Lâm Gia Bảo hiện tại quả thật mệt muốn chết, ngồi ở trên giường mà cảm thấy xương cốt muốn rời cả ra, tay chân cũng đau muốn chết.
Lâm Gia Bảo cùng Hoàng hậu nương nương im lặng ở trong phòng nghỉ ngơi. Y bỗng nhiên cảm thấy khát nước, hôm nay y vẫn chưa dùng qua ngọ thiện, hiện tại đã gần chiều, hai người bọn họ lúc này còn không biết phải trốn bao lâu… Tốt nhất là vẫn nên đi kiếm chút gì đó để ăn…
“Hoàng hậu nương nương, ngài hẳn là đói bụng rồi đi, để An Trúc đến phòng bếp trong Tây Li cung xem có gì cho ngài ăn không.” Lâm Gia Bảo nói với Hoàng hậu.
Hoàng hậu cũng cảm thấy trong bụng hơi đói. “An Trúc ngươi đi nhớ phải cẩn thận, đi nhanh về nhanh…”
Lâm Gia Bảo đem đại đao mình cầm nãy giờ giao cho Hoàng hậu. “Đao này Hoàng hậu ngài cầm để phòng thân, An Trúc rất nhanh sẽ trở lại.”
Lâm Gia Bảo nhẹ nhàng mở cửa phòng, hạ thắt lưng chui ra ngoài, cẩn thận đóng cửa lại, chạy nhanh đến phòng bếp trong Tây Li cung.
Hoàng hậu ở trong phòng nhìn cây đại đao trong tay mà xuất thần…
Phòng bếp ở Tây Li cung cũng đồng dạng những căn phòng khác, đều đã lâu không sử dụng, trên bếp lửa cũng đã đóng một tầng bụi. Lâm Gia Bảo tìm một hồi cũng không thấy được thứ gì ăn, chỉ thấy được một túi gạo trắng cùng một ít bột mì, đường, muối cùng dầu cải. Lâm Gia Bảo suy nghĩ nửa ngày liền quyết định dùng chúng làm thành hai món ăn đơn giản.
Lâm Gia Bảo quay lại phòng bếp, trước dọn dẹp một cái bếp, sau đó đi rửa nồi cùng bát. Lâm Gia Bảo làm mọi thứ đều tận lực cẩn thận, không để tiếng động phát ra quá lớn.
Lúc nhóm lửa Lâm Gia Bảo cũng thấp thỏm không thôi, chỉ sợ động tĩnh quá lớn sẽ dẫn người xấu tìm đến. Tay y lúc này đã ướt đầy mồ hôi, nhanh chóng đem gạo nấu thành cháo, bỏ thêm vào chút đường. Sau đó lại đem bột mì nhào mịn, tạo thành bánh bột ngô, rồi lại lấy dầu cải chiên lên, rắt lên trên chút muối. Chẳng mấy chốc, cả căn phòng đều ngập trong mùi dầu cải.
Bụng Lâm Gia Bảo lúc này không ngừng kêu, nuốt nuốt nước miếng nhưng chỉ dám ngửi mùi hương rồi đi tìm một cái thực hạp bỏ tất cả vào.
Lâm Gia Bảo đeo trên lưng một cái thực hạp, trên tay là một nồi cháo ngọt, khi đi đến căn phòng mà Hoàng hậu nương nương đang ngẩn người thì hoàng hôn cũng đã buông xuống.
Hoàng hậu ở trong phòng luôn luôn lo lắng, nàng cứ chờ đợi, thời gian cứ lần lượt trôi qua…Hoàng hậu trong lòng không ngừng niệm Phật…Khẩn cầu Phật tổ phù hộ đứa nhỏ thiện lương kia…
Hoàng hậu biết trong lòng Lâm tiểu thị cũng rất sợ hãi, thế nhưng y vẫn đem món vũ khí phòng thân duy nhất của mình cho nàng. Một mình ra ngoài đối mặt với nguy hiểm, nếu lỡ gặp phải tặc nhân…Hoàng hậu thật không dám nghĩ tiếp, lo lắng cứ nối tiếp lo lắng…
Khi thấy Lâm Gia Bảo đã trở lại, trong lòng nàng không khỏi thở dài nhẹ nhõm. “An Trúc, ngươi cuối cùng đã trở lại, có gặp phải nguy hiểm gì không?”
“Hoàng hậu ngài đừng lo lắng, An Trúc không sao, khi đi cũng không gặp tặc nhân, xem ra Tây Li cung vẫn còn an toàn.” Lâm Gia Bảo đem nồi cháo đặt lên bàn, thực hạp trên lưng cũng đem xuống.
Hoàng hậu nghe xong cũng cảm thấy an lòng không ít.
“Hoàng hậu nương nương, đây là nhưng gì tìm thấy ở trù phòng, An Trúc đem chúng làm thành cháo cùng bánh bột ngô, có chút đơn sơ, thỉnh Hoàng hậu thứ lỗi.” Lâm Gia Bảo múc ra một chén cháo đưa cho Hoàng hậu, lại đem bánh ngô từ trong thực hạp lấy ra, chuẩn bị hầu hạ Hoàng hậu dùng bữa.
Hoàng hậu bưng bát uống một ngụm, sau một hồi mạo hiểm, không có gì tốt đẹp hơn việc được uống một ngụm cháo nóng. Gạo nấu cháo đã được ninh vừa phải, hương vị vừa ngọt ngào lại ngon miệng, Hoàng hậu ăn cháo mà ngọt ở trong lòng, ấm ở trong tâm.
Nàng nhìn về phía Lâm Gia Bảo. “An Trúc, ngươi cũng ngồi xuống ăn đi, hiện tại tình huống vẫn chưa xong, đừng cứ đứng đó, một hồi thức ăn lạnh sẽ không ngon.”
“Hoàng hậu nương nương ngài cứ ăn trước đi, An Trúc đợi ngài ăn xong rồi sẽ ăn sau…” Lâm Gia Bảo không chịu ngồi xuống.
Hoàng hậu đem y kéo xuống, đưa qua một cái bánh ngô. “Nhanh ăn, hôm nay vất vả cho ngươi rồi.”
Lâm Gia Bảo dưới sự khuyên nhủ của Hoàng hậu, hai ba cái liền đem bánh ngô ăn hết.
“An Trúc ngươi làm đồ ăn thật ngon, đây là món cháo ngon nhất bổn cung từng ăn.” Hoàng hậu cắn một miếng bánh ngô, uống một ngụm cháo, trong lòng thầm nghĩ, bản thân quả nhiên đã làm khó đứa nhỏ này rồi….
Lâm Gia Bảo bị lời khen này làm cho ngượng ngùng. “Cũng không tốt như Hoàng hậu nương nương nói vậy đâu…”
Chờ dùng xong thiện, Lâm Gia Bảo lại đi đun chút nước cho Hoàng hậu rửa mặt. Lúc sau Lâm Gia Bảo lại cùng Hoàng hậu rút vào trên giường. Ban đầu y vốn kiên trì ngủ ở phòng cách vách nhưng Hoàng hậu lại không đồng ý. Nàng nói với Lâm Gia Bảo. “Ngươi cái đứa nhỏ này, hôm nay liền cùng nằm với bản cung, ít nhất hai người chúng ta khi gặp chuyện vẫn có thể giúp đỡ lẫn nhau…”
Lâm Gia Bảo ngoan ngoãn leo lên giường nằm, Hoàng hậu vuốt gương mặt đã lạnh như băng của y. “Mặt như thế nào lại lạnh như vậy…”
Trong phòng không có chậu than, quả thật lạnh vô cùng. Trên giường chăn cũng mỏng, Hoàng hậu vậy mà còn phân cho Lâm Gia Bảo nửa cái chăn.
Lâm Gia Bảo thấy vậy liền lên tiếng. “Hoàng hậu nương nương, An Trúc không lạnh, ngài trước cứ dùng đi.”
Lâm Gia Bảo khi nãy cõng Hoàng hậu, trên lưng ra rất nhiều mồ hôi, lúc này gió lạnh thổi vào khiến y không ngừng run rẩy.
Hoàng hậu cũng cảm nhận được sự run rẩy của y. “Đều đã lạnh thành thế này…” Nàng ôm lấy Lâm Gia Bảo, dùng chăn bao lấy hai người lại.
Lâm Gia Bảo cảm nhận được cái ôm ấm áp của Hoàng hậu, tựa như….cái ôm của mẫu thân y vậy….
“Hôm nay hẳn là bị dọa rồi đi…” Hoàng hậu nhẹ giọng hỏi Lâm Gia Bảo. Nàng thấy Lâm Gia Bảo bất quá cũng mới 14 tuổi, cư nhiên hôm nay lại có thể biểu hiện như vậy, đợi về sau bình ổn rồi, phải hảo hảo ngợi khen Lâm tiểu thị một phen.
“Ân.” Lâm Gia Bảo thành thật gật đầu.
“Đây là hoàng cung, việc tranh đấu để giành ngôi hoàng đế là việc không thể tránh khỏi.” Hoàng hậu thở dài.
Lâm Gia Bảo hiện tại bình tĩnh lại liền có chút lo lắng cho nhóm người Nguyên Khánh, không biết họ giờ thế nào rồi.
Hoàng hậu thấy lời mình nói hiện tại có chút trầm trọng, nhanh chóng chuyển đề tài. “Ta nghe Thừa Nhi gọi ngươi là Gia Bảo, đó hẳn là tên trước kia của ngươi đi?”
“Hồi Hoàng hậu nương nương, đúng vậy, An Trúc nguyên danh tên là Lâm Gia Bảo.” Lâm Gia Bảo trả lời.
“Tên nghe thật hay, hẳn là cha nương ngươi rất yêu thương ngươi.” Hoàng hậu nghe cái tên Lâm Gia Bảo liền biết y ở nhà nhất định được mọi người yêu thương.
“Cha nương rất hiểu cho nô tài*, ca ca cùng tỷ tỷ thì luôn bảo vệ nô tài.” Lâm Gia Bảo khi nói về người nhà gương mặt không khỏi hạnh phúc.
“Ta về sau cũng sẽ gọi ngươi là Gia Bảo, Gia Bảo…ngươi vì sao phải tiến cung vậy?” Hoàng hậu có chút tò mò, nếu gia đình Lâm Gia Bảo yêu thương y như vậy, chắc chắn họ sẽ không để đứa nhỏ nhà mình tiến cung.
Lâm Gia Bảo nhỏ giọng đem chuyện phát sinh từ nhà tiểu thúc lđl cùng lý do vì sao y phải tiến cung lần lượt kể cho Hoàng hậu nghe.
Hoàng hậu nghe xong, liền nói. “Qủa là một đám thân thích không ra gì. Nhưng nếu như ngươi không vì vậy mà tiến cung, ta hôm nay cũng không may mắn trốn thoát được như bây giờ…”
Sắc trời nhanh chóng tối dần, hai người Lâm Gia Bảo cũng không dám đốt đèn, ở trong căn phòng hôn ám nhỏ giọng nói chuyện. Lâm Gia Bảo đem vài việc vặt xảy ra tại quê của mình kể cho Hoàng hậu nghe. Hoàng hậu rất thích nghe những chuyện này, nàng từ nhỏ đã sống tại kinh thành, chưa từng ra kinh bao giờ. Khi nghe đến những chuyện của Lâm Gia Bảo liền cảm thấy thật mới lạ.
Lâm Gia Bảo đang kể khi xưa cùng ca ca tỷ tỷ lên rừng hái trái cây, hương vị trái cây ngon đến thế nào, vv… thì phòng cách vách bỗng truyền đến âm thanh. Lâm Gia Bảo nhanh chóng ngừng lại, Hoàng hậu ngay cả thở mạnh cũng không dám, cố gắng lắng nghe động tĩnh phòng kế bên. Lâm Gia Bảo lặng lẽ cầm lên cây đại đao để trước người.
Cách vách chẳng mấy chốc truyền đến thanh âm của nam nhân. “Mẹ nó, hoàng cung gì mà rộng thế này không biết, đi muốn choáng váng cả đầu.”
Một thanh âm khác truyền đến. “Đại ca, ngươi trước nghỉ ngơi, nơi này không có ai. Hoàng cung quả thực quá lớn, cái lão hoàng đế kia đi tới đi lui nhiều ngày chẳng lẽ không biết mệt?”
“Ha hả, nói ngươi ngốc ngươi còn không chịu nhận. Hoàng đế người ta có ai cần tự mình đi, muốn đến đâu đều có ngươi khiêng kiệu đến rướt.”
“Ha hả, đại ca nói phải, là đầu óc ta ngốc.”
“Tê…ngươi nhẹ nhẹ một chút…”
“Đại ca, ngươi chịu khó một chút để ta băng bó vết thương cho. Đám thị vệ cấm quân này thân thủ cũng quá lợi hại, may mắn còn có đại ca, bằng không mạng nhỏ này của ta chắc gì còn. Ai! Còn mấy huynh đệ khác, không biết sống chết như thế nào…”
“Sinh tử đều có mệnh, kiếm ăn trước đao kiếm sớm muộn gì cũng phải gặp mà thôi….”
“Đại ca, ngươi nói kế tiếp chúng ta phải làm gì? Cần đi bắt Hoàng hậu nương nương nữa không? Nếu bắt được liền có thể nhận đến một vạn lượng hoàng kim đó!”
“Một vạn lượng hoàng kim thì như thế nào? Hoàng hậu chính là quốc gia chi mẫu, nếu chúng ta bắt ngài liền có thể bị tru di cửu tộc, là cửu tộc đó ngươi biết không? Dù sao thì chúng ta cũng đến vì tiền tài, chứ không giống đám tử sĩ kia của Lịch vương mà không cần mạng…”
“Ý đại ca là … Hoàng hậu cứ để đám tử sĩ kia bắt đi?”
“Ha hả, tử sĩ cũng đã chết hơn phân nửa, đám còn lại cũng chạy đi tứ tán. Ai thèm quản bọn họ, tóm lại lần này tiến cung vẫn thu hoạch không nhỏ, ngươi xem, đây là ta nhân lúc loạn mà trộm được, bán chắc hẳn kiếm được không ít.”
“Hì hì, đại ca xem, ta đây cũng thuận tay…”
“Ngươi cái tiểu tử này, chỉ có ở phương diện này mới thông minh, ha hả…”
“Kia còn không phải do đại ca dạy tốt sao?”
“Tốt lắm, chúng ta trước nghỉ ngơi cho lại sức. Đợi khuya thì nghĩ biện pháp chạy khỏi đây, nhiêu đây cũng đủ cho chúng ta tiêu dao nửa đời a…”
Ước chừng một canh giờ, Lâm Gia Bảo mới nghe được tiếng hai tên tặc nhân rời đi. Cả hai không hẹn mà cùng nhau thở phào nhẹ nhõm. Đêm khuya cả hai cũng không dám ngủ, chỉ sợ hai tên tặc nhân kia vòng trở lại, hoặc là đám tử sĩ của Lịch vương bỗng dưng tràn vào.
Hoàng hậu đến canh bốn liền không chống đỡ được mà thiếp đi, Lâm Gia Bảo thấy Hoàng hậu đã ngủ, bản thân y liền không dám ngủ. Hung hăng nhéo bản thân, hòng bảo trì thanh tỉnh.
Hiên Viên Hãn Thừa vội vàng hồi cung, thủ lĩnh cấm quân Lăng Chính Phong nhanh chóng tiến lên báo cáo chuyện đã xảy ra hôm nay. Lăng Chính Phong nói hôm qua gã vừa nhận được phượng lệnh của Hoàng hậu liền nhanh chóng cầm quân chạy sang Vĩnh Thọ cung. Đến nơi nhưng lại không thấy Hoàng hậu, bọn họ liền cùng đám người Tiết Tùng đánh một trận. Cuối cùng bắt giết được không ít, nhưng vẫn có vài tên đào tẩu được.
Lăng Chính Phong còn nói Lâm tiểu thị đi cùng Hoàng hậu dưới sự hộ vệ của thị vệ rời đi Vĩnh Thọ cung. Theo những gì đám hộ vệ kể lại, Hoàng hậu dự định đi đến Càn Thanh cung. Nhưng khi gã cho người đi đến Càn Thanh cung lại không thấy người đâu, hẳn là đã tránh ở nơi khác trong hoàng cung. Chính là hiện tại, bọn họ cũng không biết Hoàng hậu cùng Lâm tiểu thị đang trốn ở phương nào….
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Sủng Nhĩ Bất Cú
Chương 28: Mạo hiểm (2)…
Chương 28: Mạo hiểm (2)…