DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bảo Bối Học Sinh Cao Trung Của Hắc Bang Lão Đại
Chương 40

“Chủ nhân, tiểu thiếu gia nói muốn rời khỏi đây.” Ngoài cửa, một thuộc hạ đi vào cung kính nói. Cậu ấy muốn rời khỏi? Du Tử Vân si ngốc ngồi đó, thực sự kết thúc rồi sao? Hắn không muốn, nhưng hắn phải làm gì đây trong khi hắn đã thương tổn cậu. Du Tử Vân quay người xua tay.

“Ngươi đưa cậu ấy về nhà đi? Với lại gọi thêm vài vệ sĩ âm thầm bảo vệ an toàn của cậu ấy.”

“Vâng.” Lý Ý gật đầu, ánh mắt có chút thâm ý nhìn Du Tử Vân, sau đó quay người rời đi.

“Tiểu thiếu gia, chủ nhân nói ngươi có thể rời khỏi đây.” Lý Ý nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, nhìn Dạ Trầm Nguyệt đã mặc quần áo chỉnh tề ngồi trên giường. Dạ Trầm Nguyệt đứng lên đi qua người Lý Ý. Tuy rằng cơ thể còn rất đau thế nhưng hiện tại cậu không muốn ở lại đây dù chỉ một giây. Dạ Trầm Nguyệt đi lên xe, không hề luyến tiếc quay đầu lại. Lý Ý đứng ở trước cửa xe, quay đầy nhìn người đang đứng ở trên thư phòng lầu hai đang nhìn xuống, bất đắc dĩ lắc đầu. Thật sự để cậu ấy rời đi sao?.

“Trầm Nguyệt, ta để ngươi rời đi, là ta không đáng để yêu ngươi. Hi vọng ngươi hạnh phúc.” Nhìn xe đã đi xa, Du Tử Vân ở trong lòng yên lặng chúc phúc.

“Trầm Nguyệt. Ngươi có sao không?” Từ khi Dạ trầm nguyệt được Lý Ý đưa về nhà, cậu hay thất thần ngồi một chỗ ngẩn người. Ngay cả trường học cậu cũng không muốn đến, điều này làm cho người nhà cậu rất lo lắng.

“Ca, ngươi nói xem, hắn hiện tại đang làm gì?”

“Ngươi vẫn còn đang nghĩ về hắn sao, thực sự không đáng. Nghe ca quên hắn được không?” Dạ Hạo thật sự rất hận Du Tử Vân nếu như không phải không có chứng, y đã bắt hắn từ lâu rồi.

“Nhưng ta không quên được a.” Thật sự là không quên được, mấy ngày nay Dạ Trầm Nguyệt thử cố quên đi, nhưng những ký ức kia cậu vẫn không thể quên. Lúc nào cậu cũng nhớ đến hắn.

“Được rồi, ta sẽ cho ngươi biết.” Nhìn đệ đệ của mình biến thành bộ dạng này Dạ Hạo vô cùng thương tâm.

“Ngày hôm qua hắn đã chính thức tuyên bố rời khỏi hắc đạo. Cũng thành lập lên một công ti tên gọi là Quốc Uy ở trung tâm thành phố. Thế nhưng ta thực sự không tin hắn sẽ hoàn toàn bỏ đi những sản nghiệp mà hắn đã tạo dựng được trong hắc đạo.”

“Hắn thực sự làm như vậy sao.” Dạ Trầm Nguyệt tự lẩm bẩm.

“Cái gì thực sự.” Dạ Hạo tò mò nhìn Dạ Trầm Nguyệt mặt đầy hưng phấn.

“Ca, hắn đã hứa với ta sẽ rút khỏi hắc đạo, hắn không gạt ta, ca ngươi mang ta đi gặp hắn được không?” Dạ Trầm Nguyệt đột nhiên lôi kéo Dạ Hạo. Nhìn đôi mắt khẩn cầu của đệ đệ mình, Dạ Hạo chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.

“Cám ơn ngươi, ca ca.” Không chờ Dạ Hạo nói thêm cái gì, Dạ Trầm Nguyệt liền kéo y chạy ra ngoài cửa.

“Ca, đây là công ti của hắn sao, thật lớn a.” Dạ Trầm Nguyệt đứng ở trung tâm thành phố, hưng phấn nhìn tòa nhà mười mấy tầng trước mặt.

“Ngươi không còn hận hắn sao? Dạ Hạo hỏi vấn đề mà mình vẫn luôn thắc mắc. Dạ Trầm Nguyệt nguyên bản còn hưng phấn đang bỗng nhiên tỉnh táo lại.

“Có chứ, nhưng là sau đó lại không hận. Ta nghĩ đến hắn đã hi sinh rất nhiều anh em của mình vì ta, ta không còn hận hắn nữa.” Dạ Hạo muốn nói gì đó nhưng lời định nói ra khỏi miệng lại nuốt trở vào. Du Tử Vân ngươi khá lắm.

“Ngươi không sợ người khác nói mình bị biến thái sao?.”

“Ha ha, ca ca, đó cũng chỉ là ánh mắt của người khác mà thôi.” Dạ Trầm Nguyệt bi thảm nở nụ cười, quả thật lúc trước mình thực sự rất sợ ánh mắt của người khác, nhưng mà bây giờ cậu không còn nghĩ như thế nữa.

“Tổng tài đây là văn kiện.” Trong phòng làm việc tầng thứ 15, Lý Ý đưa xấp tài liệu cho Du Tử Vân.

“Những việc kia đều đã xử lí xong chưa?” Du Tử Vân có chút mệt mỏi ấn ấn trán.

“Tổng tài, ngươi nên nghỉ ngơi một chút, mấy ngày nay ngươi đều làm việc đến tận khuya, sẽ tổn hại đến sức khỏe, như vậy có đáng không?”

“Ta cũng không có cách nào a, chỉ cần nghĩ ngơi một chút ta sẽ nhớ tới cậu ấy.”

“Tổng tài, ta nghĩ ta nên nói cho ngươi biết chuyện này.” Lý Ý đứng ở phía trước cửa sổ, đột nhiên nói.

“Chuyện gì nói đi, không cần làm ra vẻ bí mật.” Lý Ý cười quay người

“Chuyện ta muốn nói với ngươi chính là... Bảo bối của ngươi... Người yêu.. Đang ở phía dưới....”

“Cái gì.” Du Tử Vân đột nhiên đẩy Lý Ý ra, xuyên qua cửa sổ nhìn xuống đất.

“Cậu ấy sao lại ở đây.” Du Tử Vân nghi hoặc tự hỏi.

“Theo suy đoán của ta, cậu ta hình như nhớ ngươi. Hơn nữa tựa hồ không có hận ngươi.”

“Thật sự là không hận ta sao?” Du Tử Vân quay đầu lại nhìn Lý Ý. Lý Ý kiên định gật đầu. Nhận được sự xác định từ Lý Ý, Du Tử Vân thật nhanh chạy xuống lầu.

“Ai... Lão đại, ngươi phải biết quý trọng người ta a.”

“Ca, chúng ta đi thôi.” Dạ Trầm Nguyệt đắng chát trong lòng, nói.

“Sao vậy, ngươi không muốn gặp hắn sao.” Dạ Hạo nghi ngờ hỏi.

“Trầm Nguyệt.” Dạ Trầm Nguyệt muốn lắc đầu từ chối, thì nghe được một âm thanh truyền đến, sau đó thân thể đã bị ôm lấy.

“Tha thứ cho ta, xin lỗi, ta yêu ngươi, đừng rời khỏi ta được không?” Du Tử Vân nói nhỏ thỉnh cầu.

“Ngươi đáp ứng ta, không được chọc ta sinh khí, phải lắng nghe lời giải thích của ta....” Dạ Trầm Nguyệt cơ hồ xúc động đến mức nói một tràng.

“Hảo, tất cả ta đều đáp ứng ngươi.” Du Tử Vân hơi nhíu mày một chút, nhưng vẫn đáp ứng.

“Xin nhờ, các ngươi nhìn xem đây là chỗ nào a. Nơi này là ngoài đường, đừng có tình tứ như vậy được không.” Dạ Hạo buồn bực nhìn một đám người bu lại tò mò nhìn bọn họ. Y chỉ còn cách là ngăn lại hai con người ngu ngốc kia.

“Cám ơn ngươi, Dạ Hạo.” Lần này Du Tử Vân là nói thật tâm.

“Ngươi không cần cảm ơn ta, ta chỉ vì đệ đệ, nếu ngươi còn dám làm điều phạm pháp ta sẽ đến bắt ngươi.”

“Ta biết, yên tâm đi.” Du Tử Vân gật đầu.

“Trầm Nguyệt, về phần mẹ, ngươi không cần lo lắng, ta sẽ nói giúp ngươi.”

“Cám ơn ngươi ca ca.”

“Không cần cám ơn, các ngươi tâm sự với nhau đi, ta đi trước. Du Tử Vân nói cho ngươi biết, ngươi phải chăm sóc thật tốt cho đệ đệ ta.” Nói xong, Dạ Hạo liền lái xe đi.

“Đứng mệt không? Đi chúng ta đi vào trong đi.” Du Tử Vân kéo Dạ Trầm Nguyệt vào trong công ti, không thèm để ý tới ánh mắt khác thường của người đi đường.

“Bảo bối, chúng ta thượng lượng được không?”

“Chuyện gì nói đi.”

“Chính là những điều kiện ngươi nói đó, chúng ta có thể bỏ bớt cái điều kiện ‘không làm’ có được không?”

“Hừ không thể.” Bỏ mặc Du Tử Vân, Dạ Trầm Nguyệt đi thẳng vào trong công ti.

“Bảo bối....”

“Nói không được là không được.”

“Bảo bối... Nghe lời a.”

<>

Đọc truyện chữ Full