DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Văn Phòng Chủ Tịch Phi Nhân Loại
Quyển 2 - Chương 12: Lòng người không đáy

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thước Cần lần đầu tiên được theo Thiều Khuynh Tri lấy danh nghĩa thị sát sản nghiệp tập đoàn, đi thăm nhà hàng chi nhánh cao cấp.

“Trang hoàng cao nhã đến mức này, thực sự có người chịu đến đây vung một đống tiền chỉ để ăn một bữa cơm sao?” Hắn vuốt ve bốn tấm bình phong bằng gỗ hồng vàng (1), lại xem xét chiếc bình sứ men xanh trắng thời Khang Hy trên giá, hoàn toàn không thể lý giải nổi tại sao Thiều Khuynh Tri lại đem tiền đổ vào những thứ thế này.

“Bây giờ là thời buổi công nghiệp, người chịu vung tiền rất nhiều, nhưng vấn đề là có biết vung đúng chỗ hay không. Nơi này bây giờ là thủ đô, trước đây là kinh thành của rất nhiều đời vua trong lịch sử, bề dày văn hóa tích góp cũng đã mấy trăm năm, là nơi tập trung rất nhiều nhân vật có tiếng, con cháu thế gia, quan chức nhà nước, những người nắm giữ ví trí nòng cốt trong nền kinh tế và hệ thống chính trị quốc gia. Những nhân vật như vậy có thể không thường xuyên ra mặt, nhưng số người muốn chèo kéo quan hệ, dựa hơi những nhân vật này lại quá nhiều.” Thiều Khuynh Tri ngồi trên ghế, trong tay cầm một miếng ngọc nhỏ, chậm rãi nói, “Khác với những thành phố khác, người ở nơi này ngoại trừ khôn khéo còn vô cùng tinh thông uyên bác, muốn chọn nơi xã giao, cũng phải chọn một nơi để thể hiện được đẳng cấp của bản thân. Tôi chỉ cung cấp thứ họ muốn mà thôi.”

“Nhưng mà vừa diễn tấu cổ nhạc vừa tổ chức đấu giá giám định cổ vật, lại còn vừa triển lãm tranh chữ kiểu này có phải là hơi khủng bố rồi không.” Nhìn qua nơi này, so với nhà hàng, nói đây là viện bảo tàng kiêm ban văn hóa còn đáng tin hơn.

“Bên cung ứng bao giờ cũng phải phát triển để đảm bảo nhu cầu của khách hàng. Không một doanh nghiệp nào có khả năng đáp ứng được yêu cầu cụ thể của từng khách hàng, vậy nên mới cần một đội ngũ chuyên nghiệp phụ trách vấn đề này, vừa tiết kiệm nhân lực vật lực, lại vừa đáp ứng được mong muốn của đôi bên. Ví dụ như chọn mua đồ cổ trưng bày đã có công ty chuyên thu mua tác phẩm nghệ thuật phụ trách, diễn tấu cổ nhạc đã có học viện thanh nhạc, bán đấu giá đã có tổ chức bán đấu giá với các chuyên gia hàng đầu về giám định. Việc chúng ta cần làm là lựa chọn bên cung ứng dịch vụ tốt nhất, trả tiền, giám sát. Tất cả tạo thành một chuỗi mắt xích móc nối với nhau, ai cũng đạt được lợi ích của bản thân.”

“Bên nào cũng có lợi. Nhưng mà boss, anh nói nghe còn uyên thâm hơn cả giảng viên đại học, có phải bị Yến giáo sư lây bệnh không?”

“Tây Như? Cậu ta không thích nói nhiều, chỉ thích làm, chắc vì vậy nên mới chọn ngành nói ít đánh nhiều như cổ cầm để học lên tận giáo sư.” Nhắc tới Yến Tây Như, nụ cười trên mặt Thiều Khuynh Tri càng sâu thêm vài phần.

Thước Cần nghi ngờ nhìn y, trong lòng âm thầm tính toán, Thiều bác bì nhắc đến Yến Tây Như là cười đến hoa trôi nước chảy thế này, quan hệ chắc chắn là rất không bình thường… Trong đầu hắn đột nhiên lóe lên một tia chớp, đánh thẳng vào trái tim thủy tinh pha lê của Thước Cần: hai người bọn họ có gian tình!!! Cái đậu, từ khi mang nỗi oan come out bị đuổi ra khỏi nhà, mỗi ngày đều có một cánh cửa thế giới mới rộng mở trước mắt hắn, hết cái này lại đến cái khác, càng về sau càng khủng bố…

“Ngày mai chúng ta lại đi tiếp, nhớ ghi chép đầy đủ để còn viết báo cáo.” Thiều Khuynh Tri đập nát ảo tưởng mưa máu gió tanh trong đầu hắn, “Ngày mai chúng ta đến trường đua ngựa.”

Trường đua ngựa!!! Thước Cần nhanh chóng vứt bỏ niềm vui bát quái nội tâm, cười đến vô cùng nịnh nọt: “Chúng ta chỉ đi thị sát kiểm tra chất lượng ngựa thôi, hay là được cưỡi thử?”

Thiều Khuynh Tri trực tiếp vạch trần hắn: “Muốn cưỡi ngựa?”

“Hì hì, được cưỡi ngựa là một việc cao cả cỡ nào! Có điều khi còn bé tôi lén theo ba đến chuồng ngựa, túm đuôi một con ngựa, bị nó đá một phát, suýt nữa thì chấn động não, kết quả sau chuyện đó cả nhà liền tàn khốc tước đoạt quyền lợi cưỡi ngựa của tôi…” Thước Cần càng nói càng nhỏ, trông vô cùng đau khổ.

Thiều Khuynh Tri bật cười: “Người ta bị ngựa đá một lần mười năm không dám đến gần ngựa, cậu thế mà còn đổ xô vào muốn cưỡi?”

Thước Cần nắm chặt tay: “Khi đó còn nhỏ, liền sẹo quên đau, biết cái gì gọi là bóng ma tâm lý. Có thể ngồi trên lưng ngựa một lần là nguyện vọng cả đời của tôi, có bị đá thêm phát nữa cũng không tiếc!”

Thiều Khuynh Tri vui vẻ lắc đầu: “Cậu đúng thật là…”

Thước Cần ưỡn ngực.

“Thần kinh thô, đơn bào. Tuyển cậu vào, tôi đúng là vô cùng anh minh sáng suốt.”

“……”

***

“Mẹ ơi mẹ ơi mẹ ơi, cỏ thật nhiều, ngựa thật béo!” Thước Cần vừa bước vào trường đua ngựa đã quên luôn vị trí trợ lý của mình, nhảy lên nhảy xuống đến không dừng được.

May mà Thiều Khuynh Tri đã sớm dự liệu trước, đuổi hết tất cả quản lý đi, nếu không người khác nhìn thấy y tuyển về một vị trợ lý như bị thiểu năng kiểu này, chắc chắn cũng sẽ nghi ngờ thần kinh mình có vấn đề. Nhưng nhìn Thước Cần vui vẻ như thế, trong lòng Thiều Khuynh Tri cũng bất giác vui vẻ theo.

“Không phải cậu học khoa Hán ngữ của trường đại học danh tiếng sao? Sao ngôn ngữ lại thô thiển như thế?”

Thước Cần đứng khựng lại, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, tay trái đột nhiên giơ lên cao: “Xa như lưu thủy mã như long, hoa nguyệt chính xuân phong!” (2) Sau đó tay phải cũng giơ lên, “Thiên thương thương, dã mang mang, phong xuy thảo đề kiến ngưu dương!” (3)

“Vừa không đúng chủ đề vừa không phù hợp với hoàn cảnh, rốt cuộc cậu học cái gì ở trường thế, xem ra vẫn phải cho cậu về…” Thiều Khuynh Tri còn chưa nói xong, Thước Cần đã giữ nguyên trạng thái hai tay lên trời phi về phía chuồng ngựa, hiển nhiên là hoàn toàn không nghe y nói gì.

“Hai con này là ngựa Mông Cổ (4), đây là ngựa thuần chủng (5), đây là ngựa Anglo Arab (6), đây là giống Orlov Trotter từ Nga (7).” Nhân viên nuôi ngựa nhiệt tình giới thiệu, “Con này chính là hãn huyết bảo mã (8) độc nhất vô nhị, cả nước chỉ có 5 con, trên cả thế giới cũng chỉ có gần 3000 con.”

Thước Cần nhìn con ngựa đen uy vũ trước mắt, kích động đến mức chỉ muốn quỳ lạy: “Nó chảy mồ hôi ra máu thật à?”

“Thật ra không phải vậy, da của giống ngựa này rất mỏng, các mạch máu nổi lên rõ ràng, sau khi vận động khắp người đều sung huyết, nhìn qua gần giống như đang chảy máu.” Có người trả lời.

Thước Cần ngẩng đầu lên. Một người đàn ông trung niên mặc trang phục cưỡi ngựa đi từ cửa vào, đang mỉm cười nhìn hắn.

“Ngài là?”

Người nọ tháo găng tay, đưa tay bắt tay với Thước Cần: “Tôi là người chuyên cung cấp ngựa, hoặc có thể gọi là người trung gian mua đi bán lại ngựa. Tôi là Vương Thuật, chào cậu, Thước trợ lý.”

Xem ra tin tức của người này cũng nhanh thật.

“Vương tổng, ngựa ở chỗ chúng tôi đều là bên ngài cung cấp sao?”

Vương Thuật tiếc nuối lắc đầu: “Chỉ có 60% thôi. Thiều chủ tịch là người cẩn thận, việc làm ăn lớn thế này đương nhiên sẽ không chỉ chọn một nhà cung cấp duy nhất.”

“Trứng không thể đặt vào cùng một giỏ được, mong Vương tổng thông cảm.” Thiều Khuynh Tri cũng bước vào trong chuồng ngựa.

“Thiều chủ tịch nói đùa rồi, có người mua lớn như quý công ty, tôi mừng còn không hết.”

Tâm tư Thước Cần lúc này đã hoàn toàn không đặt ở công việc, mặc kệ hai người bên cạnh lải nhải ừ ừ à à, hắn chỉ mải chăm chú nhìn mấy con ngựa, muốn tìm một con trông có vẻ hiền lành ngoan ngoãn để lôi ra cưỡi.

Thiều Khuynh Tri không nhìn cũng biết trong lòng Thước Cần đang nghĩ gì, dặn dò nhân viên nuôi ngựa trước khi y trở lại chỉ cho hắn xem ngựa chứ không được phép cưỡi, sau đó cùng Vương Thuật rời khỏi đó.

Thước Cần nhìn ngắm một đống ngựa từ trong ra ngoài từ trên xuống dưới không biết bao nhiêu lần, chỉ được nhìn chứ không được cưỡi kiểu này đúng là khó chịu vô cùng.

Hắn ngồi xổm bên cạnh hàng rào âm thầm mắng chửi boss một trận, không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên tròng mắt đảo loạn, “Tôi đi xung quanh tản bộ một lúc, anh không cần đi theo đâu.”

Nhân viên nuôi ngựa đứng nhìn theo, đến khi nhìn thấy hắn đi đến đường đi bộ ở đồng cỏ mới yên tâm rời đi.

Hừ, các người không cho tôi cưỡi thì tôi tự đi tìm, chút chuyện nhỏ này sao có thể làm khó Thước tam thiếu được!

Thước Cần vừa đi vừa ao ước nhìn theo mấy người đang cưỡi ngựa xung quanh. Chỗ nào cũng có người, đông người quá, không chôm ngựa được.

Đi một lúc, hắn đột nhiên phát hiện ra một căn nhà gỗ ở tận sâu phía trong rừng. Trải qua nờ lần kích thích thần kinh, não Thước Cần bây giờ đã hoàn toàn chai sạn, tò mò đi về phía đó.

Cửa nhà gỗ không khóa, vừa đẩy nhẹ đã mở ra. Bên trong có vẻ giống như chuồng ngựa, nhưng lại không có rào chắn. Một con ngựa trắng như tuyết đang đứng cạnh cửa sổ, lớp bờm trên cổ mượt mà đỏ thẫm.

Nghe có tiếng mở cửa, con ngựa kia quay đầu sang nhìn, trong đôi mắt vàng to như có ánh sáng lưu chuyển, xinh đẹp vô cùng.

Thước Cần kích động chạy đến vuốt vuốt lớp bờm đỏ: “Thật đẹp, lại ngoan thế này, nhất định là rất thông minh!”

Con ngựa trắng lắc lắc cái đuôi, mặc kệ hắn sờ soạng bờm mình.

Thời cơ đến rồi! Thước Cần không biết rút từ đâu ra một củ cà rốt, quơ quơ trước mặt nó: “Ngựa ngoan, ra ngoài đi bộ một lúc được không?”

Ngựa trắng trừng mắt nhìn chằm chằm cà rốt một lúc lâu, cuối cùng cúi đầu gặm hết.

***

Dẫn con ngựa đến một chỗ đất trống không có ai, Thước Cần kích động xoa xoa hai tay chuẩn bị lên ngựa, nhưng lại phát hiện ra không có yên ngựa cũng không có bàn đạp ngựa, không trèo lên được.

Mất bao nhiêu công sức mới đi được đến bước này, chẳng lẽ lại phải tiếp tục trơ mắt dắt ngựa đi bộ?! Hắn cắn răng thử đủ mọi kiểu từ đu đến bò nhưng vẫn không leo lên được.

Được rồi, không leo được thì nhảy vậy. Thước Cần lui về phía sau một đoạn xa, quỳ một chân xuống lấy đà, dùng tốc độ như đại bác phi đến. Lúc tới gần con ngựa, hắn chống hai tay lên lưng ngựa, phi cả người lên.

Kết quả cứ thế bay thẳng luôn sang bên kia con ngựa, cắm thẳng mặt xuống đất…

Cái đệch, dùng sức mạnh quá Orz

Thảm trạng của Thước Cần đến ngay cả con ngựa cũng không đành lòng nhìn thẳng, đành phải chủ động khuỵu chân sau xuống cho hắn ngồi lên.

“Hu hu hu, quả nhiên vẫn là mày thông minh hiểu chuyện nhất, trở về nhất định sẽ đút mày ăn một rổ cà rốt!” Cuối cùng cũng lên được lưng ngựa, Thước Cần hạnh phúc đến sắp khóc. Hắn kẹp chặt bụng ngựa trắng, nhẹ nhàng ôm lấy cổ nó, chỉ một ngón tay về phía trước, “Xuất phát! Đi!”

Con ngựa trắng chạy chầm chậm về phía trước. Thước Cần ngồi trên lưng nó mặc dù có hơi lảo đảo, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc đang được cưỡi một con ngựa, tâm tình hắn lập tức vui vẻ, thậm chí cảnh vật xung quanh cũng trở nên đẹp đẽ vô cùng.

Nhìn xem, một rừng bạch dương xang ngút bay vèo vèo qua trước mắt… Từ từ, bay vèo vèo?! Lưng ngựa đột nhiên xóc mạnh một cái, suýt nữa hất văng cả Thước Cần ra ngoài. Hắn sợ đến mức nằm rạp ra lưng ngựa, hai tay bấu chặt lấy cổ nó.

Cái quần gì thế này, đột nhiên từ 20 dặm/giờ tăng lên thành 180 dặm là thế quái nào?! Đến tàu siêu tốc cũng không tăng vận tốc như phát rồ thế này!!!

Gió thổi mạnh đến độ hai mắt không mở ra được, Thước Cần nhìn cảnh vật hai bên biến thành một dải màu thẳng tắp, da mặt cũng sắp biến dạng, muốn mở miệng kêu cứu cũng không xong. Nếu cứ tiếp tục thế này, chẳng mấy chốc dưới chân ngựa sẽ mọc ra mây bảy màu, sau đó cả hắn và ngựa cùng nhau huy hoàng thăng thiên, vĩnh biệt thế giới thối nát nơi trần thế…

Hắn sai rồi! Đầu óc đúng là quăng cho chó ăn rồi, sao lại quên mất ở chỗ Thiều Khuynh Tri thì làm gì có thứ nào bình thường được cơ chứ! Boss đâu cứu mạng!!!

Thước Cần ôm chặt cổ ngựa khóc rống. Không biết qua bao lâu, đột nhiên gió nhẹ dần, quai hàm cũng khôi phục nguyên trạng. Hắn trợn mắt nhìn nhìn, cảnh vật bốn phía đã bắt đầu hiện rõ hình thù. Còn chưa kịp vui mừng, dạ dày đã cuộn lên òng ọc. Thước Cần cúi gập người muốn nôn ra, đột nhiên có một bàn tay từ phía sau vươn đến nắm lấy cằm hắn, tay còn lại đem thứ gì đó nhanh chóng nhét vào miệng hắn, trong miệng lập tức tràn đầy mùi tanh như vị cá.

“Phì phì!” Thước Cần cố gắng muốn nhổ thứ kinh dị kia ra, kết quả nhổ ra chỉ toàn là nước miếng.

“Dạ dày thoải mái hơn chưa?” Người phía sau hỏi.

Lúc này Thước Cần mới nhận ra dạ dày đã không còn khó chịu như ban nãy nữa, cảm giác hoa mắt chóng mặt cũng đã bớt đi nhiều. Hắn cười như mếu: “Ha ha, đại boss ngài đúng là anh minh thần võ, y như nhân vật chính trong phim truyền hình lúc nào cũng vào lúc mấu chốt nhất phi từ trên trời xuống cứu vớt con dân.”

Thiều Khuynh Tri không biết từ khi nào đã tròng dây cương vào cổ con ngựa, hai tay vòng qua người Thước Cần kéo cương ngựa, trên mặt lộ ra ý cười thích thú khó hiểu.

Thước Cần bị y dán sát vào, da gà da vịt khắp người thi nhau nổi lên ầm ầm, “Boss, anh muốn phạt thì phạt đi, đừng có cười đến đáng sợ như vậy.” Cái loại tư thế này, ngay cả không gian để nhúc nhích cũng không có, y như cá nằm trên thớt.

“Thần kinh cậu đúng là càng ngày càng thô, trí nhớ lại còn thoái hóa trầm trọng, tôi phải dặn Đỗ Khâm bồi dưỡng cậu một chút, sau này nối nghiệp Anh Chiêu làm quản lý trà lâu, cực kỳ thích hợp.”

Thước Cần nội tâm đổ máu. Tôi không muốn làm yêu quái tổng quản!!!

“Còn vấn đề phạt, tự tiện cưỡi ngựa, cảnh cáo một lần, ăn một viên hạm phù ngư quý giá, trừ 2000 vào tiền lương.”

“Khoan đã, không phải nói nhân viên được miễn phí trong số lượng nhất định sao?”

“Thứ này không có trong danh mục được miễn phí, lần sau nhớ xem cho kỹ.”

“……”

Thước Cần bĩu môi sờ sờ bờm ngựa trắng. 2000 ơi 2000…

Ánh mắt Thiều Khuynh Tri lướt qua vai hắn, rơi vào hàng lông mi đang rũ xuống. Thước Cần vừa mới bị gió thổi đến hai mắt cay xè, hàng lông mi vẫn còn hơi ươn ướt  khẽ run lên, nhìn qua vô cùng đáng thương.

“Đây không phải là ngựa bình thường. Con ngựa này là Cát Lượng (9), bắt nguồn từ Khuyển Phong quốc thời thượng cổ.” Thiều Khuynh Tri nhẹ giọng nói.

“Cát Lượng? Sao không gọi là xa lượng (xe cộ) luôn đi, chạy còn kinh hơn tên lửa, cưỡi nó để lên sao hoả à?”

“Nó chạy nhanh để tránh xảy ra hậu quả nghiêm trọng.”

“…… Hậu quả nghiêm trọng gì cơ?” Cổ Thước Cần sắp vặn đến 180 độ, xoay đầu nhìn chằm chằm Thiều Khuynh Tri.

“Người cưỡi Cát Lượng, có thể sống đến 1000 tuổi.”

Hai mắt Thước Cần trợn trắng, vội vàng đu lên quắp chặt lấy Thiều Khuynh Tri, mông không dám chạm đến lưng ngựa. Hắn không muốn làm lão yêu quái! Sống 1000 tuổi để thành tinh à…

“Đừng lo, phải cưỡi chậm mới có loại công dụng này. Cậu cùng lắm chỉ sống thọ hơn người khác thôi.”

Thước Cần vèo một cái lại ngồi xuống: “Thật không? Anh không đùa tôi đấy chứ?”

Trong mắt Thiều Khuynh Tri ánh lên một tia nghi hoặc: “Trường sinh bất lão không phải là thứ nhân loại luôn ao ước sao? Sao cậu lại không muốn?”

Thước Cần nhún vai: “Não bị nước vào mới muốn trường sinh. Sống lâu thế đến ngày trái đất nổ tung thì để làm khủng long à. Mà cho dù trái đất chưa nổ, bạn bè người thân đều chết hết, chỉ còn lại một mình mình phải trốn chui trốn lủi sợ người khác phát hiện ra mình bất tử, sống như thế thì sống làm gì. Sáng nay có rượu sáng nay say, ngày mai sầu đến ngày mai buồn, thời gian ngắn ngủi mới là thứ khiến cuộc sống mới đáng giá, cứ bất tử mãi cuối cùng có ngày cũng thành bệnh thần kinh.”

Thiều Khuynh Tri nhịn không được xoa xoa đầu hắn: “Không ngờ cậu còn nhỏ như vậy lại có suy nghĩ thoáng như thế.”

Thước Cần ôm đầu, bất mãn trừng mắt, đầu đàn ông không được sờ loạn! Tôi trưởng thành lâu rồi!

“Cát Lượng có vẻ rất thích cậu, nếu không cậu nhận nuôi nó đi. Nó lúc nào cũng ở đây, lúc rảnh rỗi cậu có thể đến thăm nó.”

“Thật sao?”

“Tôi đã lừa cậu bao giờ chưa.”

Anh thường xuyên lừa tôi là đằng khác……

“Được rồi!” Thước Cần vẫn giữ nguyên đức tính tốt liền sẹo quên đau, hai mắt sáng bừng vui vẻ vuốt ve ngựa của mình, “Đặt tên là gì bây giờ? Thước tiểu thiếu? Thước tiểu tam? Thước…… A, nghĩ ra rồi, gọi là Thước Trùng đi! Ha ha ha, đây là giấc mơ tôi ấp ủ bao lâu nay rồi. Bảo bối à, từ hôm nay trở đi mày là của tao rồi, cứ an tâm làm một con mọt gạo đi!”

Thước Trùng 米虫 là con mọt gạo =)))

Cát Lượng trong nháy mắt từ ngựa biến thành “mọt gạo”, ai oán quay đầu nhìn về phía Thiều Khuynh Tri.

Thiều Khuynh Tri vô tình trừng lại nó, ai bảo mày ăn bậy đồ của người ta!

______________

Chú thích:

(*) Ba xà (巴蛇): Một loại rắn lớn trong truyền thuyết cổ đại Trung Hoa, còn gọi là Tu xà, nghe đồn sinh vật này to đến độ có thể nuốt cả một con voi, trong Sơn Hải kinh có đoạn: “Con ba xà 巴蛇 ăn thịt voi, ba năm mới nôn ra xương con voi, người quân tử ăn vào, không bị bệnh ở tim bụng.”

(1) Gỗ hồng vàng: tên khoa học là Dalbergia, còn được gọi là Hainan Yellow Rosewood (D.hainanensis), được sử dụng làm nguyên liệu chính để sản xuất đồ gỗ thời nhà Minh và nhà Thanh vì màu sắc đẹp, kết cấu tốt, hương gỗ thơm, rất được các thợ thủ công ưa chuộng. Gỗ hồng vàng còn được dùng làm vòng đeo tay, rất được yêu thích vì hoa văn trên gỗ như nước chảy, màu sắc thanh lịch trang nhã lại có mùi thơm.

(2) Xa như lưu thủy mã như long, hoa nguyệt chính xuân phong: Trích trong bài Giang Nam Vọng của Lý Dục:

Đa thiểu hận 

Tạc dạ mộng hồn trung 

Hoàn tự cựu thời du thượng uyển 

Xa như lưu thuỷ mã như long 

Hoa nguyệt chính xuân phong.

Dịch nghĩa (baike): Trong mộng đêm qua có bao nhiêu hận, như thấy ngày trước dạo chơi trong vườn thượng uyển, xe nhiều như nước, đoàn ngựa xếp dài như rồng, không chỉ muôn hoa nở rộ mà gió xuân ấm áp còn thổi.

(3) Thiên thương thương, dã mang mang, phong xuy thảo đê kiến ngưu dương: Trích từ bài “Sắc lặc ca”, một bài dân ca Bắc triều thời Nam Bắc triều, miêu tả cảnh sinh hoạt của dân du mục:

Sắc lặc xuyên, âm sơn hạ

Thiên tự khung lư, lung cái tứ dã

Thiên thương thương, dã mang mang

Phong xuy thảo đê kiến ngưu dương.

Dịch nghĩa: Tộc Sắc Lặc ở vùng bình nguyên dưới chân núi Âm Sơn, bầu trời như tấm lều lớn bao phủ khắp bốn phía, trời xanh biếc, thảo nguyên ngút ngàn, gió thổi rạp cây cỏ, để lộ ra trâu bò cừu dê.

(4) Ngựa Mông Cổ (Mongolian horse): là giống ngựa bản địa của Mông Cổ, đây là nòi ngựa chiến nổi tiếng sinh ra trên các vùng thảo nguyên Mông Cổ và sa mạc Gobi thời đế quốc Nguyên Mông thế kỷ VII-XIII. Giống ngựa này hầu như không hề thay đổi kể từ thời kỳ Thành Cát Tư Hãn. Ngựa Mông Cổ là giống ngựa rất giỏi chịu đựng và dai sức, tuy chỉ cao từ 130 đến 140 cm nhưng lại dễ nuôi, chỉ thuần cỏ không cũng đủ và vì thế rất ít tốn kém.

(5) Ngựa thuần chủng (Thoroughbred): có xuất xứ từ vương quốc Anh, là loài ngựa nổi tiếng nhất thế giới hiện nay, thuộc hệ “máu nóng”, có tốc độ phát triển nhanh nhất, có đặc trưng điển hình của ngựa đua đó là cấu trúc cơ thể có chỗ để ngồi. Các cuộc đua ngựa ngày nay đều chỉ dùng ngựa Thuần Chủng.

(6) Ngựa Anglo Arab: là một giống ngựa có nguồn gốc từ nước Pháp, lai giữa giống ngựa Thuần Chủng của Anh (Thoroughbred) với ngựa Ả rập, trung bình có chiều cao từ 15,2-16,3, màu sắc phổ biến nhất là màu hạt dẻ, nâu hoặc xám, cổ dài, vai nhô cao, cơ thể nhỏ gọn và mạnh mẽ (chắc chắn hơn so với Thoroughbred), ngực sâu, xương chắc.

(7) Ngựa Orlov Trotter: Đây là dòng ngựa nổi tiếng với bước kiệu dài, tốc độ nhanh và sức bền tốt. Tại Nga, Orlov là giống ngựa nổi tiếng nhất, bắt đầu được nhân giống phổ biến vào những năm cuối thể kỷ 18.

Image result for Orlov Trotter

(8) Hãn huyết bảo mã: Trong sử sách trung quốc, loại ngựa này xuất phát từ Tây Vực, mồ hôi đỏ như máu, vì sức chiến đấu tốt và độ bền cao nên được sử dụng thường xuyên trong chiến trận nên đến nay đã biến mất. Hiện nay có người cho rằng giống ngựa Akhal Teke hoặc Fergana (ngựa Đại Uyển) chính là hãn huyết bảo mã trong truyền thuyết.

Related image

(9) Cát Lượng (吉量): Thần mã trong truyền thuyết cổ đại Trung Hoa, thân trắng, bờm và đuôi đỏ thẫm, mắt vàng kim, nếu cưỡi lên sẽ sống thọ, trong Sơn Hải kinh có đề cập đến nước Khuyển Phong và giống ngựa Cát Lượng: “Khuyển Phong quốc còn gọi là nước Khuyển Nhung, người ở nước này hình dáng giống như con chó. Ở đây có một giống ngựa, thân trắng nõn, lông bờm đỏ, mắt như vàng ròng, tên là cát lượng 吉量, cưỡi nó thọ nghìn tuổi”.

Đọc truyện chữ Full