Mục Liên Hạ không tính làm khó bản thân, huống chi khi cậu và Lý Thụy Phong quen nhau thì cũng không phải do bối cảnh gì cả. Cậu chỉ là một sinh viên nghèo, đủ khả năng là được.
Sau đó đột nhiên cậu liền nghĩ tới tốc độ làm hư chuột máy tính và bàn phím của Lý Thụy Phong.
Lý Thụy Phong bình thường là dáng vẻ thiếu niên tốt, nhưng trên thực tế không thể không nói, hắn coi như là một thiếu niên nghiện internet, không chạm không nghĩ, vừa chạm thì ai cũng đừng quấy rầy hắn, nếu không thì nóng nảy.
Lúc trước ở nhà Lý Thụy Phong một tháng liền là như vầy, máy tính của hắn còn đặt ở phòng khách, lúc tức giận liền ném chuột đập bàn phím. Nhưng cái tính xấu này chỉ có ở trong game, khi khác vẫn là một thiếu niên tốt.
Đối với chuột máy tính bàn phím cậu cũng không quá hiểu, nhưng tặng thì vẫn có thể đi…
Nghĩ đến đây, cậu không khỏi like cho sự thông minh của mình.
Mục Liên Hạ không biết mấy thứ này, Tống An Hoài lại biết, dù cho không biết, nhưng tốt xấu gì thì công ty hắn cũng làm về cái này. Ngành đại học của Tống An Hoài là ngành kinh tế, cũng học nghiên cứu sinh, sau đó hùn vốn với người ta mở công ty, hắn phụ trách quản lý, đối phương kỹ thuật nhập cổ phần, sau đó Hạ thiếu gia làm bạn phụ trách đầu tư.
Tống An Hoài và bạn học kia của hắn cũng không phải thế gia gì, nhưng cũng không tệ. Tống An Hoài đứng thứ ba trong nhà, có một người anh và một người chị. Công ty trong nhà là anh trai kế thừa, ban đầu cha mẹ anh trai cũng tính để hắn đến công ty làm, nhưng Tống An Hoài cuối cùng quyết định tự mình đi gây dựng sự nghiệp.
À đúng rồi, người đầu tư cho công ty, trừ Hạ đại thiếu gia, còn có người chị mất sớm của hắn.
Việc này Mục Liên Hạ đương nhiên là không biết, cậu cũng không tính hỏi chuyện của Tống An Hoài. Sau khi dừng xe thì cùng Tống An Hoài xuống xe mua quà, cũng không tự mình nghiên cứu, nghe nhân viên cửa hàng đề cử mua một bộ chuột bàn phím chuyên dùng cho game, cũng không mua quá mắc. Dù sao dựa theo tốc độ đập bàn phím của Lý Thụy Phong, mua quá tốt thì coi như là lãng phí.
Sau một lần ra ngoài, Mục Liên Hạ rất tự nhiên theo Tống An Hoài đi ăn cơm.
Kỳ thật lúc này cũng không tính sớm. Mục Liên Hạ khi tan học cũng đã là giữa trưa, ăn cơm rồi cùng Tôn Thiến Thiến ở Thư Viện hơn nửa buổi chiều, mua đồ xong đã hơn năm giờ.
Bởi vì chỗ mua ở gần khu buôn bán rất nổi tiếng ở Song Hòe, Tống An Hoài cũng không đi lấy xe, trực tiếp hỏi cậu muốn ăn gì.
“Tư Tư đâu?” Mục Liên Hạ không trả lời vấn đề, hỏi về bạn nhỏ.
“Anh tôi đi đón.” Tống An Hoài trả lời.
Mục Liên Hạ có chút suy nghĩ gật đầu, thì ra Tống An Hoài còn có anh, a, có lẽ không chỉ có một người.
Vì thế cậu nhìn quanh bốn phía, chỉ chỉ một bảng hiệu lớn: “Chúng ta đi ăn lẩu đi.”
Mục Liên Hạ kỳ thật rất thích ăn lẩu, tiện lợi mau lẹ hơn nữa có cảm giác, mà lúc ăn cơm Tống An Hoài cũng rất quan tâm cậu, dù cho bình thường xem như nói ít nhưng lúc nên nói nhiều thì chưa bao giờ ít. Dù sao cũng là người làm ăn, gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ là kỹ năng cần thiết, Tống An Hoài dưới tình huống nào đó tự nhiên cũng rất hay nói.
Nhưng bản thân hắn rất ít khi có thể phân biệt lúc nào nên nói nhiều lúc nào nên nói ít trong sinh hoạt ngày thường. May mà tuy rằng Hạ Đình Ngọc cũng không quá đáng tin, nhưng tốt xấu gì cũng mạnh hơn Tống An Hoài về điểm này một chút.
Mục Liên Hạ ăn đến thỏa mãn, buông đũa vừa uống đồ uống vừa có chút tò mò: “Anh hôm nay sao lại nói nhiều hơn vậy?” Bình thường tuy rằng không đến mức tẻ ngắt, nhưng rất ít khi nói nhiều… như vậy…
Tống An Hoài rót đồ uống cho cậu, khẽ cười với cậu, nhận được vẻ mặt kinh sợ của Mục Liên Hạ, vì thế khôi phục lại mặt không biểu tình.
Buổi tối vẫn là Tống An Hoài đưa Mục Liên Hạ về trường, nhìn xe đi xa, Mục Liên Hạ có chút rối rắm chà chà mũi.
Không phải cậu tự mình đa tình đi… Tống An Hoài đừng luôn không nói rõ như vậy chứ! Cậu mới không tin đối phương thật sự cái gì cũng không biết! Chờ đã… nói không chừng đường về của não không đúng thì sao.
Vẫn là qua một quãng thời gian rồi nói sau.
Sáng sớm hôm sau Mục Liên Hạ liền dậy. Cậu đầu tiên là đóng gói giản dị cho món quà của Lý Thụy Phong, sau đó tìm một bộ quần áo thay. Vẫn là quần áo đơn giản nhẹ nhàng khoan khoái, dù sao cậu cũng chỉ có như vậy. Huống chi Lý Thụy Phong đã nói, mình chơi của mình.
Mục Liên Hạ kỳ thật cả hai đời đều được cho là không thấy qua cảnh đời, nhưng cũng không phải ở đâu cũng chưa từng đi qua. Khác không nói, khi còn tốt đẹp với Lô Quảng Hằng thì Lô Quảng Hằng tuy rằng chưa bao giờ dẫn cậu đi quen ai, nhưng chỗ nên chơi cũng từng đi qua. Khách sạn năm sao này cậu cũng đã ở qua thời gian không ngắn, thậm chí cậu còn nhớ rõ phòng ở khi đó.
Đêm qua khi chia tay Tống An Hoài nói muốn tới đón cậu, nhưng Mục Liên Hạ từ chối, cậu thấy không quá cần thiết, dù sao bắt xe cũng rất tốt.
Lý Thụy Phong trước khi cậu bắt xe ra trường liền điện thoại qua, bảo cậu khi tới thì trực tiếp đến phòng tìm hắn, sau đó hắn sẽ dẫn cậu vào. Mà khi nhìn thấy Lý Duệ Phong, Mục Liên Hạ nhíu mi. Lý Thụy Phong bình thường ăn mặc tùy tiện lúc này mới có một loại cảm giác thiếu gia, mặc một bộ vest trắng hưu nhàn, tuy rằng vẫn là khuôn mặt trẻ con đó nhưng được nổi bật thành thục không ít, đối phương nhìn thấy Mục Liên Hạ liền cho cậu một cái ôm bự: “Tôi sao lại có cảm giác đã lâu không gặp cậu rồi?”
Mục Liên Hạ đưa đồ trong tay cho hắn: “Hai tuần không gặp, tuần trước vốn tính đi tìm cậu nhưng cậu nói không ở nhà.”
Lý Thụy Phong nghĩ nghĩ, gật gật đầu: “Đúng đó, tôi về nhà.”
Nói xong, kích động tháo quà, sau đó dùng sức vỗ vai Mục Liên Hạ: “Hắc hắc anh đây còn chuẩn bị mua cái mới nữa, Liên Hạ cậu đúng là rất tri kỷ!”
Mục Liên Hạ chỉ cười, không nói chuyện.
Đây là một căn phòng nhỏ cách phòng tiệc không xa, Lý Thụy Phong kéo cậu qua coi như dặn dò: “Liên Hạ này khi tôi gọi cho cậu thì có chút lỗ mãng, không biết cậu có thích nơi này hay không. Gì mà tôi năm nay hai mươi anh Hạ nhất định muốn làm lớn cho tôi, kết quả hắn mời một đống người đến có lẽ đều là đến vì hắn, cho nên tôi có gọi vài người, chúng ta chơi của chúng ta.”
Mục Liên Hạ gật đầu. Đó là chuyện của họ, dù sao cậu chỉ là đến vì sinh nhật của Lý Thụy Phong.
“Nhưng đồ ăn ở đây rất ngon! Anh Hạ đặt đồ ăn hình thức buffet, cậu cứ trực tiếp ăn, những người đó sẽ không ăn.”
Mục Liên Hạ tiếp tục gật đầu.
Lý Thụy Phong tựa hồ còn muốn nói gì nữa, lúc này, cửa phòng nhỏ bị đẩy ra.
Người vào khiến Mục Liên Hạ theo bản năng sửng sốt, nhưng lập tức liền điều chỉnh tốt vẻ mặt, mặc cho ai cũng nhìn không ra.
Người đến là Lô Quảng Viễn.
“Liên Hạ cái tên này có phải cậu còn chưa gặp qua hay không? Lần đó liên hoan hội học sinh hắn lười biếng không đi!” Lý Thụy Phong hai bước đi qua, một tay vòng qua cổ Lô Quảng Viễn, “Hắn tên Lô Quảng Viễn, là bạn thân của tôi. Ừm, cũng là đàn anh của cậu, cậu gọi hắn là Tiểu Viên Tử là được.”
Không nghĩ tới Lô Quảng Viễn dĩ nhiên là bạn của Lý Thụy Phong, may mà Mục Liên Hạ sớm đã điều chỉnh tốt vẻ mặt, tự nhiên không dùng xưng hô không nên thân của Lý Thụy Phong, mà là ngoan ngoãn gọi một tiếng “Đàn anh”. Ngược lại là Lô Quảng Viễn tựa hồ rất có hứng thú với cậu: “Cậu là… khách trọ nhà Tiểu Thụy?”
Mục Liên Hạ bỗng nhiên cảm thấy mình có lẽ khá nổi tiếng trong giới bạn bè của Lý Thụy Phong, có chút không quá tự nhiên gật gật đầu.
Lô Quảng Viễn nhếch miệng với cậu, cười, vừa cười vừa vươn tay: “Tôi là Lô Quảng Viễn, hân hạnh gặp mặt.”
Mục Liên Hạ cảm thấy mình có thể đi làm ảnh đế luôn rồi.
Cậu chỉ có thể vươn tay cũng cầm tay đối phương đưa qua: “Tôi là Mục Liên Hạ.”
Về phần hân hạnh gặp mặt? Cậu không thấy hân hạnh.
Kết quả, bên này khi cậu còn đang đau đầu về Lô Quảng Viễn, cửa lại mở ra: “Tiểu Thụy, Tiểu Viễn có ở đây không?”
Lời còn chưa dứt người liền đi vào.
Mục Liên Hạ rốt cuộc nhịn không được nữa mà cứng ngắc.
Vào cửa là Lô Quảng Hằng, hắn tựa hồ cũng quen biết Lý Thụy Phong, dáng vẻ rất quen thuộc. Mà vừa vào hắn liền thấy được Lô Quảng Viễn, đầu tiên là qua cho Lô Quảng Viễn một bàn tay trên vai, sau đó tầm mắt chuyển qua phía Mục Liên Hạ.
Đời này lần đầu tiên ngay mặt chống lại Lô Quảng Hằng, Mục Liên Hạ cả người đều cứng ngắc.
Vẫn là gương mặt như trước, môi mỏng mũi thẳng mắt đào hoa, dưới khóe mắt phải là lệ chí màu đỏ sậm tựa như dáng vẻ trong trí nhớ. Khi Mục Liên Hạ quen biết hắn thì tuyệt vọng, sau đó lại được thương yêu. Người như thế với cậu mà nói quả nhiên là đáng sợ, ôn nhu với người khác, sau khi người khác rơi vào, thì lại lạnh lùng phá hủy cảnh mơ của người đó.
Cậu yêu hắn qua, nhưng cũng hận hắn qua. Nhưng giờ đây gặp lại, cậu chỉ muốn không gặp lại hắn nữa.
Nhưng đối phương sau khi đánh giá cậu trên dưới, thì nhăn mi: “Tôi có phải… gặp cậu ở đâu qua rồi hay không?”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Danh Sách Ước Nguyện
Chương 33: Quan hệ
Chương 33: Quan hệ