Chuông tang vang lên, thái thượng hoàng băng hà làm cả Hiên Vìên vương triều lâm vào bi thống, toàn bộ kinh thành khoác lên một mảnh đồ tang. Trong vòng một năm, nghiêm cấm toàn bộ cao thấp trong Hiên Vìên đế quốc gả thú ca múa, các quan vìên có cấp bậc cùng mệnh phụ đều phải tiến cung khóc tang cho thái thượng hoàng.
Thời gian Hiên Vìên Chiêu Thâm tại vị cũng không dài, nhưng khi hắn còn là Thái tử đã nhiều lần xuất chinh man tộc, tuy rằng cuối cùng là Thái tử diệt man tộc, nhưng không thể phủ nhận công lao của Hiên Vìên Chiêu Thâm. Mặt khác hắn còn thanh trừ Tiết gia, xử trí tham quan ô lại, làm cho triều đình một mảnh thanh minh. Hơn nữa lại tiếp thu ý kiến Thái tử, xây dựng vùng đê Lạc hà, mở kênh đào, làm cho bách tính không còn chịu khổ khi mùa lũ đến. Tóm lại, Hiên Vìên đế quốc dưới thống trị của hắn, dân chúng đều có thể an cư lạc nghiệp, nên cũng được dân chúng kính yêu.
Ba ngày này, Hiên Vìên Hãn Thừa đều luôn túc trực bên linh cữu, vẻ mặt có chút tiều tụy. Từ khi trọng sinh tới nay, hắn lại một lần đã trải việc qua phụ hoàng qua đời. Tuy rằng kiếp này hắn đã cố gắng tránh cho, nhưng có rất nhiều chuyện hắn vẫn vô lực xoay chuyển trời đất, Hiên Vìên Hãn Thừa có chút uể oải. Lâm Gia Bảo bưng trà sâm vào, quỳ gối bên cạnh hắn, tướng công đã nhiều ngày không ăn đầy đủ, y thực lo lắng cho thân thể của tướng công.
”Tướng công, uống chút trà sâm đi.”
Hiên Vìên Hãn Thừa nhìn ánh mắt lo lắng của ngoan bảo, bưng trà sâm lên uống một hơi, hỏi:
“Tình huống của mẫu hậu như thế nào?”
“Thái y mới vừa xem mạch, mẫu hậu đã tốt hơn nhiều. Mẫu hậu cùng ta cũng đều thực lo lắng cho ngươi.”
Lâm Gia Bảo hồi đáp. Từ khi thái thượng hoàng chết bệnh, Thái hậu nương nương bi thống vạn phần nên liền ngã bệnh. Hiên Vìên Hãn Thừa thập phần lo lắng, kiếp trước, mẫu hậu sau khi phụ hoàng cùng đệ đệ liên tiếp qua đời thì không chịu nổi đả kích nên cũng bị bệnh mà qua đời. Nhưng cũng may kiếp này đệ đệ bình yên vô sự, mẫu hậu còn có tôn tử ngoan là Đôn Đôn, Hiên Vìên Hãn Thừa tin tưởng mẫu hậu sẽ có thể bình phục lại.
“Mẫu hậu bên kia, ngoan bảo nên ở cùng nàng nhiều một chút.” Hiên Vìên Hãn Thừa vuốt hai má ngoan bảo, “Tướng công sẽ chú ý thân thể, ngoan bảo cũng phải chú ý thân thể của mình”.
“Dạ.” Vì tướng công, cũng vì Đôn Đôn y đều sẽ hảo hảo bảo trọng thân thể.
Hiên Vìên Hãn Thừa nhìn ngoan bảo, mỉm cười, ở trong lòng nghĩ hoàn hảo kiếp này có ngoan bảo làm bạn. Hắn đương nhiên cũng sẽ hảo hảo bảo trọng chính mình, như vậy tương lai mới có thể cùng với ngoan bảo thật dài thật lâu.
Mấy ngày sau, cử hành nghi thức đưa ma được cử hành long trọng và trang nghiêm, lễ tang thái thượng hoàng là do Lễ bộ và phủ Loan nghi, phủ Nội vụ cùng nhau chủ trì.
Đến khi lễ tang kết thúc, Hiên Vìên Hãn Thừa gầy xuống một vòng, mấy ngày nay túc trực bên linh cữu là không thể ăn mặn, mặc dù hắn miễn cưỡng dùng một ít canh, nhưng thật sự không có khẩu vị gì. Làm cho Lâm Gia Bảo cùng thái hậu nương nương đều rất đau lòng, các đại thần thấy vậy cũng khuyên nhủ Hoàng Thượng bảo trọng long thể. Hiên Vìên Hãn Khải mặc dù không gầy nhiều như hoàng huynh, nhưng hai mắt vẫn lấp đầy tơ máu, ý chí *** thần sa sút. Trở lại Dực vương phủ, Ôn Văn Thiến lôi kéo Hiên Vìên Hãn Khải ngồi nghỉ ngơi, ôn nhu an ủi hắn. Hiên Vìên Hãn Khải nhìn thê tử nhẹ giọng nói lời an ủi, nắm chặt tay nàng, nói với nàng:
“Ngươi cũng vất vả.” Hắn biết đã nhiều ngày mẫu hậu bị bệnh, Ôn Văn Thiến mỗi ngày đều đến chăm sóc, người cũng nhẹ một ít.
“Thiếp không khổ cực, thiếp có những lời này của Vương gia là đủ rồi.”
Ôn Văn Thiến ẩn tình đưa tình mà nhìn chăm chú vào hắn. Tuy rằng Hiên Vìên Hãn Khải không anh tuấn như Hoàng Thượng, nhưng thực khỏe mạnh, rất có khí chất nam tử hán. Ôn Văn Thiến dựa sát vào trong ngực Hiên Vìên Hãn Khải, một tay tham nhập vào áo lót của hắn, vuốt ve lưng hắn. Hiên Vìên Hãn Khải mãnh liệt bắt lấy tay nàng, đem nàng đẩy ra.
“Ngươi sao vậy, còn đang hiếu kỳ! đừng hồ nháo!”
Hiên Vìên Hãn Khải nghiêm túc nói. Ôn Văn Thiến thình lình bị đẩy ra, té lăn trên đất, có chút ủy khuất kêu lên:
“Vương gia…” “Đang lúc giữ đạo hiếu, ta đi thư phòng ngủ…” Hiên Vìên Hãn Khải cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài. [Yuki-Hana: ẹc, cái này ko biết nên đồng tình hay nên cười Ôn Văn Thiến nữa.Hai vk ck nhà này hơi bị lệch pha (^_^)]
Kỳ nhi thấy Dực vương rời đi, liền đi vào trong phòng, phát hiện Ôn Văn Thiến ngồi dưới đất.
”Vương phi ngài như thế nào ngồi dưới đất, lúc Vương gia đi hình như không cao hứng.”
Ôn Văn Thiến được Kỳ nhi dìu đứng lên, vẻ mặt không vui. Nàng vừa mới thấy không khí thực tốt, nhất thời quên tình hình, lại quên là trong thời gian hiếu kỳ là không thể có chuyện phòng the. Dực vương muốn thủ một năm hiếu, trong một năm bọn họ cũng không thể làm chuyện vợ chồng, nói cách khác trong một năm nàng sẽ vô pháp hoài thượng hài tử. Ôn Văn Thiến nghĩ đến cảnh thái thượng hoàng trước khi chết, tỏ rõ muốn Hoàng Thượng phong đại hoàng tử làm Thái tử. Ôn Văn Thiến có chút lo lắng, vì cái gì ông trời không giúp nàng chứ! Rõ ràng Hoàng Thượng đều muốn hài tử của nàng làm con thừa tự sau đó kế thừa ngôi vị hoàng đế, chỉ cần nàng nắm chặt có con trai. Trong tương lai nàng chính là nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ! Lâm Gia Bảo rõ ràng là một song nhi lại bình an sanh ra hoàng tử khỏe mạnh! Làm sao có thể! Làm sao có thể![Yuki-Hana: Uổng cho Ôn Văn Thiến thông minh, nếu nàng ấy an phận làm 1 vương phi thì cuộc sống sẽ rất hạnh phúc.Có những thứ không nên mơ ước là tốt nhất. Chậc chậc]
“Nghe nói An Nhi bị bệnh, đã tốt hơn chút nào chưa?”
Ngày hôm đó, sau khi Ôn Văn Thiến tiến cung thỉnh an thái hậu nương nương thì gặp được Du tần, hai người cùng đi đến ngự hoa vìên ngắm hoa.
“Tạ Dực vương phi nhớ mong, An Nhi chỉ là cảm lạnh, đã tốt hơn nhiều.”
An Nhi từ linh đường trở về liền bị cảm lạnh, bởi vì đã sắp bảy tháng, thời tiết bắt đầu nóng bức. Bởi vì lo lắng thi thể của thái thượng bị hư, cho nên bên trong linh đường đặt rất nhiều khối băng. Thân mình An Nhi vốn rất yếu, trở về liền ngã bệnh. Du tần thấy Dực vương phi quan tâm nữ nhi của nàng, rất là cảm động. Nàng chính là một tần phi không được sủng, địa vị và thân phận của Dực vương phi đều cao hơn nàng, lại thường xuyên nghe nàng oán giận, còn sẽ an ủi nàng.
“Trời nóng nực, băng tuy là vật có thể làm giảm bớt, nhưng hài tử còn nhỏ, thân mình cũng yếu. Du tần nương nương chiếu cố hài tử phải rất chú ý, nhớ là không thể ham lạnh, hài tử sẽ bị bệnh, ngươi cũng sẽ phải lo lắng đề phòng, còn sẽ chọc Hoàng Thượng trách tội.” Ôn Văn Thiến ân cần nói với Du tần.
“Dạ. Dực vương phi ngài thật sự là tâm tư *nhẵn nhụi*, đa tạ Dực vương phi nhắc nhở. Bất quá ta chỉ là một tần phi nho nhỏ mà thôi, băng phân lệ hữu hạn, dù muốn dùng một ít băng cũng là không.” Nói xong, Du tần còn chua chát nói thêm. “ Có thể nói hoàng quý quân kia nhất định là không thiếu băng, hiện tại Nội Vụ Phủ có thứ tốt gì thì đều đưa đến cho Bình Nhạc uyển.” [Yuki-Hana: ko đưa cũng ko được, ai bảo ông hoàng thượng suốt ngày ở đó làm chi]
“A… ngày mai ta cũng muốn đến nhắc nhở cho hoàng quý quân. Tiểu hoàng tử mới hơn hai tháng, còn chưa tới trăm ngày. Cũng không thể chịu lạnh.” Ôn Văn Thiến khẽ cười nói. “Dực vương phi ngài chính là thiện tâm, bên người tiểu hoàng tử có nhiều người chiếu cố như vậy, ngài không cần lo lắng.” Du tần ghen tị nói.
“Nói đến băng ta vừa nhớ lại một câu chuyện cũ”.
Ôn Văn Thiến làm bộ như vô ý mà nghĩ tới điều gì, vừa lòng thấy bộ dáng ngạc nhiên của Du tần, lại tiếp tục đè thấp cổ họng nói:
“nghe nói nói là lặng lẽ dùng băng để vào bên trong tã lót hoặc là áo lót của hài tử, ngay tại vị trí cái rốn, thì hài tử vừa mới mấy tháng thì làm sao chịu được, khẳng định sẽ bị cảm lạnh đi tả không ngừng, nếu thân thể yếu đuối thì có thể bị chết non. Hơn nữa sau đó, băng sẽ tan thành nước, căn bản là thần không biết quỷ không hay, nếu phát hiện cũng sẽ nghĩ là mồ hôi mà thôi.” Ôn Văn Thiến nhìn Du tần như có điều suy nghĩ, lại bổ sung nói: “Ta cũng là nhớ đến cái này nên mới nhắc nhở trong việc dùng băng mà thôi.” [Yuki-Hana: nhỏ này coi vậy mà ác thấy ghê]
“Dực vương phi nói phải!” Du tần còn chưa phục hồi lại *** thần sau khi nghe Dực vương phi kể bí văn.
Sau đó, Ôn Văn Thiến còn cùng Du tần nói thếm vài câu, liền xuất cung hồi phủ.
Du tần sau khi trở về, trong đầu không ngừng quanh quẩn bí văn mà Dực vương phi đã nói. Nếu hoàng quý quân không có hài tử, thì y có thể ngã xuống đáy cốc hay không, Hoàng Thượng có thể thất vọng chán ghét mà vứt bỏ y hay không, sau đó sẽ lại sủng hạnh hậu cung một lần nữa. Đến lúc đó nàng có thể hi vọng được hoàng thượng sủng ái… Tà niệm một khi xuất hiện liền không thể vãn hồi …
Tháng bảy, tiệc trăm ngày của Đôn Đôn cũng không có làm lớn, chỉ là cử hành gia yến đơn giản. Hôm nay, gia yến chỉ có thái hậu nương nương, Hiên Vìên Hãn Thừa, Lâm Gia Bảo, vợ chồng Dực vương, ba thứ đệ của Hiên Vìên Hãn Thừa, Tống thị cùng Du thị, còn có vài thái phi có địa vị cao tham gia. Bữa tiệc cũng không có ca múa, đồ ăn trong bữa tiệc chủ yếu là món chay. Lâm Gia Bảo vốn nghĩ không làm tiệc trăm ngày cho Đôn Đôn, nhưng Hiên Vìên Hãn Thừa nghĩ cảm xúc của mẫu hậu vẫn luôn đê mê, hãy để cho mẫu hậu dời đi một chút lực chú ý cũng tốt.
Trong bữa tiệc, chúng nữ quyến vây quanh Đôn Đôn đùa với hắn, tiếng cười Đôn Đôn truyền đến, đem nay lo lắng mấy ngày nay đều đánh tan. Khi yến hội tiến hành đến một nửa, Đôn Đôn cũng chơi mệt liền ngủ say sưa trong giường nhỏ của hắn.
Hôm nay Du tần giống như đặc biệt thích Đôn Đôn, lôi kéo Tống tần vây quanh bên cạnh giường nhỏ, miệng không ngừng khen Đôn Đôn. Sau khi yến hội kết thúc, chúng thái phi đều sôi nổi cáo lui. Tống tần cũng chuẩn bị cáo lui, nàng tổng cảm thấy hôm nay Du thị có chút kỳ quái, tuy rằng nàng làm bộ như thực bình thường, nếu là người khác có lẽ vô pháp phát hiện, nhưng nàng dù sao cũng ở chung Du Cần nhiều năm như vậy. Hôm nay Du thị quá nhiều lời, động tác đều biểu hiện nàng khẩn trương, làm cho nàng có dự cảm không được tốt, nàng vẫn nên cách xa đối phương một ít, sớm đi trở về mới tốt.
Du tần thấy Tống thị tránh ra, nàng đành phải có chút không cam lòng mà rời đi giường nhỏ của tiểu hoàng tử, chuẩn bị hướng thái hậu nương nương, Hoàng Thượng cáo lui. Hôm nay không biết vì sao, Lâm Gia Bảo vẫn luôn bị Ôn Văn Thiến lôi kéo nói chuyện. Hôm nay thái độ của Ôn Văn Thiến thập phần nhiệt tình thân thiết, rồi còn đưa lên hạ lễ mà tự tay nàng thêu. Vươn tay không đánh người có khuôn mặt tươi cười, Lâm Gia Bảo cũng không thể cự tuyệt. Lần trước Dực vương phi ở trước mặt thái hậu nương nương nói về chuyện thạch trắng làm cho thái hậu nương nương không vui. Sau chuyện đó, thái hậu nương nương có chút lãnh đạm với Dực vương phi. Lâm Gia Bảo nghĩ thầm rằng Dực vương phi là muốn lấy lòng y, sau đó nhờ y ở trước mặt thái hậu nương nương nói tốt cho nàng đi. Sự tình lần đó, Lâm Gia Bảo cũng có nói cho Hiên Vìên Hãn Thừa nghe. Y luôn luôn không giấu diếm tướng công bất luận cái gì, Hiên Vìên Hãn Thừa sau khi nghe cũng không nói gì thêm. Nhưng hắn kỳ thật đã chú ý, từ ám vệ, hắn cũng biết được tin tức Ôn Văn Thiến thường xuyên lui tới cùng Du thị. Dù sao ngoan bảo là song nhi, Ôn Văn Thiến nếu Du thị lui tới cũng không có gì, đến nay xem ra thì cũng bình thường. Dù sao bên người ngoan bảo cùng Đôn Đôn đều có minh ám bảo hộ nhiều tầng, Hiên Vìên Hãn Thừa có tự tin là không để cho ngoan bảo cùng nhi tử của hắn lại bị thương tổn. Nhưng nếu Ôn Văn Thiến hoặc Du thị có ý nghĩ làm chuyện ngu xuẩn gì đó, thì đúng là tự tìm tử lộ. Hiên Vìên Hãn Thừa hy vọng Ôn Văn Thiến đừng làm hắn thất vọng, kỳ vọng sẽ không thật sự có một ngày như vậy, Ôn Văn Thiến dù sao cũng là chính thê của đệ đệ. Bản thân Hiên Vìên Hãn Thừa quá hạnh phúc, đương nhiên cũng hy vọng đệ đệ cả đời này có thể hạnh phúc mỹ mãn.
Thái hậu nương nương ngồi ở chỗ của mình, Hiên Vìên Hãn Thừa đứng ở bên người ngoan bảo, tiếp thu mọi người quỳ an. Lúc này Hiên Vìên Hãn Thừa đột nhiên phát hiện cung nữ bên người Du thị có chút khác thường, chỉ thấy thân mình nàng lạnh run, tay áo bên trái có chút dị thường.
” Ngươi đứng ra cho trẫm!”
Hiên Vìên Hãn Thừa chỉ vào cung nữ phía sau Du thị trầm giọng nói. [Yuki-Hana: làm bậy là ko thể sống nà]
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Sủng Nhĩ Bất Cú
Chương 51: Băng 1
Chương 51: Băng 1