Editor: Nguyệt
Samantha với Lâm Phỉ Nhi cứ phải gọi là nước miếng chảy ròng ròng ngồi xe điện chạy sau bọn họ đến biệt thự. Hôm nay có cơ hội học cưỡi ngựa, tất nhiên là giơ hai tay tán thành.
Hạng Phi và Chung Thịnh đều cảm thấy hứng thú với cưỡi ngựa. Mặc dù phương tiện đi lại bây giờ ngày càng hiện đại, tiện lợi và nhanh chóng, nhưng cảm giác rong ruổi trên lưng ngựa thì không một phương tiện nào có thể thay thế được!
Cả buổi chiều, bọn họ ở riết trong bãi tập cưỡi ngựa. Ngoài Hạng Phi, mọi người gần như đều học được cách … ngồi trên lưng ngựa.
Mồ hôi …
Cưỡi ngựa đúng là một kỹ năng khó. Thời gian một buổi chiều không đủ cho họ luyện tập, ít nhất là không thể có dáng ngồi đẹp và tao nhã như Ariel được.
Lúc cả bọn trở lại biệt thự, vừa hay phu nhân Clifford cũng đang đón khách ở cổng lớn.
Chung Thịnh thề là mình đã choáng hết cả người khi nhìn thấy tấm biển cực đại trang trí bằng đèn led trên cổng trang viên.
“Chào mừng các vị đến buổi tiệc đính hôn của Ariel Clifford và Chung Thịnh!!!”
Anh ngớ ra nhìn hàng chữ viết bằng thể hành, lắp bắp hỏi Ariel: “Đó … đó là cái gì?”
“Tranh thư pháp chào đón khách đến dự tiệc đính hôn.” Ariel vẫn rất bình thản.
“Đậu má! Hoành tráng quá nha!!!!”
Ngoài Ariel, không một ai có thể bình tĩnh được.
Gerald trố mắt ra nhìn, mồm há hốc, á khẩu không nói được gì.
“Phu nhân Clifford hành động nhanh thật …” Hạng Phi cũng ngẩn ra, lẩm bẩm.
Lôi Tranh mắt giật giật, hoàn toàn không biết nói gì.
Samantha với Lâm Phỉ Nhi thì nhìn với vẻ mặt đầy mơ mộng. Tiệc đính hôn đó!! Lãng mạn quá đi, hạnh phúc quá đi!!!
Edward nhìn tấm biển, rồi lại nhìn Chung Thịnh, vẻ mặt có phần phức tạp. Thoạt nhìn như tiếc nuối, rồi lại như nhẹ lòng.
Felid nhìn Chung Thịnh bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Trở thành con dâu của tướng quân Clifford là chuyện rất đáng để ngưỡng mộ! Được tiếp xúc với thần tượng ở cự ly gần như thế, Chung Thịnh thật là quá may mắn!
“Sao … sao … sao em không biết gì cả?” Chung Thịnh còn chưa thoát khỏi sự kinh ngạc, nói cũng lắp ba lắp bắp.
“Ừ, quen là được rồi.” Ariel trả lời rất thản nhiên.
Chung Thịnh giật giật khoé mắt, lần đầu tiên nảy sinh ý muốn phỉ nhổ ngài Ariel. Chuyện này có thể quen được thật sao?
“Hửm?” Không biết có phải cảm nhận được cơn buồn bực của anh không, Ariel ngẩng đầu lên nhìn anh: “Sống cùng với mẹ anh thì em phải quen với kiểu “niềm vui bất ngờ” này đi.”
Hạng Phi im lặng xoay mặt đi. Cái này là khủng bố bất ngờ chứ vui nỗi gì.
“Cục cưng, con về rồi!” Phu nhân Clifford vừa nói chuyện với một vị phu nhân xong, nhiệt tình chạy đến ôm Ariel một cái thật chặt.
“Thế nào, có thích tiệc đính hôn mẹ chuẩn bị cho con không?” Phu nhân Clifford hỏi với vẻ hưng phấn.
“Dạ, rất …” Ariel đưa mắt nhìn sảnh đường chật kín toàn người là người, đủ mặt các nhân vật nổi tiếng ở nhiều ngành nghề lĩnh vực khác nhau, “Rất long trọng ạ.”
“Đương nhiên là thế rồi.” Phu nhân Clifford tỏ ra đắc ý, “Tiệc đính hôn của con trai mẹ cơ mà, không long trọng sao được. Lại nói,” Bà nhỏ giọng nói thầm, “Thằng nhóc này, chẳng lẽ con không muốn mau mau chóng chóng đóng mác cho Chung Thịnh à? Năm đó mẹ ra tay cực nhanh cực chuẩn mới có được bố con đấy.”
Đôi mi dài rung rung, Ariel thì thầm bên tai mẹ: “Con cảm ơn mẹ.”
“Thằng bé này, khách khí với mẹ làm gì.” Phu nhân Clifford tươi cười rạng rỡ. Bà biết mà, cái tính độc chiếm của cục cưng không thua gì bà.
“Tiểu Thịnh Thịnh, lại đây cho cô xem nào.” Phu nhân Clifford cười vui vẻ kéo tay Chung Thịnh.
Mọi người không khỏi che mặt. Sáng nay chúng ta vừa ăn sáng với nhau mà, có cần biểu hiện như thể lâu lắm mới gặp như vậy không? Hơn nữa, cái tên Tiểu Thịnh Thịnh thân mật đáng yêu như thế, thật sự không hợp với Chung Thịnh hở ra là thích cos mặt lạnh giống Ariel đâu.
“Cô.” Chung Thịnh cười gượng, cái tên thân mật này làm anh hơi xấu hổ. Trước mặt vợ chồng nhà tướng quân Clifford, không hiểu sao anh cứ thấy căng thẳng, cảm giác như mình cướp mất người con trai ưu tú của họ vậy.
Lúc gặp tướng quân Clifford, ngài ấy luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng, anh còn thấy đỡ, nhưng phu nhân Clifford nhiệt tình thế này làm anh … cứ thấy chột dạ.
“Cái thằng bé này, căng thẳng cái gì chứ. Con không biết đâu, biết tin con chấp nhận được thằng nhóc thối Ariel này, cô chú còn thở phào nhẹ nhõm ấy.” Phu nhân Clifford chẳng hề giữ thể diện cho Ariel, nghe bà nói cứ như thể Ariel là hàng ế vậy.
“Cô nói quá lời.” Chung Thịnh cảm giác sắp không cười nổi nữa rồi. Tướng lĩnh trẻ tuổi vang danh khắp Liên Bang mà là hàng ế? Không thể nào. Năm đó Ariel được xưng là thần tượng của cả Liên Bang, lực lượng fans hùng hậu lại cuồng nhiệt đến nỗi đội cận vệ cũng khó lòng chống đỡ.
Anh còn nhớ ngày xưa ở địa cầu cổ từng lưu truyền một câu chuyện, rằng mỹ nam tử ra đường bị các cô gái trẻ ném hoa tươi, hoa quả vào người. Ariel mà ra ngoài, nếu không có đội hộ vệ, có khi sẽ bị nhấn chìm trong biển fans cuồng nhiệt cũng nên.
Anh vẫn nhớ đời trước hay phải xử lý thư tín cho Ariel, khoa học kỹ thuật phát triển, lại thêm sự nhiệt tình thái quá của các cô gái, nên mấy lá thư đó “nhiệt tình” vô cùng, đến nỗi anh cũng phải đỏ mặt.
Đáng tiếc, Ariel chẳng bao giờ biết thương hương tiếc ngọc, toàn bộ đống thư đó đều bị ném vào thùng rác, làm nhóm nam nữ ấy tan nát cõi lòng.
Gerald chọt chọt Lâm Phỉ Nhi đứng bên cạnh: “Các cậu có nghĩ Ariel là hàng ế không?”
Lâm Phỉ Nhi liếc mắt khinh thường, nhìn Ariel, rồi quay sang nói: “Nếu không nhìn vào khuôn mặt và gia thế của cậu ta, với tính cách đó, cậu nghĩ sẽ có người theo đuổi cậu ta à?”
Gerald ngẫm nghĩ, ghép bối cảnh của Lôi Tranh cho Ariel, lại xoá đi gương mặt tinh xảo đó, phải công nhận là Lâm Phỉ Nhi nói đúng. Nếu không nhờ khuôn mặt và bối cảnh, với tính cách lạnh lùng đó của Ariel, e là chẳng có mấy ai để mắt đến.
Tất nhiên, cậu không phủ nhận năng lực của Ariel, chỉ là … cho dù cậu ta có giỏi mấy chăng nữa, với bản tính đó chắc chắn là không muốn nhờ vả dựa dẫm người khác, không có ai đề cử, thì chỉ có thể làm binh sĩ tầm thường thôi.
“Chắc chỉ có trong mắt Chung Thịnh, Ariel mới là người hoàn hảo trên mọi phương diện.” Lâm Phỉ Nhi bĩu môi, từ lâu cô đã muốn cười khẩy trước tình yêu cùng sự sùng bái đến độ mù quáng của Chung Thịnh.
“Có lý.” Gerald gật gù, trong lúc lơ đãng lại chuyển mắt sang nhìn Edward.
“Được rồi, đừng đứng ngoài cửa nữa, mấy đứa mau đi thay lễ phục đi. Một lát nữa thôi là buổi tiệc bắt đầu rồi.” Phu nhân Clifford đẩy họ đến chỗ cầu thang.
Mọi người nối đuôi nhau lên tầng, ai về phòng nấy chuẩn bị thay lễ phục.
Trong số đồng phục trường Đệ Nhất phát cho học viên, có một bộ lễ phục chuyên mặc trong các buổi tiệc. Chất vải hơi cứng, màu trắng sáng, vừa vặn ôm sát dáng người, khoe ra hình thể cân đối khoẻ đẹp của các học viên. Do thường xuyên rèn luyện gian khổ, các thành viên của tiểu đội Giảo Lang đều có thân hình hoàn mỹ khiến người người ngưỡng mộ.
Cúc áo bạc, thắt lưng màu xám đen, tất cả học viên trường Đệ Nhất bất kể nam nữ đều mặc quần đồng phục. Một số người cho rằng váy ngắn sẽ làm các nữ sinh trông duyên dáng hơn khi để lộ đôi chân dài săn chắc. Nhưng với học viên trường Đệ Nhất, thân phận duy nhất của họ là bộ đội, mà không phân nam nữ.
Giày ống cao màu đen tuyền bước trên sàn nhà lát đá phát ra tiếng vang thanh thuý, một hàng tám người mặc lễ phục trường Đệ Nhất, bên hông đeo kiếm, đồng loạt bước vào sảnh đường. Buổi tiệc đang ồn ào huyên náo, phút chốc lặng ngắt như tờ.
Khoảnh khắc yên tĩnh thoáng qua, mọi người lại tiếp tục câu chuyện đang dang dở, nhưng có rất nhiều người vẫn luôn nhìn về phía hai thanh niên trong hàng ngũ đó.
Cùng là lễ phục, nhưng trên vai hai người đó đeo quân hàm thiếu uý, phần cổ áo đính hai cúc màu vàng kim.
Phần lớn những người đang quan sát đều tỏ ra ngạc nhiên. Cúc áo vàng kim là biểu tượng của học viên tinh anh trường Đệ Nhất, đây là điều mà ai cũng biết.
Thanh niên dáng người cao gầy, mái tóc vàng nhạt, diện mạo tinh xảo hiển nhiên là con trai của tướng quân Clifford – Ariel Clifford. Còn chàng trai cao lớn đi sóng vai với cậu ta, nếu không nhầm thì chắc là …
“Tiểu Thịnh Thịnh!” Phu nhân Clifford sáng rực mắt lên. Chung Thịnh mặc lễ phục vào trông cao ráo tuấn tú hẳn lên, rất có phong thái của tướng quân Clifford năm xưa nha!!!
“Cô.” Chung Thịnh giật giật khoé mắt. Anh thề là đã nghe được tiếng cười trộm của rất nhiều người, ngay cả đằng sau anh cũng có!!
“Mẹ.” Ariel hơi nheo mắt. Bình thường thì thôi không tính, nhưng hắn không muốn cái tên thân mật “Tiểu Thịnh Thịnh” hoàn toàn không thích hợp này bị người khác xem là tên chính thức của Chung Thịnh.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chú Ái Tinh Không
Chương 169
Chương 169