Nhiệt độ cơ thể người trong lòng có chút thấp, Mạc Thiên Liêu kéo chăn mỏng ở một bên qua, đắp lên người cả hai, người đang mê man bởi vì tiếp xúc được nhiệt độ cơ thể quen thuộc, thân thể không tự giác yên ắng lại.
Trời còn sáng, ánh nắng xuyên qua bức màn mỏng manh chiếu vào, rọi lên tuấn nhan tinh xảo đến không thể xoi mói. Mạc Thiên Liêu vươn một ngón tay ra, nhẹ nhàng phác hoạ mắt mày của Thanh Đồng, dù đã đoán được, vẫn có chút khó tin. Cục bông nhỏ ba trăm năm trước chẳng biết chút pháp thuật cấp cao nào, chỉ vỏn vẹn trong ba trăm năm đã tiến cấp hóa thần, lại là dưới tình huống thần hồn không trọn vẹn……
Yêu thú tiến cấp, theo lý mà nói thì sẽ chậm hơn so với người, bởi vì ban đầu linh trí chưa mở, không thể học bất kỳ công pháp nào, chỉ có thể chậm rãi hấp thu linh khí thiên địa. Yêu thú cấp thấp đối với tu sĩ cấp cao cũng không có tác dụng nhiều lắm, bởi vậy, có vài người lúc tu vi thấp thì không muốn yêu thú, đợi tu vi trên nguyên anh, lại tìm một con yêu thú cấp cao.
Chậm rãi quấn một lọn tóc mềm mại màu tuyết quanh đầu ngón tay, đôi mắt Mạc Thiên Liêu tối lại, kiếp trước có vài Ma Tôn, dường như mỗi người đều có một yêu thú cấp cao, vài yêu thú đó đã có thể hóa thành hình người, xinh đẹp động lòng, màu tóc giống màu lông. Cho nên, khi hắn nhìn thấy tóc Thanh Đồng từ đen hóa thành trắng, liền bắt đầu hoài nghi.
“Móng Nhỏ của ta không thích thịt dê, thích nhất là chơi Lưu ly Châu……” Mạc Thiên Liêu nhẹ giọng nói, trong lòng rầu rĩ đau đớn, hắn không biết Mạc Tiểu Trảo làm thế nào học được bí pháp cắt bỏ thần hồn, lại làm cách nào khi hắn chết đi trong nháy mắt đã dùng thần hồn bao lấy hắn, nhưng ngoại trừ thần hồn cường đại của yêu thú, thì không có cái gì có thể bảo vệ thần hồn của hắn suốt ba trăm năm không bị diệt.
Mạnh Hổ xử xong những chuyện lộn xộn trước mặt, liền bận rộn không ngừng chạy về, lại bị nhốt bên ngoài điện.
Trong nội điện có pháp trận cấm chế, hai lần này Thanh Đồng mê man quá nhanh, chưa kịp dùng pháp trận, Mạc Thiên Liêu mới có thể trà trộn vào, nhưng mà bây giờ, nếu hắn đã vào tới, đương nhiên sẽ không để người không liên quan như hổ hay ai đó tiến vào quấy rầy sư tôn ngủ.
Đại sư huynh ở bên ngoài cào cửa một hồi, không tình nguyện rời đi, tính đi tìm sư đệ nhà mình, tìm một vòng lớn cũng không thấy, không khỏi vò đầu, thằng nhóc này, đi đâu vậy?
Mặt trời lặn rồi lại mọc, Thanh Đồng mê man một ngày một đêm.
Ánh nắng ban mai xuyên thấu qua màn mỏng, rọi vào trong, lông mi dài run rẩy, chậm rãi mở mắt ra, đồng tử nguyên bản màu đen đã biến thành lưu ly nhạt màu, dưới nắng sớm trong suốt long lanh, đẹp không sao tả xiết.
Mạc Thiên Liêu nhìn y không nói lời nào, chỉ hơi hơi cười.
Thanh Đồng vừa tỉnh lại, còn có chút mơ hồ, nhìn thấy Mạc Thiên Liêu cũng không cảm giác được có gì kỳ lạ, theo thói quen lại gần, cọ mặt trước ngực hắn một chút.
Hô hấp ngưng lại trong nháy mắt, Mạc Thiên Liêu chỉ cảm thấy có một sợi lông vũ đảo qua đầu tim một cái, tâm ngứa, mũi cũng ngứa ……
Cọ mặt xong Thanh Đồng đột nhiên cứng ngắc, xúc cảm này không đúng, bản thân mình đang ở hình người!
Mạc Thiên Liêu còn chưa kịp mở miệng, đã bị một cước đạp xuống giường.
“Nghiệt đồ, sao ngươi lại ở trong này!” Thanh Đồng ngồi dậy, trừng tên khốn dưới đất, đáng chết, lại còn dám cởi áo ngoài, chỉ mặc áo trong ôm sư tôn ngủ, còn thể thống gì!
Mạc Thiên Liêu từ trên đệm mềm bò lên, mặt dày kề lên mép giường,nhìn y:“Hôm qua sư tôn ngất đi, ta……”
Thanh Đồng sửng sốt, cúi đầu nhìn tóc buông xuống trước ngực, là màu tuyết trắng! Trong lòng hoảng hốt, nhất thời cảm giác đầu váng mắt hoa, khuỷu tay mềm nhũn, muốn ngã quỵ.
Mạc Thiên Liêu lanh tay lẹ mắt trèo lên giường, một tay ôm lấy người vào lòng, vươn ra một ngón tay, nhẹ nhàng xoa thái dương của mỹ nhân trong lòng.
Một trận choáng váng còn chưa qua đi, trong đầu lại nổi lên một hồi đau đớn, Thanh Đồng muốn thò tay đánh hắn, lại không dùng sức được, nhắm mắt cắn răng nói:“Nghiệt đồ, ngươi đang làm cái gì!”
“Em vốn là mèo của ta, ôm một chút thì có làm sao?” Mạc Thiên Liêu nói như chuyện hiển nhiên, một chút không có ý buông tay ra.
Thanh Đồng ngẩn ra một chút, chậm rãi mở mắt, trong đôi mắt lưu ly nhạt màu, lẳng lặng phản chiếu khuôn mặt tươi cười dịu dàng của Mạc Thiên Liêu, vẻ mặt y hệt như lúc nhìn Mạc Tiểu Trảo.
Vận linh lực hệ Hỏa quanh đầu ngón tay, ấm áp chạm lên cái trán trơn bóng, giúp y xoa dịu cơn đau đầu, Mạc Thiên Liêu thở dài:“Mấy năm nay, lực lượng che chở thần hồn ta không bị diệt là em đúng không? Mèo ngốc……”
Đôi mắt lạnh lùng trong trẻo chậm rãi buông xuống, bàn tay trắng nõn đến gần như trong suốt từ từ nâng lên, đầu ngón tay được chăm sóc mượt mà đẹp mắt đột nhiên biến thành móng vuốt nhọn hoắc trong suốt, vươn tay, cho Mạc Thiên Liêu một cái tát, nghiệt đồ, đang sờ chỗ nào đấy!
Cái gì cũng chưa nói rõ ràng, Mạc Thiên Liêu đã mang tội danh “cợt nhả sư tôn” bị ném ra chính điện cung Thanh Ninh.
Sư tôn vài ngày không chịu gặp hắn, không chịu ra khỏi cửa khiến cho Mạc Thiên Liêu rất là bất đắc dĩ.
Đi phúc địa vạn sách tìm ngọc giản, thậm chí ngay cả tầng hóa thần kỳ Mạc Thiên Liêu cũng đều đọc qua, lại vẫn không tìm được biện pháp trị liệu cho Thanh Đồng. Nếu thần hồn tu sĩ bị hao tổn, tất nhiên không sống lâu, về phần yêu thú, càng có ít ghi chép hơn, chung quy không có yêu thú nào nhàn rỗi không có việc làm cắt bỏ thần hồn bản thân.
Mạc Thiên Liêu buông ngọc giản, nhấc chân đi bái kiến tông chủ, muốn hỏi thăm chút tin tức từ tông chủ. Nghe đại sư huynh nói, mấy năm nay tông chủ kiếm tìm thiên tài địa bảo, tất nhiên là biết thần hồn Thanh Đồng có tổn hại, chắc là hiểu rõ mức độ tổn thương của thần hồn.
Kết quả đến Ốc Thiên Động, bị cho biết tông chủ không ở đó, Mạc Thiên Liêu chỉ đành xoay người đi Ốc Huyền Động.
Ba người này là sư huynh đệ, tuy rằng không biết những người này làm sư huynh đệ thế nào với con mèo Mạc Tiểu Trảo này, nhưng chung quy ở chung nhiều năm, còn chịu được tính xấu của mèo nhà mình, hẳn không phải người tệ lắm.
Ốc Huyền Động, ở đại điện giữa hồ, Huyền Cơ chân nhân ngồi ở trên chủ vị, mặt không chút thay đổi nghe Nguyên Hải chậm rì báo cáo.
“Tông chủ gọi các động điều tra gian tế, đệ tử suy nghĩ, trong động chúng ta, khả nghi nhất là mấy đệ tử bình thường này.” Nguyên Hải cầm danh sách đưa sư phụ xem.
Trên đại lục Thái Huyền, mỗi người đều có khát vọng với yêu thú, đối với yêu thú mà nói cũng không phải chuyện tốt, Ốc Vân Tông là nơi duy nhất có thể che chở cho mấy yêu thú này. Yêu tu tiến đến bái sư, đa số đều đã biến hóa, yêu tu biến hóa tùy tiện, không thể nhìn ra nguyên thân, lúc này, tông chủ sẽ ném người cho Huyền Cơ, để hắn lĩnh đi quan sát, phát hiện là người, thì coi như làm đệ tử bình thường.
Về phần vì sao không phân cho Thanh Đồng chân nhân……
Ốc Thanh Động, cung Thanh Ninh.
Sói xám đang chạy quanh mèo nhỏ hết vòng này sang vòng khác, thấy mèo nhỏ không để ý tới nó, lại nằm xuống, chổng mông lên, từng chút từng chút từ trên đệm mềm bò qua, dùng cái mũi to củng củng cục lông tuyết trắng kia. Sau đó, như trong dự kiến, chiếm được một móng vuốt.
“Gấu!” Sói nhảy bật lên đến ba thước cao, che mũi nói,“Thanh Đồng, ngươi không thể đối đãi tôn trọng với sư huynh hơn được một chút hay sao?”
Mèo trắng nhỏ nhếch mí mắt liếc nhìn hắn một cái, thản nhiên nhả ra hai chữ:“Chó ngốc.”
“A……” Nghe được hai chữ này, sói ta rốt cuộc giận dữ, nhe răng uy hiếp nói,“Lại cho ngươi một cơ hội nữa, thừa nhận ta là sói, bằng không……” Môi nhếch lên, lộ ra hai hàng răng nanh trắng tuyết, lóe lên hàn quang.
Mạc Tiểu Trảo ngồi dậy, vẫy vẫy cái đuôi.
“Tông chủ bớt giận!” Trước mắt đột nhiên có một thân ảnh vằn vện lóe qua, một con hổ vằn thật lớn nhào lại,“Phịch” một tiếng đã đè ngã sói kia.
“Gâu gâu gâu gâu!” Sói ta bị đè nặng không thể động ra sức giãy dụa, hổ mập trên người lại chẳng hề có ý định di chuyển, lại còn tận tình khuyên bảo.
“Tính tình sư tôn không tốt, ngài thứ lỗi cho.”
Mèo nhỏ vui vẻ sung sướng đi tới, lấy móng vuốt vỗ vỗ đầu chó:“Không phải tự xưng mình là hậu duệ Thiên Cẩu sao?”
“Đúng rồi!” Sói xám bị hổ mập đè ép đắc ý vẫy vẫy cái đuôi.
“Còn nói mình không phải chó?” Mèo nhỏ lười biếng duỗi eo xoay người nhảy lên giường, mặc kệ hắn.
Tông chủ đại nhân nóng nảy:“Nhưng tổ tiên ta cũng có Thiên Lang! Thật, lừa ngươi là chó!”
_________________________
Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ:
[ Phần lừa ngươi ta là chó ]
Tiểu Thiên Lang: Đồng Đồng, xương sư tôn nấu tuyệt không ăn ngon
Tiểu Thanh Đồng: Thật sao?
Tiểu Thiên Lang: Thật, một miếng ta cũng không muốn ăn, lừa ngươi ta là chó.
Tiểu Thanh Đồng:[ đẩy thịt sư tôn nấu thơm nức bốn phía ra, lại nhìn đại sư huynh]
Tiểu Thiên Lang:…… Gâu!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thần Mộc Cào Hoài Không Hết
Chương 30: Nghiệt Đồ
Chương 30: Nghiệt Đồ