Editor: Nguyệt
Đúng vậy, người bạn.
Trải qua nhiệm vụ kia, được chứng kiến khả năng phòng ngự có thể nói là như tường thép của Kim Giáp Trùng, nếu còn chưa hiểu ý ngài Ariel thì anh không dám tự xưng mình là phó quan thân cận nhất của ngài Ariel nữa. Nhân tài chế tạo được cơ giáp như thế tất nhiên là phải lôi kéo rồi, chỉ là hành vi của ngài Ariel hôm nay thật sự có hơi bất lịch sự.
“Chắc Ariel có việc gấp nên mới quên chào tạm biệt cậu, ngại quá.” – Chung Thịnh nói với Giáp Trùng Chi Thần.
“Không sao.” Giáp Trùng Chi Thần phất tay, tỏ vẻ không để ý. Quên chào tạm biệt đã là gì, cậu mà tập trung làm việc thì còn quên ăn, quên ngủ, thậm chí chị đứng ngay bên cạnh cũng quên luôn. Cho nên, cậu chẳng hề để ý tới hành vi vừa rồi của Ariel.
Nếu cậu ta đã không để ý, Chung Thịnh sẽ không tiếp tục nói chuyện này nữa. Chào tạm biệt Felid xong, anh bắt đầu huấn luyện trụ cột buồn tẻ và vô vị nhưng chưa từng gián đoạn.
Chung Thịnh rèn luyện đến mức đổ mồ hôi như mưa trong phòng tập. Còn Ariel đăng xuất rồi lại khiếp sợ tột đỉnh.
Không thể không nói, vào rất nhiều thời điểm, do di truyền bộ mặt than tiêu chuẩn của gia tộc Clifford, Ariel rất ít biểu lộ cảm xúc của mình. Nhưng hôm nay, gương mặt bình tĩnh không dao động, đạm mạc lạnh lùng lại xuất hiện vẻ rối rắm hiếm hoi.
Không thể trách hắn được, hắn không thể không rối rắm, bởi vì hắn nhìn thấy trong mắt Chung Thịnh một loại tình cảm vô cùng quen thuộc, dù cho nó chỉ chợt lóe qua đáy mắt cậu ta. Từ nhỏ đã được hun đúc trong cuộc sống tình nồng ý mật của bố mẹ, làm sao hắn có thể không nhận ra tình yêu ẩn sâu trong ánh mắt đó.
Mỗi khi bố mẹ nhìn nhau say đắm, hắn đều thấy được trong mắt họ có loại tình cảm nồng nàn giống y hệt vậy.
Chung Thịnh thích mình?
Chuyện này thật sự khiến Ariel chấn động đến mức tưởng như mình đang mơ!
Thậm chí, hắn thấy có gộp cả kinh nghiệm của hai đời lại cũng chưa có chuyện nào khiến hắn khiếp sợ như bây giờ, bao gồm việc hắn bị chính vị hôn thê của mình hãm hại, và giây phút đối mặt với cái chết.
Không thể trách hắn thất lễ, thật sự là ngàn lần không thể tưởng tượng nổi phó quan trung thành của mình lại thầm mến mình.
Hắn không ngốc, sau khi phát hiện điều này, gần như ngay lập tức, hắn hồi tưởng lại từng chút một về Chung Thịnh đời trước, mà len lỏi trong những hồi ức ấy là các hình ảnh, dù rất nhỏ, càng khiến cõi lòng hắn xao động hơn.
Hắn không thể tượng tượng nổi, vì sao đời trước mình lại có thể trì độn như thế, ở cạnh Chung Thịnh lâu thế rồi mà không phát hiện ra chuyện này.
“Tại sao … lại như vậy?” Uể oải xoa xoa thái dương, Ariel hơi nhíu mày, chuyện này có hơi khó giải quyết.
Đương nhiên, hắn tin rằng, nếu đời trước Chung Thịnh đã che giấu tốt như thế, thì đời này chắc cũng không có ý định thổ lộ, chỉ cần mình không nói, Chung Thịnh vẫn sẽ là phó quan mình tín nhiệm nhất. Hơn nữa, sự tín nhiệm này càng sâu sắc hơn một bậc. Dù gì cậu ta cũng yêu mình cả hai đời, càng không có khả năng phản bội.
Nhưng Ariel không muốn xử lý chuyện này như thế, không vì gì khác, chỉ là hắn không đành lòng để phó quan của mình cứ phải khổ sở sống hết nửa đời còn lại. Chung Thịnh là người cố chấp, ngoan cố thế nào, có thể nhìn ra được từ việc cậu ta tiến hành huấn luyện trụ cột mỗi ngày.
Ariel cảm thấy bất kể là ai cũng không thể khuyên cậu ta thay đổi ý định.
Tình yêu, Ariel chưa từng biết đến.
Đời trước không hiểu, đời này cũng không hiểu.
Bố mẹ hắn là một cặp vợ chồng vô cùng ân ái, nhưng bản thân hắn lại khuyết thiếu cảm xúc về tình yêu. Có vị hôn thê, hắn cảm giác giống như đang hoàn thành một nhiệm vụ hơn. Cưới vợ sinh con dường như là một quá trình bất biến của đời người, hắn chưa bao giờ dành quá nhiều sự chú ý cho chuyện này.
Hắn từng nghe mẹ kể, lúc trước bố cũng là người lạnh lùng, nếu không phải mẹ dùng ‘lửa tình nóng rực để châm’ [cách nói của mẹ Ariel] thì chỉ e ông sẽ sống độc thân đến hết đời. Đương nhiên, đây chỉ là nói đùa, dù gì cũng là con trưởng của gia tộc Clifford, dẫu có kết hôn chính trị hay không, ông cũng không có khả năng không lấy được vợ. Chẳng qua, lấy vợ theo cách đó thì người vợ cùng lắm chỉ có thể duy trì trạng thái tôn trọng mà lạnh lùng với ông thôi.
Hắn còn nhớ, khi nhắc đến chuyện này, mẹ lúc nào cũng nghiêm túc nói với hắn rằng: ‘Nếu thật sự như thế thì Ariel bé bỏng đã chẳng thể bước vào thế giới này, hưởng thụ ánh mặt trời được rồi.’
Ngay lúc đó, hắn ngẩng đầu lên sẽ thấy bố ở xa xa quay đầu lại, cười rất đỗi dịu dàng với mẹ. Hắn lẳng lặng xoay mặt đi, bố lúc nào cũng lạnh mặt, chỉ khi nhìn mẹ mới có thể mỉm cười dịu dàng như vậy thôi. Thân là con trai của ông, lắm lúc hắn cũng ghen tỵ lắm …
Đời trước, hắn chọn Elenna làm vị hôn thê, thỉnh thoảng cô ấy cũng nhìn hắn tình tứ như thế, nhưng hắn chưa từng có rung cảm nào đặc biệt cả.
Vô thức chạm tay lên ngực, Ariel hoài nghi không biết có phải mình mắc chứng bệnh khuyết thiếu tình cảm nào đó hay không.
“Elenna …” Nỉ non cái tên người vẫn nhìn hắn chăm chú với tình yêu chan chứa, Ariel chẳng hề cảm thấy ấm áp và hạnh phúc như những gì mẹ hình dung.
Hắn không yêu Elenna, hắn biết. Nhưng hắn thật sự định làm một người chồng đủ tư cách. Không ngờ, trước hôn lễ, vị hôn thê lại dẫn hắn vào cạm bẫy tử vong.
Hắn không biết vì sao cô ta làm vậy. Hắn cũng không cần phải suy xét vấn đề này, bởi vì hắn hiểu người đàn bà đó không có bản lĩnh làm ra chuyện như thế. Phục kích trình độ đó không phải chuyện một phụ nữ như cô ta có thể dễ dàng làm được. Hơn nữa, hắn cũng không nghĩ ra lý do để cô ta làm thế.
Nhắc đến lần phục kích ấy, Ariel lại không khỏi nhớ đến Chung Thịnh.
Trước khi chết, hắn nghe thấy một tiếng gọi đau thương, tuyệt vọng, cùng với tình cảm sâu đậm nồng nàn. Cuối cùng hắn cũng hiểu, loại tình cảm sâu nặng ấy là tình yêu vô vọng.
Mắt thấy người mình yêu chết ngay trước mắt mình, Chung Thịnh có la lên tuyệt vọng như thế cũng không lạ.
Những chuyện kế tiếp lại càng đơn giản, với sự hiểu biết của hắn về tính cách Chung Thịnh, thêm việc phát hiện ra cậu ấy yêu mình, kết cục của Chung Thịnh rất dễ đoán, tất nhiên là sau khi khổ chiến không có kết quả thì đi theo mình.
Sau đó, không biết vì nguyên nhân gì, cả hai cùng sống lại vào năm mười tám tuổi.
“Ariel …”
Tiếng gọi mang theo tình cảm sâu nặng dường như lại vang lên bên tai, tình cảm nồng nàn mà trầm lắng làm con tim Ariel bỗng nóng rực lên.
“Chung Thịnh …” Nhỏ giọng gọi tên phó quan của mình, Ariel kinh ngạc nhìn trần nhà đến ngẩn người.
Có lẽ đây là lần đầu tiên ngài Ariel ngẩn người, tính cả đời trước lẫn đời này. Hiển nhiên, hiệu quả của nó vô cùng tốt. Bởi vì chưa đầy năm phút sau, Ariel lại hoảng hốt ngồi bật dậy.
“Không … đúng …” Ariel gõ đầu, động tác ngớ ngẩn như thế hắn tuyệt đối không làm lúc tỉnh táo. Vậy mà hiện tại hắn lại làm rất tự nhiên, chẳng những làm, còn có xu thế càng ngày càng nghiêm trọng.
“Tại sao lại … không từ chối …” Trong đôi con ngươi màu lam bạc của Ariel xuất hiện những cảm xúc phức tạp không cách nào hình dung được. Bởi vì vừa rồi, hắn đột nhiên phát hiện, hắn rối rắm với tình cảm Chung Thịnh dành cho mình, nhưng là vì không biết phải xử lý ra làm sao, chứ không phải vì thấy khó chịu.
Thoạt nhìn, hai chuyện này gần giống nhau. Nhưng người có chỉ số thông minh cao như Ariel làm sao lại không nhận ra sự khác biệt. Nếu là một người khác có tình cảm với hắn, chỉ e hắn sẽ lạnh lùng từ chối. Bởi vì, đời trước, số nguời có tình cảm với hắn cả nam lẫn nữ nhiều vô kể, trực tiếp thổ lộ cũng không ít. Hắn đã vô cùng thuần thục việc từ chối người khác.
Nhưng bây giờ hắn thực sự thấy hoảng hốt. Rõ ràng là một chuyện mình vô cùng quen thuộc, thậm chí đơn giản đến mức hắn có thể trực tiếp vạch trần tình cảm của Chung Thịnh ở trên mạng chiến đấu, sau đó từ chối người ta. Vậy mà hắn lại quýnh lên, vội vàng đăng xuất.
Điều này có nghĩa là gì?
Có lẽ người khác sẽ nói là vì giữ thể diện cho Chung Thịnh, đổi một cách khác uyển chuyển hơn để từ chối. Nhưng Ariel lại biết mình chưa từng uyển chuyển trong những chuyện thế này. Nói cách khác, nếu hắn không thích Chung Thịnh, vừa rồi hắn sẽ trực tiếp từ chối.
Nhưng hắn không làm thế!
Đây mới là nguyên nhân khiến hắn hoảng hốt.
Ariel thấy mờ mịt, nếu nói hắn thích Chung Thịnh … Hắn đặt tay lên ngực mình, khi nhắc tên Chung Thịnh, hắn không có cảm giác tim đập nhanh, ngực có hơi nóng lên, nhưng đây chẳng phải biểu hiện bình thường của cơ thể con người sao? Chẳng hề liên quan gì đến Chung Thịnh, đúng không?
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn không hiểu nổi tình cảm của mình với Chung Thịnh là gì.
Tín nhiệm?
Chắc chắn có.
Nhưng còn yêu?
Ariel nhẹ nhàng lắc đầu, còn xa mới đạt đến chữ yêu.
Không cần nhìn gương hắn cũng biết, khi nghĩ về Chung Thịnh, trong mắt hắn không có tình cảm sâu đậm như khi bố nghĩ về mẹ.
Vậy rốt cuộc cảm giác của hắn với Chung Thịnh là gì?
Bản thân Ariel cũng thấy hồ đồ rồi.
Hắn thử tưởng tượng, nếu Chung Thịnh thổ lộ với mình, mình sẽ phản ứng thế nào. Sau đó hắn kinh ngạc phát hiện, hắn không biết.
Tác giả:
[|||] Ariel rối rắm … Cậu ta rối rắm về mối quan hệ với Chung Thịnh.
Nói là yêu thì còn kém xa, nhưng hảo cảm thì chắc chắn là có. Cho nên, hiện tại cậu ta không biết phải làm sao.
Tình cảm luôn luôn là thứ cậu ta không am hiểu, thế là … bi đát làm sao, cậu chàng mất ngủ.
Thuận tiện giải thích về đản thương:
Trong truyện có tổng cộng ba loại đản thương.
Loại thứ nhất chính là đản thương được trang bị trong phòng ngủ của bọn Chung Thịnh, dùng tinh thần lực để trực tiếp đăng nhập vào mạng chiến đấu. Loại đản thương này tiêu hao rất nhiều tinh thần lực, nhưng hiệu quả cũng rất cao, cho nên muốn điều khiển cơ giáp ở trong này thì chỉ cần có kỹ thuật là không thành vấn đề.
Loại thứ hai là loại được sử dụng trong các giờ huấn luyện tinh thần lực. Giống như trên, vẫn là dạng nằm, có điều loại này lập nên một không gian ảo, tiêu hao nhiều tinh thần lực hơn, gấp mấy chục lần loại trên, thậm chí còn gấp trăm lần [Có thể điều chỉnh cấp độ]
Loại thứ ba là đản thương điều khiển cơ giáp. Loại đản thương này thường là dạng đứng, người sử dụng ngồi vào sẽ có cảm giác như đang ở trong khoang điều khiển của cơ giáp, yêu cầu đối với thể chất rất cao. Ví dụ như Chung Thịnh và Ariel, hai người nắm chắc kỹ xảo chiến đấu, nhưng vì thể chất có hạn nên dùng loại đản thương này điều khiển cơ giáp không thể phát huy hết khả năng, cho dù họ có thành thạo giỏi giang trong mạng chiến đấu đến mấy chăng nữa cũng vậy. Đây là do bị hạn chế về phần cứng (mặt thể chất).
Ừ, trên đây là tri thức về ba loại đản thương thông dụng nhất.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chú Ái Tinh Không
Chương 55
Chương 55