Thước Cần bước vào công ty, tâm trạng căng thẳng y như đi nghe tuyên án tử. Sở dĩ thế giới nội tâm của hắn mới sáng sớm giông bão cuồn cuộn, nguyên nhân là vì lúc đang ngồi trên xe đến công ty, Thiều Khuynh Tri đột nhiên nói với hắn: “Chờ sau khi chuyện này ổn rồi, tôi cần nói rõ ràng với cậu về chuyện tương lai của chúng ta. ”
Thước Cần cảm thấy cái gọi là “Tương lai của chúng ta” trong miệng Thiều Khuynh Tri chắc chắn không phải vấn đề phát triển định hướng nghiệp vụ giữa chủ tịch và trợ lý, nhưng càng thế hắn lại càng không dám nghĩ tiếp. Chuyện tương lai ai biết trước được thế nào, chờ chuyện này chấm dứt, có lẽ Thiều Khuynh Tri cũng chẳng nhớ y đã nói những lời này đâu.
“Thước trợ lý, tôi đã dặn bên tiếp tân chuẩn bị phòng hội nghị lớn nhất rồi, chiều nay chúng ta có một cuộc họp khẩn cấp, thành viên ban giám đốc yêu cầu tất cả mọi người tham gia. Cậu soạn giúp tôi email gửi gấp cho tất cả mọi người, càng nhanh càng tốt.” Thiều Khuynh Tri nhìn thấy hắn đi vào, ngay cả chào buổi sáng cũng chưa nói, trực tiếp phân công nhiệm vụ.
Thước Cần vội vàng lấy giấy bút: “Tập đoàn có chuyện gì sao?”
“Chuẩn bị cho tương lai thôi. Sắp tới cả văn phòng chủ tịch sẽ tạm rời khỏi đây, tôi muốn điều chỉnh lại cơ chế điều hành và phân công nhiệm vụ xuống các cấp quản lý.”
Thước Cần hiện tại vô cùng mẫn cảm với hai chữ “tương lai”, hắn lấy cớ phải gửi thông báo cho mọi người vội vàng chạy khỏi phòng chủ tịch, chỉ để lại bóng lưng hoảng hốt sợ hãi cho người phía sau.
Thiều Khuynh Tri đăm chiêu nhìn theo, xem ra không phải là không hiểu, mà là muốn giả ngu…
Buổi chiều, sau khi tan họp, tập thể nhân viên phòng chủ tịch di chuyển sang trà lâu, Anh Chiêu thường xuyên trốn việc hôm nay cũng đặc biệt đến sớm, treo biển tạm dừng buôn bán bên ngoài.
“Anh hai, sao anh lại ở đây?” Thước Cần ngạc nhiên nhìn Thước Thừa Dụ.
“Chị dâu em ở đây đương nhiên anh cũng phải ở đây chứ.” Thước Thừa Dụ vừa nói vừa ân cần rót trà cho Yến Tây Như.
Yến Tây Như bất đắc dĩ cười cười với Thước Cần.
“Dù sao đều là người một nhà, thường xuyên qua lại gia tăng tình cảm cũng tốt.” Thiều Khuynh Tri như cười như không.
Thước Cần nghi ngờ nhìn y, càng ngày càng cảm thấy mỗi câu boss nói ra cực kỳ thâm sâu khó dò.
“Anh Chiêu, cậu đã liên lạc với những người khác chưa?” Thiều Khuynh Tri ngồi xuống.
Anh Chiêu mệt mỏi ngáp một cái: “Tôi cho người đi rồi, nhưng chắc sẽ chưa có tin ngay đâu.”
“Sao cậu không tự đi? Như bây giờ quá chậm.”
“Chậm được bao nhiêu lâu. Tôi chỉ có một mình, chạy đông chạy tây thì cũng tốn ngần ấy thời gian. Còn nữa, tôi gọi Lục Ngô rồi, có sẵn cậu ta đấy mà không dùng thì đầu tôi để trang trí à?”
Thiều Khuynh Tri cười nhạo: “Cũng chỉ có mỗi Lục Ngô mới chịu được cái tính vô trách nhiệm của cậu.”
“Tôi cũng biết mình rất hoang phí một suất lương thiên đình, đáng tiếc Hoàng Đế đại thần không chịu thả người, tôi cũng là bất đắc dĩ mới phải nhận cái chức thần này mà.” Anh Chiêu nhún vai.
Thước Cần cảm thấy hình như hắn vừa mới nghe được tin tức quan trọng nào đó, “Khoan đã, hai người vừa nói gì cơ? Anh Chiêu là thần sao???”
“Làm ơn đi, thứ quái dị gì cũng gặp rồi, bây giờ cậu còn kích động cái gì, diễn đến nghiện rồi à?” La Vũ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tức giận hừ lạnh.
“Đúng vậy, cho dù Bàn Cổ đại thần xuất hiện trước mặt, cậu cũng phải giữ vững khí thế của Thước tam thiếu gia cho tôi, phải nhìn ông ấy bằng ánh mắt ‘Cũng thường thôi’.” Ninh Cửu Nguyệt tiếp tục cổ vũ.
“…… Hai người có chắc là đang nói về tôi không đấy? Tôi rõ ràng là thành phần bị bắt nạt mà!”
Bàn Cổ đại thần…… Thước Cần lầm bầm vài tiếng, ánh mắt rơi vào trên người Thiều Khuynh Tri, dùng vẻ mặt vô cùng kỳ quái đánh giá y.
“Đừng nhìn tôi như thế. Tôi đã bảo rồi, tôi không vừa già vừa xấu như ông ấy đâu.” Thiều Khuynh Tri lập tức phủi sạch quan hệ không tiếc dìm hàng Bàn Cổ đến cùng.
Thước Cần lặng lẽ nhích ra xa. Anh nói đại thần người ta như thế cũng được à? Chẳng may ông ấy nổi giận quăng lôi đánh cho tan xác thì toi đời…
“Tây Như, bên chỗ cậu thế nào rồi?”
“Tôi đã choMạc Lam đi thu thập tin tức. Chim chóc có ở khắp nơi, tin tức gì cũng khó tránh thoát được tầm mắt chúng, rất nhanh sẽ tin báo về thôi.”
“Cái chúng ta cần bây giờ là tin tức hữu dụng.”
Yến Tây Như tựa vào sô pha, “Yên tâm đi, tôi còn ở đây, tất cả chim chóc đều sẽ dốc toàn lực để bảo hộ vua của chúng, gọi đến gọi đi đơn giản như phất tay thôi mà.”
Chị dâu uy vũ! Cái khí thế này quả thật khiến người ta muốn quỳ lạy. Thước Cần đồng tình nhìn anh hai nhà mình, ngộ ra được một chân lý sống còn: Muốn đè được người mạnh hơn mình rất nhiều lần thì phải làm gì? Đáp án chỉ có một: Mặt dày!
Xem ra trước giờ hắn vẫn coi thường anh hai rồi. Có can đảm ôm được Phượng Hoàng về, đây mới chính là đỉnh cao nhân sinh!!!
“Có điều hôm qua tôi nhận được một tin xấu.” Yến Tây Như nói tiếp, “Là Văn Viện báo.”
Lỗ tai Thước Thừa Dụ lập tức dựng thẳng, Văn Viện? Là cái cô nữ quân y ở chỗ anh cả suốt ngày đi liếc mắt tầm bậy với Tây Như nhà mình?!
“Văn Viện là ai?” Thiều Khuynh Tri hiển nhiên mới vài ngày đã quên luôn người ta là ai.
Thước Cần nghe y hỏi vậy, trong lòng không hiểu vì sao lại có cảm giác thỏa mãn khó tả.
Yến Tây Như thở dài: “Là con Ngụ ấy (1).”
Thiều Khuynh Tri bừng tỉnh đại ngộ, “À, là cô ta. Tin tức cô ta mang đến đương nhiên không phải chuyện tốt rồi.”
Yến Tây Như gật đầu: “Văn Viện đang tìm cách thuyết phục Thước Thừa Huân, nhưng Thước Thừa Huân có xuất nhân lực được hay không quyền quyết định còn ở trong tay lãnh đạo trung ương. Chuyện này không phải cứ tìm vài lời giải thích qua loa là trót lọt được.”
Thiều Khuynh Tri day day thái dương: “Chuyện này để tôi ra mặt. Cậu nói với Văn Viện, dốc toàn lực giúp Thước đại úy xử lý quân khu Kinh Bắc. Chúng ta sẽ cung cấp một tấm kim bài miễn tử, việc còn lại là của bọn họ.”
Thước Cần cảm giác sắp hỏng mất: “Văn Viện cũng là ——”
Yến Tây Như thở dài: “Chắc là tổ tiên Thước gia có căn duyên sâu xa gì đó với thần vật.”
Thiều Khuynh Tri giải thích: “Văn viện là Ngụ, một loại thần điểu, có khả năng dự báo được hòa binh đao, giúp phòng ngừa chiến tranh xảy ra.”
“Thế này mà ở trong thời chiến thì khác quái gì có bàn tay vàng siêu cấp vô địch?!”
“Phải, cho nên cứ để cô ta đi theo bên cạnh Thước đại thiếu là tốt nhất. Đúng rồi, lần trước bộ trưởng Lí có nhắc đến một kẻ không rõ lai lịch lén lút qua lại với Triệu Quân Thực, tôi muốn nhắm vào người này trước.” Thiều Khuynh Tri nói với Thước Thừa Dụ.
“Cậu nghĩ đó là tên đầu sỏ đứng sau lưng hỗ trợ Triệu Quân Thực đoạt chính quyền?”
“Không, đó chỉ là con tốt chịu trận, còn kẻ đứng sau, chỉ sợ đến trời đất cũng có thể thay đổi, huống hồ là loại chuyện cỏn con như thay đổi chính quyền của một quốc gia?”
Thước Cần và Thước Thừa Dụ nhìn nhau, đối với người sống trong thời bình như bọn họ, tranh đấu quyền lực gần như diễn ra trên chính trường. Nhưng còn lần này, chỉ sợ bọn họ sẽ phải đối diện với cái gọi là chiến tranh thật sự.
Chuyện của Vạn Vật đều đã được Thiều Khuynh Tri sắp xếp ổn thỏa. Mạch Đương Đương phụ trách hậu cần được giao ở lại công ty làm đơn vị liên lạc khẩn cấp, những người còn lại toàn bộ chuyển sang tạm trú dài hạn ở trà lâu.
Đỗ Khâm phân loại và kiểm kê các loại vậy phẩm, dược phẩm cần thiết. Thiều Khuynh Tri đem tất cả các vật phẩm có tác dụng trừ tà hộ thân, trị liệu bệnh tật,v.v nhét hết vào một cái túi nhỏ tròng vào cổ Thước Cần, thậm chí còn không quên nhét cả Thước Tiểu Cần bằng cỏ vào.
“Lúc nào cũng phải đeo, không được tháo xuống.”
“…… Có thể đổi vị trí không? Đeo trên lưng cũng được mà…….” Treo trên cổ thế này rất có cảm giác cái bang đấy Orz
“Tùy cậu, miễn sao không rời khỏi người là được.” Thiều Khuynh Tri phá lệ khoan dung một lần.
“Đúng rồi, sao anh không để tôi về Thước gia? Giữ tôi ở đây làm gì?” Bây giờ ở đâu đâu cũng có thể cảm nhận được áp lực của trận chiến sắp tới, nhưng Thước Cần thật sự không thể hiểu nổi, như Mạch Đương Đương còn bị nhét lại công ty, sức chiến đấu hệ số âm như hắn vì cái gì lại bị tha lôi theo?! Chẳng lẽ hắn thật sự là người được chọn để giải cứu thế giới?!!!
“Vì cậu quá yếu, chỉ có dẫn theo bên cạnh tôi mới yên tâm được. Nếu có thể, thật ra tôi còn muốn đem cậu nhét vào túi cho chắc ăn, nhưng có chút vấn đề về thể tích nên tạm thời bỏ qua ý tưởng này.”
“……. Tôi nên vì chuyện cơ thể mình quá to không nhét vừa túi của anh mà cảm thấy có lỗi sao?”
“Không sao đâu, tôi không trách cậu.”
“…….” Tôi đến ạ anh!
Thước Cần mang theo tâm hồn bị đả kích nặng nề ngồi vào một góc xem túi “đồ nghề” Thiều Khuynh Tri soạn cho mình. Cái loại lời thoại hung tàn như kiểu “đem nhét vào túi” sao có thể thản nhiên mà nói ra thế hả?! Loại thoại ba xu này không phải xuất hiện đầy rẫy trong mấy quyển truyện hố to như ổ gà ổ voi kiểu “đại tổng tài ôn nhu và tiểu thư ký ngốc manh” à?!!!
Nhưng mà nhắc đến tổng tài và thư ký…… Không đúng! Hắn là trợ lý cơ mà! Không liên quan! Chết tiệt lại suy nghĩ cái cmn gì thế này!!! Thước Cần vội vàng đem ý nghĩ vừa mới lóe lên trong óc ném ra sau đầu. Nhất định là bị anh hai và chị dâu show ân ái đầu độc đến hỏng đầu rồi!
“Tiểu Cần, sao mặt cậu lại đỏ thế? Bị cảm sao?” Ninh Cửu Nguyệt thân thiết hỏi han.
“Ha ha, chắc là do nóng quá thôi, điều hòa ở đây chẳng mát gì cả, ha ha…….”
Thiều Khuynh Tri ngồi sau quầy ngẩng đầu nhìn hắn, khóe môi khẽ cong lên.
Thước Cần bị nhìn đến phát điên. Anh nhìn cái quái gì, ông đây chỉ nóng thôi! Còn lâu mới đỏ mặt!!!
______________
Chú thích:
Ngụ (寓): Thượng cổ thần điểu, hình dạng giống con chuột nhưng có cánh chim, tiếng kêu giống tiếng con dê, có thể dự báo nạn binh đao, giúp ngăn chặn chiến tranh.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Văn Phòng Chủ Tịch Phi Nhân Loại
Quyển 3 - Chương 39
Quyển 3 - Chương 39