“Tuyết rơi được hơn ba tiếng rồi, nếu cứ tiếp tục thế này giao thông trong thành phố sẽ tê liệt mất.” Yến Tây Như bất an nhìn trời.
Thước Thừa Dụ nhìn tuyết trắng từng lớp từng lớp nối nhau không dứt, cũng nhíu mày, “Đây là vùng ngoại thành, ở nội thành tuyết chưa chắc đã lớn thế này. Nếu trường hợp xấu nhất là không về được, trong làng du lịch có khách sạn, dịch vụ rất đầy đủ, chúng ta nghỉ ở đây tạm một đêm cũng được mà.”
Yến Tây Như nhìn hai mắt lập lòe cùng vẻ mặt chờ mặt chờ mong của Thước nhị thiếu, nhịn không được vỗ một phát lên mặt anh: “Anh tỉnh táo lại đi, lúc nào rồi mà còn nghĩ mấy thứ linh tinh!”
Thiều Khuynh Tri thản nhiên vắt chân: “Xem tình trạng này, ít nhất hôm nay chắc chắn không về được rồi.”
Thước Cần lấy điện thoại ra định gọi cho Hồ Diệu hỏi xem tình hình ở nội thành thế nào, ai ngờ một vạch sóng cũng không có.
“Có phải do thời tiết không?” Ninh Cửu Nguyệt hỏi.
Thước Thừa Dụ lắc đầu: “Đây là khu du lịch, tín hiệu nếu không tốt làm sao đáp ứng được nhu cầu của khách?”
Thiều Khuynh Tri đột nhiên đứng lên: “Cập bờ, ngay lập tức.”
“Có chuyện gì thế?”
“Tôi không biết, nhưng ở trong nước rất bị động, thời tiết này nếu rơi xuống nước cũng không an toàn.”
Thước Thừa Dụ gật đầu, cho quay đầu thuyền trở về bến.
Đi hơn nửa tiếng, mọi người bắt đầu nhận ra tình hình không ổn. Lúc đi ra chỉ mất mười phút, một cái hồ nhỏ thế này, cho dù bão tuyết cũng không thể đi hơn nửa tiếng vẫn không thấy đến nơi.
Thuyền trưởng từ bên ngoài hớt hải chạy vào: “Thước đổng, không ổn rồi. Rõ ràng đã đi đúng hướng, nhưng không hiểu sao lâu như vậy vẫn không tới bờ!”
Thiều Khuynh Tri chỉ ra ngoài cửa sổ, “Hòn đảo kia vẫn luôn ở ngoài cửa sổ, chúng ta vốn dĩ chỉ chạy quanh nó mà thôi.”
Thước Cần nhích lại gần nhìn theo hướng y chỉ, âm thầm thở dài, xuống nước cũng gặp quỷ đánh tường, cái thế giới này đúng là càng ngày càng huyền huyễn rồi…
Thước Thừa Dụ suy nghĩ một chút, gật đầu với thuyền trưởng, “Vậy đi tới hòn đảo đó đi.”
Thiều Khuynh Tri không phản đối, ít nhất với tình hình hiện tại cũng không nên tiếp tục ở trong nước.
Vài phút sau, du thuyền tiến sát đến hòn đảo giữa hồ, mọi người đi ra ngoài khoang thuyền xem tình hình xung quanh.
Thước Cần bị quấn đến chỉ còn hai con mắt đen láy thò ra bên ngoài, nhìn ngó khắp nơi, “Chỗ này dị thật đấy, đến một cọng lá cây cũng không thấy.”
“Ở đây căn bản không hề có thực vật chứ đừng nói đến lá cây!” Mạch Đương Đương ôm Phú Quý run cầm cập.
Thước Thừa Dụ nhíu mày, “Không thể nào. Các mùa khác trên đảo cây cối rất rậm rạp, đều là loại sinh trưởng tự nhiên cả!”
“Khoan đã,” Ninh Cửu Nguyệt xen vào, “Mọi người có nghe thấy tiếng ù ù không?”
Tất cả im lặng lắng nghe, quả nhiên nghe được tiếng động ầm ầm từ trong đảo truyền ra.
“Là máy móc à?” Thước Cần chen được mồm ra ngoài áo lông.
“Không, là tiếng nước. Thước đổng, cho thuyền chạy về phía bên trái đi.” Sắc mặt Thiều Khuynh Tri có chút nghiêm trọng.
Du thuyền một lần nữa khởi động, men theo ven bờ đi về phía mặt sau của hòn đảo. Tiếng ầm ầm càng lúc càng lớn dần.
Đến khi du thuyền đi qua hết sườn núi che khuất, phía bên kia hòn đảo cuối cùng cũng lộ ra đáp án. Một thác nước bạc trắng treo trên vách núi, mang theo băng tuyết ầm ầm đổ xuống hồ sâu, bọt nước trắng xóa bắn tung lên như đang nhảy múa, ma mị mà điên loạn.
Thước Cần kinh ngạc đến độ quên cả hô hấp, những người khác cũng không nhúc nhích.
Thước Thừa Dụ lắc đầu, giọng nói hòa tan trong tiếng nước đinh tai nhức óc: “Không thể nào! Ở đây không thể có thác nước được!”
Yến Tây Như ngẩng đầu nhìn một lúc, đồng tử mắt đột nhiên co lại, “Nơi này không phải làng du lịch, cũng không phải đảo giữa hồ, đây là ——”
“Núi Thân Thủ (1).” Giọng nói trầm thấp của Thiều Khuynh Tri xuyên qua tiếng nước, rơi vào tai mọi người.
La Vũ ngửa đầu, mở miệng mắng một câu “Mẹ nó!” rồi quay đầu vào trong khoang thuyền.
Vào khoang thuyền, Thước Thừa Dụ nắm chặt tay Yến Tây Như kéo ra sau lưng, khó chịu nhìn Thiều Khuynh Tri, “Cậu giải thích rõ ràng cho tôi, đừng cố làm ra vẻ thần bí.”
Thiều Khuynh Tri không quá để ý thái độ của Thước Thừa Dụ, nhàn nhạt đáp: “Thuyền của chúng ta có lẽ đã bị kéo vào thượng cổ huyền cảnh. Nơi chúng ta đang đứng là núi Thân Thủ, quanh năm tuyết rơi, không một ngọn cỏ, chim muông tuyệt tích. Trên núi có thác nước lớn, vĩnh viễn không bao giờ ngừng chảy.”
Cơ mặt Thước Thừa Dụ điên cuồng co giật: “Ý cậu là chúng ta xuyên qua rồi?!”
“Không phải xuyên qua, chỉ là ảo cảnh thôi. Nhưng đối với người đã tiến nhập ảo cảnh như chúng ta, tất cả ở đây, từng bông tuyết từng giọt nước, đều là thật.”
“Mấy người theo cậu ai cũng kỳ lạ như thế, chắc phải có cách để ra ngoài chứ?”Thước Thừa Dụ khoanh tay đưa mắt nhìn một lượt.
“Với tình huống hiện tại thì chỉ âm thanh của Minh Thạch mới có thể phá giải ảo cảnh, vấn đề là chúng ta không có.”
“Tức là chúng ta phải ở đây chờ chết?!”
“Boss thần thông quảng đại như thế, anh nhất định có cách mà phải không?” Thước Cần tràn ngập chờ mong nhìn Thiều Khuynh Tri.
Thiều Khuynh Tri sờ sờ đầu hắn, “Không có.”
“…….” Thước Cần câm nín quay đi. Haha cái đùi vàng này hôm nay còn biết lừa đảo nữa!!!
“Được rồi, đừng làm loạn. Tôi không có cách, không có nghĩa là người khác không có cách.” Thiều Khuynh Tri kéo hắn lại, như cười như không nhìn về phía người đứng sau lưng Thước Thừa Dụ.
Thước Thừa Dụ lập tức che kín Yến Tây Như: “Cậu nhìn Tây Như nhà tôi làm gì!”
“Ảo cảnh này cũng có nhược điểm, nó chỉ giới hạn được chúng ta ở một khoảng cách nhất định dưới này, bên trên thì không.”
“Bên trên?”
Thiều Khuynh Tri gật đầu: “Phải. Theo cách nói hiện tại thì có lẽ là tầm khoảng ở tầng bình lưu, chỉ cần qua tầng bình lưu sẽ không chịu ảnh hưởng của ảo cảnh nữa.”
Khóe miệng Thước Thừa Dụ co giật: “Cậu đùa nhau với tôi đấy à? Đến máy bay còn không lên đến nổi tầng bình lưu, có tên lửa thì may ra!”
Yến Tây Như vỗ vỗ vai anh, chen lên phía trước, “Thừa Dụ, cậu ấy không đùa đâu.”
Thước Thừa Dụ kinh hãi: “Không đùa? Không đùa thì lên thế nào? Đừng bảo tôi là cậu bay lên đấy?!”
Yến Tây Như cười cười coi như trấn an, sau đó hỏi Thiều Khuynh Tri: “Tìm Minh Thạch ở đâu?”
“Không biết. Có lẽ đang ở trong tay Tam Thanh Điểu (2) của Tây Vương Mẫu.”
“Nếu như bay đến độ cao đó, tôi phải trở về nguyên thể. Chỉ sợ sẽ làm nhiễu loạn thiên khí, ảnh hưởng không tốt.”
Thiều Khuynh Tri mỉm cười: “Vậy thì gọi Tam Thanh Điểu vào.”
Yến Tây Như thở dài.
Thước Thừa Dụ cảm giác sắp hỏng mất: “Hai người rốt cuộc đang nói cái gì thế?!”
Yến Tây Như âm thầm siết chặt tay, nếu như để Thước Thừa Dụ nhìn thấy nguyên thể của y, có lẽ người này sẽ biết khó mà lui. Nghĩ đến đây, Yến Tây Như cũng không cảm thấy nhẹ nhõm được bao nhiêu, ngược lại tâm trạng càng thêm nặng nề.
“Thừa Dụ, anh chuyển mọi người đến khoang lái được không?”
Thước Thừa Dụ trầm mặc một lúc lâu, phất tay ra hiệu cho vệ sĩ ra ngoài, Đỗ Khâm im lặng theo sát bọn họ.
Trong khoang thuyền chỉ còn lại mấy người Thiều Khuynh Tri, Thước Cần, Thước Thừa Dụ và hai vệ sĩ lần trước lên núi cùng bọn họ gặp phải đàn Phì di.
“Nếu cậu không nói rõ ràng thì đừng mong tôi cho cậu đi đâu!” Thước Thừa Dụ giữ chặt Yến Tây Như, trong lòng vô cùng bất an.
Yến Tây Như bật cười, “Yên tâm đi, tôi chỉ truyền tin cho bọn họ đến cứu chúng ta, không bay ra khỏi trái đất đâu.”
Thước Thừa Dụ căn bản không cười nổi.
“Đừng lo, nếu có nguy hiểm bọn họ cũng không đồng ý để tôi đi.” Yến Tây Như tránh khỏi tay anh, đi lên boong tàu. Thước Thừa Dụ theo sát phía sau.
Mọi người đi lên boong tàu, nhìn Yến Tây Như đi đến bên mép thuyền, không nói một tiếng thả người nhảy ra ngoài.
Tim Thước Thừa Dụ sắp nhảy lên tận họng, đang định xông đến thì một luồng ánh sáng chói mắt đột nhiên lóe lên.
Yến Tây Như ở giữa không trung được vô số vầng sáng hoa lệ mà nhu hòa vây quanh. Trong không khí dường như có một cảm giác ấm áp len lỏi, làm dịu đi gió tuyết rét lạnh, khiến lòng người bình lặng đến khó tả.
Quang hoa rực sáng rồi chậm rãi rơi xuống, để lộ ra một con chim lớn mào kim sắc, lông đuôi nhiều màu rực rỡ thật dài.
“Đây là……. Phượng Hoàng?” (3)
Mẹ ơi sống đến từng này tuổi còn có thể nhìn thấy vua của bách điểu, Phượng Hoàng cao quý thần thánh trong truyền thuyết, Thước Cần quả thực muốn quỳ lạy.
Phượng Hoàng ở giữa không trung xoay một vòng, mở rộng hai cánh bay về phía đỉnh núi phủ trắng tuyết, sắc vàng nhu hòa sáng rực giữa tuyết bay bốn phía ngập trời.
Thước Thừa Dụ đứng bất động, ánh mắt một khắc cũng không rời khỏi thứ ánh sáng mềm mại kia như đang dõi theo tín ngưỡng sâu thẳm nhất trong tâm hồn mình.
Đột nhiên, Phượng Hoàng ngẩng đầu lên, phát ra tiếng kêu như tiếng trời, du dương vang vọng bên tai mãi không dứt.
_____________
(1) Núi Thân Thủ (申首): Từ núi Tiền Lai, Hoa Sơn hướng tây bắc đi 300 dặm là núi Thân Thủ, không cỏ cây, mùa đông mùa hạ đều có tuyết, có sông Thân Thủy 申水 chảy ra từ trên núi, dưới hồ có nhiều bạch ngọc ( trích Tây Sơn Kinh – Sơn Hải Kinh).
(2) Tam Thanh Điểu (三青鸟): Thần điểu trong truyền thuyết, có ba con nên xưng là Tam điểu, là sứ giả của Tây Vương Mẫu, tương truyền Tây Vương Mẫu đi đến đâu đều có chim xanh đi trước báo tin. Người đời sau coi Tam Thanh Điểu như thần vật mang điềm báo cát tường, gọi là Tam thần sử.
Tây Vương Mẫu và Tam Thanh Điểu tọa hạ
(3) Phượng Hoàng (凤凰): thần điểu trong truyền thuyết của người Đông Á chịu ảnh hưởng của nền văn minh Trung Hoa, ngự trị trên tất cả các loài chim khác. Trước đây, con trống được gọi là Phượng còn con mái được gọi là Hoàng, nhưng ngày nay thì sự phân biệt đực, cái đã gần như không còn và gọi chung tất cả là Phượng Hoàng, thường được miêu tả có 5 màu, cao 6 thước, lông của nó đại diện cho màu sắc ngũ hành: đen, trắng, đỏ, xanh và vàng
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Văn Phòng Chủ Tịch Phi Nhân Loại
Quyển 3 - Chương 35
Quyển 3 - Chương 35