mặt vốn anh tuấn của hắn càng thêm rạng rỡ: “Được.”

Cuộc tỷ thí của Luyện Khí kỳ diễn ra đầu tiên, cũng là náo nhiệt nhất.

Bởi vì tu sĩ sau Trúc Cơ tu vi cực cao, pháp thuật quá mạnh mẽ, để tránh ngộ thương đều cử hành trong kết giới đặc biệt, mà quy tắc tiến vào của kết giới này là đều phải có tu vi Trúc Cơ tầng thứ nhất, cho nên đại đa số đệ tử đều không vào được, muốn xem cũng chẳng biết làm sao.

Nhưng Luyện Khí kỳ thì không khắt khe như vậy, trực tiếp cử hành ở ngay Cạnh Kỹ Đường, ngay đến chỗ ngồi cũng có, các quản sự của Cạnh Kỹ Đường từ mấy hôm trước đã bắt đầu bán vé, kiếm được một khoản lời kha khá.

Đợt này mỗi phong chọn ra năm đệ tử, vì Thập Tam Phong có bốn người, Trung Tam Phong lại vừa hay có hai người cùng đạt được hạng năm trong trận Phong Môn Tiểu Bỉ, cho nên phá lệ cho vào, cuối cùng vừa tròn sáu mươi lăm người, quy tắc thi đấu rất đơn giản trực tiếp: Mọi người tiến lên rút thăm, tiếp theo tỷ thí một đấu một, thua bị loại, thắng vào tiếp vòng trong.

Duy trì liên tục mấy vòng, đến khi chọn ra mười người đứng đầu, mười người đứng đầu sẽ tiến hành thi đấu xếp hạng, cũng chính là mười người phân ra tỷ thí, cho đến khi xác định thứ bậc cuối cùng.

Bao năm qua Thập Tam Phong đều không tham gia, cho nên sáu mươi người vừa vặn ba mươi trận, kết quả lần này tăng thêm năm người, thoáng cái bị lẻ một, cho nên sinh ra thêm một phiếu may mắn.

Chỉ cần rút được số sáu mươi lăm liền có thể không chiến mà thắng.

Cái tên Tưởng Tinh mặc áo xám đại biểu của đệ tử Hạ Phong không đứng cùng với phong môn của mình, hết lần này tới lần khác cứ sấn đến Thập Tam Phong bên đây, y căng thẳng đứng sau Tô Hàn: “Tô đại đại, Tô thái thái, Tô cự cự, phù hộ cho ta rút được số sáu mươi lăm nha!”

Tô Hàn: “…”

Tổ ba người Khí Phong bên phải nhịn không né né y xa một chút.

Tổ ba người Thượng Phong bên trái cũng nhịn không được né y xa xa một chút.

Tưởng Tinh phát hiện, lên án nói: “Các ngươi chờ đó, ông đây có Tô ba ba phù hộ, nhất đinh sẽ là người may mắn duy nhất.”

Sáu người lại né y xa thêm chút nữa, trong này bao gồm cả lão công thân ái Tần Trăn của khỉ Tưởng.

Tưởng Tinh nổi giận: “Biểu ca huynh qua đây!”

Tần Trăn lo lắng đến cuộc sống hạnh phúc sau này, không thể làm gì khác hơn là rời bỏ quần chúng, trái lương tâm mà đến gần Tưởng Tinh.

Tưởng Tinh thấy hắn như vậy, thở phì phì: “Bỏ đi bỏ đi, các ngươi không tin cũng được, chờ ta rút được số sáu mươi lăm các ngươi sẽ biết mình đã để vuột mất thứ gì!”

Rút thăm đã đến lượt bọn họ, Tô Hàn đứng đầu tiên, rút ra một quả cầu tròn tròn, tiếp theo là tổ ba người Khí Phong và tổ ba người Thượng Phong.

Từng người rút xong, khỉ Tưởng đều hỏi luôn miệng: “Số mấy?”

Tô Hàn nhìn quả cầu trong tay, khóe miệng giật giật, Tưởng Tinh ghé lại nhìn, giật mình hô lên: “Số một.”

Vận khí này, tuyệt vời, khiến người ta không khỏi nghĩ đến Tô đại lão thua khắp bốn phương trên chiếu bạc.

Thẩm Tiêu Vân là số mười, Lâm Tiểu Phi là số mười bốn, Quân Báo là số ba mươi hai, nhóm ba người Thượng Nhất Phong đều ở nửa phía dưới, vừa khéo là, sáu người bọn họ đều không gặp nhau.

Chỉ còn lại Tưởng Tinh chưa rút, Tưởng Tinh ghé gương mặt trắng trẻo của mình đến trước mặt Tô Hàn: “Nào nào nào, sờ ta một cái.”

Tô Hàn thực sự không nhịn được, đạp y một cái.

Tưởng Tinh oai oái nhào qua rút thăm, chỉ thấy tay y thò vào, lấy ra một quả cầu.

Y tập trung nhìn vào, trong nháy mắt mừng như điên: “Số sáu mươi lăm! Ông đây rút được số sáu mươi lăm!”

Mọi người: “…” Cmn thế này mà cũng được!

Tô Hàn hắng hắng giọng, nhỏ giọng giải thích: “Trên lý thuyết thì vẫn có thể được, dù sao mấy thứ như khí vận này quả thực sẽ chuyển dời.”

Ví như Bạch Vô Song ở cạnh Tô Hàn thì xác suất luyện tinh thành công rất cao, ví như mọi người chơi bài cùng Tô Hàn thì đểu thắng liểng xiểng, lại ví như con khỉ Tưởng không biết xấu hổ này nhờ vào “Một đạp thần thánh” của Tô Hàn mà may mắn rút được số sáu mươi lăm.

Sáu người vốn cách Tô Hàn rất xa lập tức nhanh chóng di chuyển về, tiếc rằng da mặt họ mỏng, không dám cầu xin trực tiếp như Tưởng Tinh.

Tuy có thể khiến cho người bên cạnh gặp may, nhưng khí vận bản thân Tô Hàn đây quả thực kém đến nhà bà ngoại.

Số một đại biểu cho trận đầu, mà đối thủ của hắn số sáu mươi tư lại còn là một đệ tử Cực Phong mặc áo tím!

Khi Tô Hàn và số sáu mươi tư cùng đứng trên lôi đài, phạm vi xung quanh nháy mắt xót xa than thở.

“Tội nghiệp Tô đại sư của ta ngay trận đầu đã bị ngược!”

“Tô đại sư đừng khóc, xuống Cạnh Kỹ Đường, lên đài luyện tinh, ngươi vẫn là anh hùng trong lòng ta!”

Có người nhân cơ hội đặt hẹn trước: “Tô đại sư gần đây có bận rộn gì không? Có nhận đơn luyện tinh không?”

Còn có đệ tử đã tham gia Bí Cảnh Tả Vân số chín mươi chín của Cửu Huyền Tông vẻ mặt âm trầm: “Chớ nên khinh thường, còn nhớ nỗi sợ hãi mà đội kì tích đã mang đến chứ.”

“Đúng vậy, Tô đại sư năm đó đúng là vung tiền như rác, quăng ra những mười tấm Dẫn Lôi Phù!”

“Mười, mười tấm? Ngươi đang đùa ta đó hả! Mười triệu linh thạch đập hết vào Bí Cảnh Tả Vân?”

“Xí, ngươi đúng là đồ kiến thức hạn hẹp, cư nhiên không biết…” Có người mồm miệng nhanh nhảu bắt đầu kể lại câu chuyện “Bí Cảnh Tả Vân lịch hiểm ký” đã bị khuếch đại mấy lần hoàn toàn thay đổi hẳn nội dung.

Bên ngoài tưng bừng náo nhiệt, hiển nhiên không ai quan tâm đến hai người trên lôi đài kia.

Số sáu mươi tư cũng là một người vui tính, hắn hỏi Tô Hàn: “À ừm… Ta thắng ngươi, ngươi có thể đừng kéo ta vào sổ đen, không bao giờ luyện tinh cho ta nữa hay không?”

Tô Hàn: “…”

Số sáu mươi bốn kĩnh hãi: “Sẽ không thực sự…”

Hắn còn chưa nói xong, Tô Hàn khẽ cười: “Điều kiện tiên quyết là ngươi phải thắng được ta cái đã.”

Khí Phong đấu Cực Phong, nói thực, mặc dù Tô Hàn là người nổi tiếng, nhưng số sáu mươi bốn cũng cảm thấy mình thắng chắc.

Lời đồn luyện tinh đại sư yếu ớt gần như toàn bộ Cửu Huyền Tông đều biết.

Số sáu mươi bốn mặc dù lo lắng sợ chọc xù lông Tô Hàn sau này sẽ không còn hi vọng luyện tinh, nhưng đây là Môn Nội Đại Bỉ, không chỉ có đệ tử đồng môn vây xem, mà còn có không ít trưởng lão đang nhìn, nếu trong trường hợp này hắn bại bởi một để tử Khí Phong thì thật là mất mặt.

“Nếu đã thế.” Số sáu mươi tư thu liễm thần thái, “Xin chỉ giáo.”

Tô Hàn đáp lễ, sau dó lấy một lò luyện đan trung phẩm từ túi Càn Khôn ra.

Lò luyện đan trung phẩm có hình thể to lớn, toàn thân màu đồng đỏ mộc mạc chắc chắn, đặt xuống Cạnh Kỹ Đường chỉ nghe thấy ùng một tiếng, chấn động tê dại cả màng nhĩ.

Nhưng chẳng mấy chốc, khán đài lại nổ tung.

“Đó là cái quái gì vậy?”

“Luyện tinh sư đổi nghề luyện đan rồi à?”

“Nhưng vấn đề là Môn Nội Đại Bỉ không so thuật luyện đan nha!”

Có não động suy diễn: “Lẽ nào Tiểu Hàn của ta muốn luyện ra một viên đan dược cửu phẩm ngay tại đây, dùng xong bùng nổ, trở thành Tô đại ma vương mới?”

Người xung quanh đều ném cho hắn cái ánh mắt nhìn kẻ nhược trí: “Đừng nói nữa, uống thuốc cho não ngươi trước đi.”

So với mấy ý tưởng không đáng tin trên khán đài, Tưởng Tinh ngồi ở hàng ghế tuyển thủ trầm ngâm nói: “Cư nhiên đã phải dùng đến lò luyện đan trung phẩm, xem ra tu vi của số sáu mươi tư này không thấp.”

Nếu như đổi lò luyện đan thành pháp khí, lời này nghe còn rất hợp tình hợp lý, nhưng lò luyện đan là cái trò gì vậy?

Ngoại trừ tổ sáu người biết rõ nội tình, những người khác đều tặng cho y ánh mắt khinh thường tên thần kinh,

Trong lúc mọi ngời nghị luận ầm ĩ, Tô Hàn bắt đầu “luyện đan”.

Mồm miệng của số sáu mươi tư cũng khá bỉ: “Đại sư, ngài yên tâm, ta sẽ không đả thương ngài, không cần luyện kim sang dược trước…”

Hắn vừa dứt lời, ầm một tiếng!

Một cột sóng nhiệt ngất trời, giống như pháp thuật hỏa hệ cỡ lớn nổ tung trên lôi đài, dưới sự bảo hộ của kết giới cả đám để tử trên khán đài đều bị chấn cho da đầu tê dại, đệ tử ngồi hàng trước vạt áo bay tán loạn, tóc tai bị thổi hất ngược cả ra sau!

Cạnh Kỹ Đường rơi vào bầu không khí lúng túng trầm mặc.

Rốt cuộc là chuyện gì vừa xảy ra vậy?

Nổ, nổ lô?

Nhưng vấn đề là, uy lực của nổ lô sao có thể lớn như thế chứ!

Số sáu mươi tư vui tính vốn rất đẹp trai, mặc bộ đồ tím đồng bóng trông cũng rất ra dáng, mà bây giờ quần áo hắn cháy đen, gương mặt cũng đen xì xì, nằm chổng vó trên mặt đất, bị nổ cho mắt trợn ngược.

Ai thắng ai thua đã rõ ràng…

Tưởng Tinh bỗng hơi hoảng hốt: “Nói mới nhớ, nổ lô của Tô Hàn không phân biệt địch ta, ngay đến đệ tử Cực Phong kia mà cũng biến thành cá nướng, liệu Tiểu Hàn mỏng manh của ta có phải cũng…”

Khi khói dày tán đi, Tô Hàn bình an đứng ngay tại chỗ, không chỉ người hoàn hảo không bị thương, ngay đến quần áo cũng rất sạch sẽ gọn gàng.

Tưởng Tinh liếc nhìn bạch đoàn tử trên đỉnh đầu hắn, bừng tỉnh hiểu ra.

Nhưng khán giả thì lại điên rồi.

“Quỷ mới biết vừa xảy ra chuyện gì!”

“Đây không phải là nổ lô, ta không tin, ta nghĩ là Tô đại sư đã tu luyện một môn bí thuật thất truyền, nhất định là cái loại bí thuật có tu vi hay không cũng không sao nhưng biết thuật luyện tinh vả lại cần chuẩn bị một lò luyện đan mới có thể sử dụng được!” Nghĩ quá nhiều là bệnh, có lẽ nên đến Y Dược Đường khám thử đi cậu bé.

“Wow wow wow! Nhóc con trắng mềm mềm kia là cái gì? Đáng yêu quá! Moe quá!”

“Nó còn đeo một cái vương miện rất xinh đẹp, cái đó là cửa hàng trang sức của nhà nào chế tạo vậy? Thật chói mắt!”

“Là linh sủng của Tô đại sư à? Trời ạ, ta cũng muốn có một nhóc đáng yêu như vậy!”

Một đống nữ đệ tử đã hoàn toàn đám chìm trong hình tượng ngốc moe của bạch đoàn tử, đương nhiên cũng có một đống mê muội vương miệng chói mắt kia không thể giải thoát─ may là các nàng không biết vương miện này là do luyện tinh chế ra, bằng không Môn Nội Đại Bỉ lần này có thể giải tán từ đây, mọi người xếp hàng ngay ngắn, cầu Tô đại sư thưởng sao cho.

Bạch đoàn tử ngửa đầu ưỡn ngực, chìm đắm trong niềm vui sướng rốt cuộc mình cũng có thể đóng góp chút sức lực cho chủ nhân.

Tô Hàn thắng không chút hồi hộp, tuy có hơi kì dị.

Nhưng ở thế giới sức mạnh là trên hết này, ngay đến may mắn cũng là một loại thực lực, lại càng không phải nói đến những cái khác.

Nếu gặp phải quyết đấu sinh tử, đối thủ cũng sẽ không nói trước với ngươi sẽ sử dụng chiêu thức gì ─ chỉ có sống sót mới là thắng lợi duy nhất.

Soái ca số sáu mươi tư bị khiêng xuống, tuy hắn thua, nhưng mọi người cũng không coi thường hắn, một chiêu bất thình lình như vậy, phỏng chừng ở đây người có thể đỡ nổi… ừm… có lẽ chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Xem ra Tô Hàn dám tham gia Môn Nội Đại Bỉ là đã có chuẩn bị tử trước.

So mới màn mở màn náo nhiệt Tô Hàn mang đến cho mọi người, mấy trận tỷ thí sau có vẻ hơi khô khan.

Khán giả không nâng được hứng thú, mãi đến khi trận thứ ba kết thúc bọn họ vẫn còn đang thảo luận vấn đề “lò luyện đan hóa ra còn có thể dùng như thế, đúng là sống lâu cái gì cũng có thể gặp!”“Bạch đoàn tử moe quá moe quá!”“Vương miện quá chói lọi, rốt cuộc là cửa hàng nhà nào dùng vật liệu gì chế tạo ra, bao nhiêu tiền lão nương cũng mua hết!”

Còn có fanboy fangirl nhỏ giọng rì rầm: “Càng ngày càng cảm thấy Tô đại sư rất tuấn tú làm sao bây giờ?” “Đúng là ngầu a, ngũ quan tuấn tú, khí chất tuyệt trần, lên Cạnh Kỹ Đường đánh một trận, trái tim ta đập thình thịch thình thịch!” “Nhưng mà… ừm… hình như… hơi lùn ha?”Trong thiên ngôn vạn ngữ hết lần này tới lân khác Tô Hàn chỉ nghe được mỗi câu có giọng nói nhỏ nhất này, chợt cảm thấy đầu gối như trúng một mũi tên.

Lại nói, thân thể này của hắn hình như đúng là không được cao lắm. Mặc dù đang ở tuổi lớn, nhưng do với bạn cùng trang lứa, hình như cũng lùn hơn nhiều.

Ví như Thẩm Tiêu Vân, cao hơn hắn gần tới một cái đầu; ví như Giang Ninh Tiển, cũng cao hơn hắn một cái đầu; Hứa đại ngốc còn khoa trương hơn, cao hơn hắn tận cái đầu rưỡi… Ừm, người duy nhất chiều cao không chênh lệch với hắn nhiều lắm hình như chính là Chu Khả Khả.

Nhưng Chu Khả Khả là nữ hài, còn là một nữ hài xinh xắn lanh lợi…

Tô lão đại hơi nhoi nhói trongtim.

Tưởng Tinh hưng phấn ghé sát vào hắn: “Lợi hại nha A Hàn của ta.”

Tô Hàn nhìn khỉ Tưởng cao hơn hắn nửa cái đầu, càng cảm thấy tim đau hơn.

Lâm Tiểu Phi cũng nhỏ giọng hưng phấn nói: “A Hàn màn mở màn của ngươi quá tuyệt vời.”

Tô Hàn nhìn Lâm Tiểu Phi đáng yêu trắng nõn, được rồi… ngay đếnLâm Tiểu Phi cũng cao hơn hắn.

Quả thực tim đau đến khó thở.

Thảo nào Tô Băng muốn tìm thân thể lần nữa, ước chừng là quen ngắm phong cảnh từ chỗ cao, cho nên không thích ứng được với khí hậu dưới thấp.

Tô Hàn lặng lẽ: Ta cũng muốn đổi thân thể.

Chẳng mấy chốc đến phiên Thẩm Tiêu Vân ra sân, Thẩm Tiêu Vân cuối cùng cũng khơi dậy được sự quan tâm của mọi người đối với đài tỷ thí, dù sao cũng là “một chiêu ngự hỏa thuật tất chết vua” nổi tiếng, tất cả mọi người ở đây đều muốn được tận mắt chứng kiến.

Tiếc rằng người cùng đấu với hắn chỉ là một đệ tử Hạ Phong, cậu bé này may mắn đã tham gia Bí Cảnh Tả Vân, may mắn đã được thưởng thức Ngự hỏa thuật, cho nên mới vừa ra sân đã bắt đầu xin hàng: “Nhận thua, ta nhận thua!” Đài tỷ thí này không thể so với lôi đài trong Bí Cảnh Tả Vân, Bí Cảnh Tả Vân vì là tiểu thế giới cho nên có bảo hộ phòng trọng thương nhưng đài tỷ thí này thì không có, dù có các quản sự trông coi để ngừa tai nạn chết người, nhưng nói thực, cái Ngự hỏa thuật kia, không mất mạng nhưng đốt hắn thành trọng thương cũng tuyệt đối không có vấn đề!

Dù sao cũng không thắng được, hà tất phải chịu tội, đầu hàng đầu hàng, dứt khoát gọn gàng tự mình bỏ cuộc.

Thẩm Tiêu Vân khựng lại, ôm quyền nói: “Đa tạ,:

Đệ tử Hạ Phong bụm mặt nhảy xuống đài tỷ thí, tuy rằng bảo vệ được mạng, nhưng việc này suy cho cùng vẫn có chút mất mặt, cho nên che mặt tuyệt đối không phải có tật xấu gì.

Trận kế tiếp là số mười một đấu với số năm mươitư.

Số mười một là một đệ tử Thượng Tam Phong xa lạ, nhưng số năm mươi tư chính là Tần Trăn.

Tần Trăn vừa ra sân, trên khán đài lập tức có hàng loạt tiếng hét chói tai của nữ nhân, còn nhiều hơn rất nhiều so với lời bàn luận của Tô Hàn lúc nãy.

Dù sao trong mắt fangirl, Tô đại sư là phong cách đệ đệ đáng yêu, nhưng Tần Trăn lại là kiểu mẫu nam thần ngời ngời.

Các fangirl hét chói tai, dưới đài Tưởng Tinh Tinh không chỉ không rầu rĩ mà còn rất đắc ý.

Tô Hàn liếc xéo y: “Ngươi vui vẻ cái gì?”

Tưởng Tinh: “Biểu ca ta được nhiều người yêu mến!”

Tô Hàn: “…Cho nên mới nói ngươi có cái gì mà vui?”

Tưởng Tinh: “Điều này chứng minh ánh mắt của ta tốt vô cùng nha.”

Tô Hàn bỗng nhiên hơi hoài niệm Tưởng Tinh mới cách đây không lâu tự ti trốn bên ngoài khóc hic hic… luôn cảm thấy bây giờ đứng gần y là có thể ngửi được một mùi cẩu lương thấm ruột thấm gan.

Tần Trăn ra sân chính là cực ngầu, từ lúc bắt đầu cho đến khi kết lúc mới chỉ qua có một khắc, đệ tử Thượng Phong đối diện bị đóng băng rét cóng run lẩy bẩy liền giơ cờ trắng đầu hàng.

Sau đó là số mười bốn Lâm Tiểu Phi đấu với số năm mươi mốt, một đệ tử của Trung Phong.

Lâm Tiểu Phi vừa vào sân đã bắt đầu khẩn trương, y vốn nhỏ bé, tuy rằng đã mười sáu tuổi, nhưng dáng dấp lại như mới mười ba mười bốn, lúc này đôi mắt đen láy ầng ậng nước, môi khẽ run rẩy, cư nhiên khiến đệ tử Trung Phong đối diện có loại cảm giác không thể ra tay được.

Nhưng mà những người biết rõ chân tướng trên khán đài đều trừng lớn mắt, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Ở Bí Cảnh Tả Vân lần đó, Lâm Tiểu Phi rốt cuộc dùng chiêu thế nào đến nay vẫn còn là điều bí ẩn, không ai biết, không ai khám phá ra, nhưng sự thực là tàn khốc, bàn tay mềm mại yếu ớt kia của y quả thực có thể vỗ chết người.

Khán giả im lặng nín thở thậm chí muốn nói một câu với đệ tử Trung Phong: “Người anh em à chạy mau đi, đừng để dáng dấp tiểu bạch thỏ này lừa gạt, ngươi sẽ chết đó!”

Đệ tử Trung phong cũng là muốn chiến thắng, vất cả lắm mới giành được suất đi thi, ai cam tâm trận đầu đã bại ngay trong Môn Nội Đại Bỉ này chứ?

Hắn ôm quyền nói: “Xin lỗi.” Tiếp đó xông tới.

Lâm Tiểu Phi lun rẩy né tránh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.

Đệ tử Trung Phong là thể tu, thế tấn công cực hung mãnh, chiếu thức biến khôn lường, Lâm Tiểu Phi hoàn toàn bị áp chế, trốn đông trốn tây, nếu không phải thân hình y dẻo dai linh hoạt, lúc này sớm đã bị đánh xuống đài.

Giằng co như vậy trong một khắc đồng đồ, đệ tử Trung Phong hơi cáu: “Chẳng lẽ sư đệ coi thường ta? Mặc dù ta ở Trung Phong, nhưng cũng khổ luyện nhiều ngày, đã được chọn đi tham gia Môn Nội Đại Bỉ liền muốn đường đường chính chính so chiêu với các sư huynh đệ, chỉ né mà không chiến như đệ đây là có ý gì?”

Hắn hoàn toàn không coi thường Lâm Tiểu Phi, hắn cũng đã nghe bốn người của Khí Phong ai cũng có sở trưởng riêng, không được khinh thường, chỉ là hắn không biết tình hình cụ thể và tỉ mỉ, dù sao không phải ai cũng có hứng thú với mấy tin vịt đó. Hắn tức giận chỉ là thái độ lúc này của Lâm Tiểu Phi, nếu thực sự có thực lực, vì sao không thi triển? Cứ né như vậy, trái lại giống như đang nhường hắn vậy!

Lâm Tiểu Phi nghe thấy lời của hắn, sắc mặt càng trắng hơn, cũng khẩn trương hơn: “Xin… xin lỗi!”

Đệ tử Trung Phong nghiêm túc nói: “Đã cảm thấy có lỗi, vậy dùng hết sức đánh đi!”

“Nhưng… nhưng mà…” Lâm Tiểu Phi còn chưa dứt lời, đệ tử Trung Phong lại tấn công.

Lâm Tiểu Phi khó khăn lắm mới tránh thoát, đã chạy đến khẽ thở hồng hộc, để tử Trung Phong thấy y vẫn không hành động, không khỏi giận quá, chiêu thức cũng càng sắc bén hơn. Lâm Tiểu Phi không am hiểu nhất là ứng phó loại này, thể lực của y không tốt, nếu còn tiếp tục hao tổn như vậy nữa y liền đến cực hạn, nhưng y không muốn thua, giống như sư huynh trước mắt này đã nói, nếu tham gia, ai lại muốn thua?

“Xin lỗi!” Lâm Tiểu Phi từ từ nhắm hai mắt nói một câu, tiếp đó tháo bao bọc ngón út, lộ ra một ngón tay trắng nõn như ngọc.

Mọi người chưa thấy y làm gì, chỉ thấy ngón tay xinh xắn kia khẽ điểm lên ấn đường đệ tử Trung Phong một cái.

Tiếp đó ầm một tiếng, đệ tử Trung Phong thân hình dũng mãnh, thể chất trác tuyệt ngửa mặt ngã xấp xuống đất.

Đây… đây… đây là chuyện gì xảy ra vậy?

Sắc mặt Tô Hàn nghiêm lại, nhấc chân đi lên đài thi đấu, móc một viên Kiện Thể Đan từ túi Càn Khôn ra cho đệ tử Trung Phong ăn vào, tiếp đó nhìn quản sự đang đứng đờ ra: “Dìu hắn đến Y Dược Đường.”

Các quản sự hoàn hồn, lập tức tiến lên, tập trung nhìn vào đều thầm kinh hãi, đệ tử này sắc mặt đỏ bừng, thần trí không rõ, giống như đang phát sốt.

Mọi người trên khán đài còn đang ngây người, Lâm Tiểu Phi khẩn trương đến tay chân luống cuống, Tô Hàn nắm lấy tay y an ủi: “Không sao.”

Lâm Tiểu Phi theo bản năng định rụt tay về, Tô Hàn nhỏ giọng nói: “Yên tâm, ta không sao.”

Thể chất của Ôn Tộc có thể gợi lại bệnh cũ cho người có tu vi thấp hơn y, trận đấu này của Lâm Tiểu Phi mặc dù trước mặt người ngoài có vẻ thắng rất khó hiểu, nhưng Tô Hàn lại biết, y quả thực có thể thắng.

Nếu không cố kỵ đến thể chất của mình, nếu không phải không muốn đả thương người, y toàn lực thi triển pháp thuật vẫn có thể đánh một trận với đệ tử Trung Phong kia.

Nhưng vì huyết mạch của y khiến y không thể chiến đấu như người bình thường, công pháp chăm chỉ tôi luyện đã định trước sẽ bị huyết mạch quỷ quái này che đậy.

Sau này khẳng định sẽ có vô số người sợ Lâm Tiểu Phi, nhưng thứ bọn họ thực sự sợ chính là huyết mạch Ôn Tộc, mà không phải thực lực chân chính của Lâm Tiểu Phi.

Tiếc rằng huyết mạch không phải linh cốt, linh cốt có thể đổi cái khác, nhưng trên thực tế huyết mạch thượng cổ là khắc lên linh hồn, cho đù đổi một thân thể khác vẫn sẽ theo tới.

Lâm Tiểu Phi đời đời kiếp kiếp đều nhất định là hậu duệ Ôn Tộc.

Sự thật này, cho dù là Tô Hàn cũng không thể cải biến.

Mọi người với những chuyện không biết luôn luôn có loại cảm giác sợ hãi, cho nên mặc dù Lâm Tiểu Phi xuống đài, cũng không ai dám mở miệng nghị luận.

Thậm chí các nữ đệ tử đáng yêu thét tên Lâm Tiểu Phi cũng đều cấm thanh.

Thật là quỷ dị, đúng là chỉ đụng một cái, vì sao người lại hôn mê?

Là do có độc ư? Hay là bí thuật kì kì quái quái nào?

Nói chung… rất nguy hiểm cũng rất đáng sợ!

Phía sau có ba trận trực tiếp bỏ qua, bởi vì ra sân chính là Giang Ninh Tiển, Hứa Viêm Sâm và Chu Khả Khả, ba người này xem như là đệ tử Luyện Khí kỳ mạnh nhất, mà đệ tử rút được số đối địch với bọn họ đều ở Hạ Phong, cho nên trực tiếp lựa chọn đầu hàng.

Sau đó Trần Hàm và Vương Lân lên sàn, cũng là đại thắng.

Trận thứ ba từ dưới lên, khi nam nhân có khuôn mặt có vài nét tương tự với Quân Báo ra sân, Tô Hàn híp híp mắt.

Quân Kiếm, nam nhân thuê sát thủ, ngay đến đệ đệ mình cũng muốn sát hại.

Đối đầu với Quân Kiếm chính là một đệ tử Thượng Phong, nếu có thể bộc lộ hết tài năng ở Thượng Phong, đó chính là muốn tranh thủ tư cách lên Cực Phong, cho nên hắn sẽ không đầu hàng, mà là cầm kiếm ngênh chiến.

Nhưng Quân Kiếm lại hầu như luôn dùng tư thái đùa bỡn để dằn vặt đệ tử này đến khi hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu.

Cuối cùng hắn còn khoa trương một cước đá bay người xuống đài, từ trên cao nhìn xuống đệ tử Thượng Phong chật vật kia, châm chọc nói: “Trình độ thế này mà cũng muốn lên Cực Phong? Nằm mơ đi.”

Giọng của gã không lớn không nhỏ, trên khán đài có lẽ không nghe thấy, nhưng người so tài ở hậu trường thì lại nghe được cực kì rõ ràng.

Sắc mặt Quân Báo trầm xuống, nắm tay ở bên người siết chặt lại.

Trận cuối cùng là Quân Báo, người đối chiến với hắn cũng là một đệ tử Thượng Phong, cậu bạn này có lẽ là huynh đệ với số sáu mươi tư, hắn cười khổ nói: “Lần này Thượng Tam Phong chúng ta quả thực xui xẻo, như thế nào mà toàn đụng phải đại thần!”

Mặc dù nói như vậy, nhưng hắn không bỏ cuộc, ngược lại lấy pháp khí ra, làm xong tư thế chuẩn bị chiến đấu.

Quân Báo ôm quyền nói: “Mời.”

Hai người bắt đầu so chiêu.

Sáu mươi bốn người, tròn ba mươi hai trận, lúc này đây đoán chừng là trận tỷ thí bình thường nhất.

Quân Báo không dùng Lôi Quang Kiếm, mà là dùng một thanh pháp khí trung phẩm.Đệ tử Thượng Phong là một song tu hỏa kim, pháp khí dùng là một thanh pháp khí thượng phẩm ba sao. Nếu nhìn từ pháp khí, đệ tử Thượng Phong rõ ràng chiếm ưu thế hơn, nhưng tu vi Quân Báo cao, lôi linh căn bá đạo vô cùng, tách rời khỏi luật tương sinh tương khắc, hầu như có thể đè bẹp tất cả các nguyên tố.

Ước chừng hai khắc sau, pháp khí của đệ tử Thượng Phong bị đánh bay, hắn thở hồng hộc, cười khổ nói: “Ta thua rồi.”

Quân Báo ôm quyền nói: “Đa tạ.”

Trên khán đài ào ào cơn mưa lời khen!

“Đáng giá vé!Chỉ xem trận này thôi cũng thấy đáng!”

“Quân Báo là một hán tử, hắn chưa hề dùng tới thanh Lôi Quang Kiếm nghịch thiên kia!”

Rất nhiều người còn chưa nói ra miệng, hai trận đấu của huynh đệ Quân Kiếm và Quân Báo vừa rồi liền nhau, nhưng tác phong của hai người lại hoàn toàn khác biệt, ai cao ai thấp, mọi người tất nhiên tự hiểu rõ trong lòng.

Hơn nữa trước đây Lam Nhược Tùng ngửa bài, tuy rằng Quân Kiếm chưa vì chuyện đó mà chịu trừng phạt, nhưng mọi người không phải kẻ ngu, Quân gia thế lớn, chuyện sẽ bảo vệ Quân Kiếm người sáng suốt đều tự hiểu.

Chuyện xưa năm đó không ai dám nói, nhưng bản năng mọi người đều âm thầm đứng về phía Quân Báo.

Ở dưới đài Quân Kiếm cười khẩy, mặc dù sắc mặt bình tĩnh, nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm Quân Báo phảng phất như đang nhìn kẻ thù diệt tộc vậy.

Tô Hàn nhìn lướt qua, sinh lòng phản cảm.

Hắn cũng có một đệ đệ, hắn cũng làm ca ca, cho nên hắn không thể hiểu được hành vi của Quân Kiếm.

Người thân cùng chung dòng máu, không phải nên hết lòng bảo vệ hay sao? Tự giết lẫn nhau là làm sao?Mặc dù không cùng nhau lớn lên thì thế nào?Người thân cùng mang dòng máu với mình, người không cần cố gắng bất cứ cái gì cũng đã có ràng buộc mạnh mẽ với mình, bất kể như thể nào không phải nên cố gắng bảo vệ hay sao?

Tô Hàn ghét Quân Kiếm, ghét một nam nhân muốn giết chết đệ đệ của mình.

Suy cho cùng Tô Hàn trước kia đã cố gắng hết sức mà vẫn không thể bảo vệ đệ đệ Tô Xuyên của mình, nhưng Quân Kiếm lại muốn giết chết Quân Báo.

Đối lập như vậy, Tô Hàn làm sao có thể tiêu tan!

Giọng của Tô Băng đã lâu không nghe thấy lại vang lên: “Đừng vì một tên cặn bã mà tức giận.”

Tô Hàn giật mình, đã qua rất nhiều ngày hắn không cảm giác được sự tồn tại của Tô Băng, bởi vì y vẫn cứ trốn ở chỗ sâu nhất trong thức hải, lại còn dựng bức tường chắn ngăn cách Tô Hàn, trừ phi hắn vào thức hải, bằng không không thể gặp Tô Băng.

Hiện tại Tô Băng đi ra, thần sắc thản nhiên, vẫn như bình thường nhưng lại dường như có chỗ nào đó không giống.

Nhưng những cáu kỉnh bực bội dưới đáy lòng Tô Hàn bởi vì nhìn thấy y mà thoáng cái tiêu tan hơn phân nửa.

Tô Hàn: “Ta không tức giận.”

“Không tức giận?” Tô Băng liếc nhìn hắn một cái: “Trúc ngươi trồng trong thức hải bị lửa giận nướng khét rồi kìa.”

Tô Hàn biến sắc: “Nghiêm trọng vậy á?”

“Ừm.”Tô Băng lên tiếng, lại bổ sung, “Nhưng ta đã giúp ngươi tát ít tuyết qua rồi, không biết có thể cứu sống hay không.”

“Tát tuyết?”Tô Hàn trợn tròn mắt, “Sẽ cóng chết đó!”

Tô Băng không nhìn hắn: “Ta lại chưa từng trồng trúc, ai biết phải làm thế nào với mấy cái món rách rưới đó.”

Tô Hàn sốt ruột: “Thân thể cho ngươi, ta vào xem sao.”

Tô Băng lười biếng: “Nhưng ta không biết nổ lô…”

Đầy tim đầy phổi Tô Hàn bây giờ là cây trúc bảo bối của mình: “Trước ngươi cứ kéo dài thời gian, ta sẽ ra nhanh thôi.”

Khóe miệng Tô Băng khẽ cong lên một độ cong rất nhỏ: “Được rồi.”

Tô Hàn vội vã chạy vào thức hải, vừa nhìn thấy cảnh tượng phóng hỏa đốt núi, lập tức đau lòng vô cùng.

Tâm tình của hắn sẽ ảnh hưởng đến quang cảnh trong thức hải.Tâm tình hắn tốt, nơi này trời trong nắm ấm, quanh năm ấm áp như mùa xuân, tâm tình không tốt thì khó nói, phóng hỏa đốt núi là chuyện nhỏ, núi lửa phun trào cũng có thể xảy ra.

Nhìn rừng trúc xanh um tươi tốt biến thành một mảnh cháy đen, hắn vừa đau lòng vừa chán nản, cái tên Quân Kiếm rác rưởi, không chỉ bắt nạt Quân Báo mà còn hủy trúc của hắn, quả thực không thể nhịn được!

Như Tô Băng nói, y thực sự tát tuyết qua, nhưng có điều tuyết này có hơi nhiều…

Toàn bộ đỉnh núi như bị người ta ném mồi lửa, đốt hơn phân nửa lại gặp phải tuyết lở.

Nói chung là bốn chữ – vô cùng thê thảm.

Tô Hàn cố gắng dọn sạch, cố gắng cứu vãn trúc mình vất vả trồng ra.

Môn Nội Đại Bỉ bên ngoài vẫn tiếp tục diễn ra, sau khi kết thúc vòng thứ nhất, vòng thứ hai lập tức bắt đầu.

Lần này vẫn là số lẻ, ba mươi ba người cần rút thăm lần nữa, vẫn như cũ có một người may mắn.

Tưởng Tinh xoa xoa tay tới gần Tô Hàn, đang muốn tiếp tục xin tý vận may chợt đứng khựng lại.

Tô Băng hời hợt liếc nhìn y một cái.

Tưởng Tinh lập túc lùi xa ba bước, run cầm cập trốn sau lưng Tần Trăn.

Thân là một con khỉ, bản năng sinh tồn tự nhiên rất nhạy bén.

Kì thực tất cả mọi người xung quanh đều đã nhận thấy “Tô Hàn” có gì đó không đúng lắm, tuy trước kia Tô Hàn cũng ít biểu tình, nói ít, thế nhưng mọi người vẫn cảm thấy tính tình hắn ôn hòa, thậm chí còn có chút đáng yêu, sẽ nhịn không được muốn tới gần hắn một chút.

Nhưng bây giờ… cùng một người, cùng gương mặt, nhưng tất cả mọi người muốn cách xa y ba trăm mét, ngay đến vô tình nhìn nhau một cái thôi cũng đều sợ đến muốn co cẳng bỏ chạy.

Chuyện gì thế này?

Tổ ba người Cực Phong cực kỳ nhạy bén, mặc dù bọn họ cách Tô Hàn khá xa, nhưng lúc này đều bắn tầm mắt pặc pặc pặc qua, chỉ vừa nhìn thoáng qua bọn họ đã nhận ra.

Hứa đại ngốc: “Tiền tiền tiền tiền bối! Muốn muốn muốn làm gì!” Cái tật nói lắp này cơ bản không có thuốc nào cứu được.

Đúng lúc đến phiên Tô Băng rút thăm, hắn vươn tay ra nhón được một quả cầu, lật lại xem sau đó ánh mắt hắn đảo qua, chuẩn xác không chút lầm lẫn nhìn thẳng vào Quân Kiếm.

Quân Kiếm đang nói chuyện với người phía sau, lúc này chỉ thấy một mũi nhọn đâm thẳng vào lưng, đột nhiên run lên.

Hắn quay đầu, đúng lúc đối diện với Tô Băng.

Trái tim Quân Kiếm rét lạnh, muốn dời ánh mắt đi rồi lại không làm được, gã mơ hồ nhìn thấy đôi môi mỏng của thiếu niên kia động động.

“Bảy.”

Tâm tư Quân Báo động một cái, cúi đầu nhìn con số hai mươi sáu mình vừa mới rút được.

Vòng thứ hai ba mươi hai người đối chiến, vừa khéo số bảy đấu với số hai mươi sáu!

Đọc truyện chữ Full