Có nước thần ban dẫn dắt đề tài, Ngô Nặc nhanh chóng trở nên quen thuộc với Vu Tề, từ rượu nói đến vu dược, từ vu dược nói đến nghi nan tạp chứng, từ nghi nan tạp chứng nói đến tình huống bộ lạc…
Bộ lạc hầu thú sống ẩn cư, cư trú sâu trong rừng rậm, trừ số ít tộc nhân có thể nhân cơ hội hội chợ bộ lạc một năm một lần tiếp xúc với thế giới bên ngoài, phần lớn những người còn lại cả đời cũng không có cơ hội tiếp xúc với mấy người ngoại tộc.
Đặc biệt là giống như Ngô Nặc và Bạch, người tới từ bộ lạc lớn giàu có thậm chí là bộ lạc siêu cấp ở rất xa.
Tộc hầu thú tuy hiếm khi tiếp xúc với ngoại giới, nhưng đều biết nói tiếng Đại Hồ, tiếng Đại Hồ của Ngô Nặc tuy phát âm hơi quái lạ, hơn nữa thường xuyên xen tạp những từ ngữ họ nghe không hiểu, nhiều lắm họ chỉ có thể nghe hiểu được sáu bảy phần, khi dính tới lĩnh vực vu dược, bệnh chứng, ngay cả ba phần họ cũng không hiểu, chẳng qua cũng không trở ngại lòng hiếu kỳ của họ.
Cho dù hoàn toàn nghe không hiểu, nhưng nghe âm thanh thanh thoát vui tai của Vu Nặc đại nhân, nhìn gương mặt xinh đẹp thân thiết của y, các tộc nhân tộc hầu thú cũng cảm thấy rất thỏa mãn.
Ngoại trừ thích mỹ tửu, người tộc hầu thú còn thích mỹ nhân.
Đặc biệt là mỹ nhân ôn hòa vô hại nhìn sơ còn mang theo mấy phần ngoan ngoãn thuần lương như Ngô Nặc đây, còn về Bạch, đẹp thì đẹp, có điều mặt quá mức sắc bén, trên người còn mang theo khí tức hung thú đáng sợ, giống như hoa ăn thịt người xinh đẹp lóa mắt trong rừng, đẹp thì đẹp đó, nhưng các hầu thú thân là thú nhân cấp nhược thú, không thích dạng ‘mỹ nhân’ như thế.
Vu Tề tuy chưa từng ra ngoài lịch lãm, tiếp xúc với người ngoài tộc cũng vô cùng có hạn, nhưng truyền thừa ký ức của đại vu tộc hầu thú các đời, đã bổ sung rất nhiều cho thiếu sót của ông, lại thêm tuổi tác của ông có lẽ tương đương Vu Quyền, sống đã mấy chục mùa đông, trải nghiệm nhiều chuyện, người già thành tinh, không phải là ông già ngu muội trong đầu không có cái gì, ông vẫn có rất nhiều trí tuệ sinh tồn và sinh hoạt, tuy trong quá trình nói chuyện với Ngô Nặc, ông lắng nghe nhiều hơn là nói, nhưng chỉ cần mở miệng, luôn có thể nắm đúng mấu chốt vấn đề.
Bất tri bất giác nói chuyện đến đêm khuya, tóm lại không lãng phí công sức Ngô Nặc nói đến miệng khô lưỡi khát, mọi người tộc hầu thú đã xem y và Bạch như thượng khách, bên cạnh việc biểu hiện ra lòng hiếu kỳ mãnh liệt với bộ lạc Trường Hà, thủ lĩnh tộc hầu thú, Hầu Mục đồng thời còn đích thân mở miệng mời Ngô Nặc và Bạch ngày mai đi tham quan nơi ở của họ, có thích thứ gì, đều có thể giao dịch với họ.
“… Đây là nhà cây tốt nhất của bộ lạc chúng tôi, hai vị đại nhân xem thử xem nhà cây của chúng tôi ở thoải mái, hay là nhà gạch ngói của hai vị ở thoải mái!” Hầu Mục vừa lên làm thủ lĩnh không lâu, tuổi tác không lớn hơn Bạch bao nhiêu, rất hiếm giao lưu với người ngoại tộc, hắn hàm hậu nhiệt tình không chút tâm nhãn, nghĩ gì thì nói đó, thẳng thắn không chút cong quẹo.
Hầu Mục chưa từng thấy qua nhà gạch ngói Ngô Nặc nói ra làm sao, nhà hắn từng thấy chính là nhà đá và nhà đất của bộ lạc Đại Hồ, bộ lạc họ nhỏ, khi hội chợ bộ lạc căn bản không có tư cách vào ở những nhà kia, đều tự mình dựng lều ở. Chẳng qua khi giao dịch với những bộ lạc khác, Hầu Mục đã được vào những căn nhà đất đó, thấp lùn ẩm ướt vừa bí vừa nóng, căn bản không thể so được với nhà cây của họ.
Đương nhiên, nhà cây cũng có lúc không tốt, chính là khi mùa đông quá lạnh không cách nào ở nổi, bọn họ không thể không tìm chỗ khác ở.
Tạm bỏ qua điểm này không nói, nhà cây xây trên cổ thụ chọc trời cao mười mấy đến mấy chục mét, có thể tránh bị độc trùng trong lùm cây cắn, cũng không cần lo lắng dã thú tập kích, mùa hè ở bên trong đặc biệt mát mẻ thoải mái, ờ, đương nhiên, trừ lúc trời mưa sấm sét.
Ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó nhà mình, Hầu Mục tuy rất hiếu kỳ nhà gạch ngói Ngô Nặc nói, nhưng hắn vẫn cố chấp cho rằng, nhà cây của họ ở thoải mái nhất.
Nhà cây tốt nhất bộ lạc hầu thú, không chỉ lớn nhất chắc chắn nhất, cây được chọn làm cũng cao nhất.
Ánh sáng đuốc le lói, trong lùm cây tối tăm, phạm vi có thể chiếu sáng thật sự hữu hạn. Ngô Nặc ngửa mỏi cả cổ, cũng chỉ thấy được khúc giữa thân cây mà thôi, ngay cả bóng dáng nhà cây cũng không thấy.
Gì đây, cây cao như thế, may mà Bạch đại miêu là dực hổ, nếu đổi lại thành thú nhân cấp mãnh thú bình thường, cho dù trèo tới trời sáng cũng đừng mơ trèo được tới vị trí nhà cây.
Hầu Mục an bài như thế, rốt cuộc là cố ý hay vô tình? Rốt cuộc hắn muốn thăm dò cái gì đây?
Bạch đại miêu theo luận âm mưu nhàn nhạt nhìn Hầu Mục một cái, cởi áo trên người đưa cho Ngô Nặc, trong chớp mắt hóa ra đôi cánh màu bạc to lớn, dưới ánh mắt không dám tin của Hầu Mục, một tay ôm lấy Ngô Nặc, một tay cầm bao da thú lớn, vỗ cánh bay, chớp mắt đã biến mất giữa những cành cây rậm rạp.
Bạch, cư nhiên là tộc có cánh?
Hầu Mục chép miệng có chút thất vọng, hắn an bài thế này quả thật là cố ý, nhưng lại không phải muốn thăm dò gì như Bạch nghĩ, chỉ đơn thuần là muốn nhìn Ngô Nặc và Bạch bối rối mà thôi.
Tộc hầu thú tuy hiếm khi tiếp xúc với bộ lạc bên ngoài, nhưng người đánh chủ ý lên bộ lạc họ lại không ít, trong đó không thiếu thú nhân cấp mãnh thú hùng hổ tìm tới, nhưng những thú nhân cấp mãnh thú này đụng phải cổ thụ cao chọc trời, trên cơ bản chỉ có thể ngơ người, bộ dạng ôm thân cây leo lên, ngốc nghếch khỏi phải nói.
Hầu Mục chính là không quen nhìn bộ mặt rõ ràng không có biểu cảm gì nhưng luôn có chút kiêu ngạo của Bạch, rất muốn chỉnh hắn, thế là đặc biệt an bài cho họ nhà cây tốt nhất trong bộ lạc __ nhà của chính hắn.
Hầu Mục trẻ tuổi, không ra vẻ thủ lĩnh gì, quan hệ vô cùng thân mật với những người trẻ tuổi trong bộ lạc, mọi người từ nhỏ chơi với nhau tới nay, làm sao họ không biết Hầu Mục đang tính giở trò gì, ai cũng lặng lẽ trốn trong chỗ tối muốn xem Bạch xấu mặt.
Ai biết Bạch vung cánh, nhẹ nhẹ nhàng nhàng bay lên đỉnh cây, còn nhanh hơn họ leo cây nữa.
“Nhìn gì mà nhìn, tối rồi cả đám sao chưa đi ngủ đi? Đừng quên ngày mai còn phải làm việc, tan hết coi, tan hết coi, mau trở về ngủ cho tôi.” Bị mấy chục cặp mắt thất vọng nhìn chằm chằm, Hầu Mục đúng lúc phát huy quyền lực của thủ lĩnh, đuổi mọi người đi.
Trong một tràn thở than, mọi người tự trở về nhà mình.
Trộm gà không được còn mất nắm gạo, Hầu Mục không chỉ không xem được trò hay, còn khiến bản thân không còn chỗ ở, cuối cùng chỉ có thể đến nhà Hầu Dũng ở một đêm.
Hầu Mục tuy không đáng tin, nhưng nhà cây của hắn lại rất đẹp, cũng khó trách hắn tự hào như thế.
Không biết hắn tốn bao nhiêu thời gian và tâm huyết, trên độ cao hơn hai mươi mét, đào rỗng thân cây cổ thụ, làm một căn nhà cây khoảng chừng hơn mười mét vuông, nhà cây ẩn trong cành lá rậm rạp, phía trước chừa một cánh cửa nhỏ, nếu không phải phía trên cửa có treo da thú, thật sự không thể phát hiện được nhà cây giấu bên trong.
Vén cửa đi vào, trong phòng dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, không chỉ không có chút mùi lạ, ngược lại còn có một mùi hương trái cây thoang thoảng và mùi hương gỗ thiên nhiên, vô cùng tươi mới.
Hầu Mục còn chưa có bạn lữ, đồ trong nhà cây không nhiều, Bạch nhìn sơ qua vài cái, tìm được chỗ Hầu Mục thường ngủ, lột bỏ thảm da thú ở trên, lấy da thú trong bao ra phủ lại, sau đó mới để Ngô Nặc ngủ.
Ở địa bàn của người khác, đặc biệt là trong nhà người khác, Ngô Nặc phải tốn chút công phu mới cự tuyệt được Bạch đại miêu rục rà rục rịch, ngủ một giấc đến sáng, tỉnh dậy trong tiếng chim hót vui tai, gió mát nhẹ lay động rèm da thú mong mỏng, giữa táng cây rậm rạp, sương khí quẩn quanh từng lọn như có như không, đẹp như mộng như ảo.
Bạch từ sớm đã tỉnh dậy, xét thấy tối qua không thể ăn được tiểu sứ thần mỹ vị ngon miệng, hắn không vui, mèo mập lười biếng giả ngủ, vuốt mập ôm chặt cổ Ngô Nặc, không chịu dậy.
“Đừng giả ngủ, tôi biết cậu tỉnh rồi, mau dậy đi, mang tôi xuống!” Người có ba gấp không chịu nổi đâu.
“…”(~﹃~)~zz
“Nếu còn không dậy tôi không để ý đến cậu nữa!”
“…” Hừ. Cho cậu tối qua không để ý đến tôi! Bạch đại miêu thậm chí cố ý nhích nhích đầu, nhưng chính là không mở mắt, bày dáng vẻ lười biếng chẳng thèm sợ gì.
“Được, cậu không mang tôi xuống, tôi tự xuống!” Ngô Nặc cũng giận, ‘lột’ mèo mập từ trên người mình xuống, hai ba bước đi đến trước cửa nhà cây, vén rèm lên…
Bên ngoài rèm da thú, gió thu thổi vù vù, sương khí luẩn quẩn, nhìn xuống căn bản không thấy đáy.
Má nó, khi không xây nhà cao thế làm gì, không có chứng sợ độ cao cũng mềm chân được chưa!
Lặng yên giằng co ba giây, Ngô tiểu Nặc rất không cốt khí quay đầu qua, mèo mập đã biến thành mỹ nam tóc bạc, mỹ nam thân thể trần truồng một tay chống đầu, nghênh ngang nằm trên da thú màu nâu đậm, hai chân thon dài thẳng tắp mà không mất đi vẻ khỏe mạnh, bờ vai rộng eo hẹp cơ bắp lưu sướng, tóc màu bạc, làn da trắng ngần, đối lập vô cùng rõ rệt với da thú, con mắt màu băng lam bán híp lại, như cười như không…
Ngô tiểu Nặc vô thức sờ sờ lỗ mũi đã hơi ngứa, trong lòng mắng lớn đại miêu phạm quy, nếu không phải vấn đề sinh lý cần giải quyết cấp bách, nói không chừng thật sự đã trúng mỹ nhân kế của hắn.
“… Nếu đã tỉnh rồi, thì mau dậy đi, mang tôi xuống, tôi sắp nhịn hết nổi rồi!” Ngô Nặc thê thảm kẹp chân, hôm qua đáng lý không nên ăn nhiều trái cây chết tiệt kia như vậy!
“Tôi nhớ tối qua cậu không nói như vậy mà.” Bạch hoàn toàn không gấp chút nào, ngược lại rất hưng trí nhìn bộ dáng thê thảm của Ngô Nặc.
“Tối qua tôi nói gì chứ?” Khốn kiếp!
“Nhịn hết nổi mới càng phải nhịn, như vậy có thể rèn luyện được ý chí kiên cường.” Bạch lặp lại không sót một chữ, sau đó vô cùng mặt dày chỉ bộ vị đầy nghệ thuật nào đó của mình bổ sung một câu: “Cậu xem, tôi phải nhịn luôn đến giờ này.”
“…” Căn bản không phải cùng một chuyện được chưa? Khốn kiếp!
Nhìn Ngô Nặc trợn mắt tròn vo, khóe mắt phiếm đỏ, má phồng lên thật cao, Bạch đại miêu nghẹn cả buổi tối tâm trạng vô cùng thoải mái.
Người dưới mái hiên, không thể không cúi đầu!
Bạch đại miêu, nhớ đó cho ông!
“Bạch, miêu đại gia, cầu cậu mà, đừng quậy nữa được không, tối qua là tôi sai còn không được sao? Được rồi, coi như tôi thiếu cậu được chưa? Cậu mau mang tôi xuống đi, tôi thật sự nhịn hết nổi rồi!” Đối mặt ba gấp, Ngô tiểu Nặc chỉ có thể không ngừng ký điều ước bất bình đẳng nhục nước mất chủ quyền.
Bạch chậm rãi nâng tay lên, chỉ chỉ miệng mình.
Quả thật hết cách với con mèo khốn kiếp này, Ngô Nặc vội vã đi tới, nửa quỳ trên thảm da thú, nhẹ nhàng mổ một cái phô diễn lên miệng Bạch.
Bạch làm sao dễ dàng đối phó như thế? Duỗi tay ôm cổ Ngô Nặc, dùng sức hôn, đầu lưỡi bá đạo len vào miệng đối phương, sau khi tuyên bố chủ quyền, mới buông Ngô Nặc đã hai mắt trợn trừng ra, liếm lỗ tai y, dùng âm thanh đầy sức hút thấp giọng nói: “Nhớ kỹ, cậu nợ tôi một lần.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vị Diện Giao Dịch Chi Nguyên Thủy Thế Giới
Chương 123: Nhà cây
Chương 123: Nhà cây