Trên bục bay lên một nam tử hắc y, cỡ khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, cao lớn thẳng tắp, mày dài mắt lạnh, còn mang theo kiêu ngạo mơ hồ. Y rũ mắt, từ cao nhìn xuống Hạ Linh, nói: “Để ta lĩnh giáo Tứ Minh Phong.”
Lý Thư thấp giọng nói: “Người đầu tiên chính là phong chủ Bát Trảm phong, Thiệu Quân!”
Cổ Tấn Bình thầm kêu: “Cái người mười chín tuổi đã trúc cơ?”
“Không sai, chính là y!”
Thiệu Quân, mười chín tuổi trúc cơ, hiện tại không rõ tuổi tác, chỉ biết tu vi hậu kỳ trúc cơ.
Trong Bát Trảm phong, phân nửa đệ tử đều xuất thân từ thế gia tu tiên, Thiệu Quân không ngoại lệ. Chỉ là không biết tại sao, bình thường tính cách của y có chút khó dò, môn hạ đệ tử đều sợ hãi.
Văn Kinh lặng lẽ mở giá trị nhân phẩm của Thiệu Quân.
Một cái khung màu xanh nhảy ra.
[Giá trị nhân phẩm: 8. Thanh niên khác biệt, tiềm lực hắc hóa vô hạn.]
Văn Kinh thoáng ngây ra.
Cổ Tấn Bình nói: “Y có ý gì?”
Liễu Thiên Mạch nói: “Tứ Minh Phong của sư phụ vang danh thiên hạ, bao nhiêu người không phục. Tiếc rằng hiện nay sư phụ rất ít xuất quan, cũng không đánh nhau với người khác, người khác muốn lĩnh giáo cũng không được, Hạ Linh là chân truyền duy nhất của sư phụ, không nhân bây giờ thử uy lực của nó, thì còn chờ tới khi nào?”
Mạc Thiếu Ngôn chậm rãi nói: “Sư phụ vốn là biến dị linh căn hệ phong, tương đồng với Hạ Linh. Trong chúng ta nếu có người có thể kế thừa tuyệt học của sư phụ, cũng chỉ có hắn.”
Hạ Linh gật đầu nói “mời Thiệu phong chủ chỉ giáo”, rồi bình tĩnh đứng chờ, chỉ chăm chú quan sát từng hành động của Thiệu Quân.
Đột nhiên, thân thể chợt trầm, một cỗ uy áp như dời non lắp biển, như muốn nghiền nát thân thể hắn.
Xung quanh võ đài, đệ tử sơ kỳ luyện khí đều gặp tai bay vạ gió, chỉ cảm thấy thân thể như bị đè sụp, đầu không nâng nổi. Bọn họ phát ra tiếng kêu thống khổ, được các sư huynh tu vi cao hơn kéo ra. Thân thể Hạ Linh vẫn bất động, nhưng trên trán cũng đã rịn mồ hôi.
Thiệu Quân cười một tiếng: “Rất biết nhẫn nại.”
Dứt lời, một thanh trường kiếm bay lên không, xung quanh cháy lên ngọn lửa hừng hực, hình thành một con chim lửa màu đỏ, đôi cánh nóng cháy giang ra, đầu lưỡi dài đến hai trượng, phát ra tiếng lách tách nho nhỏ.
Ánh lửa chiếu sáng gương mặt Thiệu Quân, làm con ngươi cũng bị nhuộm thành màu cam trong suốt.
“Thiếu Dương kiếm!” Xung quanh lập tức có người kêu lên, ngưỡng mộ không thôi.
“Đây chính là Thiếu Dương kiếm mà Thiệu phong chủ giành được từ hội đấu giá sao?”
“Đáng giá tám ngàn thượng phẩm linh thạch, đúng là có tiền…”
Văn Kinh nhẹ giọng nói: “Đối phó một tu sĩ không đến trung kỳ trúc cơ, cũng không cần dùng đến Thiếu Dương kiếm chứ…”
Trúc cơ hậu kỳ và trúc cơ sơ kỳ, cách mấy chục năm thậm chí trên trăm năm tu vi. Một tu sĩ trúc cơ hậu kỳ, muốn đối phó một tu sĩ trúc cơ sơ kỳ, chẳng qua là chuyện một chiêu. Trận tỷ thí này thiên về thí luyện, các phong chủ thường không sử ra tuyệt chiêu, càng sẽ không dùng pháp bảo.
Quân Diễn Chi đứng bên cạnh cậu, nghe thế cũng không lên tiếng, chỉ thờ ơ nhìn Thiệu Quân.
Chỉ thấy Thiệu Quân híp mắt, chim lửa màu đỏ lao về phía Hạ Linh.
Chiêu này, thực sự âm tàng.
Trước lấy uy áp bức ép, làm cho Hạ Linh không thể hành động, sau dùng hỏa kiếm tương tàn. Cho dù hỏa kiếm kịp thời thu lại, không tổn thương tính mạng hắn, cũng sẽ khiến toàn thân Hạ Linh bốc lửa.
Chiêu thức này, đối phó ngoại địch thì chuyện bé xé to, rõ ràng là không muốn Hạ Linh chạy mất, bức hắn đến cực hạn, sử ra tuyệt chiêu.
Đột nhiên, cách một trượng xung quanh Hạ Linh, xuất hiện gió lốc mãnh liệt, bao vây hắn.
Gió như lưỡi dao, thoáng chốc đã cuốn con chim lửa đó vào trong. Thiếu Dương kiếm kiên cố không phá nổi, không bị cuốn vào gió lốc, nhưng tốc độ dường như chậm lại. Cụm lửa xoay chuyển theo gió, luẩn quẩn quanh thân Hạ Linh, lại không thể tiếp cận, ngược lại chắn lấy thân hình Hạ Linh, làm người ta không nhìn rõ bên trong gió lốc phát sinh chuyện gì.
Chỉ thấy Thiệu Quân lạnh lùng nhìn, gọi một tiếng: “Dừng!”
Ánh lửa đột nhiên biến mất, Thiếu Dương kiếm bay ra khỏi gió lốc, trở lại trên người Thiệu Quân, rồi bất động.
Khí thế quanh người Hạ Linh giảm đi, xuất hiện nguyên thân, chỉ thấy y sam bạch sắc bị đốt cháy vài chỗ, tạo thành mấy cái động đen. Tay trái trúng kiếm, y sam trên tay bị đóng đỏ một mảng.
Chỉ nghe đệ tử chấp sự la lên: “Hạ Linh chống được một chiêu, được năm viên thạch tử!”
Mấy người Tuệ Thạch phong đồng thời kêu lên, hưng phấn vô cùng: “Nhị sư huynh!”
Bành Thiệu than thở: “Dùng cuộn gió hỏa tốc che người, khiến Thiệu Quân không nhìn rõ huynh ấy đang ở đâu, nhân cơ hội né tránh… chiêu số là tử, quả nhiên cách dùng còn phải xem ngộ tính của người khác.”
Liễu Thiên Mạch cũng nói: “Có thể suy một ra ba, lâm nguy không loạn, không những phải xem ngộ tính, cũng phải xem kinh nghiệm.”
Thiệu Quân chậm rãi thu lại Thiếu Dương kiếm, ánh mắt khó dò nhìn Hạ Linh một cái, rồi yên lặng phi lên bục.
Một nữ tử trung niên mặc đạo bào màu vàng đất nhảy xuống bục, dáng người thấp bé, mỉm cười phú quý, thân thể hơi mập, trông vô cùng hòa nhã. Nàng ôn hòa nói: “Để ta thử xem.”
Liễu Thiên Mạch cười nói: “Phong chủ Tần Hiểu của Hoàng Hoa phong.”
Bành Thiệu cũng cười nói: “Đoán chừng là do Thiệu phong chủ vừa rồi quá hung, nàng nhìn không nổi, đến an ủi đệ tử trẻ tuổi một chút.”
Văn Kinh cười nói: “Nàng là phong chủ có tính cách tốt nhất.”
Vẻ mặt đạo cô hòa khí, ra tay quả nhiên cũng khá nhẹ, chỉ sử ra một thuật quang thích đơn giản. Linh quang mảnh như mũi kim, mọi người chỉ thấy một đường linh khí như kim bay vút qua không, đệ tử trẻ tuổi lộ vẻ ngưỡng mộ, cảm thấy thuật quang thích của người này đúng là thuần thục.
Hạ Linh phi thân tránh né, đáp xuống đất ôm quyền nói: “Đa tạ Tần phong chủ chỉ giáo.”
Chỉ nghe đệ tử chấp sự kêu lên: “Hạ Linh chống được một chiêu nữa, được mười viên thạch tử!”
Mấy đệ tử trẻ tuổi của Tuệ Thạch phong lại hoan hô.
Đạo cô cười gật đầu, hòa nhã phi trở về bục.
Tiếp theo, lại có Hồ phong chủ của Tế Trúc phong đi tới thử chiêu, Hạ Linh cũng tránh được, bị thương một chút, tính tổng lại đã có được mười lăm viên thạch tử.
Liễu Thiên Mạch kích động không khép được miệng: “Mười lăm viên, đã có thể vào bốn mươi hạng đầu rồi…”
Quy Tâm Bích nói: “Đừng cao hứng quá sớm, nhị sư huynh có thể chống đỡ ba chiêu, tu sĩ kim đan sẽ xuất trận.”
Đúng lúc này, trên không tụ lại một luồng kinh khí cường liệt, một nam tử trung niên chậm rãi đáp xuống, thắt lưng đạo bào nhẹ phất, tiên phong đạo cốt, ánh mắt như đuốc.
Cổ Tấn Bình thấp giọng nói: “Lục phong chủ của Thiên Hoành phong!”
Lục Trường Khanh, tuổi tác không rõ, là một trong năm đại tu sĩ kim đan của Thanh Hư kiếm tông.
Mấy ngàn năm trước, Khô Mộc đạo nhân thống nhất Thanh Hư kiếm tông chính là phong chủ của Thiên Hoành phong, có vinh cùng hưởng, Thiên Hoành phong mấy ngàn năm nay đều đứng vững không suy yếu. Trong tu sĩ kim đan, xếp thứ nhất là Tịch Phóng, xếp thứ hai chính là Lục Trường Khanh này.
Hạ Linh nhẹ gật đầu: “Mời Lục phong chủ chỉ giáo.”
Tư thế cung kính, lại nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Lục Trường Khanh, không dám có chút sơ ý nào.
Lục Trường Khanh thờ ơ nhìn hắn, phất ống tay áo một cái.
Hạ Linh giật mình, đột nhiên bay lên, xung quanh nổi gió lốc, nhưng đã trễ.
Một đạo chớp điện bắn xuống, đi kèm với tiếng sấm, sắc trời chợt biến, cường quang chiếu sáng rực làm mắt người mở không nổi. Chớp điện xuyên thẳng vào trong gió lốc, hai tay Hạ Linh mang một cái linh thuẫn màu trắng, ngăn cản chớp điện trên đỉnh đầu.
Hiện trường hoàn toàn an tĩnh.
Cường quang bao trùm trên võ đài, linh khí cuộn trào, mọi người căn bản chẳng nhìn thấy cái gì, chỉ nghe tiếng linh khí nứt vỡ, mơ hồ thấy được thân hình càng lúc càng bị đè thấp của Hạ Linh.
Quân Diễn Chi nhẹ giọng nói: “Hắn sắp chống không nổi rồi.”
Liễu Thiên Mạch nôn nóng: “Kim Hỏa Lôi của Lục phong chủ, nổi danh cùng Tứ Minh Phong, có mấy người địch lại nổi?”
Bành Thiệu than thở: “Cho dù là thế, Lục phong chủ cũng chỉ sử ra hai phần công lực.”
Liễu Thiên Mạch nói: “Hắn là tu sĩ kim đan kỳ, nếu sử ra toàn bộ công lực, không phải sẽ bức chết Hạ Linh?”
Đệ tử chấp sự cũng sợ tạo ra án mạng, vội la lên: “Nếu đệ tử không chống đỡ được, nên lập tức nhận thua!”
Cổ Tấn Bình la lên: “Nhị sư huynh nhận thua đi!”
Hạ Linh không đáp, cũng không có động tĩnh, điện quang càng đè càng thấp.
Liễu Thiên Mạch nghẹn họng một lúc: “Tên khốn kiếp này! Lại không muốn nhận thua!”
Quân Diễn Chi mím môi, lặng yên không nói.
Cho dù Văn Kinh biết kết quả của trận chiến này, giờ đây cũng không khỏi lau mồ hôi cho Hạ Linh.
Liễu Thiên Mạch gọi với lên võ đài: “Hạ Linh! Lập tức nhận thua! Mười lăm viên thạch tử đã đủ rồi!”
Đang lúc nôn nóng không biết làm sao, chỉ nghe một tiếng nứt vỡ thanh thúy, linh thuẫn bị điện quang xuyên phá, mảnh vỡ văng ra xung quanh, tiếp theo, người trên bục nhanh chóng bay lên, phát ra một tiếng kêu đau.
Chớp điện cuối cùng đánh lên võ đài, mảnh gỗ bay khắp nơi, tạo ra một lỗ lớn bằng chậu rửa mặt, bốc khói xanh sau khi cháy.
“Nhị sư huynh!” Mọi người Tuệ Thạch phong kêu lên.
Bạch y nhân từ trên không đáp xuống, trên vai đổ máu, nhưng sắc mặt không thay đổi, nhẹ thở ra.
Lục Trường Khanh lộ vẻ tán thưởng, khẽ gật đầu, quay người bay lên bục.
Đệ tử chấp sự thở phào: “Hạ Linh lại chống được một chiêu, được thêm năm viên thạch tử! Có còn muốn tiếp tục tiếp chiêu?”
Hạ Linh lạnh mặt vốn định nói “muốn”, nhưng quay đầu nhìn đám người Tuệ Thạch phong phẫn nộ bên dưới, bực bội một lát, cuối cùng cắn răng nói: “Không.”
Đệ tử chấp sự lớn giọng nói: “Hạ Linh tổng cộng giành được hai mươi viên thạch tử!”
Mọi người Tuệ Thạch phong hoan hô, những đệ tử của phong khác lạnh nhạt nhìn nhau. Người của Tuệ Thạch phong vốn ít, lúc này mà tranh cãi thì đặc biệt chói tai đột xuất, sẽ làm người ta chú mục. Nhưng bọn họ cũng bất kể, vui vẻ đón Hạ Linh xuống: “Nhị sư huynh!”
Mấy đệ tử Thiên Hoành phong lại không xem là gì.
“Không phải chỉ vào một người sao? Đúng là thiếu hiểu biết.”
“Bị người đè ép bao nhiêu năm rồi, vất vả lắm mới có một người không chịu thua kém, sao có thể không vui mừng?”
“Không tiền đồ.”
Mạc Thiếu Ngôn đứng bên cạnh bọn họ, chậm rì rì nói: “Trong hai trăm người các ngươi mới có vài người có năng lực, trong mười người chúng ta đã có một người năng lực cao, ta thấy các ngươi mới là không tiền đồ.”
Mấy đệ tử đó sầm mặt: “Ngươi nói gì? Nếu không phải mỗi phong chỉ có thể đưa ra mười người, thì chúng ta đã đè chết các ngươi rồi!”
“Ha ha ha ha ha… nói ra ngược lại nhắc nhở ta, có bản lĩnh ngươi lọt vào mười người đó đi, ít nhất ta còn tham gia vòng một… ha ha ha ha…”
“Khốn kiếp!”
Mọi người nói một hồi thì muốn đánh nhau, Bành Thiệu vội kéo Mạc Thiếu Ngôn lại: “Đánh nhau trước mặt mấy vị phong chủ, mọi người là muốn bị phạt sao?”
Thiên Hoành phong cũng có đệ tử lớn tuổi dạy bảo: “Không được huyên náo!”
Lúc này đám người mới yên tĩnh, nhưng vẫn không phục.
Liễu Thiên Mạch vẫn đang tức giận, sụ mặt nói với Hạ Linh: “Vừa rồi đệ giở vẻ anh hùng làm gì?”
Hạ Linh lạnh lùng nhìn hắn: “Đệ đã tính xong đường thoát rồi.”
Quy Tâm Bích nói: “… Nếu bị đánh chết trên võ đài, huynh cũng tính là người đầu tiên.”
Tịch Phóng nhìn đám người Tuệ Thạch phong, lặng yên không nói.
Đệ tử chấp sự lớn giọng nói: “Tuệ Thạch phong Quân Diễn Chi, bước lên!”
Văn Kinh có chút kích động, “Quân sư huynh đến huynh rồi.”
Quân Diễn Chi thờ ơ nhìn cậu một cái, rồi tháo cái túi đựng quả trên eo xuống, đặt vào tay Văn Kinh, phi thân lên.
Toàn trường yên tĩnh, chỉ thấy một nam tử thanh sam chậm rãi bay lên, động tác không khoa trương, nhạt như thanh phong, dung mạo thanh lệ tuyệt sắc, nhẹ đáp xuống võ đài.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ai Dám Nói Xấu Sư Huynh
Chương 31
Chương 31