Đợi đến khi bóng lưng Mục Trường Sinh và Ứng Thiên biến mất khỏi lối vào phố đồ cổ, Lục lão mới thở phào nhẹ nhõm. Ông xoa xoa thái dương đang chảy vài giọt mồ hôi, lớn tiếng nói vào trong cửa hàng: “Được rồi, các con có thể đi ra.”
Cửa sau hàng pháp khí bị người đẩy ra một cái khe, Nhậm Thiên Lý và Y Thủy Mi thò đầu thăm dò, liếc mắt nhìn trong cửa hàng, sau khi xác định không có ai mới cẩn thận đi ra.
“Lục gia gia.” Y Thủy Mi cùng Nhậm Thiên Lý cùng kêu lên.
Lục lão thở dài, hai ngón tay kẹp một sợi tóc đưa cho Y Thủy Mi, “Ông già này lớn tuổi như vậy, còn phải làm ra việc lén lút như thế, thật là…” Ông nói không được nữa, nói với Y Thủy Mi: “Con nhóc con nên nhìn rõ ràng chút nha, nếu là xảy ra điều gì sai lầm, đừng trách lão già này đánh gãy chân con.”
“Ôi chao, Lục gia gia, tính của con người còn không biết sao?” Y Thủy Mi mân mê miệng nhỏ, “Con chỉ là nhìn mà thôi, cũng sẽ không hại Ứng Thiên, lại nói, nếu không phải tên Nhậm Thiên Lý này vô dụng, cũng không cần ngài ra tay a!”
Nghe lời này, Nhậm Thiên Lý có chút không phục nói: “Lúc trước cậu nói là cần lấy đồ vật thiếp thân của Ứng Thiên, lúc đó tớ rõ ràng lấy được nhưng chính cậu không cần.”
Mặt Y Thủy Mi đỏ lên, “Cậu còn không thấy ngại nói ra? Tớ nói cậu đi lấy đồ vật thiếp thân của Ứng Thiên, thế mà cậu lại cầm đến quần lót Ứng Thiên! Thế thì bảo tớ làm sao… Làm sao…” Cô mạnh mẽ trừng Nhậm Thiên Lý một cái.
Nhậm Thiên Lý bị cô trừng trái lại thì mất khí thế, cậu nhỏ giọng nói một câu, “Quần lót là gần gũi nhất a…”
Y Thủy Mi không phản ứng lại cậu, cô đem sợi tóc ngắn ngủn kia bỏ vào lòng bàn tay, miệng nhỏ phấn nộn chu lên hợp lại, bắt đầu nhanh chóng niệm thần chú đến. Thần chú này rất tối nghĩa khó hiểu, mỗi một âm tiết đều mang một luồng nhịp điệu huyền diệu, trong phòng bỗng nhiên nổi lên một cơn gió, thổi tay áo rộng bay lên phần phật.
Cánh tay gầy gò của cô lộ ra, chú văn bên trên từng cái từng cái bắt đầu vặn vẹo biến hình, cuối cùng ngưng ra một tia hắc khí chui vào trong sợi tóc ngắn kia.
Y Thủy Mi đã từng nói, chú văn trên tay cô là bút ký do mình viết, mà trên thực tế, chú văn đó từ lúc vừa ra đời đã là dấu ấn ở trên người cô, cô mặc dù có năng lực vẽ bùa chú, trên thực tế, cô thức tỉnh năng lực thiên phú là —— dò xét lòng người, phân rõ thiện ác!
Sau khi tia hắc khí chui vào tóc, sợi tóc ngắn ngủn kia lập tức tán thành vô số điểm nhỏ, một tay Y Thủy Mi chộp lấy, sau đó vỗ lên gáy của mình.
Điểm nhỏ màu đen phút chốc biến mất không còn tăm tích, Y Thủy Mi khép chặt đôi mắt, lông mày đang giãn ra thì nhíu lại.
Lúc này, ý thức của cô rơi vào một mảng bóng tối vô biên vô tận, chỉ có bản thân cô phát ra ánh sáng ảm đạm, vừa mở mắt ra nhìn thấy nơi như thế này, Y Thủy Mi vừa sốt sắng lại có chút sợ sệt, cô chân ra chạy về phía trước, chạy hồi lâu cũng không nhìn thấy điểm cuối, ngay lúc cô sắp sửa bỏ cuộc, một đôi mắt cực lớn, con ngươi màu vàng óng từ trong bóng tối chậm rãi mở ra, lạnh lùng nhìn cô…
Lúc này cách khi Y Thủy Mi nhắm hai mắt lại đã qua một canh giờ, cô lẳng lặng ngồi ở trên ghế, không nhúc nhích, mới nhìn thật giống đang ngủ, nhưng chỉ cần nhìn kỹ liền sẽ phát hiện, sắc mặt của cô vô cùng tái nhợt, lông mày bất an nhăn chặt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, như là thấy một ác mộng vô cùng đáng sợ.
Nhìn thấy bộ dáng Y Thủy Mi, Nhậm Thiên Lý có chút lo lắng nói: “Có ổn không? Cậu ấy nhìn qua rất khó chịu.”
Lục lão thở dài, “Yên tâm, bản thân nó có thể đi ra.”
Quả nhiên cũng không lâu lắm, Y Thủy Mi liền mở mắt ra, sắc mặt của cô cực kỳ nhợt nhạt, trong hai mắt còn lưu lại một chút sợ hãi. Cô bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Lục lão, “Lục gia gia, không thể để cho Ứng Thiên ở cùng Trường Sinh ca, y sẽ hại chết hắn!”
Lục lão sợ hết hồn, “Nha đầu, không thể nói lung tung được! Con mới vừa nhìn thấy cái gì?”
Y Thủy Mi tái nhợt nghiêm mặt, run run nói: “Con nhìn thấy… Nhìn thấy Ứng Thiên là một yêu ma rất khủng bố, y, giết thật nhiều thức tỉnh giả…”
=
S thị tuy rằng không thể so với thủ đô G thị, nhưng cũng là một thành phố lớn kinh tế phát triển. Mà nơi này khí hậu ẩm ướt, một năm mười hai tháng có mười tháng mưa dầm kéo dài, không khí trước sau luôn quanh quẩn một tầng khí tức hơi đất ẩm ướt.
“Nơi như thế này, rất được mấy thứ yêu ma này nọ hoan nghênh.” Ứng Thiên đeo túi du lịch thật to, mở ra một cái ô lớn màu xanh lam, vừa che cho Mục Trường Sinh từ trạm xe lửa, vừa nói: “Nhiệm vụ lần này của chúng ta là đánh đuổi ốc đồng trong nhà tổng tài Hà thị.”
“Ốc đồng?” Mục Trường Sinh nghi hoặc nhìn về phía y.
Nói đến ốc đồng này, Ứng Thiên cũng không nhịn được nheo mắt lại nở nụ cười, “Nghe nói tổng tài Hà thị Hà Hư Chu trong nhà đột nhiên xuất hiện một ốc đồng công tử, mỗi ngày nấu cơm giặt đồ cho hắn ta, nhẫn nhục chịu khó, không cầu báo đáp.”
Mục Trường Sinh nghe miêu tả, trong đầu bỗng nhiên hiện lên bộ dáng Ứng Thiên mặc tạp dề ở trong phòng bếp nấu ăn, hắn hơi dừng lại một chút, nói: “Này cũng không tồi.”
“Là rất không tồi. Nhưng mà Hà tổng giám đốc người ta không muốn a!” Ứng Thiên cười đến cong lên khóe mắt, “Hiện thực không phải tiểu thuyết, có yêu quái ở trong nhà mình tới lui tự nhiên còn thường trú không đi, là người đều không chịu được. Theo tổng tài Hà thị nói, hắn vốn cũng có ý tứ với đối phương, nhưng nghĩ đến chân thân đối phương là một con ốc đồng, phía dưới hắn liền mềm nhũn ha ha…”
Ứng Thiên bên này cười ha ha, lại không nghĩ rằng Mục Trường Sinh nổi lên tâm tư tìm tòi nghiên cứu chân thân y. Ánh mắt Mục Trường Sinh đảo qua một chút tay trái Ứng Thiên bị găng tay che lại, trong lòng yên lặng nghĩ: Màu đen, có vảy, chủng vật có đặc thù như thế nhiều lắm, đến tột cùng là loại nào?
Hai người mới vừa đi ra trạm xe lửa không bao lâu, trước mặt liền có một nam nhân trẻ tuổi mặc tay trang màu đen, đeo kính không gọng đi đến.
Nam nhân liếc mắt nhìn bức ảnh trong điện thoại di động một cái, nói với Mục Trường Sinh và Ứng Thiên: “Hai vị chính là Mục tiên sinh và Ứng tiên sinh đi! Tôi họ Dịch, là thư ký Hà tổng, cố ý tới đây đón tiếp hai vị.” Nói rồi, hắn đưa tay hướng về Mục Trường Sinh.
Ứng Thiên nắm chặt tay hắn quơ ươ, “Dịch thư ký đúng không, vậy thì làm phiền anh dẫn đường cho chúng tô9i.”
Dịch thư ký cười híp mắt nói: “Đương nhiên phải vậy.”
Hai người ngồi trên xe ô tô Dịch thư ký, bên trong xe vô cùng sạch sẽ, mở điều hòa cũng không gây một chút cảm giác khó chịu, lại càng không như xe taxi có một cỗ mùi vị kỳ quái.
Xe khởi động, nếu không phải thấy ngoài cửa sổ cảnh vật nhanh chóng chạy ngược, còn thật không có cảm giác được xe đang chạy.
Dịch thư ký xuyên qua kính chiếu hậu, liếc mắt nhìn hướng Mục Trường Sinh sắc mặt tái nhợt có vẻ thân thể không tốt và Ứng Thiên, cười nói: “Thấy hai vị còn trẻ tuổi tuấn mỹ, tôi còn tưởng rằng là vị minh tinh nào đây, thật không nghĩ tới là thiên sư có bản lãnh như vậy.” Chỉ nhìn bề ngoài hai người này, ai sẽ nghĩ tới đây chính là tổ hai người “Ô Nha” gần đây tiếng tăm lừng lẫy trong giới đây?
Thiên sư? Mục Trường Sinh thầm nghĩ, hóa ra lần này đồng minh sắp xếp thân phận cho họ là thiên sư.
Sau một tiếng, xe lái vào cổng lớn biệt thự Hà gia.
=
Tập đoàn Hà thị là một trong mười xí nghiệp lớn nhất toàn quốc, là trùm ở S thị, con trai độc nhất của Hà gia Hà Hư Chu năm năm trước chính thức tiếp nhận gia nghiệp, cũng đem Hà thị lúc đó chỉ có thể coi là ở top 100 cả nước biến thành như bây giờ, có thể nói là thiên tài khó có được trong giới kinh doanh.
Đáng tiếc vị tổng tài này phương diện kinh thương vô cùng có thiên phú, lại không tinh thông đạo lí đối nhân xử thế, cùng ngoại giới ân tình vãng lai tất cả đều dựa vào Dịch thư ký tinh anh bên người. Đây đều là chuyện mọi người đều biết, nhưng mà gần nhất, Hà tổng tài gặp một chuyện mà cả Dịch thư ký của anh cũng không giải quyết được.
Có lẽ là lớn lên quá tuấn tú, có lẽ là tài phú anh nắm trong tay quá nhiều, Hà tổng tài, khổ bức mà bị một yêu tinh coi trọng, yêu tinh này không chỉ đăng đường nhập thất, ở trong nhà anh tạo ra các loại sự kiện linh dị, tỷ như cà phê đá của anh còn chưa vào miệng: bỗng nhiên bốc lên nhiệt khí ; tỷ như mới vừa từ bên ngoài ăn xong trở về phát hiện nhà không một bóng người nhiều hơn một bàn đồ ăn nóng hổi; tỷ như đang che kín chăn hưởng thụ máy điều hòa, bỗng nhiên nửa đêm bị nóng tỉnh, vừa mở mắt lại phát hiện có người đóng máy điều hòa lại cầm một cái quạt rách quạt cho anh; lại tỷ như buổi tối lại mông xuân không giải thích được, giấc mộng thấy mình đem một thiếu niên xa lạ đè dưới thân mà phóng túng…
Tổng giám đốc Hà không có chút nào hưng phấn, mà bị tỉnh lại! Cho dù anh muốn làm, cũng không có nghĩa là hắn nguyện ý tùy tùy tiện tiện liền đi áp một người xa lạ!
Cứ như vậy, tổng giám đốc Hà cả ngày nơm nớp lo sợ, cũng không dám ngủ, cả người đều gầy hốc đi, tiều tụy cực kỳ. Bởi vậy, khi nghe nói có thiên sư muốn tới trừ yêu, tổng giám đốc Hà sướng đến phát rồ rồi, sáng sớm đã ở cửa chờ, chỉ mong thiên sư đến cứu vớt anh trong nước sôi.
Xe Dịch thư ký lái vào cổng lớn biệt thự liền ngừng lại. Tổng giám đốc Hà vội vã nghênh đón, nhìn thấy một nam nhân mái tóc dài xuống xe thì ngây ngẩn cả người.
Mái tóc dài màu đen cột lại khoác trên vai, mỗi một sợi tóc đều mềm mại, đen bóng chẳng khác nào là trời đêm, giống như… đẹp giống như mái tóc trong quảng cáo dầu gội đầu Hà tổng thấy trên ti vi, đôi mắt đen như mực, dáng mắt xinh đẹp như người phác họa mà ra, da dẻ trắng trẻo lại không có vẻ nữ khí, dưới ánh mặt trời chiếu sáng có chút trong suốt, có chút thánh khiết…
Hà tổng cảm thấy trái tim của mình bị Cupid bắn một mũi tên, anh ngơ ngác nhìn đối phương đi tới trước mặt mình, ngơ ngác nhìn anh tự giới thiệu: “Xin chào, tôi là Mục Trường Sinh.”
Trường Sinh, Trường Sinh… Trong đầu Hà tổng bỗng nhiên nhô ra rất nhiều thơ từ, tỷ như “Tiên nhân phủ ngã đỉnh, kết phát thụ Trường Sinh”, tỷ như “Thư mạc không sơn thính vũ khứ, hữu nhân hoa đế chúc Trường Sinh”, lại tỷ như “Thất nguyệt thất nhật Trường Sinh điện, dạ bán vô nhân tư ngữ thì”… A! Tên ý thơ cỡ nào, ý nhị cỡ nào!
Hắn ngơ ngác nhìn Mục Trường Sinh, có chút ngượng ngùng mở miệng nói: “Xin chào, xin hỏi anh có thể làm bạn trai tôi không?”
Mục Trường Sinh:…
Dịch thư ký: Mặt đen.
Ứng Thiên: Ngươi con mẹ nó dám cùng lão tử đoạt nam nhân!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tối Cường Ngôn Linh Sư
Chương 49
Chương 49