Editor: Nguyệt
Dù sao đó cũng là Ariel. Chỉ cần là yêu cầu do Ariel đưa ra, anh sẽ đồng ý vô điều kiện, cho dù đó là yêu cầu làm anh xấu hổ đến mức nào chăng nữa.
“Em đang nghĩ gì đấy?” Ariel hỏi, giọng khàn khàn, mắt sâu thăm thẳm.
Bàn tay còn đang lề mề cởi từng cúc áo của Chung Thịnh lập tức cứng đờ. Chẳng lẽ lại nói thật với Ariel?
Nghĩ lại, nếu nói ra, có khi đối phương sẽ lập tức đưa ra yêu cầu như thế. Vậy nên Chung Thịnh quyết không nói ra mấy giả thiết vừa rồi.
Mặt nghẹn đến đỏ bừng, thân thể cứng đờ, Chung Thịnh không muốn lừa Ariel, rồi lại không muốn nói ra cái ý nghĩ hạ lưu đó.
Ariel nâng tay chống cằm, mắt nhìn Chung Thịnh với vẻ nghiền ngẫm. Ngay khi Chung Thịnh bị nhìn đến mức chột dạ, thậm chí đã quyết định ăn ngay nói thật, hắn lại đột nhiên buông tha: “Tiếp tục đi.”
Chung Thịnh thở phào nhẹ nhõm. May là ngài Ariel không hỏi đến cùng, nếu không … Mặt lại nóng bừng, Chung Thịnh vội vàng dời sự chú ý sang mấy cái cúc áo.
Ariel nhìn Chung Thịnh lắc lư thân hình một cách hơi vụng về theo điệu nhạc, môi không giấu được ý cười. Những màn múa thoát y hắn từng xem dù là nam hay nữ đều rất khêu gợi, tràn đầy ham muốn *** trắng trợn, động tác lả lơi quyến rũ, đường cong mềm mại, gương mặt kiều diễm, sự quyến rũ được thể hiện trên từng chi tiết của người múa.
Nhưng Chung Thịnh thì khác. Dường như Chung Thịnh chưa bao giờ để lộ nét quyến rũ của mình trước người khác, vẻ mặt rất nghiêm túc, ánh mắt sắc bén, có vẻ chẳng hề giải phóng chút nội tiết tố nào.
Một phó quan nghiêm túc, đây là ấn tượng chung của mọi người về Chung Thịnh. Giờ nghĩ lại, Ariel cũng muốn bật cười. Rõ ràng Chung Thịnh chẳng khác mấy so với đời trước, vậy mà nay hắn gần như không có sức kháng cự trước Chung Thịnh, chỉ một màn múa thoát y vụng về cũng đủ khơi gợi ham muốn cùng sự hưng phấn trong hắn.
Tình yêu, đúng là thứ làm người ta ngây ngất. Có lẽ trước đây, mẹ cũng bị bố mê hoặc, cho nên mới bám riết lấy bố, cuối cùng ôm được băng nam về nhà.
Nhìn Chung Thịnh dùng động tác cứng còng cởi kiếm bên hông, Ariel bật cười. Thử nghĩ xem, Chung Thịnh phải yêu mình đến nhường nào mới có thể kìm nén mười năm ròng, làm bạn bên mình với thân phận phó quan.
Tâm trạng vui đến lạ. Ariel thầm quyết tâm, sau này sẽ cố kiềm chế không bắt nạt Chung Thịnh, nếu không kiềm chế được thì … quên đi vậy.
Đột nhiên nghe được tiếng cười của Ariel, Chung Thịnh giật mình, cứng người đứng đó vì nghĩ mình nhảy tệ quá.
Từ lâu anh đã biết mình chẳng phải dạng thiếu niên mềm mại, múa thoát y gì chứ, chỉ giống thằng hề thôi!
“Sao lại ngừng?” Chẳng biết từ bao giờ, Ariel đã đến bên Chung Thịnh, nhẹ nhàng ôm lấy anh, dùng hạ thân căng phồng cọ vào người anh một cách mờ ám.
Chung Thịnh không dám nhìn thẳng vào Ariel. Không một từ ngữ nào có thể hình dung sự quẫn bách của anh lúc này.
“Cởi tiếp đi.” Ariel ngửa đầu hôn lên cổ Chung Thịnh, để lại trên đó một dấu hôn hồng nhạt.
Chung Thịnh cứng cả người. Bây giờ anh bị Ariel ôm trọn vào lòng, gần như không thể nhúc nhích, vậy thì cởi kiểu gì!!!
Bên tai truyền đến tiếng cười khẽ của Ariel, Chung Thịnh cảm giác mặt mình càng đỏ hơn, gần như thẹn quá thành giận.
“Được rồi, không cản trở em nữa, làm tiếp đi.” Ariel lùi lại, ánh mắt dịu dàng nhìn Chung Thịnh.
Chung Thịnh nhìn Ariel chỉ cách mình có một bước chân, lại nhìn áo sơ mi và quần dài trên người. Mặc kệ, đằng nào mình cũng chẳng nhảy được, cởi luôn cho rồi!
Bực mình cởi phăng cái áo sơ mi, ném quần dài đi, chẳng cần đến mười giây, Chung Thịnh đã cởi sạch. Ariel nhướn mày, nhìn Chung Thịnh khoả thân đứng trước mặt mình, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
Sau khi cởi quần áo, trông Chung Thịnh rất tuyệt, làn da màu lúa mạch, đường cong rõ nét, cơ bụng săn chắc, bắp đùi thon dài, những múi cơ hiện rõ trên từng bộ phận, toàn thân toả ra nét quyến rũ đầy nam tính.
Ariel thích Chung Thịnh khoả thân, thích những múi cơ quyến rũ của anh, càng thích cửa sau căng chặt ướt rượt.
Nhưng vừa rồi, hắn đột nhiên nảy ra một ý. Ý nghĩ đó như một con mèo nhỏ cào nhẹ móng vuốt lên lòng hắn, khiến hắn cứ muốn thử cho bằng được.
“Mặc quần áo vào.” Giọng Ariel rất khàn, như thể đây là một quyết định vô cùng gian nan.
Chung Thịnh sửng sốt, không hiểu sao Ariel lại đưa ra mệnh lệnh như vậy. Anh có thể cảm nhận được Ariel đang rất hưng phấn, từ phía anh có thể nhìn thấy phía dưới bộ âu phục trắng là phần hạ thân căng cứng.
Mặc quần áo vào? Mệnh lệnh này hình như có hơi khác thường.
“Mặc lễ phục vào cho anh xem, chỉ mặc áo khoác ngoài thôi, không cần quần lót và áo sơ mi.” Ariel cố kiềm chế bàn tay muốn vuốt lên làn da có tính đàn hồi cực tốt của Chung Thịnh, sợ mình sờ lên rồi sẽ không nhịn được đè anh ra ngay lập tức.
Chung Thịnh có vẻ khó hiểu, nhưng vẫn nghe lệnh, chỉ mặc áo khoác ngoài. Đắn đo nhìn thanh kiếm, rồi lại nhìn Ariel, có cần đeo cái này không?
Ariel hít sâu một hơi, phần thân dưới nóng rực ngày càng khó nhịn. Nhưng với khả năng tự chủ của hắn thì còn chịu đựng được.
Hắn vươn lưỡi liếm cánh môi khô. Đúng như những gì hắn nghĩ, Chung Thịnh mặc quân phục sẽ toả ra hơi thở cấm dục rất hấp dẫn.
Đời trước, hắn biết có người nói rằng hắn có vẻ đẹp của sự cấm dục. Lúc ấy hắn hoàn toàn không hiểu được ý nghĩa của từ này. Nhưng nhìn Chung Thịnh bây giờ, hắn đã hiểu rồi. Có những người trời sinh ra để mặc quân phục, mà Chung Thịnh thì càng thích hợp để mặc quân phục rồi bị hắn đè dưới thân.
Đôi mắt ngày càng trở nên sâu thẳm. Ariel cảm nhận một cách rõ rệt rằng mình sắp mất kiểm soát. Đời trước mặc quân phục mười mấy năm trời, vậy mà hắn không biết mình lại là người mê quân phục.
Giờ nghĩ lại vẫn thấy khó tin. Chung Thịnh quyến rũ thế này, thế quái nào mà mình hoàn toàn không để ý đến anh những mười năm trời.
“Lại đây.” Ariel không dám tin cái giọng khản đặc này là của mình. Cái giọng tràn đầy ham muốn *** ấy vậy mà lại phát ra từ miệng mình.
Tim Chung Thịnh đập rộn ràng. Hai gò má đã đỏ bừng từ lâu. Ánh mắt Ariel quá trắng trợn, mang tính công kích rõ rệt, làm chân anh như muốn nhũn ra, đi vài bước cũng khó khăn.
Lê từng bước lại gần Ariel. Ariel lại lùi một bước đến bên giường, nhìn Chung Thịnh mặc lễ phục trắng từ từ đi tới.
Lễ phục phẳng phiu ôm lấy cơ thể Chung Thịnh, vẽ ra từng đường cong hoàn mỹ, phần hạ phúc phồng lên thấy rõ lại làm anh có vẻ sắc tình.
“Em thật hưng phấn.” Là câu trần thuật, không phải nghi vấn.
Chung Thịnh xấu hổ vô cùng. Không có quần lót nên trạng thái của cái thứ kia chẳng thể giấu được ai.
“Anh cũng rất hưng phấn.” Giọng Ariel nghe rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt hắn thì không bình tĩnh chút nào.
Chung Thịnh lại gần Ariel, đưa tay vuốt lên gò má Ariel.
Mặt Ariel rất nóng, phần thân dưới cũng căng phồng.
Phát hiện này làm Chung Thịnh thấy khá hơn. Anh và Ariel là người yêu, hai bên luôn hấp dẫn lẫn nhau.
Một cái xoay người, Ariel bất chợt đè Chung Thịnh dưới thân. Chung Thịnh chẳng hề phản kháng, để mặc đối phương từ trên cao nhìn xuống mình.
“Chung Thịnh, nói em yêu anh.” Đôi mắt màu lam của Ariel rất nghiêm túc.
“Ariel, em yêu anh.” Chung Thịnh tiếp tục vuốt ve hắn, miệng nói lời yêu không một chút chần chừ.
“Em thuộc về anh.” Ariel nhẹ nhàng cởi một cúc áo, để lộ vùng ngực màu lúa mạch.
“Phải, em thuộc về anh.” Chung Thịnh chậm rãi lặp lại, bàn tay không hề ngừng, lần lượt cởi từng cúc áo trên bộ lễ phục của Ariel.
Ariel mỉm cười hài lòng, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên ***g ngực Chung Thịnh.
Một hàng cúc chỉ cần không đến năm giây là có thể cởi hết, Ariel lại cố tình kéo dài thời gian, tốn gần ba phút mới xong.
Trái lại, Chung Thịnh dứt khoát hơn nhiều, nửa người trên của Ariel đã được cởi sạch, để lộ làn da trơn nhẵn.
Chung Thịnh rướn người lên, muốn Ariel giúp mình cởi lễ phục ra. Nhưng Ariel lại đè bả vai anh lại, cứ để lễ phục treo lửng lơ trên khuỷu tay, chẳng những không cởi được, mà còn cản trở hành động của anh.
Hành động này của Ariel làm mặt Chung Thịnh nóng rực. Mê quân phục gì đó, anh cũng không phải thiếu niên ngây thơ mà không biết gì. Chẳng qua trước giờ ngài Ariel chưa từng để lộ sở thích này. Chẳng lẽ hôm nay đột nhiên nổi hứng?
“Không tập trung thì phải bị phạt.” Ariel cười như không cười nhìn Chung Thịnh.
Chung Thịnh lập tức rùng mình. Với anh, cái từ “phạt” này tương đương với việc một ngày không xuống được giường. Ở trường thì thôi đi, bây giờ đang ở trang viên nhà Clifford, có đánh chết anh cũng không dám đối mặt với ánh mắt tràn ngập ý cười của phu nhân Clifford.
“Ariel …” Chung Thịnh nâng chân lên, quặp lấy eo Ariel, dùng nửa người dưới cọ lên phần hạ thân đã cứng như thép của Ariel.
Tác giả:
Thịt hầm!!!! [﹃] Dạo này mọi người có vẻ đói khát quá, làm một nồi thịt cho bổ đi!!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chú Ái Tinh Không
Chương 172
Chương 172