DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thú Thế Chi Quân Gia Biến Hoàng Phu
Chương 49

Nhìn qua thì đây là một tập tư liệu thật dày, nhưng khi cầm trên tay mới phát hiện nó được chia thành hai phần. Mới đầu chỉ tùy ý xem hai cái, nhưng khi càng xem lại càng kinh hãi, tốc độ lật qua trang khác càng ngày càng chậm, đọc cũng càng ngày càng cẩn thận. Xem ra hắn vẫn đánh giá thấp thế lực Ẩn Nguyên hội, không nghĩ tới đối phương có thể có được nhiều thứ như vậy.

Đây là hai bản sổ sách, một quyển ghi lại giao dịch thu mua lương thực của Ẩn Nguyên hội, Lambert xem qua một chút, đối với đối phương âm thầm sợ hãi than. Đối phương lấy lực của bản thân, thu mua một phần hai lương thực mới năm nay, năng lực như thế, so với thú hoàng cũng không khác biệt. Lambert vẫn luôn cho rằng Lý Thiệu Thần đặc biệt chỗ ở chỗ cậu xuyên qua thời không, không nghĩ tới sau lưng cậu còn có chỗ dựa vững chắc như vậy, xác thực bị kinh ngạc một phen.

Về phần một quyển sổ sách khác, càng làm hắn ngạc nhiên, trong đó ghi lại những thành chủ giúp đỡ duy trì Vincent và giao dịch giữa các quý tộc. Chủ nhân của những tên này, mỗi một người đều từng ở trên đại điện khúm núm trước hắn, thần sắc cung kính khiêm nhường, không thể tưởng được trong âm thầm người người đều muốn cho hắn một đao, thú hoàng hắn đây, không biết có bao nhiêu người oán trách a.

Lambert sắc mặt tối tăm, càng xem mặt càng trầm xuống, trong danh sách thậm chí có rất nhiều thành chủ xuất thân bình dân mà hắn cho rằng bọn họ trung tâm. Quả nhiên quan trường là địa phương mà làm nhân tâm biến hóa nhanh nhất. Để đạt được ích lợi cho bản thân, thứ gì cũng có thể vứt bỏ.

Lambert buông sổ sách trong tay, trầm mặc không nói, từ trong biểu tình âm trầm của hắn có thể thấy được, hắn hiện tại giận không kềm được. Nhưng mà thực nhanh, hắn thu liễm cảm xúc của mình, dùng ngữ khí trước nay chưa từng có cùng Lý Thiệu Thần nói chuyện với nhau: “Em muốn cái gì?”

Nào biết Lý Thiệu Thần lắc đầu, đối diện Lambert: “Em cái gì cũng không muốn. Này chỉ là một thứ để chứng minh mà thôi. Chuyện mà anh phải đối mặt em cũng muốn cùng anh. Em không là bán thú nhân nhu nhược đến một kích cũng không chịu được mà các anh nghĩ, thậm chí so với các anh so với rất nhiều thú nhân khác còn cường đại còn mạnh mẽ hơn. Em có năng lực bảo hộ chính mình, cũng có năng lực bảo hộ những người em quan tâm!”

Lambert cùng Cesar đồng thời sửng sốt, không nghĩ tới Lý Thiệu Thần sẽ nói ra những lời như vậy. Lambert ôn nhu nói: “Ta chưa bao giờ cảm thấy em nhu nhược…”

“Lại là loại ngữ khí này! Lambert, anh biết không, anh nói chuyện với em như vậy kỳ thật là không tín nhiệm em!” Lý Thiệu Thần không kiên nhẫn mà đánh gãy Lambert, chau mày, “Em là một nam nhân trải qua hai mươi năm vẫn luôn xuôi gió xuôi nước, nên những chuyện em trải qua so các anh đúng là không nhiều. Nhưng em không phải là đóa hoa yêu cầu tỉ mỉ che chở trong nhà kính, cực khổ sẽ làm một người nhanh chóng trưởng thành, mưa gió sẽ làm một người càng thêm kiên cường, nhưng anh vì sao cho tới bây giờ cũng không thể dùng phương thức đối đãi người thường mà đối đãi với em?”

“Từ sau khi anh biết em có thai Lý Triết, vô luận em làm cái gì anh đều nhân nhượng, một mặt sủng nịch, một mặt nhường nhịn, điều này làm cho em có cảm giác thực khó chịu. Em thừa nhận, đoạn thời gian kia em trở nên mẫn cảm yếu ớt không chịu được một kích, nhưng hiện tại, em sinh hạ Lý Triết đã qua hai tháng, đối với em mà nói, qua đã qua, phát sinh đã phát sinh, em không tiếp tục yêu cầu anh đối đãi với em thật cẩn thận như vậy.”

Một lần đem đáy lòng nói ra toàn bộ xong, Lý Thiệu Thần thở ra một hơi, khúc mắc tích tụ nhiều ngày xem như được giải bày, cậu nâng lên mắt, nhìn chằm chằm Lambert, chờ đợi phản ứng của hắn.

Giống như trầm mặc sẽ kéo dài mãi mãi, bên trong phòng khách yên tĩnh không một tiếng động, Cesar lại quỷ dị thấy một □ thể trong không khí bất an vặn vẹo, muốn tìm cớ rời đi, nhưng nhất thời lại không biết nên nói cái gì.

Lambert hít một hơi, đem tài liệu trong tay để lên bàn trà, chậm rãi ngẩng đầu, thẳng tắp chống lại tầm mắt của Lý Thiệu Thần. Ánh mắt của hắn chân thành tha thiết, trong ánh mắt ẩn chứa tình chân ý thiết mà Lý Thiệu Thần thấy rõ ràng.

“Là lỗi của ta, ta giải thích, thực xin lỗi.”

Đây là một câu giải thích chân tâm thực lòng, không tồn tại bất luận thành phần có lệ gì. Thấy không khí khẩn trương bỗng nhiên trở thành hư không, Lý Thiệu Thần lộ ra một cái mỉm cười thản nhiên.

“Em tiếp thu.”

Đem vấn đề che dấu nói ra, khúc mắc trong lòng đều có thể được giải quyết dễ dàng. Rõ ràng hai người không hề có hành động thân thiết, Cesar trong hoảng hốt có loại ảo giác chói mù mắt chó, không khí ái muội giữa hai người từ từ lan tràn ra toàn bộ phòng khách, Cesar bĩ chấn động rớt xuống một thân da gà, quyết định đem không gian lưu lại cho vợ chồng son. Lý Thiệu Thần vừa mới đưa cho y một phần đại lễ, hiện tại, đến thời điểm sách lễ vật, y tính toán tận mắt nhìn thấy phần hậu lễ này.

“Anh hiện tại có tính toán gì không?” Lý Thiệu Thần sau khi Cesar vui vẻ rạo rực rời đi, đối với động tác kế tiếp của Lambert thập phần tò mò, “Có phần lương thực này, hẳn là có thể khởi binh đi?”

“Không vội.” Lambert rõ ràng có tính toán khác.”Kế tiếp, ta muốn đi hoàng thành!”

“Hoàng thành!?” Lý Thiệu Thần nhíu mày, nhưng không có hỏi lý do.”Chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất, anh có tính toán gì không?”

Lambert cười thần bí: “Tế thần thú! Cho dù Vincent không tin phụng thần thú, nhưng không có thần dụ của thần thú, ngôi vị hoàng đế đó y vẫn không thể ngồi yên ổn được, y có thể thu mua quý tộc thu mua thành chủ, lại không thu mua được miệng của dân chúng thiên hạ. Y có thể lấy cường quyền mưu hướng soán vị, nhưng lại là một thú hoàng không được lòng dân, danh không chánh ngôn không thuận, không sớm thì muộn cũng sẽ bị người khác phủ định. Nghĩ như vậy, Vincent nhất định sẽ ở tế thần thú động tay động chân.”

“Nếu chúng ta có thể ở tế thần thú vạch trần âm mưu của Vincent, giữa ban ngày, người trong thiên hạ đều nhìn thấy, y tất sẽ tổn thất đại bộ phận người ủng hộ,việc này đối với hành động của chúng ta thập phần có lợi.” Lý Thiệu Thần đuổi kịp ý nghĩ của Lambert, cũng nghĩ như vậy, hai người ăn nhịp với nhau.

“Anh khi nào mới đi?” Lý Thiệu Thần hỏi.

“Hai ngày nữa, qua nửa tháng chính là tế thần thú, ta cần phải chuẩn bị sẵn sàng trước.”

“Em đi cùng anh.” Lý Thiệu Thần nói.

“Không được!” Đại khái là cảm thấy ngữ khí của mình quá nặng, Lý Thiệu Thần mặt lộ vẻ không vui, Lambert lại phóng nhẹ ngữ khí, đối cậu giải thích.”Em cũng đi rồi, ai chiếu cố Lý Triết. Hoàng thành là một nơi thị phi, cũng không thể mang theo con mạo hiểm.”

Lambert dùng tình cảm dùng lí lẽ để đả động nhưng cũng không đả động được Lý Thiệu Thần, thái độ của cậu thập phần kiên quyết, chết sống không chịu nhả ra.

“Jeff có thể chiếu cố Lý Triết, Hathaway cũng có thể chiếu cố nó, nó ở trong này rất an toàn. Ngược lại là anh, em không thể yên tâm, hơn nữa, nếu em không đi theo, anh làm thế nào điều động lực lượng Ẩn Nguyên hội? Nếu muốn bàn tới việc bảo mệnh, em so các anh hay bất luận kẻ nào đều mạnh hơn.”

Có hệ thống Kiếm Tam trong tay, Lý Thiệu Thần cũng không sợ hãi đi vào hoàng thành đầm rồng hang hổ kia, so với việc đó, cậu càng thêm sợ hãi việc phải đi lo lắng cho một người có thể gặp phải nguy hiểm bất cứ lúc nào lại ở cách xa mình, chỉ là nghĩ thôi đã đủ để cho Lý Thiệu Thần cảm thấy khó chịu.

Lý Thiệu Thần từ đối diện Lambert ngồi vào bên cạnh hắn, nắm lấy tay hắn vào lòng bàn tay. Lambert phản thủ nắm chặt tay Lý Thiệu Thần, cuối cùng vẫn là lựa chọn thỏa hiệp.

“Nhất định phải bảo vệ tốt chính mình.”

“Em sẽ.”

Cùng lúc đó, ở hoàng thành.

Thị nữ bưng khay đồ ăn chưa từng được động qua từ bên trong gian phòng đi ra, dư quang thoáng nhìn thấy bóng đen đi đến, cuống quít cúi đầu xoay người vấn an. Lọt vào trong tầm mắt chỉ có vạt áo lưu kim màu đen. Người tới nhìn xem đồ ăn trên tay nàng, phất phất tay đuổi nàng xuống. Thị nữ hành lễ cáo lui, nam nhân vươn tay gõ cửa phòng.

“Ngải Phạm, là ta.”

Bên trong phòng không có động tĩnh nào, Vincent biết y ở bên trong, ở ngoài cửa đợi nửa ngày, không thấy đối phương có chút ý tứ mở cửa, Vincent vươn tay đẩy cửa ra.

Ngải Phạm vẫn không nhúc nhích nằm ở trên giường, ngơ ngác nhập thần nhìn chằm chằm mạn cửa sổ trên đỉnh đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì. Vincent chậm rãi đi đến bên giường, nghiêng thân mình ngồi xuống. Ngải Phạm rốt cục có chút phản ứng, y xoay mình, đưa lưng về phía Vincent không muốn phản ứng lại y.

Vincent xoa bờ vai của y, vỗ nhẹ nhẹ. Một cỗ lực lượng nhu hòa dũng mãnh tiến vào trong cơ thể Ngải Phạm, giảm bớt suy yếu cùng đau đớn toàn thân y. Từ khi Ngải Phạm biết y đem Lambert phong ấn, y không còn mở miệng nói chuyện, không ăn không uống, một lòng muốn chết. Vincent không có khả năng để Ngải Phạm chết đi như vậy, mỗi ngày đều dùng lực lượng của mình tẩm bổ thân thể y, cho nên dù Ngải Phạm gần một năm không ăn không uống, tánh mạng vẫn như cũ vô nguy.

“Hà tất đối thân thể của mình như vậy. Cho dù là vì Lambert báo thù, em cũng phải dưỡng tốt thân thể mới được a.” Vincent yêu Ngải Phạm sâu sắc, yêu tận xương tủy, y biết Ngải Phạm hận không thể đem y rút gân bạt cốt, phệ đạm huyết nhục, nhưng y lại vô pháp buông tay.

“Ngươi phản bội chúng ta!” Trên giường Ngải Phạm rốt cục có phản ứng, thanh âm của y suy yếu lại ách lợi hại, yết hầu giống như bị lưỡi dao cắt quá, thanh âm vặn vẹo làm người ta sợ hãi.

“Ta có nổi khổ của ta!” Vincent trên mặt một mảnh thống khổ.”Ta là bất đắc dĩ! Ngải Phạm, sao em không tha thứ cho ta!”

“Thả ta đi! Hoặc là để ta chết!” Đưa lưng về phía Vincent, Ngải Phạm trong mắt hàm lệ, ngữ khí kiên quyết, “Như vậy, ta sẽ tha thứ ngươi!”

“Em biết rõ ta không cho phép, vì sao còn muốn khiêu khích ta!” Vincent biểu tình gần như vặn vẹo, “Ta phản bội Lambert không sai, nhưng ta không phản bội tình cảm của chúng ta! Ta không rõ, Lambert có chỗ nào tốt, vì cái gì các ngươi một đám đều khăng khăng một mực như vậy?”

Vincent điên cuồng kéo hai vai Ngải Phạm qua, cường bách y cùng mình đối diện, động tác thô bạo làm Ngải Phạm thấy đau nhưng y đến mày cũng không nhăn một chút. Ngải Phạm không kêu ra tiếng, đối với Vincent lộ ra một cái tươi cười đùa cợt. Ngươi cái gì cũng không hiểu, Ngải Phạm dùng hình dáng của miệng khi phát âm nói cho y biết.

“Em!”

Vincent dùng sức đẩy, đem Ngải Phạm đẩy ngã lên giường, vẻ mặt của y âm ngoan độc lạt, mặt mày lộ vẻ điên cuồng.

“Ta muốn cho các ngươi hối hận!” Vincent nói, y từ trên cao nhìn xuống Ngải Phạm, đem động tác của y thu hết vào đáy mắt.”Xem ta rất sủng em, cũng đến lúc cho em nếm mùi đau khổ!”

Ngải Phạm không hề sợ hãi, nhưng mà đồng tử chợt co chặt lại bán đứng tâm tư của y, Vincent cho rằng y sợ hãi, nhưng trực giác lại nói cho y biết phía sau có nguy hiểm tới gần!

Có người ám sát!

Vincent lắc mình một cái, né tránh người tập kích phía sau lưng, mà vận khí của cái giường trước mặt y thì không tốt như vậy, trong tiếng nổ mạnh mà tan nát!

Đọc truyện chữ Full