DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thịnh Đường
Chương 7

Editor: Thanh Du

*****

Lý Thế Dân nằm trên giường, nhìn lên đỉnh màn trước mắt. Nửa thân trên hắn để trần, băng vải trắng xóa cuốn chéo quá nửa, mơ hồ có thể nhìn thấy bên trong lộ ra những vệt máu lấm tấm.

Hắn hơi nghiêng đầu, hai mắt lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa, nơi đó mơ hồ truyền đến tiếng nói chuyện được đè thấp.

“Ta biết rồi, cho ngươi lui.” Một lát sau, Lý Kiến Thành nghe chiến báo về số tù binh và thương vong xong, lại phân phó thêm nhiều công việc nữa, cuối cùng mới thấy bóng áo trắng đẩy cửa bước vào.

Lúc này, hơn hai vạn năm ngàn người còn lại sau trận chiến đều đã vào thành Hoắc Ấp.

Hôm qua trước cửa thành, Lý Thế Dân vừa nói ra mấy chữ “nguy hiểm quá”, đã ngã vật ra đất, hôn mê bất tỉnh. Lý Kiến Thành sai người đưa hắn đi trị thương, kế đó không mảy may do dự hạ lệnh cho đại quân tức khắc công thành!

Mệnh lệnh này hạ xuống có phần bất ngờ, thậm chí vượt quá dự liệu của Lý Uyên phía sau. Nhưng ông đã nhanh chóng điều động trung quân tiếp ứng sang, nối liền  sau đội nhân mã do Lý Kiến Thành chỉ huy, phát động từng đợt từng đợt công thành nối liền nhau không dứt.

Lúc này thành Hoắc Ấp đã mất chủ tướng, nhân mã lại tổn hao đến chín phần mười, có chống cự chẳng qua cũng chỉ là ngắc ngoải chờ chết. Trận này thực lực hai bên chênh lệch quá lớn, chẳng mấy chốc đã phân thắng bại.

Cho đến hoàng hôn, thành Hoắc Ấp bị phá, Lý Uyên đã xóa đi một mối lo lớn trong lòng, dẫn quân ào ào tiến vào thành.

Ông tiếp thu ý kiến của Lý Kiến Thành, nghiêm lệnh tam quân không những không được quấy nhiễu dân, sau khi vào thành trái lại còn mở kho lương cứu trợ thêm cho dân chúng.

Thành Hoắc Ấp vốn là một trong những trọng trấn của triều Tùy, lương thảo vũ khí đều cực kì sung túc. Lý Uyên chỉ nói Lý Thế Dân trọng thương rồi tạm thời lệnh cho đại quân trú trong thành nghỉ ngơi tiếp tế vài ngày rồi tính tiếp. Còn ông thì gấp gáp vào phòng Lý Thế Dân, đích thân kiểm tra thương thế.

Thanh kiếm Lý Thế Dân đỡ thay Lý Kiến Thành cắm trúng ngực trái, cũng may lệch khỏi tim ba tấc, không lo mất mạng. Lại thêm bản thân hắn cũng là người tập võ, hôn mê một ngày đã dần dần tỉnh lại.

Khi hắn tỉnh lại, ngoài cửa sổ trời vẫn còn tối om, cũng không biết là canh mấy. Dưới ánh trăng mờ, Lý Thế Dân chỉ thấy một người ngồi cạnh cái bàn gần đó, chống tay lên trán. Nhìn kỹ hơn một chút, người ấy vận áo trắng mộc mạc, mắt nhắm hờ, nét mặt lộ ra vài phần mỏi mệt.

Là đại ca. Không biết anh đã đợi ở đây bao lâu?

Nghĩ đến đây, trong lòng Lý Thế Dân nổi lên cảm giác bồn chồn. Chẳng hiểu vì sao hắn lại nghĩ, để đổi lấy phút giây này, dù có thay anh đỡ thêm vài kiếm cũng đáng lắm.

Hắn vẫn luôn lặng lẽ ngắm nhìn đại ca. Nhìn anh bừng tỉnh mỗi khi có tiếng thuộc hạ bẩm báo, nhìn anh đứng dậy theo người nọ ra cửa nói thầm, nhưng mỗi khi anh đẩy cửa quay vào, Lý Thế Dân lại nhắm mắt, tiếp tục giả vờ hôn mê.

Bỗng hắn loáng thoáng nghe tiếng chân rất khẽ của Lý Kiến Thành bước tới bên giường. Sau đó bước chân ngừng lại, cả người cũng chầm chậm thả lỏng.

Kì thực hắn đã sớm nhận ra, hai người càng trưởng thành thì dường như càng khó thân mật gắn bó như hồi nhỏ ở Lạc Dương. Sự xa cách của Lý Kiến Thành như có như không, chẳng thể đong đếm, mà bản thân hắn cũng có lý do không thể mở miệng.

Chi bằng cứ nhắm mắt, trái lại càng thản nhiên.

Lý Kiến Thành lặng lẽ đứng ở đầu giường, ngắm Lý Thế Dân an tĩnh nằm đó, lồng ngực quấn kín băng vải khẽ phập phồng theo từng nhịp thở. Sau khi trọng thương, sắc mặt rõ ràng đã tái đi vài phần so với ngày thường.

Anh nhìn không chớp mắt, trong đầu lại một lần nữa hiện ra cảnh tượng trước thành.

Trường kiếm lóe ra ngân quang bay thẳng về phía mình, muốn tránh cũng không kịp. Khi đó Lý Kiến Thành đứng nguyên tại chỗ, trong đầu lại lóe lên một cảnh tượng khác.

Tuy đã cách một đời, nhưng cảnh tượng lại giống nhau đến thế. Là cảnh tượng anh không muốn nhớ lại nhất, nhưng vẫn thường thường nhớ lại.

Trong nháy mắt ấy, tưởng như anh đã nhìn thấy cảnh mình bị trọng thương, ngã xuống lưng ngựa. Nỗi đau xé tim gan, cửa thành nhuốm máu…… Mọi thứ tựa hồ vẫn nguyên vẹn như xưa.

Hiện tại và quá khứ trùng khớp làm một, chẳng qua anh không ngờ được, người ngã khỏi lưng ngựa lại là Lý Thế Dân – kẻ kiếp trước đã tự tay bắn anh một tiễn xuyên tim.

Cho đến khi hắn chống tay đứng dậy từ mặt đất, còn nhe răng cười mà nói một câu “May là đại ca không sao”, Lý Kiến Thành cảm thấy thân thể bỗng dưng giật nảy lên.

Chấn động bực này, dù đã qua một ngày, đáy lòng vẫn chưa hết gợn sóng.

Lý Kiến Thành vẫn đứng yên như tượng, không thể nói rõ cảm giác trong lòng mình lúc này là gì. Kinh ngạc, mờ mịt, khó tin, hay là không thể tin nổi? Có lẽ là tất cả những cảm giác đó, nhưng cũng không đủ khiến tâm trí anh dao động.

Khẽ thở dài một hơi, Lý Kiến Thành tự cười nhạo mình, hạ giọng nói: “Thế Dân, kết cục ấy đừng nói là ta, dù là chính bản thân ngươi, vào lúc này…… e là cũng không sao lường trước được……”

Nói đoạn lắc đầu, xoay người thổi nến, đẩy cửa rời đi.

Cửa phòng nhẹ nhàng khép lại, Lý Thế Dân mở mắt trong bóng tối, mờ mịt nhìn lên đỉnh màn. Những lời vừa rồi của Lý Kiến Thành đều rơi trọn vào tai hắn, nhưng dù nghĩ đến nát óc, chung quy vẫn không hiểu nổi.

*****

Ngày kế, Lý Kiến Thành mang lương thực dư thừa trong thành Hoắc Ấp, đích thân trở lại những thôn làng ở vùng ngoại thành, dựa vào số lương đã mượn ngày đó, cộng thêm ba phần lời mà trả lại. Bách tính mừng đến rơi lệ, dập đầu ca ngợi Đường quốc công quả là đội quân nhân nghĩa.

Lý Kiến Thành còn đang vỗ về dân chúng *aka mị dân*, chợt thấy một tiểu giáo chạy từ xa đến, hấp tấp bẩm báo: “Quốc công triệu gấp thế tử điện hạ trở về!”

“Có chuyện gì?” Lý Kiến Thành xoay người hỏi.

“Cụ thể thì tiểu nhân không rõ lắm,” Tiểu giáo kia đáp, “Chỉ nghe nói Lưu Văn Tĩnh đại nhân đã trở lại.”

Lý Kiến Thành nghe thế thì nhíu mày, vội nói: “Vậy hãy mau xuất phát!” Dứt lời xoay người lên ngựa, theo tiểu giáo kia quay về thành Hoắc Ấp.

Thay y phục mới, Lý Kiến Thành vội vàng đi vào đại sảnh, hành lễ với Lý Uyên và Lưu Văn Tĩnh. Vừa ngước mắt lên, đã thấy trên ghế khách có một người ngồi.

Người ấy nhìn anh khẽ gật đầu, trên gương mặt góc cạnh còn hàm chứa ý cười.

Lý Kiến Thành ngẩn người, còn chưa kịp mở miệng thì Lý Uyên đã đứng lên nói: “Kiến Thành, vị này chính là trụ quốc Đột Quyết Khang Sao Lợi. Hôm nay ngài dẫn theo năm trăm binh tốt và hai ngàn con ngựa, hộ tống Lưu đại nhân vào thành, đến để giúp đỡ chúng ta.”

Nghe đến ba chữ “Khang Sao Lợi”, nét mặt Lý Kiến Thành đã khôi phục như cũ, tiến vài bước đến trước mặt người nọ cung kính thi lễ, nói: “Được trụ quốc tận tình giúp đỡ, Kiến Thành vô cùng cảm kích.”

Người nọ cười ha hả mấy tiếng rồi đáp: “Thế tử điện hạ khách khí quá rồi.”

Viện binh Đột Quyết đã đến, hiển nhiên tin đồn cấu kết với Lưu Vũ Chu đánh chiếm Thái Nguyên cũng không dẹp mà tan. Lo lắng bao ngày qua của Lý Uyên bỗng thành thừa, tự nhiên cũng phấn khích hơn hẳn. Mà Khang Sao Lợi kia lại thông thạo tiếng Hán, hai người lập tức nhập cuộc hàn huyên sôi nổi.

Lý Kiến Thành đứng một bên, mỉm cười nhìn gã trụ quốc Đột Quyết kia. Hồi lâu sau, trụ quốc kia hình như đã nhận ra điều gì, ngước mắt nhìn lên rồi cũng cười đáp lại. *này là liếc mắt đưa tình đó hả =))))*

Khang Sao Lợi nói: “Khi còn ở phương bắc, tại hạ đã nghe nói hai người con của Đường quốc công chính là hai cánh tay đắc lực của ngài.” Hơi ngập ngừng, nhìn một vòng xung quanh rồi hỏi, “Sao hôm nay không thấy nhị công tử đâu?”

Sắc mặt Lý Uyên đờ ra một chút rồi lập tức cười nói: “Không ngờ trụ quốc sẽ đến nên hôm nay Thế Dân đã bị lão phu phái đi giải quyết việc quan trọng rồi, trong chốc lát e là chưa về kịp. Đợi nó về đến nơi, lão phu nhất định phải bảo nó đến diện kiến trụ quốc.”

Lý Kiến Thành nghe vậy, tức thì cảnh giác nhìn sang Khang Sao Lợi. Để đề phòng Khuất Đột Thông ở Hà Đông thừa cơ đánh úp, chuyện Lý Thế Dân trọng thương vẫn giữ kín trong quân, không nói ra bên ngoài. Nay mặc dù Đột Quyết phái người đến giúp, trên danh nghĩa là đồng minh nhưng thực tế chẳng qua chỉ là cùng chung lợi ích. Cho nên việc này cũng không thể thẳng thắn thành khẩn mà báo cho họ biết.

Khang Sao Lợi hình như lại không hề để ý, chỉ cười hào sảng, nói: “Không sao mà, thời gian còn dài, đợi cho Lý nhị công tử trở về rồi gặp cũng chưa muộn!”

Nhưng lời gã vừa dứt, đã nghe tiếng một người vọng vào từ ngoài cửa: “Trụ quốc đường xa đến đây, Thế Dân dẫu cách ngàn dặm cũng nào dám không trở về nghênh đón!”

Lý Kiến Thành giật mình, nhìn theo tiếng nói thì thấy Lý Thế Dân đã sải bước tiến vào cửa, đến trước mặt Khang Sao Lợi chắp tay bái phỏng. Tuy sắc mặt mơ hồ ẩn hiện chút bệnh sắc, nhưng động tác nhanh nhẹn lưu loát, khiến người ta không tài nào nhìn ra đây là người trọng thương mới lành.

Khang Sao Lợi thấy Lý Thế Dân, ngắm nghía qua một lượt rồi tiến lên thi lễ: “Không hổ là nhị công tử của Đường quốc công, quả nhiên khôi ngô tuấn tú!”

Lý Thế Dân nói vài câu khách sáo với gã, lại hành lễ với những người ngồi trong sảnh, sau đó quay sang Lý Uyên, thuận miệng nói: “Phụ thân, Thế Dân đã giải quyết mọi việc thỏa đáng nên về sớm một chút.” Lời lẽ có phần tự nhiên, chỉ dùng một câu bao quát toàn cục.

Lý Uyên gật đầu, thấy vẻ mặt hắn điềm tĩnh, khí sắc cũng tương đối tốt, liền lệnh cho hạ nhân mở tiệc rượu, kéo tay Khang Sao Lợi nói muốn đưa trụ quốc đi tiếp phong tẩy trần. (tức là đánh chén đó)

Những người ngồi trong sảnh lần lượt bước ra theo hai người, Lưu Văn Tĩnh lại gần Lý Thế Dân mà hỏi: “Nhị công tử…… không sao chứ?”

Lý Thế Dân vừa rồi gồng mình quá sức, lúc này nơi ngực không khỏi ẩn ẩn đau. Hắn chỉ cười cười, đè tay lên đó, hạ giọng nói: “Không sao đâu, ta chịu được mà.”

Lưu Văn Tĩnh lẳng lặng đưa tay ra đỡ hắn, hắn cũng không khước từ, chỉ nói: “Phiền ngươi lo lắng.” Dứt lời đã đảo mắt tìm kiếm bóng dáng Lý Kiến Thành.

Lý Kiến Thành chắp tay đi trước, trên đường cứ trầm ngâm nhìn đăm đăm vào trụ quốc Đột Quyết kia, trong lòng nảy lên muôn vàn suy nghĩ. Tới đại sảnh bày tiệc, Lý Uyên và Khang Sao Lợi đều dừng chân, mời nhau vào nhà trước.

Trong lúc chuyện trò, Khang Sao Lợi đảo mắt nhìn sang bên này, vừa hay lại bắt găp ánh mắt của Lý Kiến Thành, bất giác nhếch môi mỉm cười. Lý Kiến Thành tuy mắt đối mắt với gã, nhưng đáy lòng tràn đầy suy tính, cho đến khi cảm nhận được ánh mắt này, ngẩng đầu nhìn lên thì đối phương đã nắm tay Lý Uyên bước vào phòng.

Nhưng ánh mắt ấy của Khang Sao Lợi lại bị Lý Thế Dân đứng ngay phía sau chứng kiến tường tận. Không hiểu vì sao, hắn chỉ cảm thấy ánh mắt kia khiến người ta cực kì khó chịu.

*****

Trên yến tiệc hôm đó, Lý Uyên ra sức phát huy sở trường hiếu khách của mình, liên tiếp kính rượu. Mà Khang Sao Lợi hào khí can vân, nâng ly đối ẩm, toát ra khí thế ngàn chén không say.

Mà những người khác cùng ngồi trên tiệc, so ra mà nói, gần như mỗi người đều có suy nghĩ riêng.

Lưu Văn Tĩnh thỉnh thoảng mới nói vài câu, lại luôn luôn quan tâm đến vết thương của Lý Thế Dân; Lý Thế Dân trọng thương không thể uống rượu, vờ uống mấy chén làm màu rồi không hề động đến nữa, nhưng ánh mắt vẫn đăm đăm dõi theo Lý Kiến Thành. Lý Kiến Thành từ đầu đến cuối đều tỏ vẻ trầm ngâm, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Khang Sao Lợi, rồi anh cũng từ tốn nâng chén rượu trước mặt, đứng lên đi kính Khang Sao Lợi.

Khang Sao Lợi mới đầu sửng sốt, sau đó cười lên sang sảng, lập tức uống ba ly với Lý Kiến Thành.

Ánh mắt Lý Thế Dân chuyển lạnh, chỉ cảm thấy lồng ngực mình bức bối khác thường. Cúi đầu nhìn xuống chén rượu trước mặt, liền chộp lấy muốn uống cạn một hơi.

Cổ tay lại bị ai nhẹ nhàng đè lại, Lưu Văn Tĩnh nhìn hắn đăm đăm, cúi đầu nói: “Nhị công tử, không được đâu.”

Lý Thế Dân đành đặt chén rượu xuống bàn, thở dài một hơi nặng nề.

Tiệc tan rồi, Lý Thế Dân cũng không nán lại, bực bội đi thẳng. Lưu Văn Tĩnh đi cùng hắn một đoạn rồi cũng nói lời từ biệt.

Lý Uyên trò chuyện thêm vài câu với Khang Sao Lợi, ra đến cửa viện, lại nói muốn đích thân đưa người về tận phòng.

Khang Sao Lợi còn đang định từ chối thì đã nghe Lý Kiến Thành nói: “Phụ thân đã cao tuổi rồi, việc này chi bằng để Kiến Thành làm thay.”

Khang Sao Lợi hơi nhíu mày, nhìn sang Lý Kiến Thành, đúng lúc ấy lại nghe Lý Uyên cười nói: “Vậy đành để Kiến Thành thay ta một chuyến.” Dứt lời lại cáo từ thêm một lần nữa rồi mới đưa hạ nhân rời đi.

“Trụ quốc, mời.” Lý Kiến Thành ra hiệu cho gã, trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt như có như không.

Khang Sao Lợi gật đầu rồi đi theo anh.

Trăng đã treo ngang trời, trong viện bóng cây chồng chất, chỉ có những lồng đèn đỏ treo cao tỏa ra ánh sáng yêu mị, mơ hồ soi tỏ màn đêm mịt mùng.

Hai người sánh vai nhau bước trên hành lang, lại cứ chần chừ không ai mở miệng trước.

Đến nơi rồi, Lý Kiến Thành thi lễ với gã, cung kính nói: “Xin trụ quốc hãy sớm nghỉ ngơi.” Dứt lời cũng không đợi hồi đáp đã xoay người bước đi.

Lại nghe phía sau vang lên một tiếng hô gấp gáp: “Kiến Thành!”

Lý Kiến Thành xoay người lại, trên mặt vẫn là tiếu ý bình thản mà không thất lễ. Anh chậm rãi mỉm cười, nói: “Trụ quốc còn chuyện gì quan trọng cần phân phó?”

Khang Sao Lợi nhìn anh đăm đăm, đôi mắt sáng rực như lửa. Dừng một chút, gã mỉm cười mở lời: “Kiến Thành, giờ này ngươi còn giả vờ không quen biết ta làm chi?”

Lý Kiến Thành nghe vậy cũng cười, lúc này mới nói: “Thì ra đại ca cũng không định kéo dài vở kịch này thêm nữa.”

Thì ra này người này vốn không phải trụ quốc Khang Sao Lợi thật, mà chính là Vương gia Đột Quyết – Đốt Bật. Đốt Bật nghe vậy cười lên ha hả, nói: “Kiến Thành, lần trước ngươi che giấu thân phận sang doanh ta du thuyết, lần này ta mượn danh kẻ khác đến giúp ngươi, có qua có lại, coi như huề nhau rồi.”

“Vậy lần này Đột Quyết chưa kết minh với Lưu Vũ Chu hẳn cũng nhờ đại ca tác động một phần.” Lý Kiến Thành đã lấy lại vẻ mặt bình thường, “Kiến Thành chung quy vẫn nợ đại ca một ân tình, sao dám nói là huề nhau?”

“Lại nói đến việc này, nỗi lo của ngươi trong thư quả nhiên là thật. Khi Lưu Văn Tĩnh lên phương bắc đưa thư cho ta, Khả hãn quả thực đã có ý muốn kết minh với Lưu Vũ Chu. Chẳng qua đang lúc do dự lại nghe tin các ngươi đánh bại danh tướng triều Tùy là Tống Lão Sinh, chiếm thành Hoắc Ấp, liền bỏ ý định này.” Trong bức thư Lý Kiến Thành nhờ Lưu Văn Tĩnh mang đi, đọc đi đọc lại cũng chỉ thấy anh nói toàn những lời thăm hỏi khách sáo, đến cuối thư mới ưu tư nhắc tới người nhà mình đều ở lại Thái Nguyên, chỉ e gặp phải chuyện bất trắc, mong Đốt Bật giúp mình trông nom. Giờ xem ra ẩn ý của mình trong đó gã đã nhìn thấu hết sức rõ ràng.

Nhưng vừa rồi gã nói một thôi một hồi, lại rõ ràng chỉ nói phân nửa đã ngừng. Lý Kiến Thành thấy thế liền cười: “Thư đọc xong rồi cũng thôi, sao đại ca còn đích thân đến đây?”

Đốt Bật cười nói: “Kiến Thành đã nhờ người mang thư đến cho ta, mà ta lại đích thân đến đây phúc đáp, như thế đã đủ thành ý chưa?”

Lý Kiến Thành nghe vậy chỉ cười, cũng không hỏi là thành ý gì.

Đốt Bật dừng một chặp rồi nói: “Người được phái đi ban đầu đúng là trụ quốc Khang Sao Lợi, nhưng trước khi lên đường hắn đột ngột phát bệnh, ta bèn xin đi thay hắn.” Dừng một chút mới tiếp: “Từ biệt đã lâu, ta chỉ muốn đến thăm Kiến Thành thôi.”

Lý Kiến Thành thừa hiểu với thân phận vương gia của Đốt Bật mà đến nơi này thì ẩn danh chính là thượng sách, bèn đáp: “Đại ca yên tâm, Kiến Thành nhất định sẽ giữ kín bí mật này của đại ca, không để người thứ ba biết.”

Thật ra trong lòng anh hiểu rõ, Đốt Bật đến đây nào phải chỉ là đơn thuần gặp dịp thay thế Khang Sao Lợi, hoặc đơn giản là đến thăm mình, mà gã đến đây quá nửa là làm tai mắt cho Khả hãn, dò xét động tĩnh của họ Lý.

Nhưng chuyện này anh cũng không thể vạch trần, dù sao đối với mình thì kẻ tên Đốt Bật này coi như nửa thật nửa giả, vừa là địch vừa là bạn. Chính bản thân mình giờ này vẫn không thể xác định rõ lời gã nói là hư hay là thật, nhưng nếu muốn giao thiệp với Đột Quyết thì gã lại là một người không thể thay thế.

Lời tác giả: Tình địch cỡ bự ~

Chú thích: Trụ quốc là một chức võ quan.

———————————————

Lời editor: Tung bông mừng tình địch mạnh nhất của Thế Dân ra mặt giành người với ẻm XDXDXD Trong truyện này thậm chí mình còn thích anh hơn Thế Dân, chỉ tiếc anh và Kiến Thành đều chí ở thiên hạ lại đứng hai đầu chiến tuyến, giữa hai người là cả một trường thành cao ngất, dù có yêu nhau thì mâu thuẫn dân tộc và xung đột lợi ích cũng không cho họ đến với nhau, nếu không mình đã đá bay Thế Dân đi nhường chỗ cho Đốt Bật rồi:”>

Này thì trụ quốc Khang Sao Lợi ~

癸巳, 至于龙门县. 刘文静, 康鞘利等来自北蕃. 突厥五百人, 马二千疋, 従 鞘利等至. 帝喜其兵少而来迟, 藉之以关陇, 谓刘文静曰: “吾已及河, 突厥始至. 马多人少, 甚惬本怀.” 先是帝使时, 于此县界见河水清, 皇太子又于此界获玄狐. 于县西南宴见鞘利, 并与县内道俗等叙旧极欢.

Đọc truyện chữ Full