DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tối Cường Ngôn Linh Sư
Chương 16

Mục Trường Sinh phát hiện thu lưu Ứng Thiên thật sự là quyết định chính xác, hắn không thạo việc vặt, Ứng Thiên thì hoàn toàn ngược lại, quan trọng nhất là, tài nấu nướng của y, thật không hề phóng đại. Thế giới này tại phương diện mỹ thực thành tựu xa xa vượt qua Khánh quốc, Mục Trường Sinh chưa từng ăn cơm nước những người khác làm, mà chỉ là tay nghề Ứng Thiên, đã xa xa vượt qua đầu bếp nổi danh trong phủ hắn dùng số tiền lớn mời mọc.

Bởi vì cái này, Mục Trường Sinh đối Ứng Thiên nhiều hơn mấy phần hảo cảm, cho dù đối phương có thể là người của “Đại tiểu thư” kia.

Chạng vạng hôm nay, Vinh Thành nhấn chuông cửa nhà Mục Trường Sinh. Vốn anh làm người đại diện của Mộ Trường Phong, có bộ chìa khóa căn hộ này, thế nhưng từ khi Mục Trường Sinh vào ở, sau khi Mục Trường Sinh xác định ở lại, anh cũng rất tự giác giao chiếc chìa khóa còn lại cho hắn, mặc dù anh đến bây giờ còn không quá tin tưởng lời Mục Trường Sinh nói hắn có thể kiếm được tiền mua lại căn phòng này. Ân, trừ phi đối phương dùng siêu năng lực đi làm chút nghề nghiệp lừa đảo còn có thể.

So với cái này, anh cảm thấy cầu cho Mục Trường Sinh tìm được bảo vật xuyên không sau đó mang anh đi cổ đại rồi mang về vài món đổ cổ còn có thể thực hiện.

Vinh Thành không chờ bao lâu, rất nhanh cửa liền mở ra, anh mới vừa vung lên nụ cười muốn chào hỏi, lại phát hiện xuất hiện ở phía sau cửa là một tiểu tử xa lạ.

Vinh Thành quét mắt qua một cái liền biết người trẻ tuổi này tuyệt đối sẽ không vượt quá hai mươi tuổi, y mặc một bộ áo sơ mi trắng, quần bò màu tím lam bến dưới có chút rộng rãi, rõ ràng là hết sức bình thường thậm chí không hề có phẩm vị, nhưng bởi vì người trước mắt này tuấn mỹ đến không giống tướng mạo phàm nhân cùng vóc người thon dài cao ngất mà hiện ra tuấn tú phi phàm.

Thân là một người đại diện tận sức khai phá người mới, Vinh Thành liếc mắt đã nhìn ra tiềm lực thiếu niên trước mắt này, anh thậm chí quên mất đây là trong nhà Mục Trường Sinh, quên mất dò hỏi đối phương là ai, liền theo phản xạ mà lộ ra nụ cười vô cùng hữu hảo, “Xin chào, tôi là người đại diện Hoành Nghệ giải trí – Vinh Thành.” Tay anh móc ra ví tiền từ bộ âu phục cắt xén khéo léo, lại từ trong ví tiền móc ra một tấm danh thiếp, đưa cho Ứng Thiên nói: “Cá nhân tôi cho là, dùng điều kiện của cậu tuyệt đối có tiềm lực trở thành ngôi sao siêu cấp, thế nào? Có hứng thú hay không gia nhập Hoành Nghệ giải trí?”

Ứng Thiên trên mặt cười hì hì, hàm răng trắng noãn chỉnh tề như đang toả sáng, y tiếp nhận danh thiếp Vinh Thành, vô cùng nghiêm túc nhìn một chút, khi Vinh Thành cho là y chuẩn bị đáp ứng, đột nhiên nói: “Cảm tạ, bất quá tôi ghét nhất vòng giải trí.”

Vinh Thành: “…”

Thấy dáng dấp Vinh Thành một bộ bị hắn nghẹn trụ, Ứng Thiên thập phần vui vẻ, như tiểu tử hư hỏng đùa dai thành công, y chếch ra thân thể để Vinh Thành tiến vào, hướng trong phòng hô: “Ân nhân, có khách tới.”

Ân nhân? Trong đầu Vinh Thành bốc lên một chuỗi dấu chấm hỏi. Sau khi nhìn thấy Mục Trường Sinh, chuỗi dấu chấm hỏi càng lớn. Anh thấy Mục Trường Sinh ngồi trên ghế salon, nhìn người trẻ tuổi đứng ở một bên, “Vị này là ai?”

Mục Trường Sinh đang ngồi ở trên ghế salon nghiên cứu máy vi tính, nghe vậy ngẩng đầu liếc nhìn Vinh Thành một cái, nói sự thật: “Cậu ta gọi Ứng Thiên, là tôi mang về tối hôm qua.”

“Tối hôm qua mang về?” Vinh Thành nhìn Mục Trường Sinh, lại nhìn Ứng Thiên bộ dáng bảo bảo ngoan ngoãn đứng ở  sau Mục Trường Sinh, không biết não bổ cái gì, ánh mắt nhất thời hiện lên ý tứ sâu xa.

Mục Trường Sinh nói: “Anh tìm đến tôi, là vì chuyện quay quảng cáo ngày mai.”

“Không sai.” Nhắc tới cái này, Vinh Thành lập tức quên mất Ứng Thiên đứng ở một bên, anh gật đầu nói: “Thời gian quay chụp là chín giờ sáng ngày mai, tại tòa nhà của phân bộ công ty L&A thiết lập ở G thị, mặc dù nói là chính thức quay chụp lúc chín giờ, nhưng chúng ta sáng sớm ngày mai tám giờ phải có mặt ở tòa nhà phân bộ, cho nên tối hôm nay tôi ở chỗ này ngốc một đêm, kể cho cậu một ít đồ vật ngày mai quay chụp phải chú ý, sáng sớm ngày mai lái xe đưa cậu tới.”

“Được.” Mục Trường Sinh gật đầu đồng ý.

Nghe Vinh Thành đêm nay phải ở lại chỗ này, sắc mặt Ứng Thiên có chút khó coi, nhưng khi Mục Trường Sinh nhìn về phía y, lập tức cười nói: “Tôi đi làm cơm tối.”

Mục Trường Sinh gật đầu, Ứng Thiên lập tức đi về phòng bếp.

Nhìn Ứng Thiên tiến vào nhà bếp, Vinh Thành hướng gần đến Mục Trường Sinh một chút, thấp giọng nói: “Người này là chuyện gì xảy ra?” Mục Trường Sinh mới xuyên việt tới mấy ngày? Hơn nữa không yêu xuất môn cũng không thích nói chuyện, làm sao đột nhiên nhận thức Ứng Thiên?

Mục Trường Sinh trầm ngâm chốc lát, đem chuyện tối ngày hôm qua nói với anh.

“Cái gì? Cậu làm sao đem người như vậy mang về? Cần phải lập tức báo cảnh sát a!” Vinh Thành vừa nghe liền cuống lên, nào có ai thụ thương nặng như vậy lại không muốn đi bệnh viện? Anh lại nhìn một chút phương hướng nhà bếp, nhỏ giọng nói: “Làm sao bây giờ? Cậu thật sự dự định giữ người này lại?”

“Cậu ấy là một đầu bếp rất tốt.” Mục Trường Sinh nói, lúc nói lời này trên mặt hắn vô cùng bình tĩnh, hai con mắt màu đen nhạt không gợn sóng, phảng phất một chút cũng không ý thức được nguy hiểm ở Ứng Thiên.

Vinh Thành trợn tròn mắt, đây cũng không phải là vấn đề làm cơm có ăn ngon hay không. Anh còn muốn khuyên, chợt nhớ tới một chuyện, “Không đúng a, cậu nói cậu ta tối hôm qua trên người có một đạo vết thương từ vai đến eo, thương nặng như vậy, y…” Vinh Thành chỉ chỉ hướng nhà bếp.”Thoạt nhìn hoàn toàn không giống chịu qua thương tổn.”

“Ân, đây chính là nguyên nhân tôi lưu lại cậu ấy, thương nặng như thế, vẻn vẹn một ngày, liền tốt hơn nửa.” Người bình thường căn bản không thể nào làm được.”Hơn nữa coi như tôi không đáp ứng, cậu ta cũng sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế lưu lại.” Còn không bằng vừa bắt đầu liền đáp ứng.

(Tử Nguyệt: Chậc, không phải Mục gia chủ vì mỹ sắc mà rước chồng về sao? O_O)

“Cậu có thể xác định cậu ta sẽ không làm thương tổn cậu sao?” Âm thanh Vinh Thành càng lúc càng trầm, giờ khắc này anh hoàn toàn quên mất lúc nãy mình còn rất thưởng thức vẻ ngoài Ứng Thiên, trong mắt toát ra lo lắng rõ ràng, tuy rằng anh mới quen biết Mục Trường Sinh mấy ngày, thế nhưng ai bảo đối phương lớn lên có gương mặt giống như Mộ Trường Phong?

“Tôi chắc chắn.” Mục Trường Sinh nói. Không người nào có thể làm hại hắn.

Mục Trường Sinh chỉ ngồi như thế, vẫn có một cỗ khí định thần nhàn, hắn lại chân chính là một gia chủ có địa vị cao, bất luận kẻ nào cũng không cách gì cãi lại ý của hắn. Vinh Thành phát hiện mình dĩ nhiên không có cách nào phản bác hắn, anh nhìn một chút Mục Trường Sinh mặc một thân quần áo thể dục, tóc dài buộc lê, đột nhiên cảm giác thấy thế nào cũng biệt nữu, không nhịn được nói: “Cái kia, Trường Sinh, cậu vẫn là mặc lại cổ trang đi!”

Mục Trường Sinh:…

Bởi vì có thêm một Ứng Thiên không quá người bình thường, Vinh Thành vốn quyết định ở đây ngủ một đêm lại ăn cơm tối xong liền trở về, Vinh Thành đi rồi, Ứng Thiên vô cùng tích cực thu thập bát đũa, sau khi rửa chén xong liền quét dọn trong ngoài căn hộ một lần, lau xong còn đi lau cửa sổ, một bên chà còn một bên kể lại tiết mục ngắn không biết y xem được từ đâu cho Mục Trường Sinh nghe.

Đáng tiếc Mục Trường Sinh trời sinh không có tế bào dí dỏm gì, vô luận Ứng Thiên nói cái gì, hắn chỉ bình tĩnh đáp một tiếng, lại không nói gì thêm.

Nhiều lần như vậy, Ứng Thiên da mặt dầy hiếm thấy cả ngày cười hì hì cũng không khỏi sinh ra chút tâm tình lúng túng, trong phòng nhất thời yên tĩnh lại.

Thời gian trôi qua theo tiếng đồng hồ tí tí tách tách, Ứng Thiên lau xong cửa sổ, đem nước bẩn đổ đi, giặt sạch sẽ khăn lau, lấy giá áo phơi lên. Phơi xong, y nhìn kỹ phòng ở một chút, đem nguyên liệu nấu ăn muốn dùng cho ngày mai trong tủ lạnh lấy ra cho tan tuyết, giống như một khắc cũng không nhàn.

Mục Trường Sinh ngẩng đầu lên từ trên màn hình vi tính, nhìn thấy nhà cửa sạch sẽ hết sức hài lòng, thấy Ứng Thiên chuẩn bị xong nguyên liệu nấu ăn lại muốn đi làm việc khác, Mục Trường Sinh gọi y lại, nói: “Sau này đừng tiếp tục gọi tôi là ân nhân ân nhân mãi.” Ngược lại hắn cũng không cứu y.

Ứng Thiên nghe vậy mong đợi nhìn hắn, hai mắt sáng lấp lánh: “Thế tôi gọi anh là Trường Sinh có được hay không?”

Mục Trường Sinh nghe vậy rũ xuống mi mắt, nhìn một hàng chữ trên màn hình vi tính, tùy ý nói: “Đổi cái khác đi!”

“Vậy, Mục ca?” Ứng Thiên nhìn hắn thăm dò.

Mục ca? Mục Trường Sinh liếc mắt nhìn y, gật đầu. Dù sao cũng tốt hơn trực tiếp gọi hắn là ‘Trường Sinh’, hắn tự nhận bọn họ còn chưa có thân cận đến mức trực tiếp gọi tên.

Đọc truyện chữ Full