Yêu ma tự tiện xông vào kia hoàn toàn không cảm giác được nguy hiểm từ trên người Mục Trường Sinh, dưới cái nhìn của nó đây bất quá chỉ là người bình thường thân thể yếu đuối, nhưng mà người bình thường này lại trong chớp mắt liền gọi ra một đầu yêu thú hình thể so với nó lớn hơn rất nhiều lần.
Con yêu ma này vốn vô cùng tự tại khi nhìn thấy ưng yêu khổng lồ ngoài cửa sổ kia thì ngay lập tức căng thẳng thần kinh, nó định uy hiếp mà nhe răng, nước dãi trong miệng do nó há miệng lớn mà chảy ra, tất cả đều chảy đến trên giường Mục Trường Sinh.
Mục Trường Sinh ngồi ở trước bàn máy tính nhìn thấy tình cảnh này, sắc mặt lập tức chìm xuống.
Ưng yêu thu nhỏ thân hình từ ngoài cửa sổ chui vào cảm giác được chủ nhân không thích, mắt ưng sắc bén tràn ngập sát khí nhìn về phía yêu ma đứng ở trên giường chủ nhân, nhanh như tia chớp vọt tới…
“Lệ!” Sau một hồi chiến đấu áp đảo, ưng yêu nuốt vào yêu ma tư vị thơm ngon, hài lòng cà cà trong lồng ngực Mục Trường Sinh.
Mục Trường Sinh vuốt ve lông chim trên người nó, lông chim con ưng yêu này chẳng hề mềm mại, thậm chí cứng đến nỗi có chút đâm tay, bất quá hắn cũng không dừng lại việc đó.
Sờ soạng đầu nó vài lần, Mục Trường Sinh đứng dậy trước bàn, hắc ưng trong lồng ngực thuận thế bay đến trên bả vai hắn ngồi xuống.
Yêu ma chợt xông vào đã giải quyết, nhưng luồng khí tức xen lẫn trong gió từ ngoài cửa sổ chui vào không giảm mà lại tăng.
Hắn đi tới trước cửa sổ, cuồng phong bao phủ khiến mái tóc hắn buộc ở sau ót bị thổi bay lên cao cao, cả rèm cửa sổ bên người hắn cũng bị cơn gió này thổi mạnh phát ra tiếng vang phần phật.
Rõ ràng lúc này mới mười giờ sáng, bầu trời trước còn trong xanh vô cùng lại tối lại, từng đám mây đen quấn với nhau, từ hướng nam bắc chậm rãi kéo lại đây.
Mục Trường Sinh ngẩng đầu lên, cho dù cách rất xa, hắn vẫn có thể nhìn thấy từ trong mây đen thân ảnh dữ tợn thỉnh thoảng thăm dò bên ngoài.
“Không phải nói phong ấn Ma giới đã tu bổ lại sao? Tại sao những yêu ma này không giảm mà lại tăng?”
Mục Trường Sinh ngửi được trong không khí ẩn ẩn mang theo mùi tanh nhàn nhạt, tâm bỗng nhiên dâng lên một trận dự cảm xấu.
Ngay tại lúc này, cửa sổ trước người hắn run lên bần bật, như là bị thứ gì mãnh liệt đánh một cái, phát ra một tiếng vang lớn.
Hắn cụp mắt nhìn xuống phía dưới, một đám yêu thú đều họ chó, thân thể như liệp báo, đuôi lại như bò cạp nằm nhoài phía dưới cửa sổ, cả người chúng phủ kín lông màu nâu ngắn, vừa mịn vừa dày và dài, giữa hàm răng chảy ra nước dãi màu xanh, cặp mắt thú mơ hồ đỏ lên, lạnh như băng theo dõi hắn.
Cho dù con yêu thú này trên người không có hắc vụ, đôi mắt cũng không triệt để biến đỏ, mà xem bộ dáng này của nó, đã cách triệt để ma hóa cũng không xa.
Nhìn thấy yêu ma, Mục Trường Sinh lại nghĩ tới mới vừa bị làm bẩn giường chiếu, ánh mắt hắn lóe lên vẻ không thích, mở miệng nói: “Ai cho mày bò lên, xuống!”
Phần sau con yêu ma kia vung một cái, thân thể sau khi súc lực đột nhiên nhảy tới trước, muốn đánh gục nam nhân đứng ở cửa sổ kia, trên đường chợt hơi ngưng lại, cả người cứng đờ rớt xuống.
Độ cao chỉ là ba tầng lầu căn bản không đủ để tạo thành bất kỳ tổn hại gì đối với thân thể cường hãn của yêu ma, mà bây giờ là ban ngày, chỗ con yêu ma này té xuống cũng không phải là nơi nhân khẩu dày đặc, nhưng cũng không phải là không có bất kỳ ai, lập tức liền có mấy người tản bộ trong tiểu khu phát ra tiếng thét chói tai sợ hãi.
Tiếng thét chói tai này như là mở ra một cái van nào đó, trong một thời gian ngắn ngay sau đó, tiếng thét chói tai liên tiếp vang lên, sợ hãi cùng hoảng loạn giống như một bàn tay hắc ám khổng lồ quanh quẩn trên đỉnh đầu mỗi người, khiến người không chỗ để trốn.
Mục Trường Sinh thoáng quét qua, liền phát hiện chỉ riêng tòa nhà này của hắn, đã bị mười mấy con yêu ma để ý, những thứ đó có con còn nằm úp sấp ở trên vách tường tìm kiếm con mồi, có con cũng đã phá cửa sổ, đang muốn đem thân thể khổng lồ chen vào mấy cái cửa sổ nho nhỏ…
===
Từ Lệ Lệ từ khi có được hạt châu suất ca kia cho làm pháp khí hộ thân, cũng chưa bao giờ gặp chuyện kỳ quái nữa, nhưng mà cô đối với căn phòng kia có bóng ma, cho dù tiểu quỷ kia rốt cuộc không còn xuất hiện, cô cũng không cách nào tiếp tục ở lại. Một tuần trước, cô rốt cục bán đi căn nhà đó, đến tiểu khu bên này thuê nhà, cho dù là thuê, cô cũng không muốn ở lại căn nhà trước đó.
Cô cũng không biết soái ca cho cô pháp khí tên gì, cũng không biết cô may mắn theo sát hắn ở cùng một tiểu khu, thậm chí ở cùng một tòa nhà.
Chuyển vào chỗ mới, cô đối với tương lai cũng tràn đầy mong đợi. Nhưng mà mới bình tĩnh một tuần, chuyện kinh khủng lại một lần nữa xảy ra.
Hôm nay cô đang ở ban công phơi quần áo, một trận tiếng gào thét tương tự như dã thú khiến cô sợ đến mức giá phơi áo quần trong tay cũng rớt xuống. Cô theo bản năng quay đầu lại, đã thấy một mãnh thú hình dạng giống báo, mà cả người đen thùi lùi như bị than cốc nướng chín nhảy vào ban công.
Sau đó, con báo đen kia liền há to mồm vọt tới hướng cô!
Từ Lệ Lệ sợ đến suýt nữa hồn phi phách tán, cả rít gào cũng quên mất, đầu óc của cô trống rỗng, thần kinh ở trong cực đại sợ hãi hoàn toàn mất đi năng lực suy nghĩ! Tim đập nhanh đến mức giống như là muốn từ trong ngực cô lao ra!
May mắn là thảm trạng khủng bố bị thú hoang xé nát không có trình diễn trên người cô, sau một khắc, đầu thú hoang nhào tới mặt cô như bị một tầng bình phong không nhìn thấy đột nhiên bắn ra ngoài. Nó nặng nề đập lên vách tường, đem vách tường trắng noãn đập ra một cái hố to sâu hoắm, cả người mãnh thú kia khảm ở trong vách tường, vết nứt như mạng nhện từ chung quanh nó chậm rãi lan tràn ra, mãi đến tận khi kéo dài hơn một thước mới ngừng lại. Từ Lệ Lệ trợn mắt ngoác mồm, cô nhìn thấy mãnh thú kia từ trên vách tường té xuống, run rẩy bật người dậy phát ra một tiếng gào suy yếu thống khổ, sau đó rời đi giống như chạy thoát thân.
Cô sững sờ tại chỗ hồi lâu, đột nhiên mừng rỡ như điên nâng lên hạt châu đeo trên cổ, như phát điên lên hôn mấy cái! Viên châu này còn có hào quang màu vàng óng nhợt nhạt lưu chuyển, trong tòa nhà bị âm u cùng sợ hãi bao quanh như là ánh sáng hi vọng.
Đồng dạng trải qua chuyện như vậy ở trong thành phố này không chỉ mình Từ Lệ Lệ, mà những người khác cũng không có số may như cô, hơn một nghìn bóng đen từ trong tầng mây trên trời nhảy xuống, trong những cái bóng này có yêu vật bị ma hóa, cũng có ma vật chân chính, thành thị nhân khẩu đông đúc này trong mắt chúng nó, quả thực là một thiên đường được chất đầy thức ăn, đôi mắt phát ra hồng quang của chúng nó khóa thật chặt bất luận con mồi nào tiến vào tầm mắt của chúng, ánh mắt theo khát vọng cùng hưng phấn mà hiện ra vẻ càng tham lam…
Hệ thống giao thông cả thành thị vì mãnh thú từ trên trời giáng xuống mà rơi vào bại liệt, tiếng còi ô tô inh ỏi cùng tiếng thét chói tai đầy sợ hãi của mọi người càng thêm kích thích những yêu ma này, chúng nó không kịp chờ đợi nhào vào đoàn người, bắt đầu hưởng thụ thịnh yến Thao Thiết khó có được này.
Thức tỉnh giả các nơi ẩn giấu ở trong thành phố lúc này cũng không hề sợ bại lộ, bất kể là hệ phái nào, vô luận ngày thường có cừu oán hay không, đều dồn dập điều động, hoặc là phối hợp lẫn nhau hoặc là phân tán ra, cứu ra những đồng bạo bị đặt dưới lợi trảo yêu ma.
Nhưng mà những yêu ma thuần chủng, sinh vật chân chính từ trong Ma giới trốn ra được xưa nay cũng không phải dễ đối phó, cho dù là thức tỉnh giả thực lực không sai, muốn bắt một ma vật, cũng cần trả giá rất lớn.
Nhưng mà tình thế càng ngày càng nghiêm trọng, bởi vì có yêu ma cuồn cuộn không ngừng, từ trên trời nhảy xuống…
Triệu Thành An bây giờ đã thay đổi thân phận, ngay khi tai nạn phát sinh anh đang mặc một bộ đồng phục cảnh sát giao thông, đứng ở ngã tư đường trung tâm thành phố điều tiết giao thông.
Bởi vì thức tỉnh năng lực tương đối đặc thù, anh cơ hồ là ngay lúc dị biến phát sinh cảm giác được cỗ lực lượng kinh khủng ác ý từ vùng trời kia truyền tới!
Không chút do dự, anh lập tức dùng máy truyền tin chuyên dụng gọi đến đường dây riêng của tổng bộ quản lý thức tỉnh giả.
Bởi vì Triệu Thành An phán đoán từ trước đến giờ tinh chuẩn cực kỳ, thượng tầng tổng bộ lập tức coi trọng, đem phần lớn thức tỉnh giả trong tổng bộ đều phái đi ra ngoài, nhưng mà mãi đến khi những thức tỉnh giả đó xuất môn, thượng tầng tổng bộ mới ý thức tới, độ coi trọng nguy cơ lần này của bọn họ còn thiếu rất nhiều!
Triệu Thành An đứng ở trung tâm thành phố, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm những yêu ma từ trên trời rớt xuống như sủi cảo, đồng tử cơ hồ co rút nhanh đến tận cùng.
Tai nạn này quả thật là chưa từng có! Cũng không phải các loại tên tuổi khủng bố tập kích có thể che giấu đi!
Triệu Thành An từ lúc sinh ra tới nay còn chưa từng gặp nhiều yêu thú lít nha lít nhít vọt xuống như vậy, dù là anh thường thấy sóng gió cũng không nhịn được đổi sắc mặt.
“Tổng bộ, thỉnh cầu toàn lực điều động!”
===
Ứng Thiên cùng Túc Thanh Nguyên đứng ở ngoài cửa nhà trọ, cũng cảm giác được dị biến ngay lúc phát sinh.
Nghe bên ngoài truyền tới tiếng vang dị dạng, Ứng Thiên biến sắc mặt, lập tức mở cửa vọt vào nhà trọ, nhưng mà Mục Trường Sinh trong phòng đã mất bóng, ở đối diện cửa sổ mở rộng, từng trận khí vị tanh hôi theo gió bay về phía y.
Túc Thanh Nguyên bước nhanh tới trước cửa sổ, hắn ngước nhìn hướng bên ngoài, sắc mặt lập tức ngưng trọng, “Nguy rồi, phong ấn Ma giới, hình như phá tan rồi!”
Hắn vội vàng hướng đi ra ngoài, kêu lên: “Ứng Thiên, nhanh, theo ta ra ngoài ngăn cản những yêu ma này!”
Nhưng mà Ứng Thiên lại vẫn đứng ở cửa sổ, sắc mặt do dự.
Túc Thanh Nguyên quát lên: “Mục Trường Sinh là Ngôn Linh Sư, hắn có thể có nguy hiểm gì! Ứng Thiên, không được tùy hứng!”
Ứng Thiên siết chặt nắm đấm, phía dưới mái tóc bị gió thổi lung ta lung tung tóc mái là hai mắt hơi có chút u ám. Cuối cùng, y gian nan gật đầu, cùng Túc Thanh Nguyên đi ra ngoài.
Thừa cơ hội này, cứu nhiều người, nói không chừngTrường Sinh sẽ nguyện ý hòa hảo cùng mình rồi!
==
Mấy bệ mô hình máy bay khá nhỏ, máy bay trực thăng thoạt nhìn bình thường bay lên vùng trời, trên máy phát xạ năng lượng chợt lóe lên ánh sáng mờ, ngay sau đó, mấy chùm tia sáng màu đỏ từ giữa lao ra, bắn mạnh vào trong đám mây đen.
Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang rền đi kèm tiếng gào sắc bén kinh khủng của yêu ma cùng vang lên, yêu ma trốn ở trong tầng mây bị đánh trúng, trực tiếp hóa thành tro bụi trên không trung! Ngay cả từng đám mây đen vẫn trước đó vẫn luôn quấn chặt lấy nhau cũng bị tản ra một chút, lộ ra một khoảng nhỏ màu trời.
“Tiểu đội thứ bảy đợi lệnh, đợt công kích thứ hai khởi động, tọa độ… Roẹt…”
Tiếng nói truyền tới từ trong điện thoại bỗng nhiên bị một loạt tiếng roẹt roẹt hoàn toàn che lấp, sau một khắc, một cự thú nằm trong vùng mây đen, hình thể khổng lồ như ngọn núi gầm lên giận dữ, sóng âm tầng tầng lan ra như sóng lớn, khiến di động trên mấy chiếc máy bay trên không trung nổ tung tại chỗ!
Khói đặc cùng hỏa diễm đột nhiên nổ tung trên không trung, mảnh vỡ xác máy bay từ không trung rơi xuống như mua, cũng khiến những người mặt đầy hy vọng đứng trên mặt đất bị chấn động đến mức lệ rơi đầy mặt.
Những quái vật này rốt cuộc là thứ gì! Chính phủ đâu? Quân đội đâu?
Ngay cả máy bay quân dụng của chính phủ cũng vô dụng, vậy bọn họ làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Thế giới này đã tận thế rồi sao? Không có tang thi cũng không có động đất, lại có một loại quái vật từ trên trời rơi xuống! Chúng nó là người ngoài hành tinh sao?
Sợ hãi cùng bất an quanh quẩn trong trái tim của mỗi người, như một bàn tay khổng lồ tóm chặt trái tim của họ, giống như chỉ cần thêm chút đả kích, mọi người liền không thể chịu đựng, triệt để hỏng mất.
Thành phố lớn ngày thường phồn hoa lúc này hỗn loạn tưng bừng, tiếng thét chói tai cùng tiếng gào thét kinh khủng cứ như vĩnh viễn sẽ không dừng lại, con đường lúc đầu bằng phẳng nổ tung một cái thành một cái hố, lối đi bộ, ô tô vỡ thành một đám rác, mỗi thời mỗi khắc đều có tiếng nổ mạnh khác nhau nổ vang bên tai, giữa bầu trời âm u không nhìn thấy một chút ánh sáng, đèn neon cảm ứng ánh sáng tự động sáng lên lại chỉ có thể khiến người ta càng thêm trực tiếp đối mặt sợ hãi!
Thức tỉnh giả mặc dù nhiều, nhưng cùng nhân khẩu khổng lồ của G thị so ra, tựa như giọt nước trong hồ, căn bản không có cách nào chú ý đến tất cả mọi người.
Có mấy người còn đang liều mạng chạy, có mấy người sợ hãi náu mình trong góc hẹp, miệng cầu như vậy có thể né tránh những quái vật kia, có mấy người đã bỏ qua phản kháng, chết lặng nhìn quái vật không ngừng từ không trung nhảy xuống…
Toàn bộ thành thị giống như đã lâm vào tận thế, nhưng mà có một chỗ, lại cùng bên ngoài hoàn toàn khác nhau.
Trong tiểu khu Mục Trường Sinh cư trú kia, một cô gái mặc áo thể thao trong tay cầm hai cái dao phay, tàn bạo chém xuống trán một yêu thú đang nhào đến! Hạt châu trên người cô tỏa ra kim quang nhàn nhạt, giống như chịu ảnh hưởng này, ngay cả dao phay trong tay cô cũng bị nhiễm một tầng sáng màu vàng thật mỏng, mà những yêu ma gặp tầng kim quang này cứ như chuột gặp thiên địch, hễ là bị lưỡi dao của cô vung đến đều không có một cái lại dám lên động vào.
“Đến đây! Chúng mày tới đây! Bà đây chém chết tụi mày!” Từ Lệ Lệ rống to, “Đại gia không phải sợ! Những thứ này không có gì phải sợ! Đem người già trẻ nhỏ che ở chính giữa, cầm dao lên, dám đi lên thì chém chết chúng nó!”
Trên mặt Từ Lệ Lệ là vẻ hung thần ác sát, mà bộ dáng của cô lúc này ở trong mắt mọi người trái lại thành đáng tin cậy, những người đang có nội tâm sợ hãi kia bỗng nhiên bình tĩnh lại, đặc biệt là khi nhìn cô dũng mãnh chém xuống cổ một con quái vật, ánh mắt càng kiên định, cầm vũ khí lên đi theo bên người cpp.
Bọn họ không nhìn thấy, một tầng kim quang thật mỏng bảo hộ trên người họ, khiến những yêu ma đó chỉ dám quan sát từ xa…
Lúc này cả thành thị đã hỗn loạn tưng bừng, mọi người giãy dụa la hét, cả khi chính phủ phát ra thông cáo cũng hoàn toàn không nghe thấy, nhưng mà có thanh âm của một người, lại xuyên thấu cao ốc, đẩy ra sợ hãi, đấm thẳng linh hồn, trực tiếp vang lên trong đầu mọi người.
Hắn nói đúng lắm, “Cút về!”
Thanh âm này cũng không hề lớn, nhưng mà không có bất cứ người nào không nghe được, trong phút chốc, tiếng rít gào dừng lại. Quái vật tàn khốc đáng ghê tởm ngay trước mắt mọi người như là đồ sắt gặp nam châm, vèo một tiếng liền bị hút vào trong đám mây đen!
Một vòng xoáy màu đen cực lớn không biết xuất hiện từ lúc nào ở không trung, đem yêu ma trên mặt đất, mây đen trên trời, tất cả hút hết vào. Một màn huyền huyễn này dẫn tới tất cả mọi người không hẹn mà cùng ngẩng đầu hướng lên trên nhìn, sau khi ý thức được việc này là gì, mỗi người cũng không khỏi lộ ra thần sắc kinh ngạc cùng mừng rỡ như điên.
Phương hướng Triệu Thành An thức tỉnh cũng không phải loại hình lực lượng, bởi vậy đối chiến với yêu ma phải rất cật lực, ngay tại lúc anh bị hai yêu ma liên hợp giáp công, cho rằng đây là lúc phải lừng lẫy hy sinh, yêu ma trước mặt bỗng nhiên phát ra một trận tiếng kêu chói tai, sau đó, bay ngược về hướng bầu trời…
Một cái dao phay của Từ Lệ Lệ khảm vào cổ một yêu ma, ngay lúc cô muốn dùng lực cắt xuống đầu yêu ma này, nó bỗng nhiên bay ra ngoài, đầu bị chém nửa đeo trên cổ, thân thể dùng một tư thế vô cùng buồn cười bay lên trời…
Từ Lệ Lệ: “Ôi chao! Dao phay của tôi!”
Một thanh trường kiếm của Túc Thanh Nguyên quét ngang ra, kiếm khí đẩy ra, đem năm con yêu thú trước mắt đều chém ngang hông, ngay tại lúc hắn muốn tiếp tục đi xử lý yêu ma khác, chợt thấy hai nửa thân thể của mấy gia hỏa đó bay lên trời, dòng máu trên thân thể còn không ngừng phun ra bên ngoài, tí tí tách tách rơi xuống một chỗ.
Túc Thanh Nguyên:…
Hình ảnh này kinh khủng như thế, vì sao bần đạo cảm thấy có chút hỉ cảm?
Ứng Thiên một đường chạy một đường đem yêu ma gặp phải xử lý sạch sẽ, mãi đến tận khi y nhìn thấy bóng dáng cao cao đứng ở trên cao ốc kia, nhịp tim đập loạn cào cào mới bình tĩnh lại…
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tối Cường Ngôn Linh Sư
Chương 69
Chương 69