DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Danh Sách Ước Nguyện
Chương 65: Bắt cóc

Quý Tân Lâu Quý Tân Lâu, thứ nhất là tân (khách), thứ hai là quý (sang trọng).

Mục Liên Hạ thấy kỳ quái vì sao Mục Khả Kiệt lại bảo cậu đi Quý Tân Lâu, nhưng cậu cũng không nghĩ nhiều. Dù cho Mục Khả Kiệt có nói là tới đòi tiền, nhưng trong tay gã thật sự không có tiền? Nói đùa.

Với Mục Liên Hạ mà nói, ngày mai cậu nhất định phải đi. Ít nhất cậu cũng không thể để người như Mục Khả Kiệt Lý Tố Anh đảo loạn cuộc sống đã sớm bước vào quỹ đạo của cậu.

Chuyện này cậu cũng có nói cho Tống An Hoài. Tuy đây coi như là chuyện của cậu, nhưng Tống An Hoài là người mà cậu thân thiết nhất tin tưởng nhất, nói với hắn là tự nhiên. Tống An Hoài thoáng lo cho cậu, tỏ ý nếu kết thúc thì gọi điện thoại cho hắn, không thể giải quyết thì cũng không cần để ý, dù sao cũng đã có hắn. Mục Liên Hạ cười đáp ứng.

Quý Tân Lâu nằm trong trung tâm thương mại thành phố Song Hòe, cách trường của Mục Liên Hạ cũng không tính gần. Tính cả dòng người giữa trưa có thể làm cản trở, có lẽ sẽ cần nửa tiếng.

Thứ ba Mục Liên Hạ có chương trình học hai buổi, buổi này là buổi thứ hai trong hai buổi nên không có tiết, cậu xin nghỉ giữa trưa với Phương Tử Nghị để canh thời gian tới Quý Tân Lâu.

Quý Tân Lâu là khách sạn năm sao được trang trí xa hoa, ở giữa đại sảnh treo chữ vàng rất to —— Tân Chí Như Quy (xem như ở nhà). Mục Liên Hạ nói với cô tiếp khách ở cửa là đã hẹn trước liền lên thang máy. Trong thang máy cũng có cô phục vụ ở thang máy, nhìn nụ cười ôn hòa trên mặt cô, thật sự rất hưởng thụ.

Số 888 đồng âm với phát phát phát, là một căn phòng rất được hoan nghênh. Mục Liên Hạ ở cửa híp mắt nhìn một chút, mới chậm rãi tới gần gõ cửa, đẩy cửa vào.

Căn phòng này rất lớn, trừ bàn ăn còn có rất nhiều thứ, xa hoa mà hưởng thụ. Khi Mục Liên Hạ vào cửa thì Mục Khả Kiệt đang ngồi trên sô pha sau bàn ăn, trước sô pha là bàn trà trong suốt, bên trên đặt một đĩa trái cây.

Mục Liên Hạ chậm rãi đi qua, ngồi trên sô pha đối diện gã, chân dài giao nhau: “Nói đi, tìm tôi làm gì.”

Mục Khả Kiệt liếc cậu, từ đĩa trái cây ngắt một trái nho bỏ vào miệng, không nói chuyện.

Khi thấy gã Mục Liên Hạ liền bình tĩnh, cậu cũng không sợ tốn thời gian với Mục Khả Kiệt, dù sao hôm nay xin nghỉ để có thời gian rãnh, cậu không gấp. Không phải cậu tìm Mục Khả Kiệt, cũng chẳng phải cậu có việc xin người, sợ cái gì?!

Có lẽ là thấy Mục Liên Hạ hoàn toàn không để ý, Mục Khả Kiệt rốt cuộc không nhịn được nữa mà mở miệng trước: “Bây giờ mày sống đúng là thoải mái.”

Mục Liên Hạ cười lạnh một tiếng: “Mục Khả Kiệt anh tìm tôi để nói lời vô nghĩa à? Tôi bây giờ đương nhiên là thoải mái rồi, rời khỏi hai tên nhân tra như mấy người, sao tôi có thể không thoải mái được chứ!”

“Mày ——!”

Ai bị nói là nhân tra đều sẽ không vui, huống chi là người có tính nết như Mục Khả Kiệt. Gã thiếu chút nữa vỗ bàn đứng lên, sau đó nhịn xuống: “Giỏi, mày giỏi. Chúng tao là nhân tra? Mày nói ai?”

“Người nào đáp thì nói người đó, ” Mục Liên Hạ chuyển mắt qua ngón tay thon dài của mình, “Còn có người tự cho là bậc đàn anh lại chưa bao giờ làm việc của bậc đàn anh.”

Mục Khả Kiệt có lẽ đã tức thật, không nổi giận với Mục Liên Hạ đã là ngoài dự đoán của Mục Liên Hạ rồi.

Cậu quan sát Mục Khả Kiệt, sắc mặt của gã rất không xong nét mặt có chút dữ tợn, trái nho cầm trong tay đã bị nắn bẹp, nước màu tím đen chảy trên ngón tay, thậm chí trượt xuống vị trí bàn tay.

“Mục Liên Hạ, mày có biết sau khi mày đi thì xảy ra chuyện gì không? Mày có biết hai năm nay tao sống như thế nào không?” Mục Khả Kiệt bỗng nhiên thay đổi nét mặt, cười đầy ác ý, “Lúc trước tao trải qua những ngày gì? Sau này trải qua những ngày gì? Dựa vào gì mà mày ở Song Hòe lại tốt đến như vậy!”

“Tôi đi thì có ảnh hưởng gì tới anh?” Mục Liên Hạ cũng lười nhìn gã, “Anh không phải luôn được Lý Tố Anh chăm sóc rất tốt à?”

“Ha ha ha ha mày mẹ nó nói còn không biết xấu hổ? Mày lấy mười vạn tiền mặt từ nhà tao, tiền sinh hoạt của tao lập tức thiếu hai phần ba, hoàn toàn không đủ xài, ” Mục Khả Kiệt hung tợn, “Không có tiền xài mày nói tao phải làm sao? Chỉ có thể nghĩ cách.”

Mục Liên Hạ cảm thấy hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt dữ tợn kia: “Anh làm cái gì?”

“Mày hít thuốc phiện chưa?” Mục Khả Kiệt làm một động tác tay, một biểu tình hưởng thụ, “Mùi vị đó, đúng là tuyệt vời.”

Mục Liên Hạ không khỏi mở to hai mắt nhìn.

“Ban đầu tao cũng đâu có muốn, nhưng thật sự rất thích, ” Mục Khả Kiệt cầm một trái nho, bóp nát, “Khi đầu tao cũng sợ đó, tao không muốn dính, nhưng đại ca nói, lăn lộn với anh ấy, nhất định phải có can đảm. Tao thử, chậc chậc, mùi vị thật sự quá tuyệt vời, nhưng mà giá có chút mắc. Không sao, một chút là được, có đại ca quan tâm tao. Sau đó tao cũng bắt đầu bán giùm anh ấy…”

“Nhưng lần trước tao đã làm hỏng, khi chuyển hàng thì không chuẩn bị tốt bị báo cảnh sát, vứt một đống hàng.” Cuối cùng, gã im lặng lại, trên mặt không còn một tia biểu tình, “Tao phải bồi thường, nhưng trong nhà không có nhiều tiền như vậy. Ông già lại đứt chân. Tuy ông ta không có tác dụng gì, nhưng tốt xấu gì cũng là ông già của tao, tao không thể nhìn ông ta chết. Cho nên tao tới tìm mày.”

Mục Liên Hạ đã sợ ngây người.

Cậu chưa từng nghĩ tới… Mục Khả Kiệt lại dính thuốc phiện.

Thuốc phiện là thứ đáng sợ cỡ nào… Gã đúng là…

Nghe Mục Khả Kiệt nói, Mục Liên Hạ vẫn đang run rẩy trong lòng. Cậu không hối hận khi cầm tiền từ trong tay họ, đó là cậu nên có. Nhưng chuyện này dẫn đến những chuyện xảy ra sau này. Mục Khả Kiệt cũng bởi vậy mà nhiễm thuốc phiện.

Cả đời của gã, đã hủy.

Nhưng dù có thế, cậu cũng không tính đưa tiền.

Dựa vào gì chứ? Cậu mới không tốt bụng như vậy.

Mục Liên Hạ ngồi trên ghế, dùng ánh mắt phức tạp nhìn Mục Khả Kiệt.

Trước khi cậu gặp Mục Khả Kiệt ở đại học, lúc ấy gã vẫn là một tên mập, lần gặp cuối cùng là khi gã la hét đòi tiền Lý Tố Anh, nói là muốn đi tiệm net chơi game, tuy là có chút làm người phiền chán, nhưng vẫn còn sức sống.

Mà gã của bây giờ, ánh mắt mơ hồ, sắc mặt khó coi, cơ thể từ béo phì đến trình độ gầy yếu như giờ, tính cách càng thêm táo bạo, đã bước lên con đường phạm tội.

Cậu không thể nói rõ mình có cảm giác gì, có lẽ là có chút vui, nhưng nhiều hơn cũng nói không rõ.

Mục Khả Kiệt nhìn Mục Liên Hạ đang ngồi yên, kéo khóe miệng: “Mày nói… mày nếu mà trực tiếp đưa tiền cho tao thì tốt biết bao? Không cần để tao lập công chuộc tội. Đây là mày ép tao, tốt xấu gì cũng coi như thân thích, tao vốn cũng không muốn…”

Gã nói lời này, Mục Liên Hạ theo bản năng cảm thấy không ổn. Cậu còn chưa phản ứng được là chuyện gì, cửa phòng bị mở ra, có hai người nhanh chóng chạy vào. Hai người đó đè cậu lại, trong đó có một người dùng khăn tẩm thuốc bịt kín miệng mũi Mục Liên Hạ.

Mục Liên Hạ tránh thoát bất động, lại bị ép hít thuốc. Không được bao lâu liền cảm thấy mê muội, trước mắt mơ hồ.

Cảnh cuối cùng mà cậu nhìn thấy, là Mục Khả Kiệt đứng ở nơi đó, không nhìn rõ mặt mũi. Sau đó, cậu chẳng còn hay biết gì cả.

***

Khi Tống An Hoài cảm thấy bất thường, điện thoại của Mục Liên Hạ đã không gọi được nữa.

Mục Liên Hạ luôn luôn là người trầm ổn, chuyện đã đáp ứng thì chắc chắn sẽ làm được. Ban đầu đã hẹn với Tống An Hoài là sẽ liên hệ, nhưng tới hai giờ rồi mà điện thoại vẫn không gọi tới. Tống An Hoài cảm thấy có chút không đúng, gọi điện thoại cho cậu, lần đầu tiên thì kết nối, reng vài tiếng thì bị nhấn tắt. Gọi lại nữa thì là “Số máy quý khách vừa gọi đã tắt máy”.

Tống An Hoài bật người lên từ trên ghế làm việc, trực tiếp đi bãi đỗ xe lái xe tới Quý Tân Lâu. Nhưng ở đó vẫn còn người à? Khách phòng 888 đã sớm đi. Theo trí nhớ của phục vụ, lúc ấy có một người uống rất nhiều đến bất tỉnh nhân sự, còn bị bạn bè kéo đi, một thân mùi rượu.

Hỏi lại, thì rất rõ. Mục Liên Hạ chưa bao giờ uống rượu, mặc cho là tình huống gì thì cậu đều không uống rượu, tự nhiên bây giờ ai cũng sẽ không làm khó xử cậu. Mà người đầy mùi rượu đó ăn mặc giống như Mục Liên Hạ, cậu chắc chắn là bị kèm hai bên. Nếu không phải bị ép say rượu, thì chính là bị giả thành say rượu.

Tống An Hoài nóng nảy, điện thoại cho Hạ Đình Ngọc, sau đó báo cảnh sát.

Người trưởng thành mới mất tích mấy tiếng, cảnh sát đương nhiên không nhận. May mà Hạ Đình Ngọc có tình bạn với ông chủ Quý Tân Lâu, mấy cú điện thoại đã lấy được video camera vào tay.

Cầm video camera đi tìm người thì cuối cùng cũng nghiêm túc. Nhìn từ trong những video, phòng 888 ban đầu có một người vào chờ trước, Mục Liên Hạ đến thì một mình đi vào sau đó lại hai người đi vào, rồi sau đó hai người này kéo Mục Liên Hạ đi ra, phía sau cùng là người ban đầu đi vào.

Mấy người nói Mục Liên Hạ uống say, sau đó mang cậu tới bãi đỗ xe. Sau khi nhét người vào xe đã đậu ở bãi đỗ xe từ lâu, chiếc ô tô che bảng số xe đó nghênh ngang mà đi.

Sau khi xem video xong thì mắt Tống An Hoài đều đỏ bừng. Nếu không nhờ Hạ Đình Ngọc vỗ hắn thì hắn thiếu chút nữa đã vỗ bàn đứng lên. Nhân vật trong ngày thường quả thực đã thay đổi, trước đây đều là Tống An Hoài trầm ổn, phụ trách đè lại Hạ Đình Ngọc khinh khỉnh hơn nhiều.

Kỳ thật Hạ Đình Ngọc cũng gấp, hắn chung sống với Mục Liên Hạ rất tốt, cũng rất thích đứa em họ này. Hơn nữa lúc trước cô Hạ Hinh Hoa vì bị bắt cóc mà… Không, không thể nghĩ tiếp.

Bây giờ người nhà cũng không nhận được điện thoại vơ vét tài sản, cũng không biết nguyên nhân Mục Liên Hạ bị bắt cóc là gì. Mục Liên Hạ làm người ôn hòa không phô trương, càng không đắc tội ai, đến cùng là vì gì chứ?

Lúc này, có một cảnh sát đang bận vụ án khác đi ngang qua dừng lại bước chân. Hắn nhìn hình ảnh Mục Liên Hạ bị hai người kéo đi trên màn hình, nhăn mi.

Hắn đặt văn kiện trong tay lên bàn mình, sau đó đi qua nói mấy câu với cảnh quan chịu trách nhiệm vụ án này.

“Cậu nói thật?” Cảnh quan chịu trách nhiệm chuyện của Mục Liên Hạ nhìn người vừa nãy nói chuyện với hắn, kinh ngạc mở miệng.

Đọc truyện chữ Full