Lâm Gia Văn trời sinh ưa mạo hiểm, thường chạy đến những chốn không người, thủ hạ của LâmDịch tìm mất nửa tháng mới thấy. Cũng may không cần bọn họ gắng sức mang người về, Lâm Gia Văn vừa nghe nói em trai ở chỗ Lâm Dịch lập tức tự mình lái xe tới biệt thự.
Trong khoảng thời gian này, Lâm Gia Duệ rất phối hợp trị liệu.
Từ Viễn biết cậu để tâm đến công việc, hơn phân nửa tinh lực đều đặt trong việc quay phim nên cố ý bắt đầu từ phương diện này, tận lực dời sự chú ý của cậu. Dùng tư tưởng thích hợp dẫn đường, thêm thuốc phụ trợ, bệnh của Lâm Gia Duệ cuối cùng đã được khống chế. Tuy vẫn lẫn lộn giữa mơ và thật nhưng ít ra sau khi uống thuốc đã có thể ngủ.
Khi Lâm Gia Văn xông vào biệt thự, Lâm Dịch đang ngồi ở phòng khách trên tầng ba hút thuốc. Hai người họ vốn không vừa mắt nhau, tầm mắt vừa chạm, Lâm Gia Duệ liền lao đến trừng mắt, lạnh lùng hỏi: “Tiểu Duệ đâu? Chú đem nó giấu đâu rồi?”
Lâm Dịch không thèm để ý, vẫn ngồi im trên sopha hút thuốc, hút xong điếu thuốc mới chậm rãi đứng dậy: “Đừng nháo, cậu ấy đang ở trong phòng trị liệu, cậu ầm ĩ như vậy sẽ quấy rầy đến cậu ấy.”
“Điều trị cái gì?” Lâm Gia Văn kinh hãi: “Tiểu Duệ bị thương?”
“Không, là trị liệu tâm lí.”
Lâm Gia Văn nghe xong sắc mặt thay đổi mấy lần, không hít thở nổi, tức giận quát: “Sao lại thế này? Bệnh của nó lại tái phát à? Có phải tại thằng khốn là chú hại không?”
Lâm Dịch không nói được một lời.
Lâm Gia Văn đương nhiên biết đây ý là cam chịu, trên trán nổi gân xanh, lao tới trước mặt Lâm Dịch, cho hắn một đấm,
Lâm Dịch không nghĩ rằng anh ta đột nhiên ra tay, bằng thân thủ của hắn vậy nhưng không tránh đi, trên mặt trúng một đấm, khóe miệng rách một chút.
Lâm Gia Văn còn chưa hết giận, lập tức vung nắm đấm thứ hai.
Lâm Dịch sớm có chuẩn bị, không tốn sức bắt được tay anh ta, tiến tới sát tai anh ta: “Tôi vừa mới nói rồi đúng không? Đừng ở đây ầm ĩ. Trước khi trị liệu kết thúc, cậu câm miệng lại cho tôi.”
Lâm Gia Văn cảm thấy lực trên tay mình thật kinh người, ánh mắt hắn âm trầm mang theo tia lạnh lẽo, khiến người ta lạnh buốt sống lưng. Anh không chút nghi ngờ nếu mình tiếp tục náo loạn Lâm Dịch tuyệt đối sẽ ra tay giết người. Anh vốn quan tâm bệnh tình của Lâm Gia Duệ, đương nhiên không cùng Lâm Dịch liều mạng, thở phì phì buông tay, cắn răng: “Lát nữa sẽ tính sổ với chú.”
“Được,” Lâm Dịch lau vết máu bên miệng, chẳng hề để ý: “Lúc nào cũng hoan nghênh.”
Lâm Gia Văn hận không thể cho hắn thêm một đấm, vất vả lắm mới nhịn được, tận lực thấp giọng hỏi: “Tiểu Duệ hiện tại thế nào?”
Lâm Dịch không để ý tới anh ta, ngồi lại sopha, “Tôi mời bác sĩ tâm lí đến, bệnh của cậu ấy coi như ổn định.”
“Cái gì mà mời tới?” Lâm Gia Văn khinh thường bĩu môi, “Tôi thấy căn bản bị chú bắt về đúng không?”
“Đúng vậy,” Lâm Dịch hào phóng thừa nhận, “Cậu nếu không chịu tới, cũng sẽ được đãi ngộ như này.”
Lâm Gia Văn và hắn không vừa lòng nhau, chỉ sợ nói thêm một câu là sẽ đánh nhau, nên không nói gì nữa. Anh không biết tình huống Lâm Gia Duệ như nào, trái tim treo lơ lửng, nôn nóng bất an đi lại trong phòng khách.
Đợi hơn nửa tiếng, cánh cửa đóng chặt kia cuối cùng cũng mở ra.
Lâm Gia Văn xông lên, thiếu chút nữa đụng vào Từ Viễn bước ra.
“Thật có lỗi, thật có lỗi.”
Miệng anh ta nói thế, nhưng chân không dừng lại chút nào, lập tức đến bên giường, thấy Lâm Gia Duệ đang ngồi trên giường đọc sách, trái tim mới trở về chỗ cũ.
“Tiểu Duệ…”
“Anh ba, sao anh cũng tới đây?”
“Anh, anh nghe nói em bị bệnh, nên đến thăm em.”
“Bệnh vặt ấy mà. Bác sĩ Từ nói em sẽ mau khỏi bệnh thôi.”
Lâm Gia Duệ ngoại trừ sắc mặt hơi tái cũng không có gì khác thường, lúc nói chuyện giọng điệu bình thường, suy nghĩ rõ ràng, không giống dáng vẻ sinh bệnh.
Điều này khiến Lâm Gia Văn hồ đồ, phân không rõ rốt cuộc cậu có bệnh hay không. Tâm sự mấy câu, Lâm Dịch ngậm điếu thuốc đi đến, gõ cửa nói: “Tiểu Duệ, nên nghỉ thôi.”
“Chúng tôi vừa mới nói mấy câu.” Lâm Gia Văn nghi ngờ hắn ta cố ý nhắm vào mình.
Lâm Dịch không để ý đến anh, ánh mắt chỉ nhìn Lâm Gia Duệ.
Thân thể Lâm Gia Duệ hơi cứng: “Anh ba, em cảm thấy hơi mệt.”
Lúc nói chuyện, ánh mắt dừng trên người Lâm Dịch.
Hai người trong ngoài phòng nhìn nhau. Thân thể Lâm Dịch giật giật, dường như muốn chạy đến bên người Lâm Gia Duệ, cuối cùng kiềm chế xúc động, chỉ dịu dàng nói: “Ngủ đi.”
Từ ngày nào đó, Lâm Gia Duệ tưởng hắn là người trong mơ, nói những lời ấy, Lâm Dịch không dám thân cận cậu nữa.
Hắn đã biết giấc mơ trong lòng Lâm Gia Duệ là gì.
Tôi yêu em.
Ba chữ kia mới chính là lưỡi dao sắc bén, từng chút chui vào lồng ngực cậu, đâm tim cậu máu thịt mơ hồ.
Mà cảnh trong mơ ấy, cứ lặp đi lặp lại.
Rồi cuối cùng, ngay cả sức lực giãy dụa cũng không còn, cậu chỉ mong có thể ít đau đớn một chút.
Bởi vì, cậu sợ đau.
Lâm Dịch siết chặt nắm đấm, cảm thấy lục phủ ngũ tạng lẫn lộn, không phân rõ ân ẩn đau này là từ nơi nào.
Lâm Gia Văn thấy hắn dáng vẻ kì quái như phát hỏa, lúc ra khỏi phòng tiện tay đóng cửa, hạ giọng hỏi: “Tiểu Duệ rốt cuộc bệnh nặng không? Nó lần này có.. lẩn quẩn trong lòng không?”
Lâm Dịch lấy lại bình tĩnh: “Tạm thời không có.”
“Không có là tốt rồi,” Lâm Gia Văn thở ra một hơi, “Tôi muốn ở lại trông nó, lỡ như giống trước đây…”
“Nhảy xuống biển tự sát?”
Lâm Gia Văn đầu tiên cả kinh sau đó liền cười lạnh: “Thì ra chú đã biết. Đúng, nó vì tên khốn kiếp là chú, ngay cả tính mạng cũng không cần. Thế nào? Có phải cảm thấy rất thành tựu không? Đem người Lâm gia tra tấn thành như vậy, trả thù của chú coi như thành công nhỉ?”
Lâm Dịch lấy hộp thuốc trong ngực ra, nói: “Mục tiêu của tôi cho tới bây giờ không phải cậu ấy.”
“Đúng vậy, chú chỉ lợi dụng nó để đả kích ông nội. Nhưng chú có nghĩ tới hay không, nó bị chú lợi dụng xong sẽ biến thành dạng gì? Chú có biết, khi bị người mình tin tưởng nhất phản bội, cảm giác như thế nào? Tôi thừa nhận, Lâm gia thiếu chú, ông nội nợ chú, nhưng tiểu Duệ không nợ chú! Ngược lại, nó có thể là người yêu chú nhất trên đời này.” Lâm Gia Văn vốn nghĩ muốn đánh hắn một trận cho hết giận, nhưng giờ chỉ dùng ánh mắt thương hại nhìn hắn, “Mà tình yêu của Lâm Gia Duệ… đã bị chính tay chú bóp chết.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cựu Mộng
Chương 27
Chương 27