Trong lòng Tiếu Kỳ Thậm cảm thấy thấp thỏm, hắn không biết việc mình hôn Á Đồng sẽ làm cậu nghĩ thế nào. Tuy rằng cả tối Đan Á Đồng biểu hiện rất bình tĩnh, nhưng lại làm hắn không khỏi có cảm giác đó là quá mức bình tĩnh.
Dẫn theo hai trợ lý đến sân bay, Lạc Viêm Kiềm và Liêu Nhiễm đã đến, còn Đan Á Đồng thì chưa tới, lòng hắn càng lúc càng không an ổn.
“Này.” Liêu Nhiễm gỡ mắt kính xuống, cười duyên.
“Chị Liêu.” Tiếu Kỳ Thậm ánh mắt đảo qua một vòng “Đạo diễn Lý bọn họ đâu rồi?”
“A, đạo diễn Lý cùng người bên tổ quay phim đã đi trước từ sáng sớm rồi, nói là phải chuẩn bị một chút, tôi và các cậu thì cùng chung một tổ.” Liêu Nhiễm tâm tình rất tốt nói “Những diễn viên phụ khác thì buổi chiều mới đến.”
“Hóa ra là vậy.” Tiếu Kỳ Thậm liếc Lạc Viêm Kiềm nãy giờ vẫn im lặng, người này nhiều nhất xem như vai nam thứ, khi nào thì thành diễn viên chính vậy?
Hạ Tây Xuyên phát hiện ra tầm mắt của Tiếu Kỳ Thậm, xem ra Tiếu Thiên vương này quả thật là có tình cảm không đơn giản với Đan Á Đồng như mình nghĩ.
“Hóa ra cậu Lạc cũng đến, vừa rồi không thấy được cậu, thật ngại quá.” Tiếu Kỳ Thậm cười tủm tỉm nói, một chút cũng không thấy ẩn ý trong lời này của mình dễ dàng bị người khác nhận ra.
“A, nghe đồn nói anh Tiếu có con mắt mê người, chẳng lẽ là bởi vì thị lực không tốt mà ra?” Lạc Viêm Kiềm đối Tiếu Kỳ Thậm nói chuyện chưa bao giờ khách khí.
“Hai người thích đóng vai kẻ thù lắm à?” Đằng sau hai người vang lên một giọng nói bình thản, xem ra người tới đã nghe được toàn bộ đoạn đối thoại của hai người bọn họ.
“Á Đồng.” Tiếu Đại Thiên vương vừa thấy người đến, dáng vẻ phóng túng ngạo mạn ban nãy một điểm cũng không còn, mỉm cười hỏi “Mọi thứ chuẩn bị đủ chưa? Sáng nay ăn sáng chưa, đêm qua…” Ý cuối của hắn vốn là muốn hỏi Đan Á Đồng đêm qua ngủ ngon không, kết quả lại nhớ tới cái màn bản thân vì kìm lòng không đặng mà hôn người ta, vội ho một tiếng, không biết nên nói cái gì cho phải.
Dương Quân nghiến răng trong lòng, nói thế mà cũng nói được, chẳng lẽ bản thân hắn làm trợ lý kém cỏi thế sao? Chuẩn bị đi làm việc đương nhiên không phải ít nha.
Đan Á Đồng ngẩng đầu nhìn Tiếu Kỳ Thậm vẻ mặt mất tự nhiên “Anh có quầng thâm kìa, đêm qua ngủ không ngon à?” Cậu dừng một chút “Đừng nghĩ nhiều làm gì, nghĩ nhiều quá không tốt cho cơ thể đâu.”
Tiếu Kỳ Thậm kinh ngạc nhìn khuôn mặt hờ hững của Đan Á Đồng, lời này là có ý gì, là nói hắn đừng nghĩ nhiều, cậu ấy cũng không để ý, không thèm để ý còn có nghĩa khác là không quan tâm. Hóa ra trong mắt cậu ấy, sự tồn tại của hắn chẳng có chút quan trọng nào sao?
Cảm giác mất mát trong lòng thế nào cũng không giấu đi được, qua cổng an ninh xong, lên ngồi ở máy bay thẳng đến khi máy bay cất cánh hắn vẫn như cũ chẳng có tí hứng thú nói chuyện nào.
Đan Á Đồng đang lật lật quyển tạp chí trong tay thì bị tiếng la lên của Dương Quân ngồi bên cạnh làm giật mình, cậu nhíu mày nhìn Dương Quân “Anh làm gì thế?”
Dương Quân mở to hai mắt nhìn Đan Á Đồng “Hôm qua cậu tự lái xe á?” Nếu là cậu tự lái xe thế mà chẳng xảy ra việc gì thì thật đúng là thần kỳ.
Đan Á Đồng lật sang trang khác, trên mặt báo là ảnh chụp phong cảnh Lệ Giang “Ừ, làm sao vậy?”
“Á Đồng, khi nào thì cậu học lái xe, sao tôi lại không biết?” Dương Quân kêu lên “Chẳng lẽ cậu đã học lái xe trước khi vào Phi Ngu, nhưng sao khi vào công ty hồ sơ cá nhân lại không có ghi thế?”
Đan Á Đồng híp mắt nhìn Dương Quân “Âm lượng của anh kỳ thật có thể nhỏ đi một chút, đây là nơi công cộng đấy.”
Bị đôi mắt như vậy nhìn chằm chằm làm toàn thân phát lạnh, Dương Quân sờ sờ cái mũi không dám nói nữa. Như vậy quả thật vô duyên quá, hắn đã quên mất hành khách xung quanh đều rất yên tĩnh, không khỏi có chút xấu hổ.
Tiếu Kỳ Thậm ngồi ở ghế trước tỉnh táo mở to mắt, không biết lái xe mà lại tự lái xe sao? Là tên trợ lý Dương Quân này ít quan tâm hay là thật giấu quá kĩ nên không ai phát hiện ra.
“Cậu không ngủ à?” Liêu Nhiễm ngồi bên cạnh hắn thấp giọng hỏi “Đang suy nghĩ gì thế?”
Tiếu Kỳ Thậm mí mắt giật giật “À, thấy không buồn ngủ lắm.”
“Bỏ cái vẻ mất mát đó đi, tôi rất lạc quan với cậu đấy.” Liêu Nhiễm một bộ cái gì cũng biết, nói “Đối xử với nữ vương thụ lạnh lùng, cậu nhất định phải dùng sự nhiệt tình nhất để mà đối đãi, cuối cùng sẽ có ngày băng đá cũng bị tan chảy thôi, cho nên cố gắng lên nhé.”
Tiếu Kỳ Thậm mỉm cười nói “Em không rõ ý của chị Liêu…”
“Tôi không phải phóng viên, cậu không cần câu nệ như vậy, giấu cũng chẳng giấu được tôi đâu.” Liêu Nhiễm cười đến mặt mũi tràn đầy đắc ý “Cậu biết tôi biết, không phải sao?”
Tiếu Kỳ Thậm cười khẽ “Nếu như cậu ấy cũng biết thì càng tốt.” nói đến đây, nụ cười của hắn có chút mất mát. Á Đồng không như những người mới vào nghề khác, tâm tư của cậu ấy rất khó đoán, dù là vui hay buồn hắn đều không biết.
Liêu Nhiễm dường như thấu hiểu tâm sự của hắn, thấp giọng nói “Cậu ấy không phải người máu lạnh, có lẽ là vì tiếp xúc quá ít hoặc là không tin tình yêu thôi. Người như vậy chỉ có một cách có thể đả động đến chính là kiên trì, chẳng qua không biết cậu có quyết tâm kiên trì đến cùng không.”
Tiếu Kỳ Thậm nhìn cô một cái, không bày tỏ suy nghĩ của mình, chỉ là mỉm cười chuyển tầm mắt sang những tầng mây bên ngoài.
“Lệ Giang, Vân Nam được đấy. Đến lúc đó chúng ta tìm thời gian đi chơi đi.” Giọng Dương Quân đầy vẻ ao ước.
“Có lẽ không có thời gian đâu.” Đan Á Đồng gấp lại cuốn tạp chí trong tay “Quay phim gấp lắm, làm sao có thời giờ mà đi chơi. Hơn nữa nơi chúng ta quay phim tuy cảnh rất đẹp nhưng vắng vẻ, giao thông cũng không thuận tiện, anh khỏi nghĩ đến vụ đi du lịch đi.”
Đan Á Đồng hiểu tâm tư của Dương Quân, tuy Dương Quân đã làm trợ lý hơn một năm nhưng lại chưa từng có cơ hội đi quay phim ở những dự án lớn, nên việc không hiểu những loại chuyện này cũng coi là việc có thể hiểu được.
“Vất vả như vậy sao?” Dương Quân có chút thất vọng “Ngôi sao điện ảnh còn không bằng ngôi sao ca nhạc, vất vả như vậy.”
Đan Á Đồng nhắm mắt lại dựa vào thành ghế nghỉ ngơi, cậu cảm thấy mình không cần để ý tới người này.
Lạc Viêm Kiềm ngồi bên kia… ngơ ngẩn nhìn Đan Á Đồng, biết Hà Tây Xuyên kéo kéo tay mình thì cậu mới dời tầm mắt đi, rơi lại trên những ngón tay trắng trẻo của chính mình.
Tiếu Kỳ Thậm nói chuyện với nữ biên kịch kì quái kia dường như rất tốt, Đan Á Đồng thì biểu hiện cũng rất bình tĩnh, nhưng chỉ có cậu, trong nội tâm thủy chung mang theo hi vọng xa vời không được người đời cho phép, cùng với nỗi tuyệt vọng biết rõ sẽ không có kết quả.
Trong văn phòng sáng sủa, Đường Nguyễn Khanh đốt một điếu thuốc, nhìn Lộ Phàm ngồi trên ghế sofa “Đan Á Đồng đã đi Vân Nam à?”
Lộ Phàm gật đầu, cầm tập ảnh chụp quảng cáo của Đan Á Đồng đặt lên bàn làm việc trước mắt Đường Nguyễn Khanh “Vâng, cậu ấy và Kỳ Thậm ngồi chung một chuyến bay.”
Đường Nguyễn Khanh nhẹ gật đầu “Anh đi sắp xếp công việc đi.”
Lộ Phàm nhìn y một cái, trầm mặc ra khỏi văn phòng tổng giám đốc.
Đường Nguyễn Khanh mở túi hồ sơ ra, bên trong là vài tấm hình, trong hình, mỗi mặt của thiếu niên lại làm cho người xem cảm nhận được sự quyến rũ đặc biệt của cậu.
Đan Á Đồng!
Đường Nguyễn Khanh dụi tắt điếu thuốc trong tay, đem tất cả hình bỏ lại vào túi hồ sơ, dựa vào sofa nhắm mắt lại, đồng thời cũng muốn quét đi cảm giác trái tim loạn nhịp vì những tấm hình của thiếu niên.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Siêu Sao, Tính Cái Gì?
Chương 67: Sáng tỏ
Chương 67: Sáng tỏ