Minh Nguyệt Lâu ở cách chỗ bọn họ không tính là xa cũng chẳng tính là gần.
Sau khi biết bọn họ cũng sẽ đến Minh Nguyệt Lâu, Yến Nam Phi liền không để ý cái nhìn xem thường của Diệp Khai cùng sự lãnh đạm của Phó Hồng Tuyết mà rất có phong độ sắp xếp mấy lần “tình cờ gặp nhau, sau đó cứ thế biến cả bọn thành “Ba người đồng hành”.
Càng thần kỳ hơn chính là, Diệp Khai vậy mà cũng chấp nhận.
Phó Hồng Tuyết đành len lén ra hiệu cho Diệp Khai, kết quả vẻ mặt của Diệp Khai vẫn như trẻ con không thể nói cho hiểu.
Y bỏ một câu:
“Hắn là Giang Nam công tử tài đại khí thô, bước ra khỏi cửa thị nữ vũ cơ đều phải mang một đám… Dù sao nhiều người như vậy hắn cũng nuôi, chúng ta chỉ có hai tên hắn lại chê sao?”
Ngụ ý chính là: nếu Yến Nam Phi mặt dày mày dạn coi tiền như rác mà dâng lên, y vì cái gì muốn cự tuyệt?
…
Phó Hồng Tuyết yên lặng mà nhớ lại dọc đường đi Diệp thiếu hiệp ăn,uống, mặc, ở, đi lại … bốn phía tiêu xài phung phí, sau đó mới rốt bất tri bất giác mà nhận ra… Hình như từ lúc đó cho đến bây giờ bọn họ không có dùng bạc của chính mình.
Ngoảnh đầu nhìn sang, lại đã vào lúc dùng cơm rồi.
Vì thế Diệp thiếu hiệp theo lệ thường nhìn xung quanh một khắc, liền chọn một gian tửu lầu thoạt nhìn có vẻ lớn nhất, thoải mái kéo Phó Hồng đi vào trước.
Mà những ca cơ ở phía sau đã không còn cần chỉ thi, tự động đứng trước cửa tửu lâu, nhẹ nhàng hạ kiệu.
Yến Nam Phi vén vạt áo, y dáng vẻ công tử, nhẹ nhàng tao nhã bước khỏi kiệu, thu hút đáng kể ánh mắt của các tiểu cô nương đến các đại tức phụ… Đương nhiên, cái này là do công lao hắn cố gắng bảo trì phong độ mà không co giật cơ mặt khi tiếc tiền.
—— này trên đường đi, Diệp Khai kia rõ ràng đã chọc cho hắn giận đến sôi gan.
Nhưng mà, hắn vẫn cố gắng nhẫn…
Yến Nam Phi đứng ở trước cửa tửu lâu, bi tráng mà nhìn chiêu bài “Túy Tiên lâu”ánh vàng trên đỉnh đầu, liên tục hít thở thật sâu rồi mới nghiến răng nghiến lợi lẳng lặng nắm chặt quạt quế hoa trong tay.
“—— tiểu nhị!”
Diệp Khai chọn ngay một bàn sạch sẽ ở vị trí bắt mắt nhất, sau khi ngồi xuống liền quen thuộc mà kêu một tiếng.
Tiểu nhị tiếp đón hoàn khách nhân bàn kế rồi bật người tay chân lanh lẹ mà chạy tới, vừa cười vừa hỏi bọn họ dùng gì.
“Gà tam tơ hải sâm, đông trùng hạ thảo toàn áp, ba ba hấp đường phèn, bánh bao xá xíu, thịt kho cá muối, tôm rang nguyên con, gà giò Bát Bảo, vịt quay quế hoa… Cua hấp ngũ vị, tôm lột vỏ xào, chân gà quý phi, ngũ cốc lá sen, tuyết ngư thang!”
Y gọi một hơi cả đống đồ, tiểu nhị nghe đến mức miệng cũng bất tri bất giác há hốc.
Gọi xong, Diệp Khai thở phào một hơi, cười với tiểu nhị, còn không quên hỏi một tiếng:
“Nhớ hết chưa?”
Tiểu nhị miệng lúc này mới mãnh mẽ khép lại, nhanh nhẹn gật thật mạnh một cái.
“Tốt quá, mang thức ăn lên đi thôi.”
Diệp Khai cũng gật đầu, vươn tay vỗ vỗ bả vai tiểu nhị, đối với trí nhớ của hắn hết sức hài lòng.
Chỉ chốc lát sau, đồ ăn đã mang lên đủ.
Một bàn bánh bao xá xíu, một bàn tôm bọc bột chiên, cộng thêm một con vịt quay ngũ vị.
Diệp Khai cười meo meo mà đem ba cái chén đồng thời phóng tới trước mặt Yến Nam Phi, cực săn sóc mà để hắn ăn trước.
Lại chờ một lát, tiểu nhị đem đến hai bàn, tôm lột vỏ xào, thịt dê xào lăn, lúc này y mới cướp về cho mình và Phó Hồng Tuyết.
Hồi lâu sau, đồ ăn rốt cuộc cũng mang ra đủ.
Vì thế, y liền bắt đầu ăn uốn vô độ, thò tay bốc ngay một đôi bánh bao trước mặt Yến Nam Phi, mỡ cùng nước sốt chảy đầy quanh tay, ánh bóng loáng hồng hồng… Làm người khác nhìn thấy liền không còn hứng thú ăn.
Còn bản thân y… thì cùng Phó Hồng Tuyết nhắm vào mấy thứ đồ ăn có vẻ ít dầu mỡ hơn, chôn mặt vào chén cơm, ăn đến bất diệc nhạc hồ.
—— chiếc đũa của Yến Nam Phi tiến thoái lưỡng nan dừng ở giữa không trung, nội tâm bỗng nhiên dâng lên một cỗ bi thương khó hiểu.
… Gã thật sự nghĩ, có thể mặc kệ Phó Hồng Tuyết, không tiếc huỷ hết đại sự mà giết chết cái tên Diệp Khai này trước hay không?
Diệp Khai rón rén gắp một con tôm xào vào chén, cảm thấy ăn có chút khô, vì thế liền nhanh chóng thò tay qua chén canh cá.
Nhưng không đợi y đụng vào chiếc thìa trong chén, chỉ nghe “Ba” một tiếng, đũa của Phó Hồng Tuyết liền không nhẹ không nặng mà gõ vào tay y:
“… Không cho vừa ăn cơm vừa ăn canh, không tốt. Cơm xong mới được ăn canh, nói với ngươi bao nhiêu lần, dạy mãi không sửa.”
Phó Hồng Tuyết kéo một đĩa đồ ăn lại trước mặt, cũng không ngẩng đầu lên mà thuận miệng dạy dỗ đến cực kỳ tự nhiên.
Diệp Khai nháy mắt rút tay về, làm bộ như y chưa bao giờ có ý định múc canh, làm như không có việc gì mà bắt đầu càn quét mâm cơm thêm một lần nữa.
Cho đến khi nhai vài cái, y mới bỗng nhiên ý thức được, giống như có chỗ nào không đúng lắm.
… ngữ khí này của Phó Hồng Tuyết thật sự là rất giống sư phụ y.
Trọng điểm là, sư phụ y nuôi từ nhỏ đến lớn, biết thói hư tật xấu của y là chuyện thực bình thường… Nhưng vì cái gì Phó Hồng Tuyết cũng thật sự biết rành bộ dạng bất lương của y vậy?
Ngẩng đầu kinh ngạc mà nhìn Phó Hồng Tuyết, phát hiện hắn đang chuyên chú mà thuần thục gỡ cua
Tách nhẹ mai cua, thịt cua đã lộ ra trắng hếu.
Sau khi tách hết từng múi thịt cua, Phó Hồng Tuyết mới ngẩng đầu, nãy giờ hắn tách được đầy một chén nhỏ toàn thịt cua, hắn vươn tay lấy thêm một cái chén không, sau đó đổi chén thịt cua của hắn đến trước mặt y.
“Thịt cua tính hàn, ăn nhiều không tốt, một lần chỉ nên ăn hai con thôi. Lát nữa ăn xong đi dạo ngươi sẽ còn đòi ăn vặt nữa.”
Một loạt động tác này, Phó Hồng Tuyết có vẻ tự nhiên, làm cho Diệp Khai sinh ra ảo giác rằng hắn nhất định thường xuyên hầu hạ mình như vậy.
Cho nên Diệp Khai cắn đũa nghĩ nghĩ, kẹp một miếng cá chua chua ngọt, sau đó cẩn thận gỡ hết xương, đưa đũa đút vào miệng của Phó Hồng Tuyết:
“Ăn ngon không?”
Ánh mắt lấp lánh, má lúm đồng tiền ẩn ẩn hiện hiện, vẻ mặt chờ mong.
“Ăn ngon.”
Phó Hồng Tuyết cũng thản nhiên mà cười theo y.
Kỳ thật Diệp Khai khẩu vị mới thích ngọt, hắn thì tương đối là mặn.
Diệp Khai thực thích ăn cua, hắn lại chịu thua với thứ này.
Diệp Khai lại nghĩ gì đó mà gắp cho hắn vài đũa.
Tôm bóc vỏ cùng cá gỡ xương, một gắp đồ xào còn có hai cái chân gà, làm chén của hắn cao có ngọn:
“Ta quên… Ngươi không thích ăn ngọt. Ngươi cũng nhanh ăn đi, đừng nhìn ta, cơm với đồ ăn còn đầy.”
“Làm sao ngươi biết ta không thích ăn ngọt?”
Phó Hồng Tuyết kinh ngạc vi nhíu nhíu mày, hỏi. Hắn không nhớ hắn có nói với Diệp Khai chưa.
“Chúng ta đi chung một đường, mỗi ngày ăn cơm, nhìn ngươi gắp cái gì, không gắp cái gì, cái gì gắp nhiều cái gì gắp ít, ta còn không thuộc sao.”
Diệp Khai cảm thấy mỹ mãn mà gắp đầy một gắp thịt cua trắng như tuyết, cười đến ánh ánh mắt cong cong, vẻ mặt bày ra câu”Ta thực thông minh đúng không, mau khen ta đi”.
Hắn cho tới bây giờ mới phát hiện, Diệp Khai vậy mà đều để ý đến từng chi tiết nhỏ.
Phó Hồng Tuyết tay dừng một chút, vẫn là nhịn không được, đưa qua xoa xoa vài lọn tóc trên bả vai y:
“Đừng nói nữa, nhanh ăn đi.”
Những lời này nói nghe rất nhẹ, cũng thực ngắn gọn. Hắn thật cảm thấy, nếu còn thêm vài chữ nữa, hạnh phúc trước giờ hắn chưa từng biết đó, có thể vỡ oà mất.
Một lát sau, Diệp Khai cuối cùng cũng uống xong một hơi canh cá rồi vỗ vỗ bụng cảm thấy mỹ mãn mà đứng lên:
“… Ăn no rồi. Chúng ta đi ra ngoài ngao du?”
“Ừ.”
Phó Hồng Tuyết gật đầu.
Ăn no cơm thích đi ra ngoài đi một chút, hoặc là tìm một ít chuyện để làm, đó cũng là thói quen của Diệp Khai.
Rời khỏi băng ghế dài, hai người một trước một sau mà ra khỏi tửu lâu.
Ở đầu con phố không xa kia, bộc phát một trận âm thanh ủng hộ của một đám người, hình như có người đang biểu diễn ảo thuật.
Diệp Khai trước mắt sáng ngời, nháy mắt liền nóng lòng muốn thử.
Nhìn bộ dáng của y, Phó Hồng Tuyết lần thứ hai cười rộ lên:
“Đi qua xem đi, bất quá không cho hứng khởi nhảy xuống dùng phi loè người… Ngươi là ở chỗ này xem ảo thuật vừa chờ ta, ta đi mua cho ngươi chút hạt thông đường.”
Diệp Khai có nội lực tốt, nhưng thể lực thì lại không, cho nên thường mang theo vài món ăn linh tinh có đường, vào lúc tất yếu có thể bổ sung thể lực.
“Ừ!”
Diệp Khai vội gật đầu không ngừng, xoay người chạy về phía xiếc ảo thuật.
Đến khi chạy đến đám người đó, y mới bỗng nhiên kịp phản ứng, bất giác nhớ lại: Phó Hồng Tuyết thật là mới cùng y nhận thức không lâu, mà không phải đã ở bên y nhiều năm sao?
Như thế nào giống như… còn hiểu y hơn cả chính bản thân y?
—— ở một đầu ngã tư đường khác, Phó Hồng Tuyết mua một bao quế hoa đường cùng hạt thông đường, rút ra một khối bạc vụn đưa cho lão bán hàng, gật đầu cảm tạ.
Lão bản bán hàng là một người trung niên hiền lành mập mạp, mặt tròn tròn, cười rộ lên một đoàn phúc khí:
“Tiểu huynh đệ, nhìn ngươi ăn mặc liền biết là không giống người thường a, còn tự mình đến tiểu điếm đây mua thứ này… Là mua cho hài tử, hay là mua cho nương tử a?”
Phó Hồng Tuyết giật mình một chút, chợt nở nụ cười.
Nghĩ nghĩ rồi, nghiêm túc mà trả lời lão:
“Ta không có hài tử, xem như là cho nương tử đi.”
“Nhìn ra được, ngươi sẽ là hảo tướng công biết thương tiếc nương tử mà!”
Lão bản cười đến nheo mắt, lại đánh giá hắn một khắc, như đinh đóng cột địa mà hạ một cái kết luận.
“Ừ…”
Phó Hồng Tuyết hàm tiếu, lần thứ hai gật đầu, mặt mày đều giãn ra, giống như cái vốn dĩ thứ làm hắn cong khoe môi đã không thể che giấu mà bộc lộ:
“Ta sẽ… thật sự thương tiếc người ấy.”
—— về cái con người bọn họ bỏ quên trong tửu lâu…
Yến Nam Phi vẫn còn đang cầm đũa, nhìn thịt cá trước mặt mình cơ hồ vẫn chưa động, cùng đồ ăn bên bàn kia đã như gió cuốn mây tan chỉ còn tàn thang dư thủy, còn có hai cái người mới vừa ngồi đối diện kia ta đút ngươi ngươi đút ta khiến hắn buồn nôn…
Tay không thể khống chế mà run lên, chiếc đũa rốt cuộc “Ba” một tiếng rơi xuống đất.
… Hắn cũng biết, hắn coi tiền như rác, ai bảo hắn muốn đi theo bọn họ tuỳ cơ ứng biến chứ.
… Cũng may hắn không thiếu tiền, cho nên coi tiền như rác liền coi tiền như rác đi.
Chính là cho đến giờ phút này, hắn mới chợt phát hiện —— kỳ thật hắn căn bản là dư thừa đi?!
… Loại xúc động muốn thất bàn đồ ăn vào mặt đôi cẩu nam nam kia là cái gì a, đã có chuyện gì xảy ra với vẻ mặt công tử tuyệt thế của hắn a?!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thời Gian Trở Lại
Chương 7-1
Chương 7-1