DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thu Tư
Quyển 2 - Chương 45

Ngày tháng trôi qua không nhanh cũng không chậm, thoắt cái đã đi vào trời đông giá rét, Tang Mặc Ngôn nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ – nơi những bông tuyết bị một trận gió thổi qua giăng giăng rơi đầy trời, trái tim sầu lo cũng âm trầm như khí trời hôm nay.

‘Khấu khấu…khấu khấu…’

Tiếng gõ cửa có tiết tấu vang lên làm Tang Mặc Ngôn thoát khỏi nỗi lòng trầm tư, biểu cảm nhanh chóng trở lại vẻ lạnh lùng vốn có. “Vào đi.”

Đường Vân một tay cầm li cà phê trong tay đặt xuống trước mặt Tang Mặc Ngôn, một tay đưa tập tài liệu, thái độ vô cùng cung kính. “Chủ tịch.”

Tang Mặc Ngôn tiếp nhận tài liệu cần hắn kí tên, không ngẩng đầu lên mà hỏi. “Lịch trình hôm nay.”

“Mười giờ đến mười một rưỡi có một cuộc họp nhân viên quản lí, thời gian còn lại thì xử lý một số công việc còn đọng lại.” Thông báo rành mạch chi tiết hành trình một ngày của Thu Tư xong Đường Vân tiếp tục nói. “Lịch trình của ngài là…”

Nâng tay cắt ngang, “Hủy bỏ lịch trình một ngày cho ta.”

“Nhưng mà ngài có một cuộc họp vô cùng quan trọng…” Đối diện với tầm mắt không có cảm tình của chủ tịch Đường Vân vội vàng cúi đầu xuống, ngừng những lời nói còn lại. “Tôi sẽ sắp xếp.”

Kí tên xong, Tang Mặc Ngôn nâng cổ tay nhìn đồng hồ rồi đứng lên vòng qua Đường Vân để ra ngoài.

Mà lúc này Thu Tư đang thở ra hơi, không biết vì sao mà cả người mệt mỏi khiến cậu không có tinh thần gì cả. Không rảnh mà để ý đến điều này, Thu Tư sửa sang lại tài liệu dùng trong cuộc họp rồi đi về phía phòng họp tầng 15.

Đẩy cửa phòng ra, thấy mọi người đã ngồi hết ở vị trí của mình Thu Tư cười xin lỗi. Tuy cậu không đến muộn nhưng lại là người cuối cùng đi vào thì ít nhiều gì cũng có ý không tốt, mà thái độ của mọi người lại vô cùng cung kính khiến cậu càng thêm không thoải mái. Cứ đứng thẳng vậy làm cậu thấy chóng mặt, lờ mờ nhìn thấy quản lí Lâm hiền lành vẫy cậu qua đó Thu Tư mới chậm rãi vòng qua mọi người. Vừa mới ngồi xuống vị trí được chỉ định thì cửa phòng họp lại mở ra lần hai, ở giữa ánh mắt đầy nghi vấn của mọi người thì thân ảnh cao ráo mà lạnh lùng của Tang Mặc Ngôn xuất hiện.

Quản lí các ngành vội vàng đứng dậy, Thu Tư cũng thẳng người cung kính gọi. “Chủ tịch.”

Tang Mặc Ngôn gật đầu, biết Thu Tư luôn không thích hắn xen vào trong công tác của cậu nên hắn chỉ dịu dàng nhìn thoáng qua cậu rồi ngồi xuống chủ vị, cầm tài liệu của cuộc họp đặt trên bàn lên xem. Vậy là cuộc họp so với thường lệ thêm phần khó khăn cũng chính thức được bắt đầu.

Thời gian cứ trôi qua từng giây một, tư thế của Thu Tư không thay đổi vẫn cứ cúi đầu mãi, Tang Mặc Ngôn không thấy rõ vẻ mặt cậu nên cứ nhìn chằm chằm vào tài liệu trong tay nhưng chỉ cần nghĩ rằng hiện giờ Thu Tư và hắn cùng ở trong một phòng, hắn có thể nhìn thấy, cảm nhận thấy thì trái tim Tang Mặc Ngôn cũng trở nên bình tĩnh như một tấm gương.

Bầu không khí ấm áp nhưng có hơi quái lạ làm mọi người ở đây cảm thấy không được tự nhiên. Người chủ trì hội nghị nhìn ngành kế tiếp phải lên thuyết trình thì trong lòng sợ hãi nhìn về phía vị chủ tịch đại nhân nãy giờ không có nhìn qua Triệu Thu Tư lần nào, ông ta nuốt nước miếng rồi nghiêm mặt lại mà nói. “Mời phó quản lí bộ công văn lên thuyết trình về kế hoạch công việc trong 6 tháng cuối năm.”

Từ nãy giờ vẫn cảm thấy không khỏe nên Thu Tư cứ cúi đầu mãi, hoàn toàn không chú ý đến người trên bục nói những gì. Không khí có phần căng thẳng, ánh mắt của mọi người đồng loạt đổ dồn về phía Triệu Thu Tư mà chủ tịch rất ít lộ biểu cảm ra ngoài cũng bắt đầu mang vẻ lo lắng trên gương mặt

“Mời phó quản lí bộ công văn lên thuyết trình về kế hoạch công việc trong 6 tháng cuối năm.” Lời nói lặp lại lần nữa mới kéo Thu Tư về với hiện thực, ngây ngẩn nhìn những tầm mắt tụ tập về phía cậu một lúc rồi Thu Tư mới phản ứng lại. Cậu đứng lên, đi ngang qua phó quản lí bộ tiêu thụ thì một mùi nước hoa nhàn nhạt thoảng qua mũi làm dạ dày cậu nôn nao cả lên khiến cậu theo phản xạ lấy tay che miệng mà dựa vào bức tường bên cạnh. Những hành động liên tiếp này làm Tang Mặc Ngôn vội vàng đứng dậy và ở trong ánh mắt của mọi người hắn ôm lấy Thu Tư, vẻ mặt vô cùng lo lắng nhanh chóng đi ra ngoài.

Ờ thì chắc mọi người đoán ra em Thu Tư “bị” sao rồi nhỉ ;;) Những ngày tháng ở nhà dưỡng thai của em bắt đầu ;;)

Đọc truyện chữ Full