Lễ Khất Xảo ngày 7 tháng 7, Ngự Điểm Phòng trên dưới đều thập phần bận rộn. Ngoại trừ điểm tâm dâng lên cho hoàng hậu nương nương, các nàng vào ngày này còn phải làm một số lượng lớn Xảo Quả* để hoàng hậu nương nương có thể đem ra thết đãi khách.
Cách làm Xảo Qủa: đầu tiên đem đường trắng cho vào nồi rồi đun chảy ra, tạo thành nước đường. Tiếp theo trộn chung với bột mì, vừng rồi ngắt ra từng khối nhỏ, tạo hình, rồi quét thêm một lớp mỡ phía trên để khi nướng bánh sẽ có một màu vàng óng tuyệt đẹp. Tuy cách làm cũng không khó mấy nhưng phải làm với một số lượng lớn nên nhóm người Lâm Gia Bảo đã phải dậy thật sớm để làm việc.
“An Trúc, ngươi khoan làm đã, mau cùng ta đem Tổ Yến Cao dâng lên cho Hoàng hậu nương nương.” Lâm ma ma đưa cho An Trúc một cái thực hạp.
“Vâng, ma ma đợi con một chút.” Lâm Gia Bảo đem đồ trong tay bỏ xuống, đi rửa tay cho thật sạch.
“Lâm ma ma, người mang con cùng theo đi.” Ngọc Lang cầu Lâm ma ma. Hôm nay là lễ Khất Xảo, nàng còn cố ý đem một cái hà bao đã được thuê vô cùng tinh xảo đeo bên người, chỉ hi vọng trước mặt hoàng hậu nương nương có thể bộc lộ tài năng của mình.
“Không cần, đã có An Trúc đi theo ta rồi. Các ngươi ba người lo mà đi làm Xảo Qủa đi.” Lâm ma ma không thèm để ý đến lời thỉnh cầu của nàng, tâm tư của Ngọc Lang thế nào làm sao mà bà không biết cơ chứ.
Ngọc Lang nhìn thấy Lâm ma ma đem An Trúc rời đi, trong lòng không khỏi tức giận cùng bất bình.
Khi Lâm ma ma mang theo Lâm An Trúc đến chủ điện ở Vĩnh Thọ Cung đã thấy Chu ma ma đứng đợi phía bên ngoài.
“Lâm ma ma bà đã tới, Hoàng hậu nương nương cùng Thái tử điện hạ đang ở bên trong chờ điểm tâm của bà đấy.” Chu ma ma nháy mắt ra hiệu với Lâm ma ma.
“Ngươi chắc là An Trúc đi, nghe Lâm ma ma nói tay nghề làm điểm tâm của ngươi rất khá.” Chu ma ma cười tủm tỉm nhìn về phía An Trúc, đối với ngoại hình của y vô cùng vừa lòng, thầm nghĩ, như vậy bà liền có thể hoàn thành nhiệm vụ hoàng hậu nương nương giao rồi.
“Chu ma ma hảo.” Lâm Gia Bảo tiến lên vấn an Chu ma ma, đối với lời khích lệ của bà cũng chỉ biết nở nụ cười ngại ngùng.
Lâm ma ma đang đi phía trước bỗng ôm bụng gập người. “Ai u, sao tự nhiên lại đau bụng quá…”
Lâm Gia Bảo thấy vậy thì lo lắng chạy đến đỡ Lâm ma ma. “Ma ma, người làm sao vậy?”
“Ai u, bụng bỗng nhiên thấy không thoải mái,…An Trúc, ngươi với Chu ma ma vào trước đi. Ta không thể đi gặp Hoàng hậu nương nương với Thái tử điện hạ bằng cái dạng này, thật quá thất lễ.” Lâm ma ma nói với An Trúc.
“Nhưng sức khỏe của Lâm ma ma quan trọng hơn.” Lâm Gia Bảo lo lắng.
“Không sao, ta chỉ cần nghỉ ngơi một chút là được rồi. Ngươi mau đi đi.” Lâm ma ma nói.
“Vâng ạ.” Lâm Gia Bảo cầm theo thực hạp cùng Chu ma ma tiến vào chủ điện.
Trong chủ điện hoàng hậu đang ngồi nói chuyện cùng Thái tử thì thấy Lâm Gia Bảo đã bưng điểm tâm tiến vào, y tiến đến trước mặt bà cúi đầu hành lễ. “Ngự Điểm Phòng Lâm An Trúc, khấu kiến Hoàng hậu nương nương và Thái tử điện hạ.”
“Miễn lễ.” Hoàng hậu cẩn thận đánh giá y một phen, quả nhiên giống như lời Chu ma ma đã nói, đứa nhỏ này có dung mạo rất ưa nhìn.
Hoàng hậu vừa nhìn thấy điểm tâm tạo hình chim hỉ thước thì hỏi. “Đây là điểm tâm gì? Tạo hình quả thực rất hợp với thời điểm hiện tại.”
“Hồi Hoàng hậu nương nương, đây là Tổ Yến Cao. Chỉ dùng kẹo mạch nha, tổ yến, đường cùng cao phấn làm thành, hương vị thanh thanh điềm điềm. Hôm nay là Lễ Khất Xảo, vì vậy nên chúng thần dùng hình chim hỉ thước để tạo hình cho bánh.” Lâm Gia Bảo cẩn thận trả lời.
Hoàng hậu thấy y trả lời đâu vào đấy, cũng không biểu lộ sự bối rối cùng khiếp đảm, sự hảo cảm của bà với y cũng vì vậy mà tăng lên thêm vài phần.
Hiên Viên Hãn Thừa nhìn chăm chú khuôn mặt nhỏ nhắn nhu thuận của Lâm Gia Bảo. “Ngươi tiến cung bao lâu rồi? Cảm thấy trong cung thế nào? Có quen không?”
“Hồi Thái tử điện hạ, An Trúc tiến cung đã hơn một năm. Đã quen với cuộc sống trong cung rồi ạ. Trong cung sống rất tốt, thần còn được Lâm ma ma dạy một số cách để làm điểm tâm nữa.”
Hiên Viên Hãn Thừa tiếp tục hỏi. “Ngươi là người nơi nào? Nhà ở đâu? Trong nhà có những ai? Bao nhiêu huynh đệ tỉ muội?”
“An Trúc là người huyện Phái thuộc Từ Châu, nhà nằm ở Lâm gia thôn, cách huyện Phái cũng không xa. Trong nhà có cha và mẹ, có có một ca ca và tỉ tỉ, thêm một đệ đệ và muội muội.” Lâm Gia Bảo thành thật trả lời.
Những lời Lâm Gia Bảo nói, kỳ thực Hiên Viên Hãn Thừa đều biết cả rồi. Hắn chỉ lo chăm chú nhìn đôi môi nhỏ nhắn của bảo bối đang không ngừng hé ra hợp lại trước mắt, trong lòng một mảng lửa nóng.
“Nhà của ngươi quả nhiên tử tự thịnh vượng a.” Hiên Viên Hãn Thừa đem bốn chữ ‘tử tự thịnh vượng’ nhân mạnh, vô cùng thâm ý nói.
Hoàng hậu nghe xong lời của Thái tử cũng rất vừa lòng gật đầu. “Nương ngươi quả nhiên là một người có phúc khí.”
“Ngươi cũng là một người có phúc, cầm đi, ta ban cho ngươi.” Hiên Viên Hãn Thừa đem một khối ngọc bội như ý ra đưa cho Lâm Gia Bảo.
Lâm Gia Bảo vừa nhìn thấy khối ngọc bội liền sửng sốt, ngốc lăng nhìn.
“Thái tử điện hạ ban cho ngươi, sao còn không mau tạ ơn?” Chu ma ma đẩy nhẹ An Trúc một cái.
“Tạ ơn Thái tử điện hạ!” Lâm Gia Bảo ôm lấy khối ngọc bội, mỉm cười đầy ngọt ngào. Đây là lần đầu tiên y đi một mình mà được ban thưởng đó a.
Hoàng hậu cùng Chu ma ma nhìn nhau, cả hai đều biết Thái tử rất vừa lòng với người này. “Hôm nay điểm tâm làm không tồi, Chu ma ma, dẫn y đi xuống dưới lĩnh thưởng đi.”
“Vâng ạ.”
Hoàng hậu nhìn vẻ mặt hài lòng của Thái tử cũng rất yên tâm. “Cứ như vậy đi.”
“Vâng, mẫu hậu, cứ chọn y đi. Cảm tạ mẫu hậu đã xem xét giúp nhi thần. Tuổi có chút nhỏ, nhưng như vậy sẽ dễ dạy dỗ hơn.” Hiên Viên Hãn Thừa nhìn về phía mẫu hậu đầy cảm kích.
“Con thích là tốt rồi, ta sẽ đi nói với phụ hoàng con, nếu không có việc gì ý chỉ sẽ được ban xuống.”
Lâm Gia Bảo vừa bước ra khỏi chủ điện Vĩnh Thọ Cung đã nhìn thấy Lâm ma ma đang đứng chờ gần đó, y nhanh chóng bước đến. “Ma ma, người đã khỏe hơn chưa?”
“Đã tốt hơn nhiều rồi. Còn ngươi? Một mình đi có sợ không?” Lâm ma ma hỏi.
“Không ạ. Hôm nay Hoàng hậu nương nương còn khen điểm tâm chúng ta làm ngon nữa đó! Hoàng hậu nương nương và Thái tử điện hạ còn hỏi con rất nhiều rất nhiều điều. Ma ma xem, đây là ban thưởng của Hoàng hậu nương nương, còn khối ngọc bội này là do Thái tử điện hạ ban cho.” Lâm Gia Bảo nhanh chóng đem một bao bạc giao cho Lâm ma ma, còn đem khối ngọc bội ra cho bà xem.
Lâm ma ma nhìn khối ngọc bội một hồi liền trả lại cho y. “Đây là đồ Thái tử điện hạ ban cho, ngươi phải giữ cho thật tốt.”
Sau khi hoàng hậu đem mọi chuyện nói cho hoàng đế nghe, ông cũng cảm thấy phương pháp này rất tốt. Lập tức cho người đi điều tra bối cảnh nhà Lâm An Trúc, chỉ khoảng một hai ngày đã xong. Từ cuộc sống từ nhỏ của An Trúc đến trong nhà y có mấy người, thân thích này nọ thậm chí cả tổ tông của y từ mấy đời trước cũng được điều tra rành mạch.
“Tử Đồng, lần này nàng chọn người không tồi.” Hoàng đế khen. Lâm gia nhiều đời đều lấy việc làm ruộng để kiếm sống, gia cảnh trong sạch. Năm nay đại ca Lâm gia còn thi đậu tú tài, thành tích xuất sắc, năm sau rất có thể sẽ đậu tiếp. Hoàng đế ông vẫn luôn thích chiêu mộ nhân tài. “Về sau cũng sẽ trở thành quan, như vậy thân phận cũng không quá kém.”
“Đúng vậy, Hoàng thượng. Nhà này quả thực tử tự thịnh vượng a. Người xem, Trương thị còn sinh được một đôi long phụng thai, quả thực vô cùng có phúc khí.” Hoàng hậu cũng thật vừa lòng.
“Tử Đông nàng xem, đại tỷ Lâm gia vào năm trước cũng vừa sinh được một đôi long phụng thai.” Hoàng đế vô cùng vừa lòng.
“Nếu có thể sinh cho Thừa nhi của chúng ta một đôi long phụng thai thì thật tốt.” Hoàng hậu cảm thán.
Hoàng đế suy nghĩ, quả thực trong suốt lịch sử của Hiên Viên vương triều chưa có đời đế vương nào sinh được long phụng thai cả. “Nếu quả thực có thể long phụng trình tường, trẫm nhất định sẽ thưởng cho y thật hậu, ha hả!”
Hoàng hậu tính tính, ngày 5 tháng 8 là ngày lành, liền gọi ma ma phía dưới nhanh chóng đi an bài.
Chạng vạng ngày hôm này, một đạo thánh chỉ của hoàng hậu nương nương giáng xuống làm phá vỡ sự bình tĩnh ở Ngự Điểm Phòng.
Lâm Gia Bảo vừa nghe được ý chỉ của hoàng hậu thì thấy cả người đều mơ mơ hồ hồ cả lên.
“An Trúc, mau quỳ xuống tạ ơn. Sáng sớm ngày mai sẽ có ma ma chuyên trách đến đón ngươi.” Chu ma ma tự mình đến đây đọc ý chỉ của hoàng hậu nương nương.
“Tạ Hoàng hậu nương nương ân điển.” Gương mặt của Lâm Gia Bảo lúc này đã trắng bệch, vội quỳ xuống tạ ơn.
“Chu ma ma bà xem, đứa nhỏ này bị cao hứng làm đến choáng váng rồi, ha hả.” Lâm ma ma tiến lên nâng An Trúc dậy, cười cười với Chu ma ma.
Chu ma ma cũng không để ý nhiều, trước khi đi còn hảo tâm nhắc nhở. “Các ngươi buổi tối nên chuẩn bị một chút, đừng để nhóm ma ma ngày mai phải chờ.”
Khi Chu ma ma đã đi xa. Chỉ nghe òa một tiếng, Lâm Gia Bảo đã bật khóc.
“Ma ma, con rất sợ…”Lâm Gia Bảo nói xong lại tiếp tục khóc.
Ngọc Sương các nàng thấy vậy thì nhanh chóng vây quanh y, chúc mừng y, cố gắng dỗ y đừng khóc.
“Đây là chuyện tốt trời cho, người khác còn cầu không được, ngươi khóc làm gì!” Ngọc Lang chanh chua nói.
“Ma ma, con về sau không thể xuất cung nữa rồi. Ô ô…” Lâm Gia Bảo không biết làm tiểu thị bên người Thái tử điện hạ là như thế nào, y chỉ biết, y không thể xuất cung nữa rồi.
“Con rất nhớ gia đình, con muốn sau này cùng họ đoàn tụ, họ vẫn còn đang chờ con về.” Lâm Gia Bảo đã khóc đến không thở nổi.
“An Trúc, đừng khóc nữa. Ngươi về sau chính là người của Thái tử điện hạ, về sau sẽ được sống tốt. Cũng không nhất thiết là ngươi sẽ không được xuất cung, cũng đâu ai nói ngươi không thể gặp lại người nhà cơ chứ.” Lâm ma ma một bên vỗ vỗ lưng y, một bên nhỏ giọng an ủi.
“Đúng vậy, đừng khóc nữa. Mắt bị ngươi khóc làm xấu luôn rồi nè.” Ngọc Sương ôn nhu an ủi y, còn vươn tay định cầm một chén trà cho y uống thì thấy trà đã lạnh tự bao giờ. “Ngọc Lang, muội giúp ta thêm nước ấm vào đi.”
“Đúng vậy An Trúc, nghe lời ma ma. Đây là ý chỉ của Hoàng hậu nương nương, chúng ta ai cũng không thể kháng lại. Ngươi chỉ có thể chấp nhận, nếu ngươi kháng chỉ, không những một mình ngươi bị tội mà còn lây sang cho người nhà nữa. Chính mình ngẫm lại cho kĩ đi.” Lâm ma ma hơi nghiêm khắc nói với y.
“Ô ô ô……con đã biết rồi, ma ma ….ô ô…” Lâm Gia Bảo cũng biết Lâm ma ma cũng chỉ muốn tốt cho y, nhưng nước mắt không thể nào kiềm lại được.
Ngọc Lang bưng khay đựng ấm trà nóng đi đến, trong lòng không khỏi ghen tị. Vì cái gì An Trúc lại mệnh tốt như vậy! Còn không phải do Lâm ma ma thường dẫn y đến diện kiến hoàng hậu nương nương hay sao, nếu là nàng, chắc chắn người được chọn hôm nay chính là nàng!
Ngọc Lang càng nghĩ càng không cam lòng, nhìn ấm nước sôi trước mặt, trong lòng không khỏi toát lên một ý nghĩ độc ác, nếu gương mặt của An Trúc bị hủy…
“Trà đến đây.” Ngọc Lang bưng khay đựng một ấm trà nóng, cẩn thận đi đến. Đợi đến khi đến trước mặt An Trúc rồi thì giả vờ không cẩn thận, cả người ngã về phía trước, đem nước trà nóng hất vào khuôn mặt của An Trúc.
“Ai nha! Cẩn thận!” Mọi người nhanh chóng kéo An Trúc ra. Lâm Gia Bảo cũng theo bản năng vươn tay lên che mặt lại.
“An Trúc, ngươi không sao chứ? Có chỗ nào bị bỏng không?” Lâm ma ma khẩn trương nhìn y.
“Ma ma, tay con đau quá.” Qủa thực tay của Lâm Gia Bảo đã bị nước sôi làm sưng đỏ một mảng.
“Mau ngâm vào nước lạnh, nhanh đem dược trị phỏng đến đây.” Lâm ma ma nhanh chóng kéo An Trúc đến cạnh một cái ao nhỏ.
“Để con đi lấy dược trị phỏng!” Ngọc Linh nhanh chóng chạy vọt đi.
Lâm ma ma tiến đến chỗ Ngọc Lang đang ngã trên đất, vung tay cho nàng một cái tát. “Ngoc Lang, ngươi làm cái gì vậy hả!”
Ngọc Lang bụm mặt, nàng không thể tin được, ma ma chưa bao giờ đánh nàng cả. “Ma ma, con…..con không phải cố ý, chỉ là vấp chân mà thôi.” Ngọc Lang nghẹn ngào nói.
Lâm ma ma dù sao cũng là một ma ma lão thành trong cung, thực gải còn không nhận ra hay sao? Ngọc Lang cư nhiên nổi lên tâm tư độc ác như thế, sợ là không thể để nàng lại….
Ngọc Sương một bên giúp An Trúc tẩy rửa tay cũng dùng ánh mắt đầy thất vọng nhìn về phía Ngọc Lang.
“Thuốc mỡ trị phỏng đến rồi đây.” Ngọc Linh cầm thuốc mỡ chạy trở về.
Lâm ma ma nhanh chóng thượng dược cho An Trúc, may mắn vết thương cũng không nghiêm trọng, chỉ có chút sưng đỏ, cũng không nổi mấy cái nhọt nước.
“An Trúc, ma ma giúp ngươi chuẩn bị đồ đạc, dù sao tay ngươi hiện tại không nên cử động, vẫn là nên nghỉ sớm chút đi.” Lâm ma ma kéo An Trúc rời đi.
“Ma ma, để con đến giúp người.” Ngọc Sương cũng bước đi, hoàn toàn không thèm nhìn Ngọc Lang vẫn còn đang quỳ trên mặt đất.
“Ma ma, con cũng đi…”Ngọc Linh nhanh chân chạy theo sau, nàng tuy tín tình trẻ con nhưng cũng không ngốc, khi nãy một bình trà nóng rõ ràng là nhắm vào mặt của An Trúc. Ngẫm lại thực sự rất tức giận, sao Ngọc Lang có thể làm như vậy a!
Trong nội thư phòng ở Đông Cung Thái tử, Hiên Viên Hãn Thừa vừa nhận được tin tức Lâm Gia Bảo bị phòng, ánh mắt nháy cái liền trở nên lạnh lẽo. Sau khi đọc đến việc vết thương cũng không mấy nghiêm trọng tâm mới thoáng buông.
“Nguyên Phúc, ngươi đã dặn dò ma ma giáo dẫn chưa?” Hiên Viên Hãn Thừa hỏi Nguyên Phúc.
“Hồi Thái tử điện hạ, hai ma ma kia thần đã dặn dò hết cả rổi.”
“Ngươi nhanh đem thuốc trị thương tốt nhất đưa qua đó cho ta.” Hiên Viên Hx Thừa phân phó Nguyên Phúc.
“Vâng ạ.” Nguyên Phúc nhanh chóng lui ra.
Hiên Viên Hãn Thừa lại phất tay gọi ám vệ. “Nói với Lâm ma ma, cái cung nữ kia nhờ bà xử lý giúp, nếu bà ấy không xuống tay được, ngươi nhớ phải giúp bà.”
Bất cứ ai muốn tổn thương bảo bối của hắn, đều phải trả giá bằng đại giới.
Bên ngoài thư phòng thị vệ bỗng kêu lên thông báo. “Khâu ma ma cầu kiến.”
“Cho bà ấy vào.” Khâu ma ma là ma ma quản sự trong cung mẫu hậu, năm nay đã gần 40. Thái độ làm người nghiêm cẩn, làm việc lão luyện, vô cùng nổi danh. Đông Cung Thái tử có thể xử lý sạch sẽ như vậy đa phần đều nhờ công lao của bà, khiến hậu viện ở Đông Cung an phận không ít. Từ khi Thái tử phi ‘bị bệnh liệt giường’, toàn bộ việc trong Đông Cung đều được giao hết cho bà quản lý.
“Khấu kiến Thái tử điện hạ, lão nô đến xin chỉ thị của ngài. Lâm tiểu chủ mà Hoàng hậu nương nương ban cho người sẽ được an bài trong viện nào?” Khâu ma ma khấu kiến Thái tử xong thì nhanh chóng nói ra lý do của mình.
“Hậu viện hiện tại bất ổn không yên, cứ cho y đến Bình Nhạc Uyển luôn đi. Ngươi mau cho người đem chủ điện bố trí lại một chút.” Hiên Viên Hãn Thừa đã sớm dự liệu trước cả rồi, Bình Nhạc Uyển nằm rất gần nội thư phòng của hắn, từ khi hắn trọng sinh đến nay, đó cũng là nơi thanh tịnh nhất. Cảnh sắc xung quanh cũng rất đẹp, cách hậu viện cũng khá xa. Hắn thực sự không muốn đám nữ nhân rắn rết kia đụng chạm chút nào đến bảo bối của hắn.
“Đem phòng ngủ ở đó bố trí vui mắt một chút, nhớ chọn thêm hai cung nữ tư chất tốt cùng với thái giám theo hầu y, về sau Bình Nhạc Uyển sẽ dùng chung tiểu trù phòng với nội thư phòng.” Hiên Viên Hãn Thừa tiếp tục phân phó.
Khâu ma ma vừa nghe hắn nói xong thì biết ngay, vị này đối với Lâm tiểu chủ không hề sơ sài. Trong lòng tính toán, về sau đối xử với Lâm tiểu chủ chắc bà phải cẩn thận hơn một chút rồi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Sủng Nhĩ Bất Cú
Chương 9: Ý chỉ…
Chương 9: Ý chỉ…