Chuyện xảy ra quá đột ngột, Trương Truyện Tỳ theo bản năng co rụt về sau, nhưng mà trong chớp mắt cậu bỗng nhiên nhận ra, khuôn mặt này không phải là ai khác, mà chính là Trương Truyện Doanh!
“Truyện ——” cậu đang muốn gọi lại bị Vương Cẩm kéo về, Trương Truyện Tỳ liền định thần nhìn lại, cũng phát hiện có gì đó không đúng.
Chỉ thấy Trương Truyện Doanh đứng thẳng tắp trước một thân cây, mặt hướng về phía thân cây, mưa to xối ướt nhẹp cả người thế nhưng hắn dường như không hề cảm giác được chút nào, thần hồn giống như đã tiến nhập một thế giới khác.
Vương Cẩm giang hai tay nhoáng qua trước mặt hắn thăm dò, lập tức biết được chuyện gì đã xảy ra.
“Bị yểm. Cậu nếu miễn cưỡng muốn gọi hắn, chỉ sợ nguyên thần của hắn sẽ bị tổn hại.”
Làm một đạo gia đệ tử, Trương Truyện Tỳ đương nhiên biết “yểm” là thứ gì.
Dân gian xưa nay có một câu nói “Cửu ma nhất yểm”, ý là trên đời có thể sinh ra chín loại ma quỷ, cũng không nhất định có thể hình thành một cái yểm; mà chín loại ma hung ác oai lệ, cũng không sánh được nguy hại do một cái yểm mang tới.
Khả năng lớn nhất của yểm chính là có thể tạo thành ảo cảnh mê hoặc tâm trí người, nếu như người bị lạc lối không thể đi ra thì vĩnh viễn sẽ bị vây ở bên trong cái ảo cảnh này, cho đến chết đi.
Trương Truyện Tỳ vội la lên: “Phải có người đi vào đánh thức hắn, tôi đi!”
Vương Cẩm nói: “Không, tôi đi.”
Trương Truyện Tỳ sững sờ, rất nhanh liền khôi phục lại bình tĩnh.
Yểm chế tạo ảo cảnh dựa vào ký ức của người bị hại, cậu cùng Trương Truyện Doanh đã từng có một đoạn ký ức chung, giờ khắc này nếu quan tâm sẽ bị loạn, bởi vậy rất dễ dàng bị vây luôn vào bên trong ảo cảnh đó, chẳng bằng người ngoài như Vương Cẩm đi vào, không dễ dàng bị ký ức làm nhiễu.
Nghĩ như vậy, Trương Truyện Tỳ liền gật gật đầu đồng ý. Vì vậy Vương Cẩm bình thản, trích một giọt máu ở tay điểm vào mi tâm Trương Truyện Doanh, thời điểm hắn chậm rãi mở mắt ra lần nữa, chỉ thấy hoàn cảnh bốn phía đã thay đổi.
Vương Cẩm trong lòng biết đã tiến vào bên trong ảo cảnh của Trương Truyện Doanh, dù nói là ảo cảnh, nhưng xung quanh lại không hề khác biệt so với thế giới thật, trước mắt non xanh nước biếc mặt trời cao chiếu, giống như một buổi dã ngoại ngày xuân.
“Nha nha nha…” Cách đó không xa truyền đến tiếng khóc của trẻ con, Vương Cẩm nhìn theo, chỉ thấy một bé trai chừng năm sáu tuổi ngồi dưới đất khóc đến tội nghiệp, ước chừng là bị bạn bè khi dễ, trên người đầy bùn đất, quần áo cũng bị xé rách vài lỗ.
Lúc Vương Cẩm đang kinh ngạc nhìn xem đứa bé này là ai liền nghe có người kêu một tiếng: “—— Truyện Doanh!” Một tên thiếu niên mười một, mười hai tuổi lo lắng chạy tới.
Nhìn thấy gương mặt thiếu niên non nớt mà quen thuộc này, Vương Cẩm trong nháy mắt nhận ra, đây rõ ràng là thời điểm thiếu niên của Trương Truyện Tỳ! Hắn hạ mi mắt, trong lòng lại có chút kinh hỉ, thử nghĩ thế gian có biết bao người yêu nhau hận không thể được gặp nhau từ khi còn niên thiếu, hôm nay hắn vậy mà lại có cơ duyên có thể tận mắt thấy phong thái của tiểu đạo sĩ khi còn nhỏ!
Chỉ tiếc rằng trong mắt Trương Truyện Tỳ hắn chỉ như không khí nhìn không thấy, trực tiếp chạy tới nửa ngồi nửa quỳ trước mặt đứa bé kia, vội vã đánh giá thương tích của nhóc.
“Bọn khốn, chúng nó bắt nạt em?!” Thiếu niên Trương Truyện Tỳ tức giận nói, đau lòng nhìn chung quanh: “Nói cho anh biết, trên người đau chỗ nào?”
Tiểu Truyện Doanh khóc thút thít lắc đầu, thương tâm mà nâng lên một đống cỏ dại nhìn không ra hình dáng: “Bọn họ làm hỏng con châu chấu của em! Nha nha…”
Trương Truyện Tỳ ôm nhóc nhẹ nhàng dụ dỗ nói: “Không có chuyện gì không có chuyện gì, anh sẽ thắt cho em một con còn lớn hơn, so với con này còn tốt hơn, tức chết bọn chúng! Đừng khóc nữa ~ ”
Vương Cẩm chậm rãi bước đi thong thả về phía trước hai bước, đầy hứng thú mà nhìn đứa lớn cõng đứa nhỏ trên lưng, một bên dụ dỗ một bên chậm rãi đi xuống núi đi. Ánh nắng chiều đem cái bóng của hai anh em kéo thật dài, nhìn qua vô cùng tình cảm, mà chi tiết nhỏ này lại làm cho Vương Cẩm như có điều suy nghĩ, ngón tay ở trên cổ tay nhẹ nhàng gõ hai lần.
Yểm chế tạo ra ảo cảnh đại thể đều dựa vào ký ức của đối phương, một chuyện người đó nhớ tới càng sâu sắc, ảo cảnh sẽ hiện lên từng chi tiết nhỏ càng tỉ mỉ xác thực. Mà yểm rất giỏi đánh vào điểm yếu của người khác, bởi vậy ảo cảnh này nhất định nhắm thẳng vào nhược điểm mà Trương Truyện Doanh chôn sâu nhất ở đáy lòng, thế nhưng nhược điểm hắn chôn sâu nhất, vì sao lại có liên quan đến Trương Truyện Tỳ…?
Kế tiếp ảo cảnh đều vỡ vụn rải rác, có lẽ là do một phần ký ức đã bị mất đi, mà vai chính vẫn cứ là Trương Truyện Doanh cùng Trương Truyện Tỳ, đa số là đoạn thời gian ngắn hai người ở chung với nhau, anh trai từng bước dụ dỗ, tay dắt tay dạy nhóc viết chữ vẽ bùa và vân vân, nhìn vô cùng tương thân tương ái.
Mà lại tiếp sau đó ảo cảnh lại thay đổi, bên trong đình viện có mấy đứa nhỏ đang đánh nhau, có một đứa mập cưỡi ở trên người Truyện Doanh, ác ý nói: “Tên quỷ thích khóc nhè, lần này anh của mày không tới cứu mày sao?!”
Vương Cẩm ở một bên nhìn liền cảm thấy kỳ quái, vừa cần thận suy nghĩ mới bỗng nhiên tỉnh ngộ. Đây có lẽ là sau khi Trương Truyện Tỳ theo cha mẹ rời khỏi Thiên Sư phủ, xem ra chuyện Trương Truyện Tỳ rời đi đã tạo thành ảnh hưởng cực kì lớn với Trương Truyện Doanh, nếu không vì sao hắn lại nhớ rõ ràng như thế.
Hoàn cảnh bốn phía rất nhanh liền xảy ra biến hóa, bên trong làn mưa to giàn giụa, Trương Truyện Tỳ cõng một đứa bé đội mưa mà chạy, đứa bé kia ở trên lưng bung dù, khi nhóc hướng mặt lên trên vừa vặn lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, chính là dáng dấp của Trương Truyện Bích. Mà tình cảnh này bỗng nhiên đông lại, biến thành một tấm hình chui vào trong tay Trương Truyện Doanh, thần sắc của mắt hắn trong một khắc kia thực sự là khó có thể miêu tả.
Vương Cẩm ở một bên âm thầm nhăn lại hai hàng lông mày, kẻ ngu si cũng nhìn ra rồi, chấp nhất của Trương Truyện Doanh đối với Trương Truyện Tỳ đã hoàn toàn vượt xa phạm trù tình cảm của một người em dành cho anh trai, lẽ nào…?
Này suy đoán khiến Vương Cẩm khá là không vui, miễn cưỡng khống chế nhìn xuống, đã thấy hoàn cảnh chung quanh lại thay đổi.
Một gian nhà được trang trí hợp thời, Trương Truyện Tỳ buộc tạp dề, đang nhàn nhã làm món rau trộn. Trương Truyện Doanh xuất hiện từ phía sau cậu, giống như làm nũng vòng tay ôm eo Truyện Tỳ, đem cằm đặt trên đầu vai cậu, mà Trương Truyện Tỳ tựa hồ rất hưởng thụ hành động thân mật như vậy của em trai, không những không cho là ngang bướng mà còn cười quay đầu lại, đút thức ăn cho hắn.
Vương Cẩm nhìn đến tái cả mặt, đây là chuyện khi nào? Trương Truyện Bích đâu? Hạ Tiểu Niên đâu? Hắn đâu? Còn có, nơi đây căn bản không phải nơi bọn họ ở, đây đang là nơi nào?!
Hai anh em trước mắt đang gần gũi thân thiết, nói là một đôi tình nhân cũng không quá đáng. Có câu nói “phản thường tất vi yêu”*, Vương Cẩm đối mặt với tình cảnh này, phẫn nộ ban đầu dần dần lắng đọng, ngược lại khi trở nên tỉnh táo lại, cẩn thận suy nghĩ, hắn rất nhanh liền hiểu ra.
(phản thường tất vi yêu: có chuyện bất thường nhất định là có gian trá)
Nếu như nói trước đó là ký ức của Trương Truyện Doanh, vậy bây giờ tình cảnh phát sinh này mới là ảo giác mà yểm đã tạo ra cho hắn. Nơi sâu nhất ở đáy lòng Trương Truyện Doanh nhất định đã âm thầm kỳ vọng điều này từ lâu, cùng người anh mà hắn yêu sống cùng một mái nhà, không có người bên ngoài, thậm chí ngay cả đứa em Trương Truyện Bích cũng không có, trong mắt anh trai chỉ có mình hắn… Mẹ nó, tên khốn chết tiệt này! Có phải tiếp theo chính là cảnh hắn muốn làm mấy chuyện thẹn thùng đáng xấu hổ với anh trai không hả!
Vương Cẩm cảm thấy không thể nhìn tiếp được nữa, tên khốn này thế mà lại ôm tâm tư như vậy với anh trai, lòng dạ như vậy thật đáng chém! Trong cơn tức giận hắn cũng không lo sẽ làm bị thương đến Trương Truyện Doanh, trầm giọng quát lên: “TỈNH. LẠI. CHO. TÔI ——!!”
Tiếng gào to này của hắn tụa hồ cũng không có gì thần kỳ, vậy mà ảo cảnh trước mắt này lại yếu ớt giống như một lọ hoa, bỗng nhiên xuất hiện vài vết rạn nứt trở, “Phốc ——”Trương Truyện Doanh dưới tàng cây bỗng nhiên ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu, thân thể liền ngã về sau, Trương Truyện Tỳ liền vội vàng đem hắn đỡ lấy, “Truyện Doanh! Truyện Doanh!”
Vương Cẩm bên cạnh giờ khắc này cũng ‘sống’ lại, sắc mặt đen như đáy nồi. “Hắn không chết được, ngược lại là cậu sau này cách hắn xa một chút!” Nói xong hậm hực mà hừ một tiếng, phất tay áo liền đi.
Trương Truyện Tỳ không biết hắn nổi điên cái gì, nhất thời rất kinh ngạc, sững sờ vài giây mới phục hồi tinh thần lại, kêu ầm lên: “Này, anh phụ một tay coi!”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vụ Đô Dạ Thoại
Chương 26
Chương 26