Không cần phải nói, bữa cơm này tự nhiên trở thành bữa cơm mà Xà vương và Hạ Tiểu Niên được ăn thoải mái nhất kể từ khi trưởng lão đi, sau khi dạ dày bị đầu độc hết mấy ngày, những thức ăn này ăn ngon đến muốn khóc, chỉ một lát gừng với mấy miếng tỏi thôi cũng cảm thấy thật mĩ vị, nếu không phải bị vấn đề mặt mũi và gia giáo cản trở, chắc cái đĩa cũng sẽ bị hai người bọn họ liếm qua một lần.
Nhìn thấy hai chú cháu đói bụng hệt như mấy ngày chưa được ăn cơm, Trương Truyện Bích kiêu ngạo tự hào, cảm thấy mình hệt như vị anh hùng cứu thế. Nhưng làm anh hùng đều là phải trả giá thật lớn, cho nên trên đường trở về nhóc không thể không từ cảm giác lâng lâng mà tỉnh táo lại đối mặt với vấn đề thực tế: Liên quan tới những món ăn vừa nãy… Nhóc làm sao giải thích với anh trai đây?!
Càng nghĩ càng rối, về càng gần nhà càng cảm thấy hoảng sợ, đặc biệt là vừa vào cửa nhìn thấy anh mình còn chưa ngủ, đang ngồi dưới bóng đèn làm vòng hoa, Truyện Bích hàm hàm hồ hồ nói câu ‘Em đã trở về’ liền định xông thẳng về phòng ngủ.
“Đứng lại!”
Thanh âm Trương Truyện Tỳ không lớn nhưng âm điệu lại rất mạnh, cậu cũng lười cùng em mình phí lời, nheo mắt trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Mấy món ăn trong tủ lạnh biến đi đâu hết rồi?”
Trương Truyện Bích xoay người một cái, ngập ngừng nói: “… Ăn rồi.”
“Em là heo hay sao mà có thể ăn nhiều vậy?! Nói thật!”
Trương Truyện Bích ủ rũ cúi đầu, đáng thương tội nghiệp nói: “Thật sự là ăn… Em đưa cho Tiểu Niên cùng chú của cậu ấy ăn…”
Câu trả lời này hoàn toàn ra khỏi dự đoán của Trương Truyện Tỳ, cho nên cậu căn bản cũng không tin, tiếp tục trách mắng: “Nhà bọn họ không có cơm ăn hay sao mà còn cần em đưa qua?”
“Thật sự là không có cơm ăn mà!” Trương Truyện Bích cũng gấp, “Người nấu cơm trong nhà họ đã đi về vùng mỏ rồi, chú cậu ấy cũng không biết làm cơm, làm ra món ăn nửa sống nửa chín, Tiểu Niên cũng ăn đến đau bụng rồi!”
Trương Truyện Tỳ ngẩn ra: Xà Bí trở về núi? Không ai làm cơm?
Trương Truyện Bích thấy cậu không phát hỏa, tận dụng mọi thời cơ nói: “Em đương nhiên không thể nhìn Tiểu Niên đói bụng rồi! Cho nên em liền, em liền ——” Nhóc biết khôn mà lượt bớt mấy chữ, “Lúc đem đến thấy bọn họ thực sự ăn rất ngon, tất cả đều ăn sạch hết đây này!”
Phí lời, đương nhiên ăn ngon, cũng không nhìn xem là ai làm!
Trương Truyện Tỳ lông mày hơi nhíu, đắc ý cắn môi một cái. Bất quá, hừ, cậu không cần cái kiểu vuốt mông ngựa này!
Vừa nghĩ tới mấy món đó mình cũng không nỡ ăn vì muốn nhường em trai ăn nhiều một chút, kết quả tiểu tử này lại hào phóng như vậy, đem tiện nghi cho người ngoài, Trương Truyện Tỳ nổi giận, trừng mắt mà quát lên: “Bọn họ không cơm ăn mắc mớ gì đến em, em là cái đồ ăn cây táo rào cây sung, em có biết bây giờ xương sườn bao nhiêu một cân chưa?!”
Trương Truyện Bích cũng là một người tính tình cố chấp, cái cổ cứng lên, mạnh miệng nói: “Vậy em cũng kiếm tiền, em sẽ giúp đỡ anh!”
“Em kiếm tiền?” Trương Truyện Tỳ bị nhóc chọc tức cười, “Mấy trăm đồng đó mà đủ ăn đủ uống hả?”
Khuôn mặt nhỏ của Trương Truyện Bích đỏ lên nhưng vẫn còn muốn già mồm, mà Trương Truyện Tỳ không cho nhóc cơ hội này, phất tay một cái bảo nhóc lăn đi ngủ. Chứ không thì còn biện pháp nào nữa? Không cho ăn cũng đã ăn, bây giờ dù có đánh đòn em trai mình thì tên yêu quái kia sẽ chịu phun thức ăn ra hay sao?
Đêm đó Trương Truyện Tỳ ngủ không yên, hờn giận ở trên giường lăn qua lăn lại.
Nếu nói Hạ Tiểu Niên là một bé gái thì cậu ngược lại cũng có thể thông cảm, nhỏ như vậy đã biết tán gái và đau lòng cho phái nữ thì sau này cậu sẽ không cần lo lắng chuyện kết hôn của nhóc. Trời ơi, thế nhưng em cậu lại đi trộm đồ trong nhà đem cho một bé trai khác, thực sự là quá vô liêm sỉ, coi như đây là một kiểu tình bạn trong sáng đáng ca ngợi thì cũng quá tốn kém ngân sách rồi! Không làm quản gia không biết củi gạo quý mà.
Hận xong em trai lại hận đến Xà vương: Tại sao tên kia một chút đạo lí đối nhân xử thế cũng không hiểu, bảo ăn liền ăn? Dựa vào cái gì cậu lại phải cho hắn ăn không chứ, ít nhất cũng nên biểu hiện một chút, cảm thấy ngại ngùng, đưa tiền lại cho cậu hoặc là vân vân?
Nghĩ đi nghĩ lại liền không nhịn được nghiến răng nghiến lợi, thấp giọng mắng nhỏ hai tiếng vô sỉ, ôm hận mà đi ngủ.
Sáng hôm sau tên nhóc đã đi học, Trương Truyện Tỳ vốn định để mấy ngày nay cho tên tiểu quỷ kia ăn cơm với dưa muối để biết mùi, nhưng sau khi rửa mặt xong cậu vẫn như bị ma xui quỷ khiến mà đi chợ mua thực phẩm, dạo một vòng trên tay lại có thêm mấy cái túi, mua còn muốn nhiều hơn hôm qua.
Trên đường trở về Trương Truyện Tỳ một tay cầm thức ăn một tay cầm tiền, rầu rĩ không vui. Ai, tiền thực sự là không đủ dùng nha, một trăm đồng mới một chút mà đã bay mất, chẳng mấy chốc sẽ xài hết tiền, phải chi mỗi tháng có thêm một ít để vào sổ tiết kiệm thì tốt rồi.
Cậu cũng không ngờ tới trời xanh chấp nhận lời cầu nguyện của mình nhanh như vậy, mới vừa đi tới đầu hẻm liền thấy một người đang đứng chờ ở trước cửa nhà mình, vai rộng dáng cao, xoay người lại, nha, không phải chính là cái tên Xà vương không biết đối nhân xử thế hay sao?
“Ế!.” Trương Truyện Tỳ đoán hắn ta nhất định là nghĩ thông suốt đến đưa tiền bồi thường cho mình, vì vậy tâm tình thật tốt, cười chào hỏi: “Hôm nay là ngày tốt gì sao, tại sao vạn năm trạch nam như anh mà cũng chịu ra đường?”
“Cái gì?”.
“Không có gì.” Cậu mới không nói cho hắn biết bởi vì hắn luôn ở trong sào huyệt của mình, trốn ở trong phòng xem ti vi cho nên mới bị gán cái ngoại hiệu ‘trạch nam’ này đây.
“Anh ngồi đi, tôi đi nấu chút nước.” Mở cửa đi vào nhà, Trương Truyện Tỳ mang theo thức ăn trước tiên đi vào bếp, lưu lại Xà vương đứng ở đại sảnh yên lặng đánh giá.
Trương gia là một căn phòng khá lâu năm, một lầu, bởi vì phải làm ăn nên liền đem bức tường phía ngoài đối diện cửa phá ra làm mặt tiền, vòng hoa, nến, nhang được chất đống dựa vào tường, gia cụ trang trí cũng khá là cổ xưa, nói chung nhìn một cái liền biết đây là một nghề chỉ kiếm đủ tiền để sống, là một gia đình nghèo khó.
Xà vương nhìn bảng hiệu cũ kĩ ‘Tổ truyền Trương đạo sĩ’, tâm tình khá là phức tạp. Hắn thật không nghĩ tới trong nhà Trương Truyện Tỳ sẽ đơn sơ như vậy, bình thường không hề cảm thấy hai an hem họ khổ cực, thậm chí còn rất yên vui.
Đang lúc suy tư, Trương Truyện Tỳ trên tay cầm ly nước đi ra, Xà vương quay đầu hỏi cậu: “Cha mẹ cậu đâu?”
Trương Truyện Tỳ sửng sốt một chút mới cười đáp: “Đã qua đời, đều đã mất mấy năm rồi.”
Xà vương gật gật đầu, mơ hồ nhớ tới lúc trước trưởng lão đã từng điều tra tình huống này. “Khi đó cậu mấy tuổi?”
“Mười sáu, mười bảy đi, Truyện Bích càng nhỏ hơn, còn đang bú sữa mẹ.” Truyện Tỳ không để ý lắm.
Mười sáu, mười bảy, cơ hồ có thể nói vẫn còn con nít, một đứa con nít lớn mang theo một đứa con nít nhỏ hơn, trong đó khổ cực có thể tưởng tượng được.
Trương Truyện Tỳ thông minh và nhạy cảm, cậu rất nhanh liền nhận ra được Xà vương đang dâng tràn cảm xúc. Ước chừng có chút không quen được người bên ngoài đồng tình, cậu cũng không nhìn hắn, chỉ cúi đầu giống như tùy ý hơi phe phẩy khăn trải bàn, cười nói: “Kỳ thực cũng không khổ như người khác nghĩ, anh không thấy nhưng năm gần đây, hai chúng tôi sống rất tốt sao?”
Xà vương kỳ thực rất muốn hỏi cha mẹ cậu đến tột cùng là chết như thế nào, hai người giữa lúc đang còn trẻ song song qua đời, cảm giác có chút quái lạ. Nhưng hắn nhìn ra Trương Truyện Tỳ không muốn nói chuyện nhiều về vấn đề này, liền ho khan một tiếng sửa lời nói: “Tôi hôm nay tới là muốn —— ”
Trương Truyện Tỳ đôi mắt lập tức sáng lên, tràn ngập mong đợi nhìn hắn. Bị cậu nhìn như vậy, Xà vương đáng lẽ đã chuẩn bị xong lời kịch nhất thời liền quên sạch, nhìn nhau mấy giây, bỗng nhiên trực tiếp nói: “Cậu có muốn kiếm tiền hay không?”
Trương Truyện Tỳ sững sờ, bật thốt lên: “Muốn chứ! Làm sao lại không muốn!” Đây không phải là phí lời sao!
“Chờ đã,” sau đó cậu có chút ý vị, nhìn chằm chằm Xà vương nói: “Anh sẽ không muốn tôi đi nấu cơm cho anh chứ hả?”
Xà vương rất thản nhiên: “Không riêng gì làm cơm, nhà của tôi đang thiếu quản gia. Sau khi Xà Bí đi, đồ dùng trong nhà đều bãi công hết rồi, thật sự rất không tiện.”
“Hắn đi đâu vậy?”
“Trở về ngủ đông rồi.”
Trương Truyện Tỳ khóe miệng động đậy, thực sự là, tại sao cậu lại quên chuyện này chứ!
“Vậy anh —— ”
“Tôi tạm thời còn chịu đựng được.” Bất quá nói thật, tại sao nhân gian mấy năm gần đây khí hậu lại cổ quái đến như vậy, so với mùa đông năm rồi còn muốn lạnh hơn, mấy ngày nay liên tiếp có không khí lạnh, báo hại Xà vương hắn là yêu vương có tu vi thâm hậu cũng lười nhúc nhích.
“Nhà tôi bên kia lầu một lầu hai đều còn trống, không bằng cậu và em trai mình dứt khoát chuyển tới ở, bao ăn bao ở mặt khác còn trả tiền lương cho cậu, Tiểu Niên cũng có thêm người bạn. Bình thường nếu cậu muốn làm ăn thì cứ việc làm, chỉ cần giúp tôi chăm sóc nhà cửa là được —— cậu cảm thấy thế nào?”
Trương Truyện Tỳ nghe được có chút ngẩn người, nửa ngày mới thần sắc cổ quái nhìn hắn nói: “Điều kiện ngược lại rất hậu đãi… Điều kiện tốt như vậy anh hoàn toàn có thể tìm được một người làm việc nhà tốt, hà tất gì phải tìm tôi?”
“Tôi không thích có người đi vào địa bàn của mình, bất quá nếu như là hai anh em cậu mà nói, tôi sẽ thấy không sao.”
Thật sự, tối hôm qua hắn đã tự ngẫm cả buổi tối, cảm thấy nếu như đó là Trương Truyện Tỳ, vậy hắn sẽ không thấy khó chịu, thậm chí còn tràn đầy mong đợi, tuy rằng chính hắn cũng không rõ ràng lắm cụ thể là hắn đang chờ mong cái gì, nhưng Xà vương cảm thấy ý tưởng này không tồi, nếu như có thể trở thành sự thật vậy thì quá tuyệt vời.
Trương Truyện Tỳ lặng lẽ suy nghĩ một hồi, chỉ vào bảng hiệu trên đỉnh đầu mình, nói: “Anh nhìn xem phía trên này viết cái gì?”
Xà vương giương mắt nhìn một chút: ” ‘Tổ truyền Trương đạo sĩ’, vừa nãy nhìn rồi.”
Trương Truyện Tỳ than thở: “Vậy thì não anh có vấn đề gì không, anh thật sự cảm thấy đạo sĩ và yêu quái ở chung nhà thì rất khoa học à?”
“Làm sao không khoa học?” Xà vương ngược lại cảm thấy kinh ngạc. “Trong ti vi không phải mỗi ngày đều phát nào là bình đẳng, hòa đồng xã hội sao, đạo sĩ cùng yêu quái thì không thể hài hòa ở chung à? Còn nữa hai nhà chúng ta ở cùng nhau, bù đắp nhau, cậu tốt tôi tốt mọi người tốt, đây mới gọi là đôi bạn cùng tiến.”
Lời nói này hắn nói nghiêm túc hệt như giảng đạo, Trương Truyện Tỳ nghe được không khỏi choáng váng, một hồi lâu mới xì một tiếng, đầy mặt biểu hiện khó mà tin nổi. “Ngay cả chương trình chính phủ phát biểu mà anh cũng xem…?”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vụ Đô Dạ Thoại
Chương 10
Chương 10