Dạ Trầm Nguyệt bất đắc dĩ đem thư tình trong tay ném xuống đất, đi qua chúng. Lên xe chuẩn bị về nhà.
“Mẹ ta đã trở về, tỷ tỷ như thế nào rồi.”
Dạ Trầm Nguyệt biết tỷ tỷ thất tình, mấy ngày nay tâm tình vẫn không được tốt, cho nên cậu muốn tìm biện pháp an ủi nàng nhưng tất cả biện pháp ấy đều vô dụng.
“Ồ —— tỷ tỷ ngươi đang ở trong phòng đấy, ngươi hảo hảo an ủi tỷ tỷ ngươi một chút, vì một nam nhân mà đau khổ đến chết đi sống lại có hay không đáng giá a?”
“Để con đi xem nàng.” Dạ Trầm Nguyệt ném cặp sách xuống đất, đi về hướng phòng tỷ tỷ của cậu.
“Tỷ tỷ? —— “Dạ Trầm Nguyệt từ ngoài phòng nhìn vào, thấy tỷ tỷ đang ngồi trên giường, thấy nàng không để ý tới cậu nên trực tiếp đi vào ngồi vào bên cạnh nàng.
“Tỷ tỷ?”
Dạ Tâm vẫn không để ý tới Dạ Trầm Nguyệt, nàng ra ngồi đó ra sức khóc.
“Tỷ tỷ nếu hắn không yêu ngươi, ngươi cần gì phải như vậy, vì cái người kia mà thành như vầy có đáng giá không? Ngươi ở nơi này khóc, còn hắn thì không biết đang vui chơi ở nơi nào, tỷ tỷ quên hắn đi?” Dạ Trầm Nguyệt hảo tâm khuyên lơn hi vọng nàng có thể hiểu rõ, không phải khổ tâm vì tên kia.
“Ngươi đừng nói, ta kì thực hiểu rõ nhưng là ta thật sự không quên được hắn a, nghĩ lại cuộc sống trước kia ta căn bản là không thể quên được.” Dạ Tâm ủy khuất khóc nấc lên, nàng đẩy Dạ Trầm Nguyệt ra, chạy ra ngoài.
“Tỷ tỷ ngươi đi đâu vậy.” Từ dưới đất ngồi dậy, Dạ Trầm Nguyệt chạy theo nàng.
“Mẹ ta đi xem tỷ tỷ.” Nói rồi cậu chạy theo ra ngoài.
Lúc này đã hơn 9 giờ tối, Dạ Trầm Nguyệt chạy theo tỷ tỷ của cậu, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bảo Bối Học Sinh Cao Trung Của Hắc Bang Lão Đại
Chương 3
Chương 3