Phượng Hoàng đậu ở mép giường, trong mắt tràn ngập cảnh giác. Mặc dù bản thân là thần thú, đối diện với một đôi mắt như sói đói đang nhìn mình chằm chằm, giống như chỉ một giây sau sẽ đem mình nuốt vào bụng, Yến Tây Như vẫn có cảm giác kinh hoảng.
Ánh mắt Thước Thừa Dụ đột nhiên dịu lại, nhẹ giọng hỏi: “Tây Như, tôi có thể sờ cậu một chút không?”
Yến Tây Như sửng sốt, đầu chậm rãi nghiêng xuống, xem như đồng ý.
Thước Thừa Dụ vươn tay cẩn thận vuốt ve lớp lông vũ hoa lệ rực rỡ, trong lòng mềm nhũn. Đây thật sự là Phượng Hoàng sao?
Tay Thước Thừa Dụ chậm rãi di chuyển lên, nhẹ nhàng gãi gãi lông tơ mềm mại dưới cằm Phượng Hoàng.
Yến Tây Như chấn kinh, vội vàng giãy cánh tránh thoát.
Thước Thừa Dụ nheo mắt, mẫn cảm sao……
“Anh lại đang nghĩ linh tinh cái gì?!” Thanh âm Yến Tây Như có chút tức giận.
Thước Thừa Dụ ngược lại rất vui vẻ: “Cậu đang làm nũng với tôi à?”
“…… Ai làm nũng với anh!” Yến Tây Như có cảm giác bản thân sắp bị bức cho phát điên luôn rồi.
“Được rồi, đừng tức giận.” Thước Thừa Dụ đưa tay muốn vuốt lông, lại bị Yến Tây Như né tránh.
Thước Thừa Dụ thở dài: “Đây là nguyên nhân cậu vẫn từ chối tôi sao?”
Yến Tây Như hiểu ý anh muốn nói, cũng không phản bác: “Hai chúng ta, cho dù là tuổi tác hay chủng tộc, khác biệt quá nhiều.”
Thước Thừa Dụ đột nhiên hỏi: “Nếu bây giờ tôi làm cậu, cậu có sinh ra một đám trứng không?”
“Làm —— đầu óc anh toàn suy nghĩ cái gì thế hả! Tôi là con Hoàng trong Phượng Hoàng, là giống đực! Trứng cái đầu anh ấy mà trứng!” Yến Tây Như rốt cuộc triệt để bùng phát.
“…… Nếu sinh được thì đúng là sinh ra trứng còn gì……”
“Anh ——”
“Được rồi mà, đùa cậu một chút không được sao?” Thước Thừa Dụ thu hồi nét mặt tươi cười, “Tôi chỉ không thích nhìn cậu cứ che giấu cảm xúc của bản thân, cố tỏ ra trầm ổn cường đại.”
“Nếu anh đã không thích thì…”
“Tôi rất đau lòng.”
Yến Tây Như kinh ngạc ngẩng đầu.
“Là phượng hoàng thì sao, cậu đã sống mấy ngàn năm, đã nhìn hết sự đời, chẳng lẽ một chút tâm tư tình cảm cũng không có? Sao cậu dám khẳng định bản thân không cần người khác che chở quý trọng? Cậu dựa vào cái gì mà không cho phép bản thân được dựa vào người khác? Bởi vì cậu có thể biến thành một con chim sao?!”
Vầng sáng nhu hòa nhẹ nhàng bao quanh thân thể Phượng Hoàng, Yến Tây Như trở về hình dạng con người, cúi đầu im lặng ngồi bên mép giường, nhìn không rõ vẻ mặt.
“Sống uổng phí nhiều như thế, còn sợ phải đối diện với cảm xúc của bản thân sao?” Thước Thừa Dụ đem người kéo vào trong lòng, hai tay nhẹ nhàng ôm chặt lấy đối phương.
Yến Tây Như dựa vào đầu vai Thước Thừa Dụ, giọng nói mang theo bi thương, “Tôi sống rất lâu rồi, xem bao nhiêu thế hệ sinh sôi rồi lụi tàn, sinh mệnh nhân loại trong mắt tôi quá mức ngắn ngủi. Tôi không muốn thân thiết với con người, bởi vì bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ bỏ tôi lại mà đi……”
“Cậu sợ sau này phải trơ mắt nhìn tôi biến thành một ông già tóc bạc, sau đó xuống mồ để lại cậu một mình? Với tính cách của tôi, cậu nghĩ tôi sẽ để chuyện đó xảy ra sao?” Thước Thừa Dụ vỗ nhẹ lưng Yến Tây Như, “Ban đầu tôi vốn định phải sống thật lâu, chúng ta cùng nhau già đi rồi cùng nhau chôn xuống đất… Không ngờ thế sự vô thường, cậu lại bất tử, vậy nên tôi chỉ có thể cố gắng lúc nào bị diêm vương gọi phải kéo cậu theo cùng.”
Yến Tây Như giãy ra, kinh ngạc nhìn anh.
“Như thế nào, không tin? Bắt đầu luyến tiếc cuộc sống bất tử?” Trong mắt Thước Thừa Dụ hiện lên một tia ngoan lệ, “Tôi chính là người như thế, tôi chết rồi cũng tuyệt đối không để lại vợ mình còn sống. Nếu cậu đau lòng, tôi nằm dưới mồ cũng không an tâm. Nếu cậu dám quên tôi đi tìm một người khác, tôi càng chết không nhắm mắt.”
Viền mắt Yến Tây Như nóng lên, lần đầu tiên chủ động vươn tay ôm lấy người trước mặt: “Ngu xuẩn, anh giả vờ ngoan độc làm gì, tôi biết dù thế nào anh cũng sẽ không làm tôi bị thương, tôi biết mà…..”
“Tức là cậu đồng ý?” Thước Thừa Dụ cứng ngắc cả người không dám nhúc nhích, chỉ sợ sẽ nhận được đáp án không mong muốn.
Qua hồi lâu, Yến Tây Như cười khẽ: “Thật ra, nếu có thể cùng chết với nhau cũng không phải là không tốt.”
Thước Thừa Dụ quả thực muốn ôm mặt khóc rống. Thế là qua rồi? Thế là qua rồi phải không? Mỗi ngày khổ sở chạy theo người ta, cuối cùng cũng ôm về được một con phượng hoàng, thật sự là không phụ công liệt tổ liệt tông mà!
“Cảm ơn em.” Thước Thừa Dụ vuốt ve gương mặt Yến Tây Như, nhẹ nhàng đặt môi xuống…
…
Mãi cho đến giờ cơm chiều, Thước Cần mới nhìn thấy anh hai mình đi ra. Tinh thần hăng hái, trên mặt không bị cào thành ba vạch, chỉ có cái miệng là cười đến tận mang tai, không khép lại được.
Yến Tây Như đi cạnh, ôn hòa cười cười với mọi người, ánh mắt nhìn về phía Thước Thừa Dụ còn mang theo nhu tình.
Mẹ ơi Ngũ! Lôi! Oanh! Đỉnh!
Chẳng lẽ anh hai thật sự làm ra chuyện nhân thần cộng phẫn, đem người ta đường đường là một con phượng hoàng cứ thế đè ra ooxx???!!!
Thiều Khuynh Tri vỗ đầu hắn: “Há miệng làm gì, ăn cơm đi.”
“A? A……”
“À, muốn tôi đút phải không? Đến đây.” Thiều Khuynh Tri bóc vỏ tôm, “Há mồm.”
“Không, không cần!” Thước Cần cúi đầu dùng sức xúc cơm.
Vì sao nhìn anh hai với Yến Tây Như mắt đi mày lại show ân ái, hắn lại cảm thấy lời nói mọi khi của boss đột nhiên trở nên mờ ám sặc mùi nguy hiểm thế này…
Thước Cần lén lút đưa mắt nhìn Thiều Khuynh Tri, chỉ thấy y đang nâng cằm cười tủm tỉm nhìn mình, giống như đang nhìn một khối thịt béo thơm ngào ngạt.
Thước Cần cảm thấy cả người đều không khỏe.
Nhất định là bị màn show ân ái của hai người kia khiến cho bị ảo giác! Nhất định thế!
***
“Nghĩ thông rồi?” Thiều Khuynh Tri đứng ở ban công, cười đến vô cùng thiếu đánh.
“Đừng có mà ghen ăn tức ở. Tôi chỉ muốn nghe theo tâm ý của bản thân thôi, thật ra cũng không khó.”
“Thế là tốt rồi. Mặc dù tư tưởng người nhà Thước gia cũng không quá thoáng, nhưng mà đem cậu gả ra nhà khác tôi cũng không yên tâm.”
Yến Tây Như trợn mắt, “Này, đừng có nói như kiểu tôi là con gái cậu!”
Thiều Khuynh Tri sờ sờ cằm: “Cảm giác cũng gần giống thế mà. Bây giờ con gái gả đi rồi, tôi cũng nên lo đến chuyện của bản thân thôi.”
Yến Tây Như nhìn về phía đại sảnh, “Cậu định ——”
“Thông qua sai lầm của cậu, tôi rút ra được một vấn đề. Chúng ta tự nhận là phụ trách giữ gìn trật tự nhân gian, thế nhưng sự thật là nếu không có chúng ta, con người vẫn hoàn toàn có thể tồn tại và phát triển. Cái được gọi là sứ mệnh của thần thật ra cũng không còn quan trọng nữa, vì xã hội vẫn luôn vận động theo một quỹ đạo riêng của nó. Cuộc sống của bọn họ ngắn ngủi, vì ngắn ngủi mà trở nên đẹp đẽ. Chúng ta cứ sống mãi thế này, có phải là quá bất hạnh rồi không? Từ khi có cậu ấy bên cạnh, tôi đột nhiên có cảm giác,” Thiều Khuynh Tri ngẩng đầu, “Có lẽ đã đến lúc chúng ta biến mất rồi.”
Yến Tây Như kinh ngạc, “Ý cậu là…”
Đúng lúc này, có người đẩy cửa đi ra chỗ bọn họ.
Thước Thừa Dụ vô cùng bất mãn nhìn Thiều Khuynh Tri, “Mặc dù cậu là bạn của Tây Như, nhưng bây giờ cậu ấy là người của tôi rồi, cậu phải biết rụt rè một chút chứ!”
Yến Tây Như trừng mắt nhìn sang, Thước Thừa Dụ vô cùng hạnh phúc vui vẻ tiếp nhận, cực kỳ M!
“Nếu sự tình đã phát triển đến giai đoạn này rồi, tôi nghĩ các cậu cũng không cần giấu nữa. Tình huống cụ thể thế nào, có thể công khai nói rõ với mọi người chứ?” Thước Thừa Dụ cũng chưa đến mức bị tình yêu làm cho ngu đần, quên mất chuyện quan trọng.
Yến Tây Như gật đầu với Thiều Khuynh Tri.
“Được rồi, vậy chúng ta đến phòng khách nói chuyện.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Văn Phòng Chủ Tịch Phi Nhân Loại
Quyển 3 - Chương 37
Quyển 3 - Chương 37