“Trường Sinh, cẩn thận!” Ứng Thiên không chút nghĩ ngợi liền nhào tới.
Nhưng mà quả cầu tuyết lớn kia không có trực tiếp nện xuống, mà là ở giữa không trung đột nhiên nổ tung.
Hoa tuyết văng tứ phía, ở giữa không trung từ từ bay xuống, như trời đổ một trận tuyết nhỏ.
Mãi đến tận khi cầu tuyết nổ tung, mọi người mới phát hiện bên trong thế mà che dấu một người!
Mục Trường Sinh đanng cùng Trường Phong nói chuyện, liền nhạy bén cảm thấy động tĩnh trên đỉnh đầu, hắn vừa ngẩng đầu, cầu tuyết kia liền nứt ra trước mắt hắn, Nhậm Thiên Lý từ giữa đi ra hoặc là nói là bị Vọng Hư kính mang theo đi ra.
Mắt thấy Nhậm Thiên Lý hai tay nắm thật chặt đường viền Vọng Hư kính, bị Vọng Hư kính mang theo xoay tán loạn xung quanh, thậm chí nhiều lần còn suýt đụng vào vách núi cứng rắn, lại vẫn cứ không chịu buông dù một chút, Mục Trường Sinh ngược lại có mấy phần hiểu rõ với chấp niệm của Nhậm Thiên Lý.
Nhậm Thiên Lý cùng Vọng Hư kính gây ra động tĩnh quá lớn, người ở chỗ này muốn không chú ý đến cũng khó khăn.
Mục Trường Phong cũng không quen biết Nhậm Thiên Lý, bất quá đối với cái gương trong tay cậu tất nhiên là không thể quen thuộc hơn được, mắt thấy thiếu niên thoạt nhìn so với mình nhỏ hơn mấy tuổi, bộ dáng không lấy được Vọng Hư Kính thề không bỏ qua, Mục Trường Phong vội vã hô: “Tiểu kính tiểu kính, ta ở đây!”
Có lẽ là nghe được âm thanh chủ nhân, Vọng Hư Kính mang theo Nhậm Thiên Lý ở giữa không trung xoay tán loạn bỗng nhiên dừng một chút, sau đó càng điên cuồng giãy giụa, ý đồ bỏ qua cái người cầm lấy mình không tha.
Nhậm Thiên Lý dù thế nào cũng phải lấy được Vọng Hư Kính, mắt thấy Vọng Hư Kính không chịu nhận mình làm chủ, cậu quyết tâm, linh lực toàn thân đều tuôn tới hướng cái gương trong tay, ý đồ cưỡng ép khế ước.
Bất quá ở đây nhiều người như vậy làm sao có khả năng cho cậu toại nguyện?
Không đề cập tới Mục Trường Phong cùng Quý Trạch, Ứng Thiên đã sớm đối với cái người vẫn luôn lén lút cản trở mình thậm chí phái người đốt bộ da của y, hại y hiện ra dáng vẻ xấu xí trước mặt Trường Sinh hận muốn chết, giờ khắc này nhìn thấy cậu muốn mạnh mẽ thu phục Vọng Hư Kính, làm sao có khả năng để cậu thực hiện được?
Lập tức đạp mạnh xuống đất, khiến đất đai tích rất nhiều tuyết lún ra một cái hố sâu, thân thể giống như mũi tên rời cung xông ra ngoài.
Thực lực Nhậm Thiên Lý tuy rằng mạnh, nhưng cậu bây giờ bị Vọng Hư Kính hạn chế, thực lực bản thân chỉ có thể phát huy ra sáu, bảy phần so với lúc mạnh nhất, hiện tại thân thể Ứng Thiên đã khôi phục, thực lực cũng cọ cọ tăng lên, còn ai có thể là đối thủ Ứng Thiên?
Vừa đối mặt, cậu liền bị Ứng Thiên cho một đấm mạnh mẽ đập bay ra ngoài.
Ầm một tiếng, thân thể thon gầy của Nhậm Thiên Lý bị cú đấm này đập trực tiếp lõm vào trong núi tuyết bên cạnh, đem ngọn núi cứng rắn đập ra một cái hố hình người sâu mấy tấc, ngực cũng bị cú đấm này đập cho lõm thành một cái lỗ nhỏ.
Cho dù là thân thể thức tỉnh giả cường hãn, bị cú đấm này xuống cũng đã sớm tắt thở, thế mà Nhậm Thiên Lý chỉ là ói ra một miệng máu, hai tay còn nắm thật chặt Vọng Hư Kính, nhìn qua cách tắt thở còn xa vô cùng.
Mục Trường Phong đứng ở bên người Mục Trường Sinh, nhìn thấy toàn bộ tình cảnh này cậu hết sức kinh ngạc mà trợn to hai mắt, cũng không phải kinh ngạc thân thể Nhậm Thiên Lý cường hãn, từng xuyên qua một lần lại gặp rất nhiều thức tỉnh giả Mục Trường Phong đối với cái này đã sớm miễn dịch, cậu kinh ngạc chính là chấp nhất của Nhậm Thiên Lý đối với Vọng Hư Kính.
Bởi vì quá trình cậu có được Vọng Hư Kính quá mức thoải mái, cho nên cậu mặc dù biết cái gương này là bảo bối, lại chưa từng coi trọng qua, nhìn thấy Nhậm Thiên Lý bị đánh đến thổ huyết còn nắm thật chặt không tha thực sự hơi kinh ngạc.
“Có cần thiết vậy không? Không phải một cái công cụ xuyên qua thôi sao, nếu là cậu ta muốn xuyên qua nói tôi tôi cũng có thể giúp một chút a!” Mục Trường Phong nhỏ giọng thầm thì, nhìn thấy Nhậm Thiên Lý lại bị Ứng Thiên đánh một quyền, cả người đều bị đánh bay ra ngoài còn ôm thật chặt Vọng Hư kính không tha, đột nhiên cảm thấy cậu có chút đáng thương.
Mục Trường Sinh nghe được Mục Trường Phong nói, tâm cảm thấy đệ đệ của mình vô cùng ngây thơ, lại cũng không hề nói gì.
Quý Trạch ngược lại có thể hiểu được tâm trạng Nhậm Thiên Lý, dù sao anh cũng là thức tỉnh gia bị thế giới này khiến cho chậm chạp không có cách nào đột phá, thế nhưng Nhậm Thiên Lý chấp nhất, tình nguyện bị Ứng Thiên đánh chết cũng không chịu thả ra Vọng Hư Kính khiến anh cũng hơi kinh ngạc. Theo lý thuyết, Nhậm Thiên Lý tuổi nhỏ như vậy, thực lực lại mạnh như vậy, vào lúc này cần phải vô cùng hăng hái mới đúng, tại sao thái độ cậu ta đối với Vọng Hư Kính, lại giống như mấy thức tỉnh giả già yếu trong gia tộc như vậy?
Ứng Thiên vào lúc này còn không biết Vọng Hư Kính đã sớm nhận Mục Trường Phong là chủ, y đối với Nhậm Thiên Lý, ngoại trừ xem cái tên này không vừa mắt muốn hảo hảo dạy dỗ một trận, cũng là có tâm muốn cướp đoạt Vọng Hư Kính.
Y vốn cũng không phải là người của thế giới này, tự nhiên cũng phải cùng Trường Sinh đồng thời về cố hương. Bởi vậy hạ thủ càng không chút lưu tình, hận không thể lập tức đem Nhậm Thiên Lý đánh chết rồi thu lấy Vọng Hư Kính.
Bản thân Ứng Thiên cũng không có tu tập linh lực, mà thân thể của y trời sinh cường hãn, cho dù tay không đánh, Nhậm Thiên Lý cũng đòi không được bất kỳ chỗ tốt nào.
Sóng linh lực mênh mông từ trên người Nhậm Thiên Lý cuồn cuộn không ngừng tuôn tới, Vọng Hư Kính trong tay cậu bị cỗ linh áp này thu hút, giãy giụa hai lần cũng bất động rồi.
Gợn sóng năng lượng kịch liệt khiến phạm vi mấy trăm mét xung quanh tuyết trắng quấy nhiễu cuồng loạn bay lượn, cũng ép cho người đứng phía dưới cơ hồ không thở nổi.
Bầu trời vốn trong xanh liền trở nên âm trầm, tựa hồ là cảm thấy bầu không khí trầm ngưng nơi đây.
Túc Thanh Nguyên không nghĩ tới thực lực Nhậm Thiên Lý lại mạnh đến nước này, hắn nhìn thiếu niên đứng ở giữa không trung, nắm thật chặt Vọng Hư Kính, ánh mắt quét qua một chút trên khuôn mặt có chút dữ tợn của cậu, đột nhiên cảm thấy có chút không ổn.
Không nên a, dùng nồng độ linh lực thế giới này, xuất hiện một Quý Trạch vốn là ngoại lệ, làm sao có khả năng sẽ có thức tỉnh giả trẻ tuổi như Nhậm Thiên Lý lại có thực lực cường hãn như vậy.
Trong những người ở đây, Mục Trường Sinh xem như là có linh lực yếu nhất, bất quá linh áp của thức tỉnh giả đối với hắn mà nói cùng không khí không khác nhau gì cả. Hắn liếc nhìn đệ đệ bên người có chút khó chịu, đang muốn mở miệng, đã thấy Quý Trạch nhanh chân tiến đến, nắm chặt tay Trường Phong.
Mắt thấy sắc mặt Trường Phong tái nhợt dần dần hồng nhuận, ánh mắt cũng khôi phục sự linh động lúc trước, Mục Trường Sinh liếc nhìn hai người nắm chặt lấy tay nhau, có chút không vui nhíu lông mày.
Kể từ khi biết quan hệ của đệ đệ cùng Quý Trạch, ý nghĩ muốn hai người tách ra của Mục Trường Sinh chưa từng dừng lại, chỉ có điều trước đó vẫn luôn không gặp Trường Phong, ý nghĩ thế này vẫn luôn đè lại không có bị nhấc lên, hiện tại Trường Phong đã ở trước mặt hắn, như vậy chuyện này, cũng là thời điểm nhắc đến với Trường Phong.
Tại khi ý niệm này vút qua trong lòng Mục Trường Sinh, mà vào lúc này, chiến đấu giữa Ứng Thiên cùng Nhậm Thiên Lý đã gần xong.
Nhậm Thiên Lý thực lực tuy rằng cường hãn, linh áp cũng khí thế ép người, thế nhưng Ứng Thiên vốn không tu tập linh lực, linh áp đối với y tự nhiên cũng không có bất luận ảnh hưởng gì.
Vì vậy Nhậm Thiên Lý gặp tình huống giống như Quý Trạch lúc trước. Cậu vốn cũng không đem Ứng Thiên để vào trong mắt, dù sao Ứng Thiên tuy rằng rất mạnh, mà đánh nhau lại cũng không phải là đối thủ của cậu, lại không nghĩ rằng, chưa tới hai ngày không gặp, thực lực Ứng Thiên vậy mà tăng trưởng nhiều như vậy, tốc độ cùng sức mạnh đều có thể nói khủng bố.
Tốc độ Ứng Thiên thực sự quá nhanh, Nhậm Thiên Lý mỗi một chiêu đều đánh không tới y, sức mạnh Ứng Thiên cũng quá lớn, bình phong Nhậm Thiên Lý bố trí cho bản thân đều bị đánh vỡ.
Cuộc chiến này cũng không kéo dài bao lâu, đại khái hơn một canh giờ, Nhậm Thiên Lý liền bị Ứng Thiên ném tới trước mặt Mục Trường Sinh. Đương nhiên, hai tay của cậu ôm thật chặt Vọng Hư Kính, ánh mắt nhìn cái gương kia thực rất điên cuồng.
Ứng Thiên không nhẹ không nặng đá cậu một cước, xoạt xoạt một tiếng, chân Nhậm Thiên Lý gãy xương, nhưng cậu phảng phất không cảm giác được đau đớn, vẫn như cũ ôm thật chặt Vọng Hư Kính không tha, đôi mắt nhìn chằm chằm Vọng Hư Kính cũng đã đỏ.
Cử chỉ này cũng khiến ngay cả Mục Trường Sinh cũng phải chú ý.
Yêu linh còn bám vào trên người Triệu Thành An tiến lên một bước nói: “Mấy vị để cho tôi nhìn một chút?”
Mục Trường Sinh đối diện đôi mắt màu hổ phách của y, chân mày cau lại, cho dù không cố ý kiểm tra, hắn cũng nhìn ra người này cũng không phải Triệu Thành An ban đầu.
Bất quá liếc nhìn Túc Thanh Nguyên cùng Ứng Thiên một cái, thấy hai người bọn họ đều không có ý phản đối, Mục Trường Sinh gật đầu.
Yêu linh vì vậy đi lên trước tỉ mỉ nhìn Nhậm Thiên Lý, đối phương đã bị Ứng Thiên đánh cho gần chết, đứng cũng không đứng lên nổi, vẫn còn ôm thật chặt Vọng Hư Kính không tha. Không giống với những người khác, bản thân yêu linh là phụ hồn lên người khác, rất dễ dàng liền có thể nhìn ra tính huống khác thường trên người Nhậm Thiên Lý.
Y đưa tay điểm sau cổ Nhậm Thiên Lý một cái, yêu lực lóe ra giữa ngón tay, xuyên qua da đi vào trong.
“A!” Yêu lực yêu linh vừa xuyên vào, đôi mắt Nhậm Thiên Lý đã đỏ ngầu, trong miệng hét thảm một tiếng.
Thanh âm kia vô cùng vang dội mà khiến người ta sợ hãi, Mục Trường Phong nổi da gà cả người, vội vã triệu hoán Vọng Hư Kính trở về, ôm gương đứng ra xa xa.
Nhậm Thiên Lý bị Ứng Thiên đánh cho gần chết, tự nhiên không có năng lực lại hạn chế Vọng Hư Kính, mắt thấy Vọng Hư Kính thoát khỏi hai tay mình, thân thể vô lực trong nháy mắt nảy lên khỏi mặt đất, như dã thú hướng về Mục Trường Phong phát ra một tiếng rít gào dữ tợn.
Yêu linh lập tức hướng về bộ vị sau cổ cậu liên tục đánh ba lần, khí thế Nhậm Thiên Lý đột nhiên bộc phát bỗng nhiên lắng xuống, thân thể của cậu cứng đờ ngã trên mặt đất, ngũ quan trên mặt lại đột nhiên lộ ra một đoàn sương mù màu đen.
Mọi người thấy biến hóa này, vội vàng lui về phía sau vài bước, Mục Trường Sinh càng chán ghét nhíu nhíu mày.
Chỉ thấy đoàn hắc vụ kia càng phồng càng lớn, cuối cùng biến thành một cái hình người mơ hồ, xem dáng vẻ lúc ẩn lúc hiện như là một nam nhân trung niên.
Túc Thanh Nguyên nói: “Bần đạo sớm cũng cảm giác được trên người Nhậm Thiên Lý có chút không hài hòa, không nghĩ tới lại là một linh hồn khác phụ trên người cậu ta.”
Ứng Thiên ghét bỏ liếc mắt nhìn, nói: “Còn tưởng rằng Nhậm Thiên Lý này là kỳ tài ngút trời đây, hóa ra là một lão già không biết sống bao nhiêu năm.”
Yêu linh tỉ mỉ nhìn chằm chằm linh hồn từ sương mù màu đen, một hồi lâu sau khẽ ồ lên một tiếng, “Người này, tôi hình như có biết. Hắn không phải là thiên tài 500 năm trước mười ba tuổi đã thức tỉnh sao sao? Không đúng, hắn hiện giờ phải ở Đại Khánh, tại sao lại ở chỗ này?”
Đại Khánh? Mục Trường Sinh liếc mắt nhìn y. Đúng rồi, Ứng Thiên khẳng định ban đầu cũng ở Khánh quốc, làm dưỡng phụ y, Túc Thanh Nguyên chắc cũng vậy, như vậy bọn họ làm thế nào đến thế giới này? Cũng như hắn không biết thế nào thì xuyên việt?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tối Cường Ngôn Linh Sư
Chương 87
Chương 87