DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Danh Sách Ước Nguyện
Chương 30: Trò hay

Mục Liên Hạ từ chối lời mời của Tống An Hoài, trở về trường học.

Khanh Hoàn tuy rằng xáo trộn các lớp học viện để phân chia ký túc xá, nhưng năm học thì vẫn giống nhau. Các sinh viên năm nhất đa số đều thừa dịp nghỉ lễ bảy ngày để về nhà hoặc là đi chơi, cả ký túc xá im lặng khiến Mục Liên Hạ có chút không quen.

Trở về ký túc xá, hai ký túc xá cạnh 403 cũng đã khóa, có lẽ chỉ có Mục Liên Hạ trở lại.

Dọn dẹp đơn giản căn phòng đã có chút bụi bẩn, đổi ga giường đệm chăn, Mục Liên Hạ tung mình lên giường, hít sâu một hơi.

Tuy rằng đã nói là an ủi bản thân, nhưng ảnh hưởng thì vẫn có, thật sự có chút rối rắm…

Chỉ là không đợi cậu rối rắm bao lâu, di động vang lên khiến cậu không rảnh để nghĩ nữa. Điện thoại đến từ Hàn Thừa Vũ, vừa nhận, đối diện liền đùng đùng nói một đống: “Mục Liên Hạ tôi muốn xuống tay, hôm qua Ngụy Nham bị người đánh ha ha ha ha chân cũng bị đánh gãy! Hai đùi đều gãy!”

Mục Liên Hạ không nói gì, nhưng tâm tình đột nhiên trở nên rất tốt.

“Nghe nói vợ của hắn hai hôm nữa liền ra viện, ra viện thì tôi sẽ không thể động tay động chân nữa, ngày mai tôi sẽ qua. Tôi cảm thấy việc của Ngụy Nham ai đó đã biết, nhưng không nói cho em gái hắn cho nên người phụ nữ ngu ngốc kia vẫn không biết. Chậc chậc, đúng là người mù.”

“Cậu… phải đúng mực?” Mục Liên Hạ có chút chần chờ, “Đừng quá phận đó…”

“Không đâu, tôi biết mà. Mười giờ ngày mai tôi sẽ qua, số phòng bệnh cậu nhắn cho tôi đi. Cậu phải đi sớm chút đó, có lẽ có thể có trò hay.”

Hàn Thừa Vũ nói xong liền cúp điện thoại.

Mục Liên Hạ trong lòng không gì để nói, quan hệ giữa cậu và Hàn Thừa Vũ kỳ thật cũng không quá thân thiết, nhưng cậu biết Hàn Thừa Vũ thích chơi đùa, lá gan cũng lớn… Không biết có thể làm Phương Tử Huyên bị kích thích không, cậu không hi vọng người vô tội sẽ bị thương tổn. Nhưng đã quyết định rồi thì cậu cũng không thay đổi. Cậu nhắm chặt mắt, trên tay thì nhắn địa chỉ qua cho Hàn Thừa Vũ.

Không thể không thừa nhận… Cậu tò mò với trò hay này. Có lẽ sự thuần lương của cậu trong quá trình sống lại thì đã hết sạch rồi.

Sáng sớm hôm sau Mục Liên Hạ liền thức dậy.

Có lẽ là vì trong lòng có chuyện, cậu ngủ cũng không yên. Ở trên giường ngồi dậy ngây ra một lúc mới đi chỉnh lý bản thân. Sửa sang lại xong liền đeo một cái túi nhỏ rồi ra ngoài —— ngày nghỉ căn tin trường không làm việc, Mục Liên Hạ muốn ăn cơm cũng chỉ có thể ra ngoài ăn, không thì chỉ có lựa chọn là bánh mì và mì tôm.

Tiệm cơm nhỏ ở cổng trường cũng không ít, chọn một tiệm ăn sáng rồi ăn xong, đi Thư Viện dạo một vòng, hơn chín giờ thì từ trường học xuất phát đến bệnh viện.

Lần trước có đi qua, nhưng lần đó là nhờ xe Tống An Hoài, lần này là tự mình tìm đường.

Đến bệnh viện không có đạo lý đi tay không, Mục Liên Hạ mua chút trái cây sữa bò, lên lầu.

Khi gõ cửa đi vào, trong phòng chỉ có Phương Tử Huyên và giường em bé đặt cạnh cô.

Thấy Mục Liên Hạ đến, Phương Tử Huyên kinh ngạc, cũng có chút vui mừng: “Mau qua đây ngồi, sao em lại đến đây?”

Mục Liên Hạ ngại ngùng cười: “Đến thăm chị Phương, đây là công chúa nhỏ nhà chị Phương à?”

Trên Phương Tử Huyên tràn đầy ánh sáng nhu hòa của tình mẫu tử: “Ừm, ngoan nhỉ.”

Đáy lòng Mục Liên Hạ cũng mềm mại. Cậu buông đồ trong tay, lại gần xem bé con.

Bé con còn chưa đầy tháng, mới sinh ra hai mươi ngày, còn chưa hoàn toàn nẩy nở, nhưng trong ánh mắt người yêu bé thì bé chính là sự tồn tại đáng yêu nhất.

Mục Liên Hạ nhìn bé con ngủ say, vừa muốn giơ tay xoa vừa luống cuống chân tay không dám. Phương Tử Huyên nhìn ra suy nghĩ của Mục Liên Hạ, cười: “Em có muốn tới gần chút nữa không?”

Mục Liên Hạ cười xấu hổ, nhưng vẫn giơ tay chạm vào cánh tay non mịn như ngón sen của bé. Bé con đang ngủ tựa hồ cũng cảm nhận được, giật giật tay nhỏ.

Đây… Là một sinh mệnh mới a…

Ánh mắt Mục Liên Hạ cũng nhu hòa lại, cười đến ôn nhu.

Lúc này, cửa bị đẩy ra, y tá vào chào hỏi, sau đó ôm bé con đi. Phương Tử Huyên nhìn bé con bị ôm đi, giải thích cho Mục Liên Hạ một chút: “Bé không sao, nhưng vì sinh non còn đang quan sát, chị không yên lòng… Chị cũng không sao, nhưng anh chị không cho chị rời đi, bảo chị ở trong này ở cữ…”

Cái hiểu cái không gật gật đầu, Mục Liên Hạ ngồi xuống gọt táo cho Phương Tử Huyên: “Vậy chị Phương để em ở cùng chị đi, người nhà chị có phải lát nữa mới có thể đến đúng không?”

“Em không có việc gì à? Vậy liền phiền em, chị ở một mình cũng có chút chán…”

Khi Mục Liên Hạ vừa cắt táo thành miếng nhỏ đưa qua, cửa lại được gõ. Tưởng là y tá, Phương Tử Huyên tự nhiên gọi mời vào, nhưng không phải là y tá, mà là một cậu bé ló đầu vào —— Hàn Thừa Vũ.

Cậu ta mặc sơmi trắng và quần trắng, trên mặt là biểu tình ủy khuất cùng vô tội, lập tức có vẻ non nớt không ít, mà cậu ta vốn cũng chỉ mới mười bảy tuổi. Chỉ là dáng vẻ này với cậu ta trong trí nhớ của Mục Liên Hạ… khác nhau hoàn toàn.

Hàn Thừa Vũ cẩn thận bước vào phòng bệnh, nhát gan rụt bả vai: “Chị, chị là Phương Tử Huyên, cái đó, vợ của anh Ngụy… sao?”

Phương Tử Huyên không hiểu gì, gật gật đầu: “Cậu… có chuyện tìm anh ấy à?”

Vừa dứt lời, Mục Liên Hạ và Phương Tử Huyên đều không nghĩ tới, Hàn Thừa Vũ lại bước một bước dài, sau đó “rầm” một tiếng quỳ rạp xuống đất: “Chị —— em xin chị, em xin chị!”

Mục Liên Hạ bị dọa đến đứng lên lui về sau mấy bước, Phương Tử Huyên cũng bị dọa. Cô vốn đã không quá khỏe mạnh sắc mặt lại trắng bệch, lấy tay từ trong chăn ra: “Cậu, cậu làm gì đó? Cậu mau đứng lên đi!”

Hàn Thừa Vũ vẻ mặt yếu ớt mà lại ra vẻ kiên cường, nhưng có thể nhìn ra là đang co rúm lại, kỹ thuật diễn bùng nổ: “Em, nếu chị không đáp ứng em, em, em sẽ không đứng dậy.”

Phương Tử Huyên lắc đầu: “Tôi không biết cậu muốn gì, thì sao mà đáp ứng cậu chứ?”

Trên gương mặt nhỏ nhắn dễ nhìn của Hàn Thừa Vũ là biểu tình kiên định: “Xin chị, tác thành cho em đi! Tác thành cho em và anh Ngụy đi!”

Trên mặt Phương Tử Huyên nháy mắt có chút trống rỗng. Cô tựa như sửng sốt, hồi lâu mới tìm lại năng lực nói chuyện: “Cậu, cậu lặp lại lần nữa?”

Hàn Thừa Vũ đầy mặt kiên định: “Chị, tác thành cho em và anh Ngụy đi!”

“Thành toàn?” Biểu tình trên mặt Phương Tử Huyên không cách nào hình dung, “Là có ý gì? Không phải là ý mà tôi hiểu chứ…”

Hàn Thừa Vũ cúi đầu: “Chị Phương, xin lỗi… Em biết em có lỗi với chị… Nhưng chuyện tình cảm em không tự chủ được, em, em cũng không muốn như vậy… Em không nghĩ tới em sẽ yêu anh Ngụy… Em lúc trước cũng không biết anh Ngụy đã kết hôn chị là vợ của anh ấy… Nhưng mà, bây giờ em có biết cũng không thể khống chế được bản thân mình nữa…”

Nói, cậu ta khóc, từ nghẹn ngào đến gào khóc.

Phương Tử Huyên dựa ở đầu giường, biểu tình ngây ngốc, không nói một lời.

Mục Liên Hạ đứng ở trong góc không quá dễ cho người khác chú ý, lúc thì nhìn Phương Tử Huyên dường như bị đả kích nghiêm trọng, có chút đau lòng; lúc thì nhìn Hàn Thừa Vũ còn đang gào khóc, có chút không biết nói gì.

Nếu… Nếu không có đời trước, hoặc là chưa từng quen biết Hàn Thừa Vũ, cậu cũng sẽ cho rằng Hàn Thừa Vũ rất yêu anh Ngụy chồng của Phương Tử Huyên trong miệng cậu ta. Nhìn dáng vẻ bây giờ của cậu ta, tình hình thực tế thật sự rất khó đoán.

Mục Liên Hạ buông mắt, nhếch khóe miệng, cười châm chọc.

“Cậu… cậu lặp lại lần nữa?” Phương Tử Huyên hẳn là vẫn không quá muốn tin tưởng, hoặc là nói, thậm chí còn chưa phản ứng lại. Nhưng Hàn Thừa Vũ dùng hết sức cũng muốn Phương Tử Huyên phải tiếp nhận hiện thực này.

Cậu ta khụt khịt mũi, ngừng khóc, sau đó từ trong túi áo lấy ra mấy tấm ảnh cho vào tay Phương Tử Huyên: “Chị, em xin chị… Thật sự, em không thể không có anh Ngụy… Đã hơn một năm, em luôn dựa vào anh Ngụy mới chống đỡ được, chị, xin chị tác thành cho tụi em đi.”

Phương Tử Huyên cúi đầu, không nói chuyện, ảnh chụp trong tay bị cô nắm chặt.

Hàn Thừa Vũ xoa xoa mắt, lén ngẩng đầu nhìn, nhìn cái dạng này của Phương Tử Huyên, cắn chặt răng, lấy ra thứ cuối cùng, là một đoạn ghi âm. Lúc này tuy rằng smartphone còn chưa thông dụng nhưng di động bình thường cũng đã có công năng ghi âm.

“Đương nhiên là yêu Evans em nhất…”

“Người đàn bà đó? Đương nhiên là vì cô ta có ích… Ha ha, đồ đàn bà ngốc, xứng đáng bị lừa…”

Bên trong còn có tiếng ồn, vừa nghe liền biết là đang làm gì. Tay Phương Tử Huyên càng nắm càng chặt, khi Mục Liên Hạ nhịn không được bước lên một bước, cô đột nhiên nhấc chăn ra ngoài nửa người, ọe một tiếng, nôn ra.

Đọc truyện chữ Full