DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tối Cường Ngôn Linh Sư
Chương 24

Mục Trường Sinh cảm giác hắn ngủ rất say, khi tỉnh lại, kim giờ trong phòng chỉ tám giờ tối, cửa phòng bị người đẩy ra, Mục Trường Sinh ngẩng đầu nhìn lại, đối diện ánh mắt Ứng Thiên.

Dường như không nghĩ là Mục Trường Sinh đã tỉnh, Ứng Thiên sửng sốt một chút, mới cười cười nói: “Anh đã tỉnh, thời gian vừa vặn, có thể uống thuốc.”

Mục Trường Sinh gật đầu một cái, cũng không nói nhiều, đứng dậy đi vào phòng tắm riêng.

Thu thập một phen, hắn đi ra khỏi phòng, Ứng Thiên chuẩn bị xong cháo nóng bưng lên bàn, nói với Mục Trường Sinh sắc mặt còn có chút tái nhợt nói: “Trước tiên đem cháo uống, chờ một lát uống thêm thuốc đi.”

Mục Trường Sinh không có dị nghị, ăn xong cháo sau liền uống thuốc. Vừa bắt đầu hắn đối với thuốc này cũng không ôm thái độ gì, thế nhưng sau khi uống hết một bát thuốc, hắn lại nhận ra được dị dạng trong cơ thể.

Như có một đốm lửa nhỏ thiêu đốt trong người, cũng không khó chịu, chẳng qua là cảm thấy nóng, mới đầu còn chưa rõ ràng, thế nhưng rất nhanh sau, cả người Mục Trường Sinh đổ mồ hôi, tóc mai ướt đẫm, mồ hôi thấm ướt quần áo, nhìn qua như mới vừa dính trận mưa.

Ứng Thiên vừa thấy tình huống Mục Trường Sinh có chút không đúng, có chút hốt hoảng vắt khăn lông lau chùi cho hắn, một bên chà lau một bên sốt sắng nhìn, lông mày không tự chủ vắt lại.

Cả người Mục Trường Sinh ướt nhẹp, sắc mặt hiện ra một loại ửng hồng không bình thường, bộ dáng nhìn qua đặc biệt khó chịu, nhưng thực ra cũng không cảm thấy thống khổ, ngược lại sức nóng hừng hực trong cơ thể cho hắn cảm giác bừng bừng sinh cơ, hắn thậm chí có loại cảm giác có thể lập tức nâng kiếm theo người đánh nhau một trận, cảm giác thể lực tiêu hao uể oải cùng mệt mỏi phảng phất hết thảy biến mất không còn tăm hơi, Mục Trường Sinh cả người đổ mồ hôi, nhìn chén thuốc ánh mắt lại dị thường sáng ngời, thuốc này hiệu quả, dĩ nhiên so với hắn ngày xưa ở Mục gia tắm linh tuyền còn tốt hơn!

Cái gọi là bệnh lâu tự thành y, Mục Trường Sinh bản thân đối y dược cũng có sự hiểu biết nhất định, nếu như ở thế giới cũ của hắn, hắn chỉ cần nếm thử một cái, có thể đại thể biết trong chén thuốc kia có dược tài gì, nhưng đáng tiếc kiến thức của Mục Trường Sinh với cái thế giới này rất nửa vời, cho dù đem gói thuốc mở ra, cũng không nhận ra đó là thuốc gì.

Ba ngày sau, sau khi hắn quen thuộc sử dụng máy vi tính, cầm toa thuốc, nhập từng cái tên vào ô tìm kiếm trên máy tính, tra ra này những thuốc này đều là một ít thuốc vô cùng ôn hòa giúp bổ thân thể, hơn nữa phối hợp chính dược phụ dược thoả đáng, nhìn ra được đại phu khai toa thuốc này y thuật vô cùng cao minh.

Mà cho dù cao minh đến đâu, đây vẫn là dược vật phổ thông như cũ, hàm lượng linh khí thật là ít ỏi, đến tột cùng là vì sao có hiệu quả tốt như vậy?

Khi Mục Trường Sinh đang suy tư lỗ hổng bên trong, trên màn ảnh máy vi tính bỗng nhiên đổi mới một tin, dòng chữ cực kỳ bắt mắt trong nháy mắt nhảy vào tầm mắt của hắn —— “Quý công tử trọng thương nhập viện, sống chết không rõ!”

Thân là con trai độc nhất của nhà giàu nhất Châu Á, Quý công tử nhận được chú ý không phải bình thường, coi như chỉ là tin tức chỉ dính dáng một chút với Quý công tử cũng có thể chen lên đầu đề, huống chi việc lần này liên quan đến bản thân Quý công tử, thậm chí ngay cả ảnh chụp cũng xuất hiện. Bởi vậy tin tức này vừa ra, lượt xem lập tức như ngồi hỏa tiễn tăng lên, nhấc lên cơn sóng thần trong thế giới mạng.

Ngay lúc này khi Mục Trường Sinh kéo chuột xem ảnh, mặt sau con số nằm bên cạnh biểu hiện lưu lượng đã tăng thêm vài số 0. Hiển nhiên bức ảnh chụp vào buổi tối, hình ảnh có chút mơ hồ, nhưng có thể cho người thấy rõ, trong bức ảnh, Quý công tử sưng mặt sưng mũi, vết thương đầy rẫy nằm trên đất, hiển nhiên lúc đó người chụp hình cách anh ta rất gần, thậm chí rất có thể, bức ảnh chính là người đả thương anh chụp, mấy tấm hình khác, là cảnh người Quý gia hộ tống Quý công tử đi vào bệnh viện gia tộc Quý gia.

Mục Trường Sinh nhìn xuống, nội dung trên website lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được biến mất, tìm lại, cũng không kiếm được bất cứ thứ gì liên quan, hiển nhiên là Quý gia ra tay dọn dẹp.

Đôi mắt Mục Trường Sinh nhìn chằm chằm trang web, ánh mắt lại không tiêu cự. Kỳ thực ngày đó Quý Trạch áp chế năng lực thiên phú, không sử dụng linh lực, mà chỉ đơn thuần dùng thân thể cùng hắn đánh nhau, Mục Trường Sinh hết sức kinh ngạc, bởi vì không có một quý tộc nào không ỷ lại năng lực của chính mình, không có một quý tộc nguyện ý thả xuống sức mạnh mạnh mẽ nhất của chính mình để cùng người khác động thủ. Nếu như lúc đó Quý Trạch tiếp tục dùng năng lực áp chế hắn, hắn không ngại động động miệng lưỡi đem năng lực của anh cầm cố lại, nhưng mà Quý Trạch không có. Điểm này khiến Mục Trường Sinh thưởng thức đồng thời cũng cảm thấy không thoải mái, như vậy hắn liền không có lý do gì để quang minh chánh đại đối phó anh.

Chỉ là cường giả như Quý Trạch, dĩ nhiên còn có thể bị người đánh cho chật vật như vậy, người ra tay với anh ta, sẽ là ai? Bất quá không cần biết đó là ai, chỉ cần không trở ngại đến hắn, coi như có đem Quý Trạch đánh chết, cũng không liên quan gì hắn, vừa vặn sau đó không cần lo lắng xử lý quan hệ Quý Trạch với Trường Phong, nghĩ đến người bí ẩn kia chưa đánh chết Quý Trạch, Mục Trường Sinh thoáng cảm thấy đáng tiếc.

Phục hồi tinh thần, ánh mắt Mục Trường Sinh rơi lại trên màn hình máy vi tính, phát hiện nơi đó chiếu ra bộ dáng Ứng Thiên cong khóe miệng thu dọn đồ đạc.

Ánh mắt của y nhu hòa sáng rõ, trong mắt có hào quang vui sướng lan ra, thật giống như làm việc nhà là một chuyến khiến y vô cùng vui sướng.

Mục Trường Sinh xuyên qua màn hình phản xạ, theo dõi khuôn mặt phảng phất đang tắm rửa dưới ánh mặt trời của y một hồi, bỗng đưa tay ra đem máy vi tính khép lại.

Là hồ ly luôn có một ngày lộ ra đuôi, sự tình của Ứng Thiên xử lý sau, hiện tại… Mục Trường Sinh phẩy tay hất chút bụi trên bàn, nhìn ba chữ “Lý Nhan Mạt” trên giấy, giật giật môi, nhẹ giọng phun ra một câu: “Trưởng nữ gia tộc Lý thị Hoa quốc —— Lý Nhan Mạt, bị mất mạng.” Dám hại đệ đệ hắn, vậy phải có giác ngộ bị trả thù.

+++++

Quý công tử quả thật là bị đánh đến trọng thương hôn mê, cũng tuyệt đối không khuếch đại sống chết không rõ như trong tin đồn, anh lúc này đã tỉnh lại, đang bị hỏi đến chuyện xảy ra tối hôm qua, khuôn mặt nhờ dược vật đã khôi phục vẻ tuấn mỹ thoáng chốc âm trầm, chỉ vì từng trải qua tối hôm qua, đối với anh mà nói quả thực như một cơn ác mộng, hiện tại nhớ tới vẫn làm cho anh dâng lên tức giận, vô cùng không vui.

Tối hôm qua anh đứng trên Thiên đài ở tòa nhà công ty L&A, một luồng sức mạnh không rõ chợt xông vào trong linh thức cảm ứng của anh, trên Thiên đài ánh sáng không nhiều, đối phương sử dụng tứ chi cùng lúc, giống như động vật nằm trên lan can, chỉ có một đôi mắt đôi mắt như đêm đen mơ hồ lóe ra một tia kim quang, lạnh lùng theo dõi anh.

(Rồi, rõ ràng luôn, anh Thiên tới báo thù cho vk = =, khổ thân Quý công tử, bị cha Vinh Thành hại =]]]])

Dáng dấp của đối phương thực sự rất buồn cười, Quý Trạch cười nhạo hỏi: “Ngươi là ai?”

“Người đến giáo huấn ngươi.” Thanh âm chát chúa, nghe như còn là một thiếu niên.

“Ngông cuồng.” Quý Trạch suy đoán đây cũng là một quý tộc vừa thức tỉnh liền không biết trời cao đất rộng đến khiêu chiến anh, sự tình như vậy cũng không phải chưa từng xảy ra, chỉ cần anh đem người dạy dỗ một trận, hắn liền phải biết… Cái ý niệm này vẫn chưa hoàn toàn nghĩ xong, Quý Trạch liền thấy đối phương hơi khựng lại một chút, sau đó đột nhiên nhảy lại đây, tốc độ nhanh như một tia chớp!

Quý Trạch mới vừa hơi đề phòng, mặt trái liền nặng nề trúng một quyền, cú đấm này lực đạo rất lớn, cho dù đã thân thể của anh mạnh mẽ, vẫn cảm thấy đau rát, nguyên lai đối phương đã sớm tới bên cạnh anh, mới vừa rồi anh nhìn thấy, bất quá là một đạo tàn ảnh! Làm sao có khả năng… Nhanh như vậy!

Bởi vì trời sinh linh thức cường hãn, anh rõ ràng biết đối phương cũng không có sử dụng bất kỳ dị năng, như vậy, đây là vốn là sức mạnh hắn ta? Nhưng là dùng tốc độ nhân loại, làm sao có khả năng nhanh như vậy?

Tâm niệm thay đổi thật nhanh, sóng linh lực quanh thân Quý Trạch càng ngày càng mạnh, một lớp lại một lớp vòng bảo hộ tầng tầng xây lên quanh người anh, linh quang trắng mờ hóa thành vô số đầu Cự Long dữ tợn gầm thét nhằm phía đối phương… Nhưng mà vô dụng! Tốc độ của đối phương thực sự quá nhanh, sức mạnh của anh, không đuổi kịp y!

Dù cho anh nắm giữ sức mạnh lớn hơn, đánh không tới đối phương, chính là phí công. Thiếu niên kia mặc áo trắng quần đen, tóc đen mắt đen thong dong tựa như du tẩu dưới sự truy kích của anh, lực lượng của Quý Trạch ở trên không đụng một đoàn, rung động từ linh lực nổ tung đem hết thảy kiến trúc trên Thiên đài hóa thành bột mịn, làm thế nào cũng không đụng được đối phương!

Quý Trạch cứ như vậy trơ mắt mà nhìn đối phương từng bước một đi tới trước mặt anh, không có sử dụng bất kỳ dị năng, cũng không có bất kỳ sóng linh lực, đơn thuần dựa vào tốc độ tránh né bản thân né hết công kích, chỉ dùng sức mạnh của thân thể đánh vỡ từng vòng bảo hộ của anh. Cho nên Quý Trạch bắt đầu hoài nghi thân phận y, dù sao cho dù là yêu ma, cũng không có thân thể mạnh mẽ như vậy, đối phương đến tột cùng là quái vật gì!

Vòng phòng hộ bị phá, công kích đánh không tới đối phương, Quý Trạch kiêu ngạo hơn hai mươi năm bình sinh lần thứ nhất bị người đè ra đánh, cho tới bây giờ, Quý Trạch vẫn như cũ nhớ rõ ràng khẩu khí hung hăng ngông cuồng của thiếu niên kia.

“Quý công tử đúng không, rất mạnh đúng không? Tư vị bị người đánh cho không còn sức đánh trả chút nào ra sao? Ha ha, ta xem ngươi còn có khí lực gì động thủ đánh người? Còn dám động hắn một lần, ta liền dùng đôi tay này từng quyền đánh chết ngươi…”

Hồi ức kết thúc như vậy, trước khi bị đánh ngất xỉu, Quý Trạch thấy rõ thời điểm đối phương sảng khoái cười to lộ ra hàm răng trắng sáng. Quý Trạch anh, chưa từng có khi nào chật vật như vậy!

Khí áp trong phòng bệnh càng ngày càng thấp, người còn ở chỗ này bị Quý công tử trong lúc vô tình tản mát ra uy thế áp đến cơ hồ phải quỳ xuống, Quý Thu Tâm thấy tình thế không ổn, lập tức dùng điều khiển từ xa trong phòng bệnh mở Tivi LCD.

Màn ảnh khảm trên vách tường sáng ngời, một người trẻ tuổi tướng mạo tuấn mỹ ôn nhã, nụ cười xán lạn xuất hiện.

“Đại gia hảo, tôi là Mộ Trường Phong, ngày hôm nay đến đây, ta vì mọi người…”

Nghe thanh âm quen thuộc, ánh mắt Quý Trạch lập tức đóng lên màn ảnh, nhìn cái người kia, trên mặt của anh theo bản năng lộ ra nụ cười.

Tất cả mọi người cùng nhau thở phào nhẹ nhõm tại chỗ…

————————————————————————————————————–

Sao giờ sao giờ, tui thương cặp phụ còn hơn cặp chính rồi. Tác giả là mẹ kế Quý Trạch và Trường Phong sao, sao lại ngược Quý ca như vậy. Bị thằng cha tình địch nói xấu, ông anh đệ khống cản đủ đường chỉ cầu Quý công tử chết đi, lại bị tiểu công của ổng ko thèm hỏi rõ tức giận chạy đến đánh bầm dập TT^TT  Vk yêu thì còn ở nơi nảo nơi nào.

Đọc truyện chữ Full