Editor: Nguyệt
“Thật thoải mái.” Ariel cảm thán, rút phân thân ra khỏi cơ thể Chung Thịnh, hôn liếm phần sau gáy anh.
Chung Thịnh thở hổn hển, dường như chưa dứt khỏi cao trào.
“Chung Thịnh …” Ariel nhìn thẳng vào đôi mắt đen của Chung Thịnh, đến khi màu *** dần rút đi, trở về màu đen trong sáng, hắn dịu dàng nói: “Anh yêu em.”
Chung Thịnh chớp mắt mấy cái, nhoẻn miệng cười, nhổm người hôn lên môi Ariel: “Em cũng yêu anh.”
Nụ cười của Ariel rực rỡ như pháo hoa nở bung trên bầu trời. Hắn hôn môi Chung Thịnh, hôn lên khắp khuôn mặt anh.
Hai người quấn quít nhau trên giường một lúc lâu, đến khi cảm giác dính nhớp nhắc nhở bọn họ tình trạng hiện tại, mới lưu luyến rời khỏi giường.
Bộ lễ phục trên người Chung Thịnh nhàu nhĩ trông đến thảm, dính đầy dịch trắng. Chung Thịnh không dám nghĩ phải làm sao mới khôi phục được như ban đầu.
Mỗi lần nhìn bộ lễ phục ấy, anh lại liên tưởng đến chuyện vừa rồi, mặt lập tức đỏ bừng.
Kéo lê hai cẳng chân bủn rủn đi đến nhà tắm. Ariel chu đáo xả nước ấm để Chung Thịnh ngâm cho thoải mái, còn hắn thì tự giác đi tắm vòi sen.
Nhìn Chung Thịnh mệt mỏi rã rời ngâm mình trong bồn tắm, có dấu hiệu buồn ngủ, Ariel đi đến đỡ anh về lại giường.
Đệm chăn vừa mới đổi, thoải mái vô cùng. Chung Thịnh gần như đầu vừa chạm gối là ngủ ngay. Ariel thấy lòng tràn đầy hạnh phúc, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên gương mặt say ngủ của Chung Thịnh, rồi cũng xốc chăn lên chui vào.
Ariel vừa nằm xuống, Chung Thịnh liền nhích lại gần, đưa tay ôm lấy eo hắn, kéo hắn vào lòng.
Hai người ôm chặt nhau, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, tiểu đội Giảo Lang ai nấy đều sảng khoái tinh thần, dường như đều có một giấc ngủ ngon, ngoại trừ …
“Gerald, cậu làm sao thế?” Lâm Phỉ Nhi nhìn Gerald hai mắt thâm quầng với vẻ thương hại. Tên này lúc nào cũng tràn trề sức sống … hay nên nói là, sức sống dư thừa đến độ ngày nào trông cũng như uống thuốc kích thích. Nhưng hôm nay lại uể oải … Lại nói, trông có vẻ giống lần mắt thâm quầng lần trước lắm nha. Không! Còn nghiêm trọng hơn cả lần đó.
Âm thầm liếc nhìn Edward, Lâm Phỉ Nhi kinh ngạc phát hiện ra, trái ngược hẳn với lần trước, lần này Edward không còn trong trạng thái áp suất thấp nữa, mà mặt mày tươi vui, nụ cười ôn hoà thường ngày nay cũng chói loá chân thật hơn nhiều.
Đậu má! Rút cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Lâm Phỉ Nhi cứ đảo mắt nhìn Gerald và Edward, chung quy cho rằng quan hệ của hai người này ngày càng kỳ lạ.
“Phỉ Nhi, đang làm gì thế?” Samantha ngáp dài, đẩy đẩy Lâm Phỉ Nhi. Vũ hội đêm qua chán chết đi được, nếu không có nhiều món ngon bù lại, chắc cô sẽ nghĩ chẳng thà ngủ một giấc còn hơn.
“Cậu không thấy Gerald với Edward có gì đó rất lạ à?” Lâm Phỉ Nhi hỏi nhỏ. Cô cũng không biết tại sao lại phải nói thầm, nhưng nhìn Gerald thế này, cô sợ không cẩn thận lại kích thích cậu ta.
Khiến Gerald tiều tuỵ đến mức này chắc phải là đả kích gì to lớn lắm. Mà cô thì chưa từng nghĩ Edward lại có lực sát thương lớn đến thế.
“Lạ?” Samantha nhìn thoáng qua Gerald với Edward, lắc đầu: “Không thấy.”
Lâm Phỉ Nhi chán nản: “Ra-đa hóng chuyện của cậu kém nhạy rồi.”
“Ừ, chắc thế.” Samantha lại ngáp một cái. Lạ thật, rõ ràng hôm qua ngủ ngon lắm mà, sao hôm nay cứ thấy buồn ngủ thế nhỉ.
Lâm Phỉ Nhi bất đắc dĩ trừng cô một cái. Đối tượng buôn chuyện của cô bình thường chỉ có Samantha và Gerald. Nay Gerald trở thành nhân vật chính của câu chuyện, làm sao cô thảo luận với cậu ta được nữa.
Chung Thịnh với Ariel thì chẳng bao giờ tham dự vào mấy đề tài thế này. Lôi Tranh thỉnh thoảng có tham gia nhưng bây giờ đang ngọt ngào với Hạng Phi, thân mật đến độ chói mù mắt cô.
Đặc biệt là gáy Lôi Tranh, có dấu hôn rất rõ ràng. Hạng Phi chết tiệt, hai người thắm thiết cho lắm vào, rồi sớm muộn gì cũng gặp quả báo!
Lâm Phỉ Nhi bực bội nghĩ vậy.
Tít tít tít!
Quang não của Samantha đột nhiên reo lên. Lâm Phỉ Nhi chưa kịp tiếp tục đề tài đã thấy cô nàng vui vẻ chạy ra ban công nói chuyện.
“Các người là đồ trọng sắc khinh hữu!” Lâm Phỉ Nhi tức nổ phổi, mắng. Khốn kiếp, cô nhất định phải kiếm một anh người yêu!!!
Lâm Phỉ Nhi thở dài thườn thượt, bĩu môi. Người độc thân thật đáng thương, trước mặt một đám người có đôi có cặp lại càng đáng thương hơn.
Hừ, cô đây tốt xấu gì cũng là thiếu nữ đài các, lại có chút danh tiếng ở trường Đệ Nhất, sao ngay cả một chàng trai đến theo đuổi cũng không có?
Lâm Phỉ Nhi ủ rũ, ngẩng mặt bốn mươi lăm độ nhìn trời ưu thương. Đến bao giờ ông trời mới ban cho con một anh chàng đẹp trai?
Tít tít tít.
“Hửm? Wilson? Cậu tìm tôi có chuyện gì?”
Trên màn hình là một chàng trai thanh tú nói với vẻ hồi hộp: “Cuối tuần này … tớ muốn … tớ muốn mời cậu đi xem phim.”
“Xem phim?” – Lâm Phỉ Nhi cau mày – “Tôi nhớ kỳ thi lần trước thể thuật của cậu còn chưa đạt cấp bảy đúng không? Cậu có biết là ngay cả tôi cũng đã đạt thể thuật cấp tám rồi không, cậu mà cứ lãng phí thời gian như thế là bị tôi bỏ xa đấy. Đi tập nhiều hơn đi.” Ngắt liên lạc, Lâm Phỉ Nhi tiếp tục nhìn trời: Anh đẹp trai bao giờ mới xuất hiện?
Bởi vậy mới nói, Lâm Phỉ Nhi không có ai theo đuổi cũng chẳng trách ai được.
Gerald nhoài người trên lan can, vẻ mặt tiều tuỵ ngơ ngác nhìn bầu trời. Cậu nghĩ kiểu gì cũng không hiểu, rõ ràng hôm qua cậu chuẩn bị rất chu đáo, thuốc cũng dùng rồi, vậy mà tại sao vẫn bị đè?
Chuyện này không khoa học!!! Thế giới quan sắp sụp đổ! QAQ
Lần đầu tiên thôi thì bảo là cả hai đều say nên mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nhưng lần thứ hai, rõ ràng là Edward say, ấy thế mà còn lợi hại hơn cả lúc tỉnh, đè cho cậu không nhúc nhích được, ăn cậu hết lần này đến lần khác.
Hôm qua cậu đã định đè lại đối phương, mà loại thuốc đó uống vào là cả người không còn sức cơ mà? Thế quái nào mà Edward uống ly rượu kia xong chẳng bị làm sao, còn cậu thì người mềm như bún, suýt bị Edward làm đến chết trên giường.
Hức hức hức … Gerald ta đây là một thanh niên tài giỏi, khôi ngô tuấn tú, phong lưu phóng khoáng, chẳng lẽ suốt đời đều bị đè?
Gerald nghĩ đến đó mà khóc thầm trong lòng.
“Đang thả hồn đi đâu thế?” Edward lẳng lặng đứng sau Gerald, khiến cậu giật mình đứng bật dậy.
Gerald chạy sang bên cạnh theo phản xạ. Giờ cứ thấy Edward là cậu lại chột dạ.
Được rồi, cậu thừa nhận là mình bị sắc đẹp mê hoặc trước, cố tình tiếp cận Edward. Nhưng cậu đâu có biết Edward ngày thường tao nhã nối tiếng dịu dàng trong mắt đám con gái lúc lên giường lại … điên cuồng như thế.
Khụ khụ … Thật ra cậu càng muốn dùng từ dã man, như trừ lần đầu tiên, sau đó Edward không làm cậu bị thương thêm lần nào. Còn lần đầu tiên … say rượu mà, nóng vội kích động là điều khó tránh, cái này thì cậu hiểu.
Gerald bất giác tránh đôi mắt như hổ rình mồi [?] của Edward, hết nhìn trái lại ngó phải, không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương.
Edward nheo mắt lại, nụ cười nhạt đi mấy phần. Hắn tiến lên một bước, vừa hay dồn Gerald vào trong góc, một tay nâng cằm cậu lên, buộc cậu phải nhìn vào mình.
“Em đang tránh tôi?”
“Đâu có …” Gerald đáp, tầm mắt mơ hồ không rõ.
“Hửm?” Giọng Edward nghe hơi lạnh lùng, khác hẳn sự ôn hoà thường ngày.
Bây giờ Gerald chỉ muốn khóc thôi. Sao Edward đối xử với ai cũng dịu dàng, trước mặt cậu lại khủng bố thế này hả trời!!
“Không thích tôi?” Edward dùng ngón tay miết cánh môi dưới của Gerald.
Gerald vội lắc đầu nguầy nguậy. Đừng đùa, đêm qua lúc ở trên giường Edward cũng hỏi như thế. Cậu chỉ trả lời chậm một chút thôi, thế mà bị bắt bắn ba lần trong thời gian ngắn.
Đệt! Ba lần đấy, suýt thì tinh tẫn nhân vong rồi! Mà anh ta đúng là điên cuồng như dã thú, toàn thân cậu không có chỗ nào lành lặn, cả cơ thể phủ kín dấu hôn. Cái chỗ đằng sau bị sử dụng quá độ đau nhức đến nỗi cậu muốn chết quách cho rồi. Nếu không nhờ Edward có lòng tốt tắm rửa cho cậu, có khi bây giờ cậu còn chưa xuống giường nổi.
Huống hồ … Khụ khụ, dẫu sao cậu cũng là người dám làm dám chịu. Nếu không thích Edward, cậu đã chẳng rủ anh đi quán bar. Chỉ là … chuyện xảy ra vào tối ngày hôm đó không như những gì cậu dự đoán thôi.
“Vậy tức là em thích tôi?” Edward lại gần thêm một bước, gần như dán sát vào Gerald.
Gerald thấy lo sợ. Dù rằng cậu muốn lột bỏ lớp mặt nạ của Edward, nhưng cậu hoàn toàn không ngờ rằng đằng sau lớp mặt nạ đó là một kẻ cuồng cố chấp!
Đáng sợ nhất là, bây giờ cái tên cuồng cố chấp đó nhìn trúng mình, lại còn là mình chủ động quyến rũ anh ta. Trời đất ơi, cậu muốn đi tự tử!
Tác giả:
Gerald … giờ cậu biết cái gì gọi là không làm đã chẳng chết rồi chứ? Cậu chính là một ví dụ điển hình …
Rảnh rỗi hay sao mà đi trêu chọc người ta, giờ xảy ra chuyện, không thoát được rồi đó.
Đáng đời!!!
Gerald: QAQ hức hức hức, tôi không ngại trêu chọc người khác gặp chuyện không may, nhưng mà sự việc không giống với những gì tôi đoán lúc trước!!!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chú Ái Tinh Không
Chương 174
Chương 174