Bị một tiếng hét chói tai đến mức quỷ dị làm cho tỉnh lại, Phó Hồng Tuyết ngay lập tức bắn ra khỏi giường.
“Ngươi… Ngươi cái đồ lưu manh hạ tiện… Ngươi làm gì với ta thế này…”
Tên ma men trên giường đỏ ửng mặt, cũng không biết sáng sớm đã tỉnh lại hay vẫn còn đang say mà lui người vào góc giường, còn cắn tay áo tỏ ra ấm ức… Mà phục nhất là, y thế mà vẫn không quên giả giọng nữ nhi để nói chuyện!
Phó Hồng Tuyết đứng ở bên giường, cắn răng yên lặng xoa xoa huyệt thái dương.
Hắn thật sự rất muốn hỏi y —— nhìn hiện trạng trong phòng này, rốt cuộc là ai nên chửi ai “hạ lưu” đây hả?!
Con ma men lại kéo tay vặn vẹo một lúc, một thứ vàng óng bất chợt rơi từ trong ngực áo y ra, lại bị y vơ lấy ném vào người Phó Hồng Tuyết. Phó Hồng Tuyết theo phản xạ chụp lấy, nhìn kỹ một chút: hình như là một cái bánh bao đậm mùi rượu cùng mồ hôi…
Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh…
Ném bỏ cái bánh bao, trán Phó Hồng Tuyết lại nổi gân xanh, hắn quay sang, cố gắng ép buộc bản thân đừng nhìn tới cái bên ngực còn lại của y ——
“—— đại tỷ, đại tỷ!”
Ngoài phòng bỗng nhiên truyền đến tiếng đập cửa dồn dập, cứ như người bên ngoài sẽ ập vào bất cứ lúc nào.
Ngày hôm qua Nam Cung Linh nhìn bọn họ cùng tiến vào phòng, lúc này phỏng chừng là nghe thấy động tĩnh nên đến xem sao.
Hắn ngập ngừng một khắc, rồi lại quay đầu nhìn con ma men đang làm bộ làm tịch trên giường kia——
Ước chừng là sau khi điên rượu xong, tên hũ chìm kia ném đủ rồi lại thu mình, hài lòng ôm cái bánh bao còn lại vừa từ ngực rớt ra, tiếp tục phiêu du xuân thu đại mộng rồi.
Được lắm… Gân xanh lần thứ hai hiện lên.
—— vậy thì đừng trách hắn!
Vì thế Phó Hồng Tuyết thẳng thắn đi tới cửa, mặt không đổi sắc, mạnh mẽ mở toang cửa phòng.
“Đại tỷ —— “
Cửa vừa mở, Nam Cung Linh đã vừa la hét vừa nhào vào trong.
Nhưng mới vừa vọt tới, nàng nhìn qua bộ dáng Phó Hồng Tuyết từ đầu đến chân, nháy mắt liền dừng lại, sau đó chậm rãi há to miệng ——
Được một lát, vẻ khiếp sợ dần hiện lên nét mặt:
“Ngươi… Các ngươi…”
Cố gắng nửa ngày, nàng cũng không thể thành công mà điều khiển được đầu lưỡi mình.
Một người nằm trên giường đưa lưng về phía nàng, một người tóc tai bù xù chỉ mặc trung y, trang phục tả tơi vất đầy đất…
Cho dù Nam Cung Linh là thiên kim tiểu thư, quanh năm ko ra khỏi cửa cũng sẽ không vì ngu ngốc mà không nhận ra đây là loại chuyện gì, mặt cũng “phựt” rồi đỏ lên.
Phó Hồng Tuyết cực kỳ bình tĩnh bảo trì trầm mặc, cố tình làm cho nàng hiểu lầm trầm trọng hơn.
“Như vậy, Nam Cung cô nương, ngươi có thể đi ra ngoài được chưa?” Câu hỏi tuy lãnh đạm nhưng vẫn ôn hòa hữu lễ.
Miệng nàng liên tục khép mở vài cái rồi mới cuống quít xoay người, hai tay bụm mặt dùng tốc độ nhanh gấp mấy lần chạy đến mà chạy đi.
Phó Hồng Tuyết vẫn đứng yên nhìn cửa phòng đóng sập một tiếng, cứ thế trong chốc lát, bỗng nhiên đã cảm thấy tâm tình tự dưng chuyển tốt hơn.
Cúi xuống nhặt ngoại bào tả tơi trên đất, lại cố gắng phủi sạch trung y cũng thê thảm không kém, hắn vì thế quyết định: phải nhanh chóng ra ngoài mua 2 kiện y phục, thuận tiện mua luôn một phần điểm tâm cho Diệp Khai!
—— dù sao, muốn tiếp tục ở bên Diệp Khai, việc đầu tiên hắn cần rèn luyện, đại khái chính là da mặt.
Ngay khi hắn vừa đi không lâu, Diệp Khai chậm rãi trở mình, rốt cục xoa huyệt Thái Dương ngồi dậy, nhìn hết chung quanh mới bàng hoàng chẳng biết mình đang ở đâu.
Mới vừa rồi… Giống như vừa có chuyện gì xảy ra? Tựa hồ còn có người nói với y cái gì đó?
Y dùng tay ra sức gõ gõ thái dương, vẫn chỉ có thể nhớ một thứ mơ hồ ngắt quãng.
Cổ họng khát cháy, y bèn nhảy xuống giường xách ấm trà trên bàn lên, lại phát hiện bên trong cư nhiên trống rỗng. Vì thế trực tiếp đi ra cửa, kết quả vừa vặn chặn đường Nam Cung Linh.
“—— đại tỷ?!”
Nam Cung Linh kêu một tiếng sợ hãi, xém nữa cũng làm y hết hồn.
“Hả… Ờ.”
Y dùng ngón tay ấn huyệt Thái Dương, không rõ nàng vì cái gì mà kích động như vậy:
“Ngày hôm qua là ngươi đưa ta… đến phòng này?”
“Ngươi… Ngươi không nhớ rõ?”
Nam Cung Linh trừng lớn mắt nhìn y, sau một lát hai gò má lại hồng lên, vẻ mặt muốn nói lại thôi:
“Tối hôm qua là ngươi cùng nam nhân của ngươi…”
“Ta… nam nhân của ta?”
Thái dương co rút đau đớn, Diệp Khai cắt lời nàng, chú ý đến điểm kì dị mấu chốt đó.
“Phó Hồng Tuyết a! Ngày hôm qua vừa nghe thấy người khác đuổi giết hắn, tỷ liền lao ra muốn liều mạng cùng bọn họ mà…”
“—— từ từ, ai muốn giết hắn?”
Diệp Khai buông ta xuống y, biểu tình biến đổi, ngữ khí nháy mắt liền dồn dập.
Nam Cung Linh kỳ quái nhìn y: “Nhất Chỉ Đao a! Hắn nói…”
Diệp Khai gấp gáp đưa tay ý bảo nàng ngưng lại, trong đầu nhanh như chớp tái hiện cảnh tượng chính y bị võ lâm nhân sĩ ùn ùn kéo đến đuổi giết sau khi tên y được nêu trên bảng xếp hạng cao thủ.
—— sau đó buộc y phải phẫn nữ lánh nạn, Phó Hồng Tuyết cũng được nêu danh, làm sao mà sống yên ổn đây?
“—— chết tiệt!”
Thốt ra hai chữ này, y xoay người vận khinh công.
—— Do vội vã, y chẳng hề phát hiện, ngay khi y bỏ đi, Nam Cung Linh theo bản năng vừa hoảng sợ vừa lo lắng nhìn lướt qua bụng y, ngẩn ngơ một lúc mới hồi phục tinh thần vừa đuổi theo vừa hô to:
“—— đại… đại tỷ, nhỡ đâu tối hôm qua các ngươi đã… Ngươi không cần làm ẩu, cẩn thận thân mình a!”
Diệp Khai triển khai khinh công trực tiếp từ cửa sổ lầu hai nhảy xuống.
Nếu đuổi giết Phó Hồng Tuyết chính là Bá Vương Đao, vậy trước hết y phải tìm được Bá Vương Đao đã. Rồi dò xét tình hình, mặt khác cũng có thể từ Bá Vương Đao mà dò la được vị trí của Phó Hồng Tuyết.
Nhưng mà, còn vẫn chưa đi được bao xa, y bỗng nhiên tìm được người y muốn tìm ngay trước tửu điếm ——
Ngay sau đó, y lại phát hiện, có một người có khinh công rất cao… cũng đang lặng lẽ ẩn nấp để theo dõi Phó Hồng Tuyết.
Toàn thân vận hắc y, mang mặt nạ, hành tung bí ẩn – Quỷ diện nhân.
—— người này tuyệt đối lai giả bất thiện!
Nếu không phải hắn đặt toàn lực theo dõi Phó Hồng Tuyết mà để y lại gần như vậy, Diệp Khai thật sự không tin rằng chính y có thể phát hiện được hắn!
Suy nghĩ một chút, chờ Phó Hồng Tuyết xách đồ đi đến đầu phố kia, lúc này y mới tùy tay nhặt lên một viên đá, chờ thời cơ rồi bỗng nhiên cực kỳ khiêu khích mà ném thẳng về phía Quỷ diện nhân:
“—— ngươi làm gì?!”
Quỷ diện nhân giật mình, trong nháy mắt phóng qua.
Diệp Khai bám theo sát gót, khóe miệng khẽ nhếch, ánh mắt tự tin mà sắc bén:
Luận khinh công, trên đời này chỉ sợ không còn ai dám vỗ ngực nói có thể nhanh hơn được y!
—— quỷ diện nhân cũng không quay đầu lại mà cứ thế phóng đi.
Hắn là tới giết Phó Hồng Tuyết. Chính là bởi vì biết Diệp Khai khó chơi, cho nên hắn lại càng không định làm mọi chuyện phức tạp bằng cách đánh động Diệp Khai.
Cho đến lúc bắt buộc phải dừng lại để thở, hắn mới đáp xuống bãi đất trống, ánh mắt dáo dác nhìn quanh.
Hắn biết mình không thể cắt đuôi được Diệp Khai, chỉ là muốn tìm vị trí của Diệp Khai.
——Diệp Khai còn đang nấp sau bóng cây cổ thụ, khóe miệng y nhếch thành một nụ cười tinh nghịch, như mèo nhìn chuột mà nghiêng đầu đánh giá hắn.
Đánh giá xong, cánh tay đột nhiên tóm lấy một nhánh dây leo mà nhảy xuống.
Quỷ diện nhân lập tức phóng tới, Diệp Khai dùng dây leo phóng đến để trêu đùa, chân nhảy vài bước tránh qua né lại, khóe miệng vẫn tươi cười, hầu như không hề cảm thấy quá sức.
Tuy phân về công lực y không thể bằng một Quỷ diện nhân thâm hậu, nhưng so về độ linh hoạt chắc chắn y nắm phần hơn.
Chơi chán rồi, Diệp Khai rốt cục bắn thẳng một nhánh dây leo dài về phía Quỷ diện nhân, chính mình cũng xoay người hạ xuống, định đổi chỗ để nghiêm túc đấu với hắn một trận thị uy.
—— y dùng Tiểu Lý Phi Đao nổi tiếng thiên hạ, nhưng võ công của y cũng không hoàn toàn phụ thuộc vào Tiểu Lý Phi Đao!
Kỳ phùng địch thủ, hai người đấu đến mức xoay chuyển vẫn chưa phân thắng bại, bỗng nhiên có thêm một người từ trong rừng cây đuổi tới, còn không biết sợ mà hô to:
“—— đại tỷ đừng sợ, ta đến giúp ngươi!”
Diệp Khai trong lòng thầm nghĩ một tiếng không xong, đoán chắc sẽ gặp chuyện.
—— Quỷ diện nhân đối phó với y không hề dễ dàng, nhưng ra tay với một ả nha đầu non nớt phẫn nam trang thế này cũng không quá khó khăn
Hai người có thể đánh đến mức ngang nhau, Quỷ diện nhân tuy chậm thân nhưng không chậm mắt. Vì thế nhìn thấy nhược điểm là Nam Cung Linh liền phóng chưởng đến——
Diệp Khai trong lòng mắng một câu thô tục rồi nhanh chóng vận khinh công bay đến đưa tay bảo vệ nàng, hai người đồng thời bị chưởng lực đánh văng xuống.
Quỷ diện nhân không hề ham đánh, lại tiếp tục bỏ chạy.
Diệp Khai xoay người đứng định đuổi theo, lại ấn ngực dừng bước—— khóe miệng cuối cùng vẫn là phun ra một tia máu đỏ.
“Đại tỷ, ngươi bị thương?” Nam Cung Linh thất kinh hỏi.
“Không có việc gì.”
Y áp chế khí huyết đang cuồn cuộn trong lồng ngực, cố gắng nhẫn nại, không hề quay mặt lại mà phân phó:
“Ngươi ở chỗ này chờ, đừng đi theo nữa, sẽ có nguy hiểm. Ta tiếp tục đuổi theo hắn.”
“—— không được!”
Nam Cung Linh lại một phen kéo y không buông tay:
“Ngươi… Ngươi hiện tại không thể làm loạn! Phải cẩn thận thân thể!”
“Ngươi nói vết thương này? Không có việc gì, chút thương tích nhỏ đáng là bao.” Diệp Khai không thèm để ý chút nào mà thuận miệng an ủi.
“Không mà!” Nam Cung Linh càng níu chặt, “Phải để ý… cẩn thận…”
Nàng “cẩn thận” nửa ngày, một hoàng hoa khuê nữ cuối cùng vẫn là không thể nói rõ ra câu “Một thi hai mệnh” khỏi miệng.
Thấy bộ dạng nàng kiểu như không đúng ý sẽ dây dưa không dứt, Diệp Khai bèn suy tính, kết luận rằng để một tiểu nha đầu phẫn nam trang ở lại đây một mình quả thật cũng không an toàn.
Vậy thì, trước tiên cứ về tìm Phó Hồng Tuyết đã, nhắc nhở hắn phải đi theo mình, coi như là một loại phương pháp giải quyết khác vậy.
“Thôi được rồi, chúng ta mau trở về, trước tìm Phó Hồng Tuyết đã.”
Diệp Khai làm việc hướng thường không dây dưa, sau khi nói xong đã kéo Nam Cung Linh xoay người đi về.
“… Phó Hồng Tuyết không phải tối qua đến giờ đều chung phòng với ngươi sao?”
Diệp Khai dừng bước, bất bắt đắc dĩ quay đầu lại:
” Trong phòng… ta?”
“Đúng vậy, các ngươi còn…”
Nhớ tới chuyện buổi sáng mình thấy, mặt Nam Cung Linh lập tức nóng rần.
“Ta…”
Diệp Khai lại bất đắc dĩ xoa huyệt thái dương. Y mơ hồ nhớ được tối hôm qua hình như có người chăm sóc cho y, dường như sáng nay y còn nói gì đó với người nọ …
Vậy ra… Người kia là Phó Hồng Tuyết?!
Nghĩ xem.
Lắc lắc đầu, y mặc kệ.
Vậy về khách điếm trước tìm được Phó Hồng Tuyết rồi nói!
—— Lúc Phó Hồng Tuyết trở lại khách điếm, đối mặt với gian phòng trống rỗng bỗng nhiên cảm thấy sợ run.
Hắn chỉ vừa ra ngoài mua vài thứ thôi mà…
Cái tên ma men trước đó còn kiên trì ôm bánh bao ngủ trên giường, đảo mắt đã chạy đâu mất rồi?
Chẳng lẽ… Lại đi quậy phá với Nam Cung Linh sao?
Chậm rãi xiết chặt bao giấy dầu cầm trong tay, Phó đại hiệp nhận ra, loại sự kiện này khiến cho tâm tình đang nhẹ nhõm của hắn trong tức khắc trở lại u ám nặng nề.
Mặt không đổi sắc, xoay người, hắn quyết định đem gói bánh bao gạch cua vứt cho chó ăn hết.
—— kết quả hắn còn chưa bước khỏi phòng, đã thấy cửa phòng mở toang, Diệp Khai hấp tấp tiến vào, sau y còn có Nam Cung Linh đuổi theo hổn hển.
Phó Hồng Tuyết lại giật mình.
“Ngươi…”
Hắn híp mắt, tầm nhìn quét về phía khóe miệng y vẫn còn dấu vết của đường máu dù đã lau qua, sau đó trầm giọng hỏi:
“… bị thương ở đâu?”
Ngữ khí nhẹ mà trầm, mang đến cảm giác áp lực trước phong ba.
Diệp Khai lại căn bản không chú ý nhiều như vậy, trực tiếp xem nhẹ lời hắn nói, chỉ vội vã báo cho hắn biết:
“Phó Hồng Tuyết, hãy nghe ta nói —— mới vừa rồi trên đường có một hắc y quỷ diện nhân lặng lẽ bám theo ngươi, ta cùng hắn giao đấu, võ công rất cao, ngươi ngàn vạn lần phải cẩn thận hắn.”
Thở một hơi, lần thứ hai nhấc ấm trà trên bàn lên, y vui sướng phát hiện bên trong đã được tiểu nhị châm đầy, liền vui vẻ hớp vài ngụm, rồi mới có thể nói tiếp:
“… Còn nữa, sau khi Vân Thiên Đỉnh công bố Võ lâm danh bảng, toàn bộ giang hồ nháo đến gà bay chó sủa, những người được đề tên đều bị người trong giang hồ không ngừng đuổi giết hoặc khiêu chiến. Ngươi cũng có tên đó, cho nên kế tiếp nhất định sẽ còn có rất nhiều phiền toái tìm đến ngươi.”
Cho nên… Y cũng vì nguyên nhân đó mà phải phẫn nữ sao?
Phó Hồng Tuyết chậm rãi đi đến trước mặt y, dừng một chút, sau đó mới lại hỏi:
“Ngươi không phải cũng được đề tên hay sao?”
… Nếu như nói có phiền toái, như vậy hẳn là phiền toái của bọn họ giống nhau.
“—— ta lăn lộn nhiều năm trên giang hồ, kinh nghiệm tất nhiên phải dày hơn ngươi. Ta như thế nào lại sợ phiền toái.”
Dù sao trên người bị thương, lại chạy xa như vậy, ngực bắt đầu có chút ẩn ẩn đau. Diệp Khai chống tay lên mặt bàn rồi từ từ ngồi xuống, trong đầu vẫn còn tính toán như thế nào có thể giúp cho Phó Hồng Tuyết thoát thân dễ dàng nhất:
“Sau này chúng ta cùng đi… Nếu gặp người đến làm phiền, ngươi cứ tận lực tránh đi trước, để cho ta xử lý. Có nhiều khi, không cần lấy cương đối cương mà lại giải quyết được nhiều sự tình hơn.”
Phó Hồng Tuyết mang nặng ý chí báo thù, đầu óc nhiều khi không thích nghi với thực tại, tự nhiên không thể bằng với y lăn lộn giang hồ học được biết bao thủ đoạn mánh khoé.
“Hiện tại, hẳn là sẽ có một đám người đang không ngừng truy lùng ngươi vì Võ lâm danh nhân bảng, còn có thể bởi vì đao phổ của phụ thân ngươi, lại còn có mối thù giết cha —— nếu tình hình trở nên rất phức tạp, ta liền thay y phục của ngươi, đội nón che mặt, đánh lạc hướng họ đi thật xa… Ngươi cải trang đi trước, về Vô Gian Địa Ngục chờ ta.”
Y cứ tự mình sắp xếp, không thèm cùng hắn thương lượng, cũng không phải muốn nghe ý kiến của hắn, tất cả chỉ là giải thích ý của y.
“Như vậy… Ngươi thì sao?”
Phó Hồng Tuyết còn không rõ tâm tình của mình là như thế nào khi nghe y nói. Cho nên đến cuối cùng, hắn chỉ có thể hỏi ra bốn chữ này.
Trong tất cả kế sách của y, toàn bộ đều là lo cho hắn.
Hắn thoát thân như thế nào, tránh sóng gió như thế nào, cải trang bỏ đi như thế nào.
… Vậy thì, còn y thì sao?
“A?”
Diệp Khai rốt cục ngẩng đầu lên, như là thấy rất bất ngờ khi hắn hỏi vậy. Cuối cùng cũng tự mình dứt khỏi những suy tính trong lòng, y nhếch môi để lộ hàm răng trắng đều, cười một cách vô tư:
“Ta? Ngươi lo cho ta nhiều như vậy để làm gì? … trong lòng ta, ngươi còn quan trọng hơn hết thảy.”
Phó Hồng Tuyết dường như bất động vài giây, nhắm chặt mắt, thở thật sâu vài hơi, hai tay đồng thời chậm rãi nắm chặt y phục vành áo mình.
Diệp Khai cũng bình tĩnh nhìn hắn, tựa hồ là nghĩ hắn không tin, vì thế cũng từng chút một chút thu lại nụ cười. Cặp mắt to tròn sáng rõ nghiêm túc nhìn hắn, chăm chú đến mức không hề vướng tạp niệm hay miễn cưỡng bản thân:
“Phó Hồng Tuyết… Mặc kệ trước kia có bao nhiêu người mắc nợ ngươi, tất cả của ta, hết thảy sẽ đều trả cho ngươi.”
Dừng một chút, y chắc chắn cầm lấy cổ tay của hắn, từng chữ một mà nói tiếp:
“Trên đời này, vẫn có người, đồng ý liều lĩnh hết thảy mà vì ngươi làm mọi chuyện.”
… Tay Phó Hồng Tuyết vẫn nắm chặt vạt áo của hắn.
… Hắn không dám đáp lại Diệp Khai.
… Hắn không dám để cho Diệp Khai phát hiện, giờ phút này tay hắn run rẩy đến chừng nào.
Diệp Khai vẫn luôn cẩn thận mà theo sau Phó Hồng Tuyết.
Nhưng chính hắn, vào lúc này, mới nhận ra…
Nguyên lai, lại chưa từng có người chân chính đuổi theo bước chân Diệp Khai.
Nhớ lại một đoạn thời gian dài chính mình chưa bao giờ thật sự để tâm đến y, nhớ lại những lúc Hoa Bạch Phụng dù muốn cũng chẳng thể vượt qua tầng tầng lớp lớp mặc cảm mà đến gần được y, nhớ tới Nam Cung Linh cứ một lòng dựa dẫm y.
Y nợ Phó Hồng Tuyết một đời, y ôm khúc mắc với Hoa Bạch Phụng, y lại gánh lấy trách nhiệm với Nam Cung Linh.
Cho nên một người thích náo nhiệt như vậy, đáng lý chỉ nên sống trong thương yêu, lại cứ thế đơn độc gánh lấy rất nhiều thứ.
Vì thế… y cứ đơn độc lưu lạc bốn phương, lặng lẽ làm thật nhiều chuyện, chịu đựng rất nhiều những vết thương đau đớn.
Những vết thương đó, từng chút tích luỹ trong cơ thể y, vậy mà chính y không quan tâm, cũng chẳng ai để ý đến…
Cho đến một ngày kia có người giật mình sợ hãi mà để ý, lại chợt nhận ra, đã không còn kịp rồi.
Đời người đau đớn nhất … chính là hai chữ “Không kịp”.
… Phó Hồng Tuyết lúc ban đầu có Diệp Khai đau lòng.
Như vậy… Ai sẽ đau lòng cho Diệp Khai lúc ban đầu ấy?
Phó Hồng Tuyết không biết hắn đến tột cùng muốn bao nhiêu thời gian, mới có thể khiến cho chính mình triệt để bình tĩnh trở lại.
Vì thế hắn quay đầu nhẹ giọng nói với Nam Cung Linh:
“… Nam Cung cô nương, ngươi có thể đi ra ngoài trước không? … Ta định chữa thương cho y.”
Nam Cung Linh im lặng thật lâu mới ngập ngừng, rồi bỗng nhiên xổ một tràng dài, vẻ mặt lại rất dứt khoát:
“Các ngươi… Đại tỷ, ngươi nhất định không thể làm loạn như vậy nữa! Các ngươi tối hôm qua đã… Nói không chừng trong bụng ngươi… Đã có! Vạn nhất thương tổn đến hài tử, ngươi hối hận cũng không kịp!”
Diệp Khai vừa rồi nói quá nhiều, lúc này liền nâng cả ấm trà lên dốc vào miệng, lại nghe hết câu nàng nói, đã sặc sụa không thôi. Y còn mang vết thương trên ngực, vừa sặc trà vài cái đã ói ra mấy ngụm máu, Phó Hồng Tuyết nhíu chặt mi, dùng tay vuốt lưng y một lúc mới dần làm y thanh tĩnh lại.
Chờ Diệp Khai khó khăn sặc sụa xong, Nam Cung Linh sớm đã không thấy nữa.
“Nàng… Nàng nói cái gì?!”
Cố gắng điều tiết nhịp thở, Diệp Khai hoài nghi chính mình vừa rồi là nghe lầm.
Phó Hồng Tuyết nhìn vẻ mặt của hắn, lòng khẽ cười, những gì chất chứa trong lòng y, vì một chuyện buồn cười này mà tan đi không ít.
… Nếu đã từng nếm qua cảm giác “Không kịp”, như vậy cũng không sao, hắn hiện tại đã biết cảm giác “Đến kịp”.
Hắn từ nay về sau sẽ tỉ mỉ mà săn sóc y, để cho y bình an khoẻ mạnh mà sống đến hết đời này.
… Y từng đã đáp ứng hắn rằng sẽ bồi hắn cả đời.
Nếu ngay lúc đó y không làm được.
Như vậy, lúc này đây, hắn sẽ giúp y thực hiện.
Phó Hồng Tuyết vẫn đặt tay sau lưng y như cũ, nhẹ nhàng vận khí giúp y trị thương, quyết định kể sự thật với y:
“Ngày hôm qua ngươi uống quá nhiều…”
“Ta biết. Sau đó thì sao? … Vì sao nàng lại nói… chuyện kì quái như vậy?”
… Bụng? Có? Hài tử!?
Nếu hiện tại trước mặt có gương nói, Diệp Khai sẽ được thấy da mặt của chính y co rút đến mức khó có thể nhận ra bản thân mình.
Phó Hồng Tuyết trầm mặc một chút:
“… Ngươi uống quá nhiều, ta liền đem ngươi về phòng. Sau đó mới định cởi bớt phục trang cho ngươi, kết quả lại bị ngươi xé nát y phục của mình. Sáng nay … Ngươi say khướt, nàng tới … Kết quả, nàng thấy ta đầu tóc thế này ngủ cùng giường với ngươi, y phục còn ném xuống đất…”
“Cho nên… sao?”
Diệp Khai vẫn là không nghe hiểu được. Hai cái tên đại nam nhân, tóc tai bù xù y phục bê bối ngủ cùng cũng có sao? Sao nha đầu kia lại có thể hiểu lầm … kinh hãi thế tục đến vậy chứ?
Phó Hồng Tuyết lần thứ hai trầm mặc một chút, ánh mắt chậm rãi lướt xuống phía dưới, đảo qua toàn thân của y:
“… Ngươi phẫn nữ trang.”
—— Diệp Khai ngây dại.
Sau đó, mặt y bắt đầu giãn ra như chợt hiểu một vấn đề gì đó to tát… Rồi ngay lập tức có xúc động dộng đầu vào tường chết đi cho xong.
—— đây là cái gì với cái gì chứ!
“… Vì thế, hiện tại ngươi đã hiểu chưa?”
Phó Hồng Tuyết mặt vẫn than như cũ, trong giọng nói lại tựa hồ có một chút vui sướng khi người gặp họa, vừa trầm thấp vừa ôn hoà… Còn lẫn một chút ý cười khe khẽ.
Diệp Khai vội vàng quay đi, cự tuyệt trả lời vấn đề này.
“Lên giường, ta thay ngươi chữa thương. Lát nữa sẽ đi mời đại phu đến khám cho ngươi, phải xác nhận thương thế của ngươi hoàn toàn bình phục chúng ta mới tiếp tục khởi hành.”
“Ta…”
Diệp Khai quay mặt lại, vừa định nói tiếp ——
“Nếu ngươi dám nói một câu phản đối, hoặc là nói linh tinh gì đó, ta sẽ lập tức điểm huyệt đạo của ngươi, sau đó hầu hạ người từ ăn uống đến vệ sinh, cho đến khi đại phu bảo chứng vết thương ngươi đã khỏi hẳn mới thôi.”
Dừng một chút, hắn lại bỏ thêm một câu: “Còn nữa… Về sau ngươi còn để bị thương, ta đều sẽ chăm sóc ngươi như thế.
—— Diệp Khai chậm rãi há to mồm, không thể tin mà nhìn hắn, không biết Phó đại hiệp đây là ăn trúng thuốc gì.
Nhưng đến một khắc đối diện với ánh mắt đó của Phó đại hiệp, y không còn có khí thế phản đối nữa.
Vì thế, Diệp thiếu hiệp cuối cùng vẫn là rụt lui cổ, ngậm miệng ngoan ngoãn dưới dâm uy của Phó đại gia.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thời Gian Trở Lại
Chương 4
Chương 4