DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vì Trở Thành Tom Sue Mà Phấn Đấu
Quyển 3 - Chương 24

Tiểu tư đều bị Cố Khanh ra lệnh nâng Khâu thị là nữ quyến duy nhất lên xe ngựa bên ngoài.

Tam thiếu gia mấy ngày gần đây được sủng đám tiểu tư cũng nhìn thấy, giờ không được cho phép thì nên làm cái gì bây giờ, dứt khoát liền nghe lời nâng Khâu thị còn đang lo lắng đi ra ngoài, lão gia hỏi đến cũng là mệnh lệnh của Tam thiếu gia.

Bị Kỷ Thư đuổi theo sau hồi lâu, Cố Khanh dự tính thời gian chênh lệch không nhiều, đang chuẩn bị xuống tay lén vờ ngất để người này rời đi, chỉ thấy một thân ảnh huyền sắc từ chỗ cao hạ xuống, một cước đạp bay Kỷ Thư đang đuổi theo hắn ngã choáng váng trên mặt đất.

Nam tử này ước chừng là sử cách làm hay, tiếng Kỷ Thư rơi xuống đất tuy lớn dáng vẻ cũng thảm thiết chút, hô hấp lại vững vàng, không bị thương tổn gì lớn.

Nam tử huyền y sau khi ra tay tương trợ cũng không rời đi, chỉ là giả vờ vô tình liếc nhìn Cố Khanh, sau đó xoay người đi về phía một nam tử khác từ trên cầu thang đi xuống.

Hai người khuôn mặt tương tự, một người gọi “Đại ca” một người gọi “Lục đệ” hơn nữa chưởng quầy đứng cạnh cúi đầu “Điện hạ” một tiếng thì theo Cố Khanh suy đoán, hai vị này đại khái chính là thái tử đương triều, cùng Lục hoàng tử vốn nên trở thành “tỷ phu” của hắn.

Lục hoàng tử cùng đại hoàng tử tuy rằng là huynh đệ ruột, ở chung lại không có hòa hợp mà huynh đệ nên có, chỉ có khách sáo mới lạ. Lấy cái nhìn của Cố Khanh, thái tử có lòng dịu đi quan hệ giữa huynh đệ, Lục hoàng tử lại lảng tránh khắp nơi, Cố Khanh tự giác có chút không đoán ra Lục hoàng tử này.

Trong lúc suy tư, Cố Khanh nhìn thấy Lục hoàng tử mịt mờ liếc về phía mình, thần sắc không rõ.

Nhớ đến mình tương lai có lẽ sẽ có liên hệ với Lục hoàng tử, Cố Khanh chỉ giả vờ như không biết thân phận hai người. Hắn sửa sang y bào tiến lên dừng lại trước một khoảng cách sẽ không khiến thị vệ bên người hai vị điện hạ cảnh giác, sau đó vái chào Lục hoàng tử, nói “Tại hạ Cố Khanh, đa tạ vị công tử này ra tay cứu giúp.”

Lục hoàng tử chỉ mặt lạnh nhìn, không nói tiếp. Thái tử thấy thế thì cười nói “Vị công tử này khách khí xá đệ chỉ là nhấc tay không cần để ở trong lòng.”

“Lời tuy như thế, nếu không có vị công tử này cứu giúp, tại hạ sợ là dữ nhiều lành ít.” Cố Khanh cười khổ, lập tức lại vái chào sâu thêm, “Ân cứu mạng suốt đời khó quên, chỉ là tại hạ hôm nay có việc gấp, cáo từ trước, ngày khác gặp lại tất sẽ hậu tạ.”

“Nếu có chuyện quan trọng, huynh đài xin cứ tự nhiên.” Đại hoàng tử nói.

Cố Khanh đáp ứng, ánh mắt đảo qua Lục hoàng tử mặt không chút thay đổi đứng ở một bên, sau đó lập tức rời đi.

Xảy ra chuyện này, hai mẹ con Cố Khanh không còn tâm tư đi dạo, về thẳng Cố phủ. Tiểu tư có bẩm báo tình huống một đường này cho Cố Trường Ân hay không, Cố Khanh không biết. Sau khi về phủ, Cố Khanh trở về cái sân trước kia là của nhị tiểu thư, hiện tại là của hắn.

Nằm ở trên tháp quý phi, Cố Khanh hồi tưởng Lục hoàng tử luôn làm mặt lạnh ở Thiên Nhiên cư, không biết sao lại nhìn ra vài cảm giác quen thuộc.

Cố Khanh cười nhẹ, bản thân cũng là nghĩ quá nhiều, Sở Gian cùng Lục hoàng tử tướng mạo khác nhau, tính cách cũng khác nhau, sao sẽ có nơi giống nhau.

Thở dài một tiếng, một lần nữa áp tia tưởng niệm kia xuống đáy lòng.

“Bíp bíp —— kí chủ, có người lén đến gần.” Hệ thống bỗng nhiên lên tiếng.

“Nga? Là loại người nào?” Bỗng nhiên nhớ tới Sở Gian, Cố Khanh có chút hứng thú.

“Theo xem xét, trên người người nọ có thẻ bài dấu hiệu ám vệ hoàng cung, theo hiểu biết, ám vệ trừ hoàng đế chỉ có thái tử cùng Lục hoàng tử mới có, loại trừ hoàng đế, là người của thái tử hoặc Lục hoàng tử.”

Không biết vì sao, Cố Khanh như trong thanh âm của hệ thống mà nghe ra một tia nhảy nhót, giống như có chuyện gì hoan nghênh xảy ra.

Cố Khanh nhướn mày, hệ thống lập tức im lặng.

Một lát sau, hệ thống nhìn Cố Khanh nhắm mắt nghỉ ngơi, lại lên tiếng, thử nói: “Kí chủ?”

“Hửm?” Giọng mũi nhẹ nhàng, thiên hồi trăm chuyển. Hệ thống che cái mũi không tồn tại của mình, sau đó một lúc lâu mới nói, “Kí chủ ám vệ kia, mặc kệ sao?”

“Ừm, mặc kệ.” Cố Khanh nhắm mắt nghỉ ngơi, không nói gì thêm.

___________________________________________

Phủ Lục hoàng tử, thư phòng.

Ám vệ quỳ một gối xuống nề nếp bẩm báo những gì mình thấy ở Cố phủ, mà Lục hoàng tử ở trước bàn đề bút vẽ gì đấy, cũng không nói lời nào, ám vệ cũng liền vẫn quỳ.

Trên bàn trải phẳng một bức tranh cuộn tròn, Lục hoàng tử chấm bút lông vẽ lên bức tranh cuộn tròn, vài nét bút liền phác thảo ra một bóng người. Thân ảnh ấy đứng ở chỗ cao, y bào tung bay phảng phất như phi thiên, duy nhất đáng tiếc chính là trên mặt trống rỗng.

Lục hoàng tử nhìn chằm chằm bức tranh cuộn tròn bán thành phẩm trong chốc lát, dần dần xuất thần, chờ khi hồi thần, trên bức tranh cuộn tròn đã nhiễm lên một nét mực. Lục hoàng tử nhíu mày khép bức tranh cuộn tròn lại, phất tay để ám vệ rời đi.

Cố Trường Ân này đúng là gan lớn bằng trời, trộm long chuyển phượng là tội khi quân mà cũng dám phạm. Nhưng… nhớ đến thiếu niên gặp được ban ngày, Lục hoàng tử bỏ đi suy tính bẩm báo cho phụ hoàng.

Ngày kế, Cố Trường Ân bãi triều hồi phủ triều phục còn chưa thay liền nghe tiểu tư đến báo Lục hoàng tử đến.

Cố Trường Ân căng thẳng trong lòng, còn chưa kịp suy tính, Lục hoàng tử đã chạy tới trước phòng.

Cố Trường Ân nhảy dựng trong lòng, trên mặt giơ lên một nụ cười đón Lục hoàng tử vào đại sảnh, “Lục hoàng tử hôm nay đến, là có chuyện gì?”

“Cũng không có chuyện quan trọng, ” Lục hoàng tử nhếch môi cười cười, “Chỉ là ta cùng với ái nữ của Cố đại nhân sắp đến ngày kết hôn, nghe đồn Cố gia nhị tiểu thư tài mạo song toàn, cầm kỳ thư họa không chỗ nào là không thông, bản điện hạ cảm thấy khó nhịn, do đó…”

“Lục hoàng tử, vạn vạn không thể!” Lý thị nghe nói Lục hoàng tử đến đây, cảm thấy cũng là hoảng hốt, lúc này đuổi tới, vừa vặn nghe thấy lời Lục hoàng tử, vội vàng đánh gãy.

Lục hoàng tử nhướn mày, “Đây là?”

“Ngu phụ! Còn không lui ra!” Cố Trường Ân lớn tiếng quát, ngược lại khom người nói với Lục hoàng tử “Lục hoàng tử thứ lỗi, tiện nội lỗ mãng, va chạm điện hạ, còn xin thứ tội.”

Bị quát, Lý thị cũng phản ứng lại. Từ xưa nữ quyến không nhìn nam ngoài, hiện nay hai nhà còn không phải quan hệ thông gia, Lục hoàng tử tự nhiên cũng coi như nam ngoài, lúc này trắng mặt.

“Thì ra là Cố phu nhân, ” Lục hoàng tử cười, “Cố phu nhân qua nửa đêm nữa liền là nhạc mẫu đại nhân của bản điện hạ, giờ chỉ là gặp mặt trước, Cố đại nhân không cần lo lắng, có phải hay không, Cố đại nhân?”

“Phải, phải.” Cố Trường Ân kéo ra tươi cười.

“Vậy, Cố nhị tiểu thư…”

“Lục hoàng tử không biết, nữ tử trước khi kết hôn là không thể gặp mặt bên nam, một là không hợp lý lẽ; hai là đồn đãi sẽ phá hỏng sinh hoạt tương lai của hai phu thê, cho nên này…” Cố Trường Ân lộ vẻ khó xử.

Lục hoàng tử cười xùy một tiếng trong lòng, bên ngoài lại làm ra dáng vẻ bừng tỉnh đại ngộ, “Thì ra là như vậy, là bản điện hạ lỗ mãng.” Cố Trường Ân nhẹ nhàng thở ra, lại nghe Lục hoàng tử chuyển lời, nhất thời tim lại nhấc lên.

“Nhưng mà, hôm qua bản điện hạ trùng hợp gặp tam thiếu gia nhà ngươi, còn cứu hắn một lần, cũng coi như có duyên. Nếu Cố tiểu thư không thể gặp, không biết bản điện hạ có thể gặp thiếu gia hay không.”

Cố Trường Ân lau mồ hôi lạnh bị dọa trên đầu, gật đầu nói “Đây là vinh hạnh của tiểu nhi, người tới, còn không mau đi mời tam thiếu gia lại đây.” Tiểu tư lên tiếng trả lời rời đi.

Lục hoàng tử lại bỗng nhiên lên tiếng gọi tiểu tư lại, chống lại ánh mắt nghi vấn của Cố đại nhân, Lục hoàng tử nói “Hôm qua lệnh công tử thoạt nhìn bị hoảng sợ không nhỏ, một bước hai bước này bản điện hạ vẫn có thể đi, Cố đại nhân trực tiếp sai người đưa bổn hoàng tử đi là được.”

“Này…”

“Chẳng lẽ Cố đại nhân là sợ bản điện hạ lén đi gặp nhị tiểu thư?” Lục hoàng tử nhướn mày, ngữ khí không giận mà uy.

“Lục hoàng tử thứ tội, vi thần chỉ là lo lắng tiểu tư chậm trễ ngài, vẫn là vi thần tự mình đưa ngài đi thôi.”

“Thì ra là vậy, thế liền làm phiền Cố đại nhân.”

“Đây là bổn phận của thần, điện hạ mời.” Nói xong Cố Trường Ân mịt mờ cho Lý thị một ánh mắt, Lý thị hiểu ý thì thầm vài câu với tiểu tư, tiểu tư nghe lệnh chạy chậm rời đi.

Lục hoàng tử thấy, lại chỉ xem như không biết. Hôm nay trên triều đình Hình bộ Thượng Thư tấu mình một trận, bị hắn hung hăng đánh về tại chỗ. Hạ triều đi ngang qua Thiên Nhiên cư, không biết sao mà trong đầu liền nghĩ đến Cố Khanh, muốn đến gặp hắn.

Lục hoàng tử là người nói là làm, lúc này đi vòng đến Cố phủ.

Cố Trường Ân mang theo Lục hoàng tử vượt qua vườn, một tiểu tư mới chạy chậm lại đây, “Khởi bẩm lão gia, phu nhân để ta tới báo cho biết tam thiếu gia hiện nay không ở trong phòng, đang nghỉ ngơi ở Ngẫu Hương đình.”

“Không sao, đi Ngẫu Hương đình cũng được. Xưa nghe cảnh sắc phủ Cố đại nhân rất tốt, đặc biệt là Ngẫu Hương đình ao nước đầy sen, bản điện hạ cũng có thể nhân cơ hội này mà đánh giá cảnh đẹp.”

Hai người đi tới Ngẫu Hương đình, Lục hoàng tử liếc mắt nhìn liền trông thấy thân ảnh đứng trong đình.

Thân ảnh thon dài kia quay lưng lại hai người, giống như tu trúc vẫn không nhúc nhích đứng ở trong đình nhìn ra phương xa. Mái tóc đen dài dùng trâm ngọc màu bích cột lên, gió mát phất qua bào sam màu xanh, phảng phất như tiên nhân theo gió đi xa, Lục hoàng tử không tự giác liền nhìn đến ngây ngốc.

“Tiểu nhi liền ở trong đình, điện hạ ngài…”

Cố Trường Ân lời còn chưa nói xong, Lục hoàng tử đã bước chân đi đến Ngẫu Hương đình, bước chân đi đến gần đình cố ý nặng thêm, kêu gọi thiếu niên chú ý

Thiếu niên trong đình nghe thấy tiếng bước chân quả nhiên quay đầu, nhìn thấy người tới thì ánh mắt có chút kinh ngạc, Cố Trường Ân cũng lại đây giới thiệu.

“Khanh nhi còn không gặp qua Lục hoàng tử.”

Nghe được ba chữ Lục hoàng tử, Cố Khanh nhất thời trắng bệch, dưới ánh mắt nghiêm khắc của Cố Trường Ân mà hành lễ, thanh âm run rẩy: “Cố Khanh, gặp qua Lục hoàng tử.”

Sau khi biết kế hoạch của Cố Trường Ân, Lục hoàng tử đã phái người tra xét Cố Khanh, bao gồm đối thoại giữa hai cha con. Thấy Cố Khanh biết mình chính là Lục hoàng tử mà tương lai hắn phải gả thì trở nên kích động, Lục hoàng tử ánh mắt sâu sắc, trong lòng nổi lên không vui nồng đậm.

Sao? Nhìn thấy bản điện hạ liền mất hứng?

Cố Trường Ân không phát hiện Lục hoàng tử không vui, chỉ dặn Cố Khanh hảo hảo chiêu đãi Lục hoàng tử liền xin lỗi Lục hoàng tử rời đi. Phỏng chừng là để hai người có chút cảm tình, tương lai Cố Khanh gả qua phủ Lục hoàng tử cũng sẽ không chọc Lục hoàng tử.

Sau đó hai người ở chung như thế nào Cố Trường Ân không biết, khi Lục hoàng tử trở về sắc mặt không rõ, khiến Cố Trường Ân lo lắng hãi hùng một trận. Nhưng hôm sau, quản gia phủ Lục hoàng tử đưa danh mục quà tặng tới, ước chừng dày gấp đôi sính lễ khiến tim Cố Trường Ân nhấc lên lại rơi xuống.

Đọc truyện chữ Full