DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ai Dám Nói Xấu Sư Huynh
Chương 77

Sáng hôm sau, hai người một trước một sau lên đường, không nói chuyện.

Văn không hề chán ghét cá tính thiên tiên lãnh cảm của Quân Diễn Chi, lúc nhỏ vây quanh hắn, hắn luôn là người thanh nhã xuất trần, như bay trên cửu thiên. Không những quen thuộc, còn rất thích.

Nhưng không biết vì sao, hiện tại cậu không muốn nói chuyện với Quân Diễn Chi.

Cậu cũng không biết bây giờ là sao… chắc là chiến tranh lạnh.

Tối, Quân Diễn Chi tìm một sơn động sạch sẽ nghỉ ngơi, đưa lưng về phía Văn Kinh cởi ngoại sam. Văn Kinh lấy đại quy đã ở trong túi trữ đồ cả ngày ra, đút nó ăn, rồi thông khí. Đại quy ngủ một ngày, *** thần đầy đủ bò loạn trong sơn động.

Quân Diễn Chi lặng lẽ lại gần.

“Sư đệ…” Cái đầu lồm xồm tựa vào vai Văn Kinh, hai cánh tay dài từ sau lưng ôm lấy cậu.

“Huynh muốn làm gì?”

Nụ hôn vụn vặt men theo hõm cổ đi lên tai, lại hôn lên tóc và gương mặt cậu, dường như có chút động tình. Văn Kinh vốn đang tức giận, được hắn hôn dịu dàng như thế, tâm trạng liền không tiền đồ thoải mái đi nhiều, chậm rãi quay mặt bên phải qua.

Quân Diễn Chi lập tức từ sau lưng ngậm lấy môi cậu.

Hai người điều chỉnh tư thế, ôm chặt đối phương, hơi mất khống chế.

Văn Kinh chỉ cảm thấy mặt vô thức nóng lên, đầu càng lúc càng choáng. Cậu có chút mê loạn nhẹ kéo thắt lưng của Quân Diễn Chi, ngón tay men theo phần bụng trơn mịn chậm rãi trượt xuống, tim đập mạnh: “Sư huynh…”

Đột nhiên, Quân Diễn Chi nắm tay cậu, có chút hổ thẹn không dám nhìn mắt cậu, nhẹ đẩy cậu ra: “Sư đệ, sắc trời đã muộn rồi, đệ nghỉ ngơi trước đi.”

Văn Kinh lập tức bùng nổ!

Cậu lạnh lẽo nhìn chằm chằm Quân Diễn Chi đang cúi đầu, môi càng mím càng chặt: “Sư huynh… cho dù tính tình đệ có tốt, cũng không thể mặc huynh đùa cợt hết lần này đến lần khác, lần sau, huynh… tự gánh hậu quả.”

Quân Diễn Chi vốn đang cúi đầu hổ thẹn, nghe Văn Kinh nói thế lập tức ngẩng đầu lên, hứng thú nhìn cậu: “Đệ nói gì?”

Tự gánh hậu quả?

Văn Kinh bị hắn cúi nhìn như thế, liền cảm thấy chột dạ, siết nắm đấm nói: “Đệ cũng là nam nhân, nếu huynh còn dám… dám thế này, huynh tự gánh hậu quả.”

Cho dù cậu bị hủy dung rồi, chuyện này cũng không thể nhịn nổi!

Quân Diễn Chi duỗi tay ra kéo cậu vào lòng, không nói tiếng nào kéo mở y phục cậu, tay phải trực tiếp thò vào trong quần cậu túm lấy ve vuốt, còn ngữ khí thì vẫn đạm nhạt bình tĩnh như thường: “Sư đệ, bản tính của đệ là dễ xấu hổ, không thích hợp làm chuyện này, hử? Tự gánh hậu quả? Học được loại lời này từ khi nào?”

Âm thanh càng lúc càng thấp, hô hấp ấm nóng mang theo lời nói khó nghe phun vào tai Văn Kinh, làm cậu thoáng cái đỏ mặt.

Cái tên áo mũ cầm thú này, hắn cố ý…

Giọng Quân Diễn Chi không mang chút *** nào, ngay cả y phục cũng chỉnh tề, Văn Kinh chưa từng nghe hắn nói lời trực tiếp như thế, toàn thân nóng bừng bừng, cố sức giãy ra gấp rút nói: “Quân Diễn Chi, huynh đợi đó!”

Vừa ném lại một câu dữ tợn, vừa nhảy lên bằng một chân, vội vàng kéo quần lên thắt lại.

Quân Diễn Chi cắn môi, lúc Văn Kinh ôn thuận nghe lời rất làm người thương yêu, dáng vẻ muốn phản kháng bây giờ lại càng dễ xúc động nhân tâm, khiến huyết dịch toàn thân hắn đều sôi sục, không hiểu sao có chút mong đợi.

Hắn cười nói: “Huynh sẽ đợi.”

Văn Kinh ôm đại quy đang co ở góc chưa hiểu chuyện gì, lao ra khỏi sơn động như một cơn gió.



Hai người chính thức tiến vào thời kỳ chiến tranh lạnh.

Chiến tranh lạnh chẳng qua là về mặt tình cảm, còn chuyện nên thảo luận thì cũng không thể chậm trễ.

Quân Diễn Chi nhẹ giọng nói: “Đã lên đường suốt ngày rồi, có mệt không, có muốn nghỉ ngơi chút không?”

“… Không mệt.” Văn Kinh chán nản ủ rũ, chưa qua được bao lâu đã hỏi han ân cần một lần, làm gì có chút không khí của chiến tranh lạnh? Cũng quá không có thành ý đi.

Cậu đổi giọng hỏi: “Sư huynh, mấy năm nay huynh có từng gặp mặt các sư huynh khác không?”

Quân Diễn Chi lộ vẻ lúng túng: “… Từng gặp mấy lần.”

“Vậy thì tốt. Từ nhỏ huynh đã sống cùng các huynh ấy, chắc cũng vô cùng nhớ họ. Các sư huynh có tình cảm sâu đậm với huynh, nhất định sẽ không làm khó huynh.”

Quân Diễn Chi mím chặt môi.

Văn Kinh nhìn hắn một cái, chỉ cảm thấy Quân Diễn Chi rất kỳ lạ, cậu hỏi: “Sư huynh, sao không nói gì đi? Mấy năm nay có phải đã từng xảy ra chuyện gì?”

Quân Diễn Chi cúi đầu không lên tiếng.

Văn Kinh hỏi nửa ngày, Quân Diễn Chi vẫn ngậm miệng như con trai, không moi được nửa chữ, cậu bèn an ủi: “Bất luận từng xảy ra chuyện gì, đều đã là quá khứ, đừng nghĩ đến nữa.”

Quân Diễn Chi run mày, nhẹ ôm Văn Kinh: “Tóm lại, hiện tại chỉ vì đệ huynh mới trở về…”

Mí mắt Văn Kinh giật một cái: “Tuệ Thạch phong cũng là nhà huynh.” Đừng nói mấy lời ngu ngốc này!

Hai người lại lên đường ba ngày, cuối cùng đến địa giới dãy núi Tuần Dương.

Văn Kinh nhìn dãy núi kéo dài không thấy điểm cuối, trong ngực cuộn trào sôi sục, lại như có vô hạn cảm khái hoài niệm: “Lần này trở về, hy vọng không cần phải đi nữa.”

Thần sắc Quân Diễn Chi phức tạp, không nói gì.

“Còn chưa nhận được tin tức của sư phụ sao?”

“Chưa.” Quân Diễn Chi ngẫm nghĩ, thấp giọng tự nói: “Nếu hiện tại trở về, sợ là đúng hợp ý người đó. Nếu mục đích của người đó là [Ngũ Hành Quy Nguyên Kiếm Pháp], nhất định sẽ dùng tính mạng của sư phụ và các sư huynh đệ để uy hiếp huynh.”

Văn Kinh cảm thấy bất an: “Người đó từng hãm hại sư phụ, muốn huynh hiểu lầm sư huynh là thù nhân diệt tộc, cũng chính là có thù hận với sư phụ. Huynh nghĩ liệu có xảy ra chuyện gì chưa?”

“Nếu sư phụ đã xảy ra chuyện, y càng cần phải nghĩ biện pháp để dụ huynh ra.”

Văn Kinh lại hỏi: “Chuyện chúng ta sợ, chính là Tru Tiên tháp trong tay Tịch Phóng. Có cách nào để trộm ngọn tháp đó hay không?”

Quân Diễn Chi nhìn cậu một cái, mím môi nói: “Mấy năm nay, Tịch Phóng tăng phòng hộ cho Tru Tiên tháp cực kỳ nghiêm mật, huynh đã thử nhiều lần, lần nào cũng thất bại.”

“Huynh trộm ngọn tháp đó làm gì…” Văn Kinh nói được một nửa thì cúi đầu ngậm miệng. Mấy năm nay cậu bị nhốt trong Tru Tiên tháp, chắc lòng hắn đã nóng như lửa đốt, đã thế còn ba lần bốn lượt đi trộm tháp, nghĩ thôi cũng thật đáng thương.

Quân Diễn Chi gật đầu: “Người huynh sợ, quả thật chỉ có mình Tịch Phóng. Chẳng qua hiện tại ngọn tháp luôn ở bên người y, không thể nào chế phục y.”

Văn Kinh thở dài: “So với Triệu Ninh Thiên, Thiệu Quân, Lục Trường Khanh, trước nay Tịch Phóng chiếu cố đến sư phụ và Tuệ Thạch phong nhất, năm đó lại từng cứu mạng huynh… không phải nói người đó có thù với sư phụ sao? Nếu không tại sao hãm hại sư phụ, khiến huynh suýt nữa giết ngài?”

“Huynh cũng nghĩ không thông, năm đó người này và sư phụ có thể có thù hận gì.”

Văn Kinh ngẫm nghĩ: “Quân sư huynh, có một chuyện đệ cảm thấy kỳ quái, nhưng gần đây luôn vội tìm huynh, nên không nghĩ kỹ. Huynh có từng nghe nói, mỗi năm Tịch tông chủ đều phải rời khỏi kiếm tông vài ngày, đi tế bái gia tộc?”

“Từng nghe.”

“Hả?”

Quân Diễn Chi nói: “Lúc vừa nghe về chuyện này, huynh cũng từng cảm thấy kỳ quái, từng lén đi theo y một lần. Y chỉ đi một mình, không mang theo tùy tùng, quả thật là vào mộ sơn của Tịch gia, sau ba ngày thì đi ra, không có gì kỳ quái…”

Nói đến đây, hắn lại nhíu mày: “Ba ngày…”

Văn Kinh hỏi: “Tế bái tổ tông gì mà cần tế bái ba ngày? Hoạt động tế lễ của Tịch gia cũng chỉ có một ngày đúng không?”

Quân Diễn Chi cất bước trầm tư hồi lâu, đột nhiên kéo tay Văn Kinh: “Đi! Đi xem thử.”

“Hả? Tự tiện vào mộ địa người ta? Không phải có trận pháp và kết giới bảo vệ sao…”



Mộ địa Tịch gia cách dãy núi Tuần Dương trăm dặm về phía đông, không đến nửa ngày là tới nơi. Nơi này vốn tên là Chu Liên sơn, ngọn núi lớn bên trái nhìn nghiêng như gương mặt người đang ngửa lên trời, ngọn núi lớn bên phải có thác nước ngàn trượng, chính giữa là một viên ngọc, nối liền hai ngọn núi với nhau, linh sơn tú thủy, quả thật là bảo địa phong thủy hiếm có. Thế là nơi này mấy ngàn năm trước bị Tịch gia nhìn trúng, thiết lập kết giới, đời đời dùng để mai táng tổ tiên.

Chu Liên sơn núi xanh nước thẳm, xinh đẹp mê người, không có chút không khí âm trầm nào, làm người ta thoải mái trong lòng.

Quân Diễn Chi và Văn Kinh đứng dưới núi, chỉ tòa đại điện trên núi nói: “Xung quanh đại điện đó có trận pháp, đệ và huynh đều không vào được. Mấy ngàn năm nay lăng mộ của Tịch gia đều xây dựng trên núi đó, chỉ có tu sĩ kim đan trở lên mới đặc biệt xây dựng lăng viên, những người khác chẳng qua là một cỗ quan tài gỗ, một tấm bia đá.”

“Ngọn núi này có thiết lập kết giới, làm sao vào?”

Quân Diễn Chi cười nhạt, lấy từ trong túi trữ đồ ra một cái hộp. Vừa mở ra đã có mấy chục điểm đen nhỏ bay lên, nhanh chóng nhào tới trước, chỉ có duy nhất một điểm xoay chuyển lảo đảo trên không, dường như không tìm được phương hướng.

Văn Kinh vội túm lấy điểm đen nhỏ phản ứng chậm kia: “Đây không phải là con muỗi năm đó cứu đệ sao?”

Con muỗi sợ hãi vô cùng giãy dụa không thôi, dường như đã không còn nhận ra Văn Kinh, không biết tại sao mình lại bị bắt.

“Đây chính là con năm đó đã thả đệ ra khỏi kết giới.”

Văn Kinh không khỏi cảm khái: “Thì ra huynh có nhiều con muỗi như thế.”

“Năm đó chính là chúng mang theo máu của huynh, đi trộn cho người khác uống.” Quân Diễn Chi nhàn nhạt nhìn Huyền Thiên Văn một cái, “Mấy con này rất cẩn thận, cực ít phạm sai lầm. Cho nên, sau khi Mạc Thiếu Ngôn, Hạ Linh, sư phụ xảy ra chuyện, huynh vẫn mãi không hiểu, rốt cuộc xảy ra vấn đề ở đâu.”

Văn Kinh lập tức ngậm miệng, nói một hồi lại nói đến chuyện thương tâm, đúng là đi đâu cũng là lôi, tùy tiện dẫm một cái đều có thể nổ tan xác.

Rất lâu sau, cuối cùng kết giới bị phá ra một lỗ lớn, miễn cưỡng có thể cho người chui vào.

Quân Diễn Chi kéo Văn Kinh nhảy vào Chu Liên sơn: “Chúng ta chia ra tra thử?”

“Ừm, đệ ra hậu sơn.”

Hôm nay gió mát trời trong, vạn dặm không mây, cỏ xanh bích mọc khắp núi, vừa được gió thổi qua đã lay động như sóng gợn trên biển, sóng xanh dễ chịu, làm lòng người khoan khoái.

Chim nhỏ đậu trên bia mộ mọc đầy cỏ xanh rỉa lông, mổ mổ đóa hoa trắng nhỏ mọc giữa kẽ đá, kêu chíu chít. Có vài bia đá đã lâu đời, không còn hoàn chỉnh, nhưng không đáng sợ, mà tạo cảm giác ưu thương nhàn nhạt, có cảm giác người đã mất cũng nên yên nghỉ.

Dường như thứ mà những mộ bia này lưu lại không phải là thê lương cô độc, mà là bụi về bụi, đất về đất, cuối cùng dung hợp vào đại tự nhiên đầy hài hòa và ấm áp.

Văn Kinh chậm rãi phi hành trên núi, miệng đọc chữ trên bia đá.

“Tịch Dung, Tịch Phổ, Tịch Thiếu Thiên… không có chỗ nào kỳ quái…”

Không xa có một lăng viên đã xây sẵn, xung quanh cây xanh mọc thành lùm, dường như còn rất mới, chỉ cỡ khoản mấy chục năm. Văn Kinh nhìn chữ trên cửa lăng viên, tim đập mạnh, nhanh chóng bay tới.

“Lăng mộ của con cháu đời thứ bốn mươi tám, Thanh Hư kiếm tông tông chủ đời thứ sáu Tịch Phóng.”

Mộ địa của bản thân Tịch Phóng!

Văn Kinh dùng thuật truyền thanh gọi Quân Diễn Chi: “Đệ tìm thấy lăng viên của Tịch Phóng rồi. Đem đàn muỗi tới đây đi!”

Trong lăng viên vẫn chưa mai táng ai, bình thường sẽ không thiết lập trận pháp, chỉ thiết một tầng kết giới, ngăn cản người tiến vào. Văn Kinh cẩn thận bước tới một bước, đột nhiên, một cỗ linh khí dồi dào hóa thành lưỡi đao bắn vào cậu!

Nơi này có thiết lập trận pháp!

Văn Kinh kinh sợ, vội vã rút Túc Tâm kiếm ra vung mạnh, hồng quang lưu động, mấy chục lưỡi linh đao lập tức phát ra tiếng phụt phụt như lửa, bị kiếm khí đánh tan, rớt xuống đất.

Nhưng có một lưỡi linh đao đâm trúng Văn Kinh, làm tràn máu tươi.

Quân Diễn Chi bồng bềnh đáp xuống sau lưng cậu: “Tịch Phóng thiết lập trận Vạn Nhẫn.”

Văn Kinh rút linh đao trên vai xuống, nhíu mày nói: “Sư huynh, huynh có phá giải được không?”

“Phá giải thì không khó, chỉ là sợ bị Tịch Phóng nhìn ra, không bằng cứ thế xông vào.” Quân Diễn Chi nhìn Văn Kinh, thấp giọng nói: “Qua đây ôm huynh.”

Văn Kinh: “…” Ôm cái mông huynh.

Mấy chục con muỗi bu lên kết giới như đám mây đen nhỏ, bận rộn bay qua bay lại. Không bao lâu, kết giới lại bị phá ra một cái lỗ, theo phân phó của Quân Diễn Chi, có thể cho hai người ôm sát nhau đi vào.

Quân Diễn Chi nói: “Qua ôm huynh.”

Văn Kinh phẫn nộ nhìn hắn.

Hiện tại chính là lúc mấu chốt cậu tranh đoạt địa vị với hắn, hắn bảo cậu qua, thì cậu phải qua sao? Vậy tương lai không phải sẽ bị hắn ăn chắc rồi à? Cậu cũng học theo dáng vẻ thản nhiên của Quân Diễn Chi: “Huynh tới ôm đệ.”

“…”

Hai người chính thức chìm vào giằng co.

Trong nhất thời, chỉ nghe tiếng chim kêu ríu rít, tiếng gió thổi lá cây sàn sạt.

Văn Kinh vốn không để ý việc ai ở trên, ai ở dưới, nhưng người này nhiều lần châm lửa xong rồi chạy, làm sao mà nhịn cho nổi, nhất định phải giáo huấn hắn một chút, để hắn biết quy củ.

Quân Diễn Chi nhẹ giọng nói: “Đệ tới ôm huynh trước, đợi lát lúc ra ngoài, huynh lại đến ôm đệ.”

Văn Kinh thầm nói hai người đến để làm chính sự, làm lỡ thời gian đã là không nên, lẽ nào phải vì vấn đề mặt mũi mà ầm ĩ cả ngày sao? Huống chi câu nói của Quân Diễn Chi cũng là đúng lý hợp tình, nên cậu bán tín bán nghi gật đầu đáp ứng: “Nói phải giữ lời.”

Cậu bước lên mấy bước, ôm chặt eo Quân Diễn Chi, lại dặn dò: “Lúc ra, huynh cũng phải ôm đệ như thế.”

Quân Diễn Chi gật đầu cười đáp: “Nếu tất yếu, huynh tự nhiên sẽ không nuốt lời.

Một lọn linh khí lập tức bao lấy toàn thân Văn Kinh.

Tu vi của Quân Diễn Chi cao thế nào, quả thật Văn Kinh không thể tưởng tượng được. Cậu ôm lấy Quân Diễn Chi nhanh chóng lao vào trong lăng viên, chỉ nghe xung quanh truyền đến tiếng gõ mãnh liệt, nhưng bị lọn linh khí ngăn cản, không thể xuyên vào.

Cuối cùng, linh khí tan đi, một đình viện trang nhã lọt vào tầm mắt hai người.

Văn Kinh ngẩn ngơ nhìn cảnh tượng trong viện, lông tơ toàn thân dựng đứng, nỗi sợ hãi quái dị lan phủ toàn thân, ách giọng nói: “Sao lại thế này? Đây rõ ràng là, rõ ràng là…”

Quân Diễn Chi cũng sửng sốt, sắc mặt lập tức âm trầm.

Tịch Phóng chắc chắn là kẻ đứng sau màn không cần phải nghi ngờ nữa!

Còn rốt cuộc tại sao muốn hãm hại Đoàn Hiên, cuối cùng cũng đã có chút manh mối.

Đọc truyện chữ Full