Văn Kinh triệt đi bùa ẩn thân, chán nản ũ rũ về chỗ ở, trong đầu lại không nhịn được oán trách hệ thống và bản thân vô dụng.
Theo tiến độ của truyện, ngày cuộc đấu bắt đầu, chúng đệ tử sẽ phát cuồng. Lúc đó một tiếng rồng gầm vang lên, mấy chục võ đài đồng thời mở ra, nhưng không ngờ trên trăm người trên đài, dưới đài thoáng chốc mất đi thần trí. Người trên võ đài như phát điên muốn dồn đối phương vào chỗ chết, máu chảy đầy đất, không bao lâu đã chết hai ba chục mạng người.
Hiện tại tìm không ra ma đầu, chỉ sợ thảm trạng đó sẽ biến thành hiện thực.
Đột nhiên, trong đầu bắn ra một cái khung nhỏ, kêu tít tít như màn hình sắp biến mất.
“Ký chủ, vừa rồi __ tút tút __ hệ thống tận toàn lực __ tút__ an trí trên thân ma đầu đó một ký hiệu “thập” __ tút tút__ chắc nằm trên phần lưng của ma đầu. Hệ thống cần sửa chữa hai tháng __ tút tút __ tút __”
Tiếp theo, như đã dùng hết chút sức lực cuối cùng, trong đầu tối đi, không còn tin tức gì nữa.
Văn Kinh sửng sốt một lúc, thử mở giá trị nhân phẩm ra, nhưng hoàn toàn yên ắng.
Cái này là sao?
Hệ thống dốc hết toàn lực đánh dấu “thập” lên lưng ma đầu, nghe hình như rất có ích, nhưng thực tế lại khó khăn trùng trùng. Lẽ nào muốn cậu cởi hết y phục của những nam tử ở vào khoảng hai mươi ba mươi tuổi, rồi kiểm tra từng người sao?
Hoành Thiên Môn là nơi băng sơn tuyết địa, làm sao để người ta cam tâm tình nguyện cởi y phục?
Cậu dùng ngự phong thuật trở về chỗ ở, trong lòng hoảng loạn bất an, chợt thấy đèn đuốc sáng rực, tiếng người hỗn tạp, cứ như vừa rồi đã xảy ra chuyện lớn. Nhìn ra xa, chỗ ở trên các phong đều sáng rực linh quang hỏa quang, dường như chỗ nào cũng đang gặp hỗn loạn.
Văn Kinh đáp xuống mặt tuyết, túm một đệ tử Hoành Thiên Môn hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Đệ tử kia hoảng loạn nói: “Rất nhiều đệ tử đãi khách nửa đêm phát cuồng, bị người đánh ngất, đang muốn đưa vào cho Quân tu sĩ trị liệu!”
“Cái gì? Tối nay đã phát cuồng rồi? Quân sư huynh đâu?”
“Quân tu sĩ đang ở trong phòng.” Đệ tử kia nói xong lại chỉ hai đệ tử khác: “Mau lên mau lên, đây là người thứ mười sáu rồi, nâng đi cho Quân tu sĩ trị!”
“Có người chết rồi sao?”
“Tạm thời còn chưa có!”
Trên hành lanh thông qua các phong chất đầy người, người chạy đến hóng chuyện thì xôn xao ồn ào. Văn Kinh nhón chân bước qua thân người, mới trở về phòng mình được.
“Quân sư huynh…”
Cửa mở ra, một đệ tử hôn mê nằm thẳng dưới đất, Quân Diễn Chi khoác ngoại sam ngồi khoanh gối, làm như không nghe thấy tiếng động gì xung quanh.
Văn Kinh hơi bình tĩnh lại.
Ma đầu hành động trước một bước, hơn nữa chuyện này lại phát sinh vào nửa đêm, tốt hơn nguyên văn nhiều. Trên võ đài có kết giới bảo vệ, cần tu sĩ kim đan phá kết giới rồi mới có thể cứu người, huống chi vũ khí đều nằm trong tay các đệ tử, nếu liều mạng chống cự, khó tránh sẽ có người chết.
Nhưng xảy ra chuyện vào nửa đêm, các đệ tử không có vũ khí trong tay, lúc phát cuồng lại có thể đánh thức người xung quanh, vì thế tuy có người bị trọng thương, nhưng không tổn thương mạng người.
Ma tu đột nhiên thay đổi ý đồ, không biết tại sao.
Quân Diễn Chi đột ngột mở hai mắt ra, dùng tốc độ cực nhanh bứt túi máu nhỏ trên đầu đệ tử kia ra, lớn tiếng nói: “Vị này đã tốt rồi, xin nâng xuống dưới.”
“Đa tạ!” Hai đệ tử Hoành Thiên Môn vội đi vào, nâng người ra ngoài.
“Quân sư huynh…”
Quân Diễn Chi nghiêng đầu nhìn cậu: “Đệ đi đâu vậy?”
“A… Vừa rồi ngủ không được, đi luyện kiếm.”
Quân Diễn Chi cắn môi, đột nhiên cuối đầu: “Sư đệ, nếu đệ có tâm sự, phải nhớ nói với huynh. Có phải… lại đi gặp người đó…”
“Không phải!” Văn Kinh tê cả đầu, vội phủ nhận.
“Thủy cung chủ cũng xảy ra chuyện rồi! Tránh ra tránh ra!” Trên hành lang dài có hai đệ tử trẻ tuổi vừa kêu vừa chạy tới, đứng trước cửa thở dốc: “Quân tu sĩ, Thủy Tố cung chủ của Thủy Nguyệt Cung cũng mất trí, chưởng môn mời Quân tu sĩ đến cứu nàng trước.”
Đệ tử bên ngoài cửa muốn oán trách nhưng không dám, nén giận nhìn hai người kia, nhỏ giọng nghị luận.
“Mạng của cung chủ là mạng, còn mạng của các đệ tử không phải mạng sao.”
“Nghe nói đã có mấy vị phong chủ gặp chuyện rồi…”
Quân Diễn Chi nhanh chóng mặc y phục vào, nhìn Văn Kinh một cái, nói như không có chuyện gì: “Mấy hôm nay huynh sẽ bận rộn, đệ định làm gì?”
“Đệ sẽ thu dọn nơi này một chút, rồi đi với huynh.” Văn Kinh thuận tay cầm thắt lưng trên ghế, thắt lại cho hắn từ sau lưng, rồi vén tóc hắn lên: “Tóc cũng rối hết rồi, có cần chải lại không?”
Từ chân tóc truyền đến cảm giác như điện giật, Quân Diễn Chi nghiêng đầu nhìn cậu, không lên tiếng bước ra ngoài.
…
Quân Diễn Chi ở lại đại điện Tứ Dương phong một tháng, trị khỏi cho hơn tám mươi người, nhưng có hơn mười người hôn mê bất tỉnh. Văn Kinh cả ngày ở bên cạnh hắn, tuy không thể chen vào, chỉ ngồi gần đó lặng lẽ quan sát như chó nhỏ.
Rốt cuộc, đệ tử cuối cùng được nâng đi, Quân Diễn Chi kéo y phục đứng lên.
Tất cả mọi người đều dừng lại, nhìn hắn không chuyển mắt.
Thôi Ứng cung kính nói: “Quân tu sĩ cực khổ rồi. Chưởng môn phân phó, tu sĩ nên đi nghỉ ngơi một ngày trước, sau đó hãy đến Tứ Dương phong, các vị chưởng môn muốn cảm tạ Quân tu sĩ.”
Thần sắc Quân Diễn Chi bình thản như nước: “Đa tạ.”
Văn Kinh lặng lẽ đến cạnh hắn, nhẹ giọng nói: “Sư huynh, chúng ta đi thôi.”
“Đi thôi.” Quân Diễn Chi cười nhẹ, nhẹ vỗ vai cậu: “Mấy ngày này đệ cũng mệt chết rồi.”
Ánh mắt mọi người đều đặt lên người cậu.
Văn Kinh đỏ mặt, cũng không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, luôn cảm thấy trong những ánh mắt đó mang theo ngưỡng mộ, ghen tỵ, làm người ta hơi lâng lâng. Cậu vội tỉnh táo lại, nghiêm túc nhìn Quân Diễn Chi.
Hai người không nhanh không chậm trở về chỗ ở, trời đã rất khuya. Quân Diễn Chi cởi ngoại y mắc một bên, ngồi ở mép giường nhẹ rũ đầu.
“Sư huynh sao vậy?” Văn Kinh không lưu tâm lắm, ngồi cạnh hắn: “Sư huynh đã trở thành ân nhân cứu mạng của ngũ đại phái, phải nên cao hứng mới phải chứ.”
Quân Diễn Chi không nói gì, chỉ lặng lẽ tựa vào vai cậu.
“Sư huynh… huynh có tâm sự sao?” Văn Kinh chần chừ một lát, cuối cùng đặt lòng bàn tay đầy mồ hôi lên vai hắn, ôn giọng nói.
“Sư đệ… đệ có muốn cứ sống cùng ta thế này cả đời không?” Quân Diễn Chi thấp giọng nói vào hõm cổ Văn Kinh, khí tức theo đó mà dâng lên, làm toàn thân cậu nóng bừng.
“Sư huynh, huynh bình tĩnh chút đi.” Văn Kinh nhắm mắt lại.
“Sư đệ, huynh biết đệ đối với huynh kính ngưỡng nhiều hơn là ái mộ. Nhưng huynh đối với đệ…” Quân Diễn Chi nâng mặt cậu lên, nhẹ liếm mút bên tai cậu, “… lại là một tình cảm khác.”
Toàn thân Văn Kinh cứng đờ run rẩy, cố gắng trấn tĩnh: “Sư huynh, giữa chúng ta là tình cảm của sư huynh đệ.”
Đầu lưỡi men theo cổ đi tới vai, Quân Diễn Chi nhẹ cắn xương quai xanh của cậu: “… Sư huynh đệ sẽ không làm những cái này.”
“Sư huynh, đệ không xứng với huynh.” Văn Kinh không biết phải làm sao, thấp giọng nói.
Ngoại sam và trung y bị kéo ra, một đôi tay mang vết chai trượt đến ngực cậu, nhẹ trêu ghẹo hạt đỏ trước ngực. Văn Kinh bị áp đảo trên giường, toàn thân nóng bừng nói không ra lời.
“Sư đệ, huynh đã đợi đệ từ mười lăm tuổi tới giờ, tối nay nếu đệ không liều chết chống cự, huynh sẽ mãi tiếp tục.” Quân Diễn Chi thuận theo xương quai xanh hôn xuống, đến vòng eo mảnh của Văn Kinh, nhẹ kéo sợi thắt lưng được cột chặt.
Văn Kinh dùng lý trí còn sót lại để giãy dụa lần cuối: “Sư huynh, chúng ta đều là nam. Đệ vẫn không hiểu… sống cùng nam nhân, đối với đệ là một chuyện đại sự.”
Ngón tay thon dài len vào trong quần, không nhanh không chậm nắm lấy, nhẹ nhàng nắn vuốt. Văn Kinh phát ra tiếng kêu như động vật nhỏ phát cuồng: “Sư huynh, huynh…” huynh phạm quy!
Quân Diễn Chi cúi đầu nhẹ liếm: “Sư đệ, đệ không biết, cả đời huynh chưa từng tin tưởng bất cứ ai. Đệ nhất thiết đừng phản bội huynh, biết không?”
“Không phản bội, vĩnh viễn không phản bội!” Văn Kinh sờ đầu hắn, khóc không ra nước mắt, “Sư huynh huynh ngẩng đầu lên đi, bẩn lắm! _____ A!”
Quân Diễn Chi lặng lẽ ngẩng đầu lên, dùng tay áo lau bạch dịch dính trên cằm: “… Cũng không tính là nhanh.”
Văn Kinh che mặt nửa ngồi dậy: “…”
Quân Diễn Chi cởi trung y, thân hình nam sắc cân đối rắn chắc, đứng dưới ánh nến giống như bức tượng điêu khắc của Hy Lạp cổ. Hắn ôm Văn Kinh chui vào chăn, chặn kín môi cậu không chút kẽ hở, chiếc lưỡi giao triền không biết muốn nói gì, chỉ có khát vọng tràn đầy.
“Sư đệ, đệ là người duy nhất huynh muốn, biết không?” Quân Diễn Chi kéo tiết y của Văn Kinh xuống, thở dốc nhẹ giọng nỉ non: “Bất luận đệ có muốn ở cùng huynh hay không, đều phải ở bên huynh, chạy cũng không chạy được…”
“Sư huynh, đệ, đệ là lần đầu tiên.” Văn Kinh đỏ mặt bị hắn tách hai chân ra, cùng thứ gì đó nóng bỏng dán sát vào, hạ thân co giật một trân, không nén được túm chặt lưng hắn.
Quân Diễn Chi nhẹ hôn cậu: “Sư đệ, đệ đừng sợ.”
“Ừm, ừm.”
Quân Diễn Chi đột nhiên dừng lại, nhìn sâu vào hai mắt Văn Kinh: “Sư đệ, huynh muốn nói cho đệ biết tên thật của huynh, đệ có thể cất giữ trong lòng, đừng nói cho người khác không?”
Không biết sao, trước một khắc dung hợp với cậu, hắn đột nhiên có khát vọng này, muốn cậu biết bản thân chân chính. Cho dù không thể cho cậu biết toàn bộ, nhưng ít nhất cũng có thể cho cậu biết một chút chuyện.
“Tên thật của huynh?”
“Từ nhỏ huynh đã mất cha mất mẹ, năm mười tuổi được người thu dưỡng, gần đây mới nhớ lại tên thật của mình.” Quân Diễn Chi nhẹ ôm lấy cậu, mũi cọ vào cổ cậu: “Đệ muốn biết không?”
“Hả? Được.” Văn Kinh không tự chủ nuốt nước miếng.
Quân Diễn Chi cúi xuống hôn cậu thật sâu, thật lâu. Lúc rút đầu lưỡi ra, hắn nhẹ nói một câu bên tai Văn Kinh: “Tên của huynh, là Trường Tôn Thiếu Nghi.”
Đầu Văn Kinh nổ “ầm” một cái, đầu giống như nứt thành từng miếng, khó thể hoàn hồn.
“Sư đệ?” Quân Diễn Chi nhìn cậu, cảm thấy vật cứng đang dán vào mình dùng tốc độ cực nhanh mềm xuống, thăm dò: “Đệ từng nghe qua cái tên này sao?”
Văn Kinh che đầu, cố gắng che giấu gương mặt tái nhợt: “Chưa từng nghe, đột nhiên có hơi đau đầu.”
Quân Diễn Chi chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn xuống giường, đưa lưng về phía cậu lấy trà ra pha.
Văn Kinh sợ hãi nhìn cái lưng để trần của Quân Diễn Chi, một chữ “thập” nhỏ nằm ngay sống lưng, tuy không bắt mắt, nhưng lại chói mắt như vết sẹo khó coi, khó thể bỏ qua.
“Sư huynh, đầu đệ đau chịu không nổi rồi.” Văn Kinh ôm đầu, trong não truyền đến đau đớn như bị nứt toác.
Quân Diễn Chi uống miếng nước, mặc trung y vào, dịu dàng xoa đầu cậu: “Huynh biết, ngủ đi.”
“… Ừm.” Văn Kinh lật người, nhắm chặt mắt lại.
Trường Tôn Thiếu Nghi, ký hiệu chữ “thập”… những cái này nhất định đều là trùng hợp… đúng không.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ai Dám Nói Xấu Sư Huynh
Chương 52
Chương 52