Editor: Vện
Cứ cách một thời gian là sẽ có tiên nhân xuất hiện, lựa chọn người phàm mình ưng ý rồi dẫn đi tu luyện. Nhưng suốt mười năm rồi mà chưa một ai gặp được tiên nhân.
Thế nên sự kiện có tiên nhân đặt chân vào thành Tiên Duyên lập tức được lan truyền với tốc độ nhanh chóng mặt.
Trọng Đạo Nam và Tiểu Thạch Đầu chẳng cần dò hỏi, chỉ ngồi đó nghe là đã biết được đại khái sự việc.
Tiên nhân xuất hiện trong thành mới hôm qua, nơi xuất hiện là trong bữa tiệc kết thân của hai nhà Trương – Vương.
Đối với người phàm, lúc thành thân mà được tiên nhân đến dự là chuyện tốt biết chừng nào. Nếu được tiên nhân chúc phúc một hai câu tốt lành chính là phúc khí tích lũy mấy đời.
Đáng tiếc, vị tiên nhân tự xưng là Phù Vân đạo nhân này không đến để góp vui cho buổi lễ.
Phù Vân đạo nhân tiên khí quẩn quanh đáp xuống từ không trung, đứng giữa đại sảnh nhìn tân lang và tân nương khoác hỉ phục đỏ thẫm, vẻ mặt chẳng có chút gì gọi là vui mừng. Thậm chí, lúc trưởng bối hai nhà cung kính đón chào, mời tiên nhân vào trong còn bị tiên nhân trừng mắt, to tiếng quát, “Phàm nhân ngu dốt, tai họa đến nơi còn không biết!”
Một câu kia dọa cho quan khách đang có mặt phát hoảng, nhất là người hai nhà Trương – Vương, sợ xanh cả mặt.
Tân lang vốn là thiếu gia Trương gia tiến lên chắp tay, cung kính khom người, “Xin tiên trưởng nói rõ kiếp nạn thế nào?”
Phù Vân đạo nhân vung phất trần, chỉ vào tân nương đang cầm một đầu vải đỏ, trầm giọng nói, “Ngươi có biết tân nương tử đang đứng kia là do yêu quái biến thành hay không?”
“Tân nương thật đã bị yêu quái hại chết từ lâu!”
“Ta đến đây là để tiêu diệt con yêu nghiệt này! Trả lại thái bình cho thiên hạ!”
Những vị khách kia chẳng biết có tận mắt trông thấy mọi chuyện hay không mà thảo luận rất hăng say, vừa nói vừa thể hiện vô vàn biểu cảm hết sức sinh động, biến hóa không ngừng theo mạch câu chuyện, cứ như họ thật sự có mặt ngay trong buổi tiệc đó.
Tên kể chuyện chỉ cần ngừng lại một chốc là sẽ bị quan khách vội vã truy hỏi ngay.
Tên kia hưởng thụ cảm giác ưu việt khi được mọi người hối thúc rồi kể nốt đoạn sau.
Tuy trong lúc kể, tên kia dùng rất nhiều tính từ miêu tả, thành công mang đến cảm giác hồi hộp và kích thích khiến ai cũng thán phục, nhưng thật ra đoạn sau rất đơn giản.
Phù Vân đạo nhân đột ngột xuất hiện kia nói là tân nương thật đã bị yêu quái giết chết rồi giả dạng, sau đó biến tân nương thành một con hồ ly ngay trước mắt mọi người.
Nếu câu nói trước đó chưa đủ làm người ta kinh ngạc thì lúc tận mắt thấy tân nương biến thành hồ ly, ai cũng bàng hoàng khiếp sợ. Ngay ngày hôm sau, toàn làng trên xóm dưới khắp thành Tiên Duyên đã biết hết chuyện xảy ra trong bữa tiệc. Phù Vân đạo nhân được thêm mắm dặm muối, kể cho thoát tục hồng trần, tiên phong đạo cốt.
“Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.” Kể hết chuyện ngày hôm qua, tên kia lại tiếp, “Hôm nay Phù Vân đạo nhân muốn diệt trừ yêu quái ngay trước mắt mọi người, sắp đến canh giờ rồi này.” Dứt lời, tên kể chuyện và các quan khách ùa ra khỏi khách điếm, muốn đi xem cảnh tiên nhân trừ yêu.
Trọng Đạo Nam buông đũa xuống, nhìn Tiểu Thạch Đầu từ nãy giờ vẫn cúi đầu không lên tiếng, “Ăn no chưa?”
Tiểu Thạch Đầu khẽ gật đầu, “Ừa, no rồi.”
Rút kinh nghiệm từ hôm qua, Tiểu Thạch Đầu đã biết có thích thức ăn đến mấy đi nữa cũng không được ăn quá nhiều. Chỉ ăn vừa đủ là dừng được rồi.
Trọng Đạo Nam gật đầu, sửa sang cho mình và Tiểu Thạch Đầu một chút rồi dùng một tay bế đứng Tiểu Thạch Đầu.
Thao tác ôm của Trọng Đạo Nam càng lúc càng thành thạo, Tiểu Thạch Đầu rất ngượng, hắn cảm thấy chỉ cần chăm chỉ luyện tập là có thể điều khiển được cơ thể theo ý muốn.
Nhưng mà…
Hắn không muốn học đi, cứ như thế này là tốt lắm rồi. Nếu hắn học được cách đi đứng như con người, sau này A Nam sẽ không ôm hắn như vậy nữa.
Trọng Đạo Nam ôm Tiểu Thạch Đầu ra cửa, chẳng mấy chốc đã nhận ra người đi đường tụ tập rất đông, vội vàng đổ về một hướng nhất định.
Tiểu Thạch Đầu nhìn hướng đi của mọi người một hồi, lại lập tức rụt cổ về, chôn mặt vào cổ Trọng Đạo Nam, không nói không rằng.
Tuy Tiểu Thạch Đầu không nói nhưng Trọng Đạo Nam vẫn biết hắn nghĩ gì.
“Ngươi cũng muốn đi xem à?” Trọng Đạo Nam hỏi.
Tuy tu vi hiện tại của Tiểu Thạch Đầu quá thấp nên chẳng khác gì người phàm. Nhưng dù sao Tiểu Thạch Đầu cũng là yêu quái nên các giác quan nhạy hơn người thường rất nhiều. Trọng Đạo Nam nghe được câu chuyện của các vị khách, dĩ nhiên Tiểu Thạch Đầu cũng nghe được.
Tiểu Thạch Đầu gác cằm lên vai Trọng Đạo Nam, rũ mắt rầu rĩ nói, “Không muốn xem đâu.” Hắn không muốn nhìn cảnh yêu quái bị tu chân giả giết chết đâu.
Trọng Đạo Nam vươn tay xoa cổ hắn, nhẹ giọng nói, “Vậy thì tươi tỉnh lên nào.”
“Ừa.” Tiểu Thạch Đầu đáp lại.
Tuy chuyện tu chân giả muốn giết yêu quái làm Tiểu Thạch Đầu khó chịu. Nhưng nghe những người kia nói yêu quái đã giết chết tân nương tử rồi giả dạng tân nương để gây rối, Tiểu Thạch Đầu không có ý kiến gì nữa.
Lúc được Trọng Đạo Nam nhặt về, Tiểu Thạch Đầu chỉ là một tảng đá hoang dại. Tiểu Thạch Đầu ngây ngô lại hiền lành nhưng vẫn có thể thấu hiểu một vài “quy luật”, cũng có lối nghĩ của riêng mình.
Quy luật cơ bản nhất là thích ứng để sống sót, cạnh tranh để sinh tồn. Cao hơn là lấy kẻ mạnh làm đầu.
Thứ quy luật trần trụi mà vững chắc ấy khiến Tiểu Thạch Đầu phải hòa trộn hai tính cách mềm yếu và kiên cường, biến thành lối suy nghĩ vừa mâu thuẫn tột độ vừa hài hòa cực điểm.
Trọng Đạo Nam không muốn thay đổi điều này, bởi vì… phải như vậy mới tốt cho Tiểu Thạch Đầu, có thể giúp Tiểu Thạch Đầu tránh xa nguy hiểm nếu y không có mặt.
Mặc dù Trọng Đạo Nam đã thề sẽ không bao giờ rời xa Tiểu Thạch Đầu, nhưng thế gian này biến hóa khôn lường, lúc nào cũng phải đề phòng.
Tiệm may y phục mà tiểu nhị giới thiệu nằm ở phía Nam thành Tiên Duyên, rất dễ tìm ra.
Lúc hai người bước vào, cửa tiệm rộng lớn chỉ có đúng một người đứng quầy, hắn hóng hớt duỗi cổ nhìn đám đông trên đường, hình như rất muốn đi theo xem tiên nhân trừ yêu.
Đáng tiếc, hắn chỉ là người làm, ông chủ sẽ không cho hắn bỏ mặc cửa tiệm.
Trọng Đạo Nam ôm Tiểu Thạch Đầu đến trước quầy rồi tên người làm mới nhận ra là có khách vào. Hắn quan sát hai người, lập tức trưng ra nụ cười lấy lòng, dẫn hai người vào trong, “Mời hai vị.”
Tên kia vừa đi vừa than vãn, “Cứ tưởng người trong thành ùa đi xem tiên nhân trừ yêu hết rồi chứ, nghe nói cảnh tượng hôm qua rất chấn động, đáng hận là ta không biết phân thân để chạy đến chứng kiến…”
Hắn vừa nói vừa quay lại nhìn, thấy Trọng Đạo Nam và Tiểu Thạch Đầu chẳng có vẻ bị chuyện hắn nói hấp dẫn sự chú ý thì ngượng ngập cười mấy tiếng, vội bắt chuyện, “Hai vị công tử đây muốn mua gì? Bổn tiệm có đủ các loại vải vóc thượng hạng và thợ may lành nghề, nếu muốn đặt riêng thì có cả tú nương giỏi nhất thành Tiên Duyên nữa đấy.”
Tiểu Thạch Đầu nhìn theo hướng chỉ của tên này, lướt mắt qua mớ vải và y phục may sẵn, tầm mắt dừng trên ba xấp vải dệt màu trắng, xanh lam và xanh lá.
Thân là một tảng đá xấu xí, Tiểu Thạch Đầu rất hâm mộ cây cối và động vật nhỏ quanh mình, nhất là ngọc thạch, nghe nói ngọc có rất nhiều màu. Như cái bệ ngọc trong sân ấy, vô cùng đẹp, đó là tảng đá đẹp nhất mà Tiểu Thạch Đầu từng thấy.
Bây giờ biến thành người rồi, Tiểu Thạch Đầu cực kỳ phấn khởi muốn thay đổi “hoa văn” trên người mình.
Vừa mới chọn xong ba màu vải kia lại bị những màu khác thu hút.
Trọng Đạo Nam thấy Tiểu Thạch Đầu thích như vậy, bèn bảo người làm lấy hết tất cả màu vải mà Tiểu Thạch Đầu ưng ý, lựa vài kiểu dáng hợp với vóc người Tiểu Thạch Đầu rồi giao cho tú nương may. Y chọn thêm hai bộ y phục có sẵn để Tiểu Thạch Đầu thay đổi ngay.
Xong xuôi hết, Tiểu Thạch Đầu ôm y phục mới, bắt đầu xoắn xuýt.
Y phục mới rất đẹp, là do A Nam chọn cho hắn mà, sao Tiểu Thạch Đầu lại không thích được chứ. Nhưng mà… Tiểu Thạch Đầu cũng thích y phục mình đang mặc, đây là y phục mà A Nam đã từng mặc đó!
Nếu thay y phục mới thì không thể mặc đồ của A Nam nữa rồi…
Trọng Đạo Nam thấy Tiểu Thạch Đầu ôm khư khư y phục không nói tiếng nào, liền hỏi, “Sao vậy?”
Tiểu Thạch Đầu nhìn Trọng Đạo Nam, do dự hồi lâu, bỗng nảy ra một ý tưởng, hắn nhỏ giọng hỏi, “A Nam, sau khi về có thể cho ta y phục đã thay được không?”
Trọng Đạo Nam nghe vậy, sắc mặt khẽ thay đổi, ngưng một lát mới nói, “…Dĩ nhiên là được.”
Sống lại kiếp này, tất cả mọi thứ đã lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, nhưng khi ở cùng với Tiểu Thạch Đầu lại bất giác nhớ lại rất nhiều chuyện.
Ví dụ như, từ kiếp trước, Trọng Đạo Nam đã phát hiện Tiểu Thạch Đầu có một sở thích.
Đó chính là sưu tập những đồ vật có liên quan với y, y phục mặc rồi cũng là thứ nằm trong phạm vi sưu tập.
Tiểu Thạch Đầu rất quý trọng những thứ mà Trọng Đạo Nam vứt bỏ, hắn cẩn thận nhặt lấy, sửa sang lại rồi nâng niu cất giữ, xem những thứ đó như báu vật.
Trọng Đạo Nam không biết mình rung động với tảng đá ngốc này từ khi nào, nhưng mỗi khi nhớ lại quá khứ, chi tiết nào cũng liên quan đến Tiểu Thạch Đầu.
Những hành động ngốc nghếch của Tiểu Thạch Đầu lại khiến người ta thấy vô cùng ấm áp…
Cứ thế, từng giọt từng giọt tình cảm bất tri bất giác lấp đầy trái tim y.
Hệt như kiếp trước, mãi không thay đổi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Trứ Ma
Chương 32
Chương 32